- ̶P̶̶h̶̶ả̶̶i̶ ̶l̶̶u̶̶ô̶̶n̶ ̶t̶̶ư̶̶ơ̶̶i̶ ̶c̶̶ư̶̶ờ̶̶i̶̶.̶ -̶T̶̶h̶̶ể̶ ̶h̶̶i̶̶ệ̶̶n̶ ̶b̶̶ả̶̶n̶ ̶t̶̶h̶̶â̶̶n̶̶.̶ -̶ ̶H̶̶ã̶̶y̶ ̶l̶̶ạ̶̶n̶̶h̶ ̶l̶̶ù̶̶n̶̶g̶. - Tỏ tình. > Hàn Triều đột nhiên lụm được một cuốn sổ nhỏ trước cửa phòng con trai. Ông ta không tò mò bên trong viết gì, trựa tiếp đem cuốn sổ vào phòng con trai mình cất ngay ngắn lại trong ngăn kéo sao? Tất nhiên là không !!! Mở cuốn sổ nhỏ ra, đọc vài dòng bị Hàn Văn dùng bút bôi đen đi, chỉ để lại dòng cuối "Tỏ tình". Mà ngày thực hiện tỏ tình, chính là ngày hôm nay. Thì ra gần đây tâm trạng của nó xoắn xuýt như vậy là vì chuyện này sao? Nhìn xem cái bảng kế hoạch ngu ngốc của nó kìa. Thật chẳng giống mình chút nào. Giúp con trai mình một tay thôi. Ông chạy vội về phòng của mình, trước khi vào còn gõ cửa mấy tiếng. Khi được sự đồng ý từ bên trong, ông mới mở cửa ra. Trong phòng là một nữ nhân thật xinh đẹp đang thư giãn uống trà, người này chính là mẹ của Hàn Văn, Hàn phu nhân. Hàn Triều đi đến bên Hàn phu nhân, đặt tay lên vai bà, nhẹ nhàng xoa bóp vài cái. "Vợ à..." Hàn phu nhân đặt tách trà xuống, trực tiếp đem câu nói của chồng mình bẻ gãy. "Anh lại tính đem đám người trong bang đi làm chuyện tào lao gì nữa có phải không?" Hàn Triều trên trán ba vạch hắc tuyến, cái gì mà tào lao chứ, oan quá đi. "Là chuyện của con trai mình cùng tên nhóc hôm trước đến đây..." Hàn phu nhân liếc nhìn chồng mình, từ xưa tới giờ tính cách vẫn như vậy, vẫn luôn xía mũi vào chuyện người khác. Bất quá, rất hợp tính bà a. "Anh tính đem theo vài đứa trong bang mình đi, cổ vũ cho nó tỏ tình." Được rồi, chuyện này mà anh cũng xen vô được? Anh xác định là đi giúp nó chứ không phải đi phá nó? Hàn phu nhân trong lòng thắp một nén nhang cho con trai mình. "Anh làm gì thì làm." Hàn Triều cười cười đi ra, lập tức tập hợp tất cả mọi người trong bang lại chuẩn bị theo chân đại thiếu gia đi tỏ tình. Hàn phu nhân: rõ ràng là xin đem đi vài ba người, rốt cục hắn đem cả bang đi, hắn xác định là đem người đi cổ vũ, chứ không phải xử lý bang hội khác chứ?! Bà sao có thể yên tâm, đi theo một phen mới được. Mà Lục Ngôn Hạ trong lớp trông thấy Hàn Văn lâu lâu lại thần bí tủm tỉm cười một mình, không phải chứ, bệnh cũ tái phát? Đột nhiên Hàn Văn quay sang hỏi Lục Ngôn Hạ. "Tiểu Hạ, tối nay cùng đi chơi đi." "Được rồi, đi đâu?" "Gần đây có một công viên lớn, tối nay 7 giờ hẹn cậu trước cổng công viên." Lục Ngôn Hạ nghi hoặc nhìn Hàn Văn, chắc không phải cậu ta hẹn mình ra rồi trùm bao bố bắt cóc đâu đúng không? Nghĩ lại thì, gần một tháng nay cậu ta thật kỳ lạ, cứ thần thần bí bí, bộ uống lộn thuốc gì rồi đúng không. Lúc tan học, Hàn Văn giống như một con ma ám, bên tai Lục Ngôn Hạ nhắc đi nhắc lại thời gian cùng địa điểm hẹn. Cậu hận không thể một đá đá bay tên này đi, tiễn vong. Khi Hàn Văn khuất dạng, lại có một người bận một bộ tây trang đen, da ngăm đen, cao tầm một mét chín. Lục Ngôn Hạ lục lọi trong trí nhớ, người này thật quen. Người kia chạy đến bên Lục Ngôn Hạ, cất lời. "Lục thiếu gia, lâu không gặp. Cậu còn nhớ tôi không, tôi chính là vệ sĩ gác cổng nhà Hàn Văn thiếu gia." Lục Ngôn Hạ được người trước mặt nhắc mới nhớ ra, cậu gật đầu nhìn hắn. Tìm tôi có chuyện gì a, Hàn Văn nhà các người dạo này bất thường tôi không liên quan nha. Đừng giết lầm người á. Tên vệ sĩ chìa ra cho Lục Ngôn Hạ một cuốn sổ nhỏ. "Đây là của Hàn Văn thiếu gia, Lục thiếu gia cầm lấy xem thử một chút. Tôi xin phép đi trước." Nói rồi nhanh như một cơn gió phảng phất. Mất hút. Lục Ngôn Hạ khó hiểu mở cuổn sổ ra. Đây đúng là chữ của Hàn Văn. Đọc một lát, sắc hồng dần lan trên gương mặt trắng nõn của Lục Ngôn Hạ. Tên ngốc Hàn Văn, không phải chỉ cần nói ra là được sao, bày vẽ cái gì chứ!!! Bảy giờ kém, Lục Ngôn Hạ lục tục bước ra khỏi nhà, tản bộ về phía công viên. Lục Ngôn Hạ lúc này tâm tình cực kỳ vui vẻ, Hàn Văn tên ngốc này, rõ ràng thích cậu sao không nói thẳng. Làm cậu thấp thỏm lo âu, sợ thứ tình cảm của mình chỉ là đơn phương. Lục Ngôn Hạ đến công viên, bước vào cổng không thấy một bóng người. Được rồi, Hàn Văn, cậu không phải sẽ cho tớ leo cây chứ? Đột nhiên Lục Ngôn Hạ chú ý đến một tán cây, ở đó phát ra một ánh sáng kỳ lạ. Cậu tò mò bước tới, thì ra đó là một chiếc đèn hoa đăng bay. Trên đèn còn có một chữ "Lục". "Lục"? Là họ mình sao? Lục Ngôn Hạ cảm động muốn khóc rồi, cậu kéo đèn ra, để nó tuỳ ý bay lên trời. Lục Ngôn Hạ lại trông thấy đối diện đó có thêm một cái nữa, lấy ra xem, là chữ "yêu" "Yêu"??? Lục Ngôn Hạ khó hiểu nhưng vẫn lại thả nó lên trời. Lục Ngôn Hạ lại chạy tới lùm cây đối diện, lôi ra một cái khác. Lại thả nó lên trời, cứ thế thứ tự mấy chữ như sau: "Lục" "Yêu" "Hạ" "Tôi" "Cậu" "Ngôn" Mà từ lúc Lục Ngôn Hạ thả những chiếc đèn lồng bay lên trời, Hàn Văn đã sớm đứng từ xa trông thấy. Được rồi, hắn quên sắp xếp thứ tự chữ trong câu có được không? Giờ phút này Hàn Văn thật muốn lao xuống sông gần đó cho nhanh. Bao nhiêu công sức chuẩn bị. Cuối cùng lại quên cái quan trọng nhất. Hàn Văn đang lúc cực kỳ xoắn xuýt, Lục Ngôn Hạ đã thả chữ cuối cùng lên trời, nhận ra Hàn Văn cách đó không xa, đang đứng giữa một hàng nến. Lục Ngôn Hạ đi vào trong hàng nến, bước vào trong trái tim bằng nến mà Hàn Văn đã sắp sẵn, cất giọng. "Hàn Văn." Hàn Văn điều chỉnh lại tâm tư, gãi gãi đầu nhìn cậu. "Ngôn Hạ, có chút sơ sót. Nhưng mà, cậu đọc vẫn hiểu chứ?" Lục Ngôn Hạ bộ dạng thơ ngây hỏi lại. "Đọc gì cơ, a thì ra trên đèn có chữ sao. Tớ sớm đã không để ý. Gấu lớn cậu nói xem, trên mấy cái đèn đó là chữ gì vậy?" Tiểu lưu manh, cậu cố ý, chữ to như vậy không thấy cũng uổng con mắt cậu lắm đó. Bất quá nhìn bộ dáng trước mặt, Hàn Văn kìm không được ôm lấy Lục Ngôn Hạ vào lòng. "Lục Ngôn Hạ." "..." "Tớ ... yêu cậu." Hàn Văn ngập ngừng cất lời, Lục Ngôn Hạ có chút cảm động, vùi mặt trong lồng ngực hắn nói. "Ừm." Ừm? Thế nào là ừm?! Hàn Văn có chút 囧rz. Không phải cậu cũng nên nói: Hàn Văn, tớ cũng yêu cậu, hay những thứ đại loại như thế sao?!! Trong truyện mary sue vườn trường không có câu trả lời nào như thế! Đùa cợt Hàn Văn nửa ngày, Lục Ngôn Hạ mới ngại ngùng cất tiếng. "Hàn Văn, tớ cũng yêu cậu." Hàn Văn như được toà phán bản thân trong sạch, lập tức thả lỏng người, bắt lấy đôi môi của Lục Ngôn Hạ mà truyền nhiệt. Ánh nến khẽ lay lay lay. Khi đôi môi rời nhau, Lục Ngôn Hạ cất tiếng. "Có điều..." Lục Ngôn Hạ nhìn ra phía sau lưng của Hàn Văn, gần một trăm người mặc đồ tây trang màu đen tuyền đang đứng thành một đống. Lục Ngôn Hạ có chút sợ muốn chết. "Tại sao cậu lại lôi đám người Hắc Long này theo vậy? Bộ họ rất rãnh rỗi sao?" "Thật sự không biết tại sao họ lại có mặt ở đây nữa..." Đột nhiên trong đám đông, giọng của Hàn Triều vang lên. "Con trai, còn không mau tỏ tình đi, aizz, phu nhân, bà làm gì vậy. Aizzz đau đau..." Một trăm người mặc tây trang bắt đầu theo chỉ thị của Hàn Triều, lấy bông cổ vũ nháo nhào một chỗ, một số là giương tấm băng rôn ra, trên băng rôn còn in vài chữ "Hãy đồng ý làm người yêu của Hàn Văn thiếu gia." Hàn Văn dở khóc dở cười, cái này không có trong kế hoạch đâu. Hắn thật sự không biết gì hết. Tiểu lưu manh đừng có mất hứng được chứ. Bất quá Lục Ngôn Hạ cười thật sảng khoái, kéo theo tâm tình của Hàn Văn cũng được thả lỏng. Hắn cao hứng nói. "Tiểu Hạ, cậu có muốn hay không làm người yêu tớ?" Lục Ngôn Hạ bật cười. "Được." Hàn phu nhân đứng xa nghe thấy con trai mình sao có thể tuỳ hứng như vậy, tỏ tình cái kiểu gì đấy. Lại liếc nhìn Hàn Triều đang ôm tai bên cạnh. Đúng là cha nào con nấy. Bà khẽ cười, túm lấy cằm của Hàn Triều, mạnh mẽ rơi xuống một nụ hôn. "Tiểu Hạ." "Hửm?" "Cậu không cô đơn, bất cứ lúc nào tớ cũng vì cậu mà tồn tại..." "Được rồi gấu lớn, cậu tính làm tớ cảm động muốn chết sao." "Tiểu Hạ." "Sao nữa?" "Tôi yêu cậu, nhiều lắm." ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ•̫͡•ʕ•̫͡•ʔ•̫͡•ʔ Tiểu kịch trường Hàn phu nhân, người không cảm thấy con trai mình đem lòng yêu một người con trai khác là có hơi bất ngờ sao? Hàn phu nhân: sao lại bất ngờ, ta đã sớm biết nó là như vậy. Hàn Văn: mẹ biết sao? Hàn phu nhân: phàm những kẻ đẹp trai mà không chịu quen bạn gái, đích thị là trai cong. Diệp Lạc Thu: đồng quan điểm. Hàn Văn cùng Lục Ngôn Hạ : 囧rz