* reng reng *
Một người đàn ông mở cửa bước vào đi thẳng đến quầy od, nhếch môi phát ra âm thanh từ tính.
" Cho tôi 1 ly cafe 3 phần đường 2 phần đá và 2 phần sữa. Cảm ơn ".
Cậu thanh niên đang lau quầy nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu lên, đập vào mắt cậu là 1 khuân mặt đẹp đến khó tin, đôi mày kiếm sắc nét, lông mi dài và dày phụ trợ cho đôi mắt phượng trong trẻo mang theo gọng kính vàng, loé lên sự tinh anh của thương trường, sống mũi cao thẳng thanh tú, đôi môi mỏng mang sắc thái hồng thấu, chỉ cần bặm nhẹ môi liền đỏ lên được vậy, để ý kĩ mới nhìn thấy bên viền môi dưới có một nốt ruồi nhỏ be bé càng làm cho làn da trắng nõn kia thêm phần nổi bật. Đây có lẽ là tác phẩm hài lòng nhất của Thượng Đế chăng? Mĩ nữ cậu gặp cũng không sánh bằng vẻ đẹp của anh. Ở trên người anh hội tụ đủ khí chất ôn nhu sắc sảo, cùng nhan sắc kinh diễm càng làm cho người khách không thể không chú ý tới.
Mãi không thấy động tĩnh gì anh liền rời mắt từ chiếc điện thoại lên cậu thanh niên đó. Điều đầu tiên xuất hiện trong đầu anh là cậu thanh niên này rất đáng yêu. Nhìn má mochi kia khiến anh cảm thấy ngứa nướu. Hết cách rồi, ai bảo anh không thể cưỡng lại sự hấp dẫn của những thứ đáng yêu với động vật lông mềm cơ chứ. Nhìn cậu thanh niên này phải gói gọn trong 3 từ: lạnh lùng, xinh đẹp, đáng yêu. Cảm giác đặt trên người cậu nhỏ hoàn toàn phù hợp, sự kết hợp này rất khó nên anh có chút hứng thú mà nhìn lâu một chút. Ừmmm. Mái tóc nâu nhẹ kia nhìn mềm mềm quá.
Đầu ngón tay anh cọ sát mép vải quần âu liên tục. Tiểu nhân trong bụng lại kêu gào muốn sờ muốn sờ muốn sờ. Nhưng trên mặt lại hoàn toàn bình thường, như người mới ban nãy cọ sát đầu ngón tay không phải là anh vậy.
" Có chuyện gì sao?". Anh thắc mắc liền mở miệng hỏi cậu.
" A? A, cũng... cũng không có gì, anh muốn ngồi đây hay mang đi?".
Cậu thanh niên lúng túng đến mức nói lắp luôn rồi.
" Ngồi đây ".
" Được, vậy anh ra bên kia ngồi, lát nữa liền mang qua cho anh ".
" Hảo ".
Anh gật đầu rồi rảo bước qua bàn sát cửa sổ, nơi đây cửa sổ là cửa kính sát đất nên sợi nắng chiếu vào trông lấp lánh rất đẹp. Rất yên tĩnh. Anh rất thích.
Nhìn theo thân ảnh thon gầy kia bước đi mà tim cậu đập lệch một nhịp, vội sờ lên ngực thầm nghĩ:" không lẽ bệnh tim mình chưa khỏi sao ?".
Cũng không muốn anh đợi lâu cậu liền nhanh tay pha cho anh một ly cafe mang tới, càng tới gần tim cậu đập càng nhanh, bước tới gần anh cúi người thấp đặt xuống cho anh ly cafe.
" Chúc anh ngon miệng ".
Anh ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuân mặt xinh đẹp đó ngay sát bên mặt mình chỉ cách có 2 gang tay, sợi tóc rũ xuống đặc biệt ngoan ngoãn kia cứ như mời gọi anh cùng 2 má mochi trắng trắng mềm mềm kia nữa. Thật dụ người!!!
" Cảm ơn ".
Anh gật đầu cảm ơn liền tặng cho cậu thanh niên xinh đẹp kia một nụ cười " bình thường ".
( bình thường quá 😑, tim ai đó đập như muốn nhảy ra ngoài luôn rồi kìa anh zai )
" Vâng ".
Bước chân chạy chối chết chui thẳng vào trong phòng bếp mà ngồi bệt xuống sàn.
Hai tai đỏ ửng cùng tim đập nhanh hơn lúc cậu đua moto trên đường đua nữa.
Bình ổn lại cảm xúc mới đi ra đứng quầy để đón vị khách tiếp theo tiện thể nhìn ngắm u mê ai kia nữa.
Ánh nắng chiếu vào người anh như một vầng hào quang ôn nhu, một bức tranh yên tĩnh đẹp đẽ của tạo hoá.
Những thiếu nữ đi ngang qua tiệm liền phải bước chậm lại ngắm nhìn bức tranh đẹp không có thật đó, cũng có rất nhiều người vào quán chỉ để nhìn anh gần một chút mà bất chấp gọi đồ uống. Đi vào chỉ để chụp ảnh và ngắm anh. Còn ly nước vẫn để nguyên không quan tâm.
Cậu thấy cũng chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ. Anh hoàn mĩ như vậy, ai mà không thích đây? Cũng chả ai cưỡng lại được vẻ đẹp thu hút cả 3 phái đấy của anh, đến cậu còn đang thổn thức gì nói gì tới mấy người kia đây???