" Bạch nhật hà đoản đoản,
Bách niên khổ dị mãn. "
Sau thất bại của cha con Hồ Quý Ly, quân Minh mạnh tay đàn áp khởi nghĩa, quyết tâm diệt tận gốc người Việt, vì vậy mà bày ra nhiều chiêu trò độc ác vô cùng. Không chịu được ách thống trị tàn bạo, Giản Định Đế cùng thuộc tướng đã nổi dậy chống lại quân Minh, tái lập nhà Trần, sử sách gọi là Hậu Trần.
**********
" Tất cả xông lên, không được để tên nào toàn mạng " – Trương Phụ thét lớn, hai mắt hắn đăm đăm như lửa cháy, giọng đằng đằng sát khí – " bọn mọi này, sớm muộn gì cũng phải chết dưới vó ngựa Đại Minh "
Ba quân đồng loạt khua chiên trống liên hồi mà lao lên phía trước, tiếng người thét vang trời, giáo mác sáng choang đồng loạt theo từng hồi trống lao vun vút về phía quân Trần.
" Không được nản chí, non sông này, nhất định chúng ta phải giành lại " – Đặng Tất, thuộc tướng Giản Định Đế, giọng mạnh mẽ, ghì chặt dây cương tiến lên chém bay đầu một tên giặc, vó ngựa lao về phía trước mở đường xông lên. Đại quân Trần cũng quả cảm theo sau, chém giết không ngơi tay.
Cảnh Chân từ trên nhìn xuống, quân trên đồi đứng im chờ lệnh, tên phó tướng lo lắng bước đến : " Bẩm, không tấn công ạ ? "
" Cho lính khai tiễn " – Cảnh Chân không chần chừ nói, thúc ngựa ra phía sau đội cung thủ.
" Khai tiễn "
Đồng loạt hàng vạn mũi tên vun vút lao xuống chiến trường máu lửa, những tiếng kêu thảm thiết từ bốn bề vang vọng cả một vùng. Trương Phụ múa đao né được mũi tên đang hướng về mình, miệng chửi : " Khốn khiếp, chúng muốn chơi trò gọng kiềm với lão phu à ? "
Hắn nhìn quanh, hét lên như sấm : " mau mau cho đại pháo xông trận, bắn đến khi nào lũ này nát như tương thì thôi "
Tiếng bánh xe nặng nề lăn trên nền đất, tiếng cót két căn chỉnh, từng bước chân nặng nề nối tiếp nhau. Bỗng dừng lại, im lặng hồi lâu, một tiếng " đoàng " thật lớn, mở đường cho hàng loạt âm thanh tương tự làm rung chuyển cả bầu trời, lửa vẫn cháy rực. Loạt đại pháo đã làm suy sụp ý chí của quân Trần, những kẻ hèn nhá đã hò nhau bỏ chạy. Cảnh Chân giật lấy cung từ một tên lính gần đó, nhắm thẳng vào bọn đào ngũ mà bắn, mũi tên lao xuyên qua đầu hắn, tên lính lảo đảo rồi ngã xuống, người ngựa chiến loạn giẫm lên nát người.
" Kẻ nào trốn thoát đều sẽ có kết cục tương tự. Quân lệnh như sơn, không được trái lại " – Cảnh Chân đe dọa.
Thế nhưng, pháo quân Minh càng lúc càng tỏ rõ sức mạnh trên chiến trường, chênh lệch hẳn với cung tên thô sơ của quân Trần. Đại pháo vang lên từng tiếng như voi giày, núi đổ, chưa nói đến sát thương thì âm thanh cũng đã làm nhụt sĩ khí. Pháo bắn đến đâu, đội hình lính Trần tan rã đến đó. Đặng Tất thấy nguy, vội vàng bảo với Cảnh Chân : " Không được rồi, tình hình này ta buộc phải rút lui thôi. "
Cảnh Chân vẫn còn muốn đánh, nhưng nhìn quanh một lượt, tử sĩ quanh ông đều là quân Việt, thậm chí ông vừa quay đi thì một viên đạn pháo sượt qua làm chiến mã lồng lên, hất cả chủ tướng xuống đất.
" Thế thì phải rút thôi. "
**********
Trời mưa mỗi lúc một to. Chiếc lều rách căng mình chống chọi giông gió, nước cứ nhỏ giọt rơi xuống nền đất, khắp doanh trại đều là tiếng thương binh đau đớn kêu la, rừng đuốc sáng rực mênh mông bật lên trên cái nền đen thăm thẳm của bầu trời. Sấm chớp ầm ầm, dường như không có dấu hiệu lúc nào mưa sẽ tạnh.
Hoàng Đế ho mỗi lúc một nhiều, có lúc máu ướt đẫm cả chiếc khăn trắng, cả người ông ta đau đớn như kim châm, việc lấy nước uống cũng khó khăn vô cùng. Thầy lang già chầm chậm bắt mạch, chợt, ông khẽ nhăn mặt rồi thở dài : " Đức Quan Gia thông cảm, đến mức này, thần cũng đành buông xuôi. "
Hoàng Đế thều thào, cố hỏi : " Không còn cách nào khác sao ? "
" Sống chết có số, có lẽ mệnh người đã tận, thần có cố cũng không thể làm được gì, chỉ có thể cho người chút thuốc để giảm đau mà thôi. "
Mắt Đức Quan Gia khẽ nhắm lại, như cố gắng chìm vào giấc ngủ : " Chỉ tiếc thương cho đất nước này, chẳng lẽ đã đến hồi tận diệt ? "
Không ai bảo ai nữa, trong lều chỉ còn nghe tiếng mưa rơi và tiếng người khẽ thở dài.
" Nếu Đức Quan Gia băng hà, ngài định như thế nào đây, tướng quân ? " – Đặng Tất mặt đăm chiêu.
Chè đã pha xong, khói nghi ngút, Cảnh Chân cầm lấy mà rót vào bát, mùi thơm ngào ngạt khiến người ta khó mà kiềm lòng.
" Nước không thể một ngày không có vua, nghĩa quân ta lại càng không thể không có người đứng đầu, ta nghĩ nên tìm một tông thất trong dòng họ mà tiếp tục tôn làm Hoàng Đế. "
Đặng Tất suy nghĩ hồi lâu, lại hỏi : " Thế ngài nghĩ ai thì phù hợp đây ? "
" Trần Hiệp thì không được, còn quá nhỏ, Trần Duệ Trang lại càng không, là người không có tài thao lược. Suy đi nghĩ lại, thì chỉ có Trần Lĩnh là phù hợp mà thôi. "
" Đúng rồi, Nguyễn tướng quân, thế mà ta không nghĩ ra. Đức Quan Gia trước kia cũng hay nhắc đến Trần Lĩnh, tuy tuổi còn nhỏ nhưng tài đức vẹn toàn, rất được tin yêu. "
" Không những vậy cũng biết cách dùng người, tuy nghĩa quân do vương gia gầy dựng chỉ mới được khoảng hai năm, nhưng cũng khiến quân Minh nhiều phen lao đao, uy tín cũng rất lớn. Trần Lĩnh còn là cháu họ hàng gần của Đức Quan Gia, tất nhiên sẽ dễ dàng chấp thuận việc thống lĩnh đại quân. "
Đang bàn việc thì quân sĩ từ bên ngoài xin vào, giọng điệu vội vàng. Chè hãy còn ấm nóng, khói bay là đà lan tỏa hương sen tháng tám.
" Bẩm, bẩm… "
" Có chuyện gì ? "
" Bẩm hai vị, Hoàng Đế băng hà rồi. "
" Vậy à, được rồi, ngươi lui đi. ' – Đặng Tất thở dài – " Vậy Trần Lĩnh kia, phải mau mau mời về "
Một đội tinh binh hơn trăm người lao đi trong đêm, kiệu son mười chiếc cũng được mang theo, tất cả vì sự an nguy của Đức Quan Gia tiếp theo.
**********
Trần Lĩnh vẫn còn mải mê nghiên cứu sách lược, chợt nghe tiếng chó canh văng vẳng bên ngoài. Lúc sau, một binh lính chạy vào bẩm : " Bẩm, có tướng xưng là Đặng Tất, muốn tìm gặp ngài. "
" Có gì để làm tin không ? "
Tên lính không nói không rằng, dâng lên một chiếc ấn ngọc bọc trong vải vàng. Trần Lĩnh sắc mặt biến đổi, vội vàng nói : " Mau, cho mời vị ấy vào đây. "
Một tướng quân cao lớn, râu ria xồm xoàm bước vào, theo sau là hai tên thuộc tướng dưới trướng, tất cả đều giáp phục chỉnh tề, đao kiếm sáng choang đã thu vào trong vỏ tự lúc nào. Đồng loạt, họ quỳ xuống, vị tướng quân kia lên tiếng : " Bẩm vương gia, Giản Định Đế đã băng hà rồi. "
Trần Lĩnh không nói gì, ánh mắt khẽ dao động, tiếng mưa vẫn đều đặn rơi trên lều vải, ngọn đèn nến bị cơn gió lạnh thổi ngang, ánh lửa chập chờn nhưng vẫn cháy sáng rực.
" Điều đó thì ta cũng đã hay rồi. Chẳng hay, Đặng tướng quân hôm nay đến đây còn có việc gì không ? "
" Khởi nghĩa cũng đã hơn một năm, tất thảy mọi thứ đều đang trên đà thuận lợi, ấy thế mà chẳng may Đức Quan Gia vắn số, không thể đợi đến ngày thái lai. " - Tất thưa, khuôn mặt thoáng buồn.
Trần Lĩnh thở dài : " Thật ra trước đây Đức Quan Gia cũng đã tìm đến ta. " - nói rồi anh đưa tay xuống mở ngăn kéo tủ, lấy ra một ấn tín bằng vàng, trên có khắc bốn chữ " Đại Việt Thiên Tử ".
Đặng Tất kinh ngạc, chắp tay hỏi : " Chẳng hay có thể cho thần xem qua được không ? "
" Cứ tự nhiên. "
Tất đứng dậy, bước đến bên bàn mà nâng con ấn vàng lên, đoạn lại cố nhìn kĩ hoa văn đường nét dưới ánh sáng mờ mờ, lẩm bẩm : " Qủa thật là ấn tín của Giản Định Đế. "
Tất thở phào : " Xem như Đức Quan Gia cũng đã tin tưởng và đặt trọng trách này cho vương gia, mong ngài có thể hoàn thành tâm nguyện đưa đất nước này đến hồi thái bình thịnh trị. "
" Vậy thì ta mau mau lên đường thôi, kẻo trời sáng lại đánh động kẻ thù. " - Trần Lĩnh nói, đoạn lại quay sang tên lính gác dặn dò : " Mau báo với Lý Toàn thu dọn đồ đạc, hạ trại, tức tốc hành quân đến Nghệ An, rõ chưa ? "
" Vâng, đã rõ. "
Bên ngoài mưa đã tạnh, chỉ còn vài giọt đọng trên cỏ cây lấp lánh như sương đêm, tiếng côn trùng râm rang cả một vùng, vài chú đom đóm bay lượn lập loè soi đường cho Thiên Tử. Trần Lĩnh bước vội, cả đoàn người nâng kiệu, nhanh chóng tiến về Nghệ An.
Một cậu thiếu niên trạc tuổi Trần Lĩnh mặt mày sáng sủa vận giáp phục nhìn theo đoàn người đang dần đi xa : " Thu dọn đồ đạc thôi. "
" Bẩm vâng, thưa Lý tướng quân. "
**********
Cảnh vật bốn bề âm u tĩnh mịch, tuy trời gần sáng nhưng ở đường mòn mọi thứ hãy còn tối om, tiếng xào xạc lá rừng, tiếng bước chân hùm beo khiến người đi rừng khiếp sợ, nước Nam nổi danh rừng thiêng nước độc, dẫu có là giặc hay là ta thì đều phải cẩn thận dè chừng.
Từ trong mấy bụi rậm phát ra tiếng loạt xoạt, Đặng Tất nhìn quanh một lượt, đốc thúc : " nhanh lên nhanh lên, sắp sáng rồi. ", chợt ông lại nghĩ thầm : " Không đúng, sao nghe giống tiếng chân người quá. " rồi cầm lấy cung mà căng dây chuẩn bị nhắm bắn.
Một tiếng " đoàng " bất ngờ vang lên từ trong lùm cây, một trong hơn chục kiệu bị phá tan tành. Ánh sáng và âm thanh từ hỏa khí làm chiến mã lồng lên. Tất cố trấn tĩnh ngựa, hét lớn : " có phục kích, tất cả sẵn sàng. "
Một hàng cung thủ nhắm về phía vừa phát ra tiếng pháo, Đặng Tất nhắm một mắt ngắm bắn, tức thì mũi tên lao vút đi, cắm phập một tiếng, tên sát thủ gào lên đau đớn rồi ngã khuỵu xuống. Một tên lính chạy về phía trước để xác định danh tính kẻ thù, hắn vừa tiến lại gần xác kẻ địch thì một mũi tên khác từ sâu trong rừng sượt qua, hắn sợ hãi la lớn : " Có hơn chục tên, có hơn... " chưa nói dứt câu thì một thanh kiếm chém ngang người, cả thân trên đổ gục xuống, máu đỏ tuôn trào không dứt.
" Tất cả khai tiễn " - Đặng tướng quân thét lớn.
Một loạt tên lao vút về phía rừng sâu, những kẻ trúng tên từ trên cây rơi xuống đất lộp độp như chim gãy cánh.
" Tẩm dầu lên, hôm nay phải thiêu chết bọn chúng. " - viên chỉ huy hạ lệnh.
Những tên thích khách còn sót lại cũng nhanh chóng bỏ chạy, nhưng thêm một tiếng " đoàng " nữa vọng lên, một chiếc kiệu khác biến thành gỗ vụn. Trần Lĩnh không thể không hành động, anh lấy cung tên, chầm chậm vén tấm mành che, hướng về phía ánh sáng của khẩu pháo.
Mũi tên thoát khỏi dây cung lao đi, xiên ngang cổ họng kẻ đang nhắm tiếp vào kiệu thứ ba, hắn ú ớ vài tiếng rồi tắt thở. Một loạt tên lửa nữa nhắm về phía rừng già, lửa lan sâu vào bên trong, tiếng lách tách của gỗ và mùi thoang thoảng xác người cháy ám lên y phục.
" Tịch thu hỏa khí của địch, chúng ta cần phải nghiên cứu thêm về loại vũ khí này. "
Đoàn người lại vội vã lên đường, không ai nói một lời nào nữa.
**********
Đến doanh trại lúc quá ngọ. Trần Lĩnh vừa bước xuống kiệu, các thuộc tướng và hàng vạn binh sĩ liền quỳ xuống. Một vị đầu cạo trọc, hai mắt sáng như sao trời lên tiếng : " Mừng vương gia đến nơi an toàn. Biểu này cùng tướng sĩ nguyện cùng vương gia tiếp nối đại nghiệp Thái Tổ, Thái Tông để lại, thề trung thành vĩnh viễn với Trần gia. ", Biểu vừa dứt lời, binh sĩ đồng thanh lên tiếng : " thề trung thành vĩnh viễn với Trần gia. "
Trần Lĩnh không khỏi xúc động trước lòng thành của binh sĩ, liền đáp lời : " ta do trời cao sắp đặt, lại được tiên đế phó thác, nguyện đem sức này mà cống hiến cho cơ đồ Đại Việt, nguyện quét sạch lũ giặc này khỏi bờ cõi nước Nam, nay có ba quân đồng lòng giúp đỡ quả thực là điều may mắn. Thề chết giành lại non sông. "
" Thề chết giành lại non sông, thề chết giành lại non sông. " - tất cả đồng thanh lần nữa, ai nấy ánh mắt rực sáng, quyết tâm tựa như núi cao biển lớn, không thể nào đánh đổ. Ra mắt xong, các tướng lĩnh thân cận nhất với tiên đế đều tề tựu bên trong doanh trại cùng bàn bạc về kế sách tiếp theo để đối phó giặc Minh. Trần Lĩnh lên tiếng : " Trước tiên ta sẽ để tang tiên đế trong năm ngày trước, trong lúc đó ta sẽ xem xét tình hình quân ngũ hiện tại và cùng mọi người thảo luận kế sách diệt giặc, sau đó ta sẽ xưng đế nhằm khuếch trương danh tiếng nghĩa quân, chiêu mộ hiền tài. "
Nguyễn Biểu suy nghĩ một lúc, thưa : " Hiện tại chúng ta có khoảng 4 vạn quân ở cánh chủ lực, các cánh còn lại gộp hết cũng được khoảng 1 vạn. "
" Nhưng như thế vẫn còn chênh lệch với quân Minh quá nhiều, sau hai lần tăng viện lớn hiện tại chúng đã đưa khoảng mười hai vạn quân sang Đại Việt. " - Nguyễn Súy thưa, giọng chần chừ.
" Qủa thực là như vậy " - Trần Lĩnh nhăn mặt suy nghĩ - " Nếu vậy chúng ta phải mau chóng mộ thêm quân thôi, cứ đà này, chúng ta sẽ bị bọn chúng nghiền nát cả. Quân của ta có khoảng 4 vạn tất cả, khoảng nửa ngày nữa sẽ đến đây thôi. Tình hình vũ khí, quân lương thì sao ? "
" Năm nay mất mùa, ngoài lương thực người dân đóng góp thì số lượng tự trồng chỉ đủ nuôi ba phần nghĩa quân, buộc ta phải độn thêm sắn, khoai vào cơm mới đủ cho năm phần. " - Nguyễn Cảnh Chân nói, sắc mặt ưu tư.
" Vũ khí cũng không mấy khả quan, hiện tại chúng ta vẫn đang tìm sắt để rèn thêm, về phần hỏa khí quân Minh thực sự vượt mặt chúng ta, chưa kể bọn chúng còn được trang bị thần cơ sang pháo từ đời Hồ, sức hủy diệt vô cùng khủng khiếp. " - Biểu thưa.
" Nếu đã vậy " - Trần Lĩnh im lặng một lúc - " đầu tiên chúng ta sẽ cho các tướng Cảnh Dị, Đặng Dung bí mật cải trang thành thường dân để mộ quân, sau đó dựng doanh trại sâu trong rừng, chờ ngày hội họp với các cánh quân lớn của ta, quân số ta phải đạt ít nhất là mười vạn. Ta phải ban bố cả chính sách có thể làm hưng thịnh về ngân khố và lương thực, giống như một đất nước độc lập vậy, vì từ Thanh - Nghệ trở vào là vùng kiểm soát của nghĩa quân ta rồi. Có ngân khố đầy ắp sẽ là nguồn động lực để ta rèn thêm vũ khí, trồng thêm lương thực. "
" Nhưng nếu quân Minh tấn công ta vào lúc đó thì sao ? " - Cảnh Dị hỏi, mặt đăm chiêu.
" Tất nhiên là quân ta vẫn ngày đêm thao luyện, chuẩn bị đối phó với lực lượng quân Minh bất cứ lúc nào, toàn quân đều phải nâng cao cảnh giác. " - Trần Lĩnh điềm tĩnh.
" Vậy còn tướng quân Lý Toàn của ngài thì sao ? " - một vị tướng già hỏi.
" Lý Toàn là người sát cánh kề vai với ta hơn một năm nay, đã có mặt từ khi nghĩa quân ta vừa thành lập, là người trung nghĩa, giỏi chế tạo, sẽ là trợ thủ đắc lực trong việc chế tạo hỏa khí của quân ta. "
" Tính toán như thế thì cũng xem như tạm ổn, tiếp theo đều trông vào tài thao lược của vương gia. " - Súy tâu.
" Nếu không có gì thì hôm nay đến nay thôi, mọi người nghỉ ngơi sớm đi. " - Trần Lĩnh đứng dậy ra ngoài, tất thảy tướng quân đều đứng lên cúi chào.
Bước ra ngoài được mấy bước, tháp canh gần đó gõ mõ báo về : " Lý tướng quân đến rồi. "
Trần Lĩnh đi nhanh về phía cổng trại, mừng rỡ nhìn Lý Toàn. Anh vội xuống ngựa, chắp tay : " Bẩm, toàn quân hành quân không ngơi nghỉ nhưng vẫn không bắt kịp vương gia, mong ngài thông cảm. "
" Không sao không sao, thế nào ? Đường đến đây có gặp chuyện gì không ? "
" Bẩm, không. " - Lý Toàn có chút khó hiểu, hắn hỏi - " Có phải vương gia gặp bọn chúng rồi không ? "
" Là một nhóm, có đến hơn chục tên. " - Trần Lĩnh gật đầu.
" Bọn này ngày càng nguy hiểm, bây giờ đến tin mật chúng ta cũng bị bọn chúng biết được. "
" Thôi, được rồi, không gặp chuyện là tốt, mau mau vào nghỉ ngơi đi. "
" Bẩm vâng. "
Lý Toàn đi rồi, một đoàn xe ngựa chở binh lính và quân lương chầm chậm theo sau vào doanh trại, bất kì tên lính nào đi qua cũng chắp tay cúi chào Trần Lĩnh, anh mỉm cười : " Tất cả vất vả rồi. "
Nhìn nắm cơm tên lính bên cạnh đang ăn, anh ngạc nhiên hỏi : " Mỗi bữa khẩu phần chỉ có bao nhiêu thôi sao ? "
Tên lính có hơi giật mình, vội thưa : " Bẩm, do lương thực khan hiếm, nên khẩu phần mỗi binh lính là một nắm cơm thôi ạ. "
Trần Lĩnh thở dài, đoạn lại nói : " Nhắn với bếp từ hôm nay khẩu phần của tất cả mọi người là như nhau, kể cả ta hay chủ tướng các ngươi đi nữa. "
Tên lính nọ sợ hãi : " Bẩm, như thế thì không được, các ngài là bậc cao quý, sao chỉ có thể... "
Không để hắn nói hết câu, Lĩnh dứt khoát : " Nói sao thì ngươi làm vậy, nghe chưa ? "
" Bẩm, vâng. "