Tiêu Chiến đặt chung rượu trong tay lên bàn, ngước mắt nhìn trăng sáng trên cao, khoé môi mỉm cười nhẹ nhàng như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Người thường hay cười nhưng trong lòng chứa đựng bao nhiêu đau thương khốn khổ, cõi đời này, có ai nhận ra không?
Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh Tiêu Chiến, hắn cúi đầu nhìn chung rượu người kia vừa đặt lên, tay đã siết lại thật chặt, im lặng không nói được lời nào.
Lý do vì sao Xà tộc luôn bốn bề vắng lặng, khi hắn đến không thấy ai tiếp đón.
Lý do vì sao vương cung không có một bóng người, không gian bao trùm bởi một màu âm u buồn bã, cửa phòng đỏ sẫm nằm im trên hành lang tăm tối như đã mất hết tia sáng.
Lý do vì sao bốn cận vệ phải học cách chăm sóc Xà Vương, Tiêu Hồng rót trà đã vài lần phỏng tay, Tiêu Hoàng làm gì cũng cẩn thận sức lực, Tiêu Thanh gắng gượng nhếch môi trên gương mặt cứng ngắc, Tiêu Lục dù rụt rè vẫn ngẩng cao đầu nhìn người đối diện.
Lý do vì sao, Tiêu Chiến không ăn không uống, chỉ nhắm mắt ngủ say ngày qua ngày.
Vương Nhất Bác càng nghĩ tay càng run lên, hắn xoay đầu nhìn Tiêu Chiến, nỗi đau khi nghe muội muội ruột thịt từ nhỏ lớn lên bên nhau, bị bao nhiêu dằn vặt dày vò đến cuối cùng chỉ gặp lại một mảnh tàn hồn, người kia, làm cách nào chịu đựng?
Còn hắn, làm cách nào có thể mở miệng ngăn cản cuộc chiến này?
Tiêu Chiến không biết trong lòng Vương Nhất Bác đang nghĩ gì, chỉ ngồi yên ngắm nhìn bầu trời, một lúc lâu sau giọng nói trầm ấm ấy mới cất lên, đánh mạnh vào trái tim của người ngồi bên cạnh.
"Thật lạnh."
Vừa lạnh vừa đau, không biết phải làm sao tiếp tục mở mắt sống qua ngày.
Vương Nhất Bác nhìn mái tóc đen mềm mại của hắn gợn lên trong gió, thời tiết hiện tại vốn mát mẻ thoải mái không hề lạnh chút nào, đoạn mím môi, đưa tay đặt lên vai người kia kéo hắn dựa sát vào mình.
Tiêu Chiến khá bất ngờ, sau cú kéo vừa rồi bây giờ hắn đang dựa đầu trên vai Vương Nhất Bác, ngước mắt xem khuôn cằm của đối phương, người kia đang cúi đầu dùng đôi mắt xanh thẳm màu trời nhìn hắn, nhẹ giọng nói "Nếu lạnh thì dựa vào ta."
"Người của ta rất ấm, ngươi có thể dựa bất kì lúc nào."
Tiêu Chiến hơi mở to mắt, nhìn chăm chú gương mặt luôn rất lạnh lùng cao ngạo ấy, không biết từ bao giờ đồng tử xanh biếc lại có nhiều cảm xúc như vậy.
Long Vương, Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến rũ mắt, khoé môi hơi nhếch lên, chậm rãi nói "Không cần." Đoạn đưa tay đặt trên người đối phương định đẩy ra ngồi dậy.
Nhưng tay của người kia đã siết vai Tiêu Chiến thật chặt không cho hắn rời khỏi, bên tai vang lên giọng nói có phần kiềm nén đồng thời cũng tràn đầy bất lực "Sao ngươi cứ luôn từ chối ta như vậy?"
"Ta đã tự xem lại bản thân mình rất nhiều lần, thật ra cũng không quá tệ, nhưng vì sao lúc nào ngươi cũng từ chối ta?"
"Không phải chúng ta đã trở thành người thân quen rồi sao, ta không chê ngươi lười biếng, ngươi còn có điều gì không hài lòng?"
Tiêu Chiến cảm nhận được hơi ấm của người kia đang truyền qua cơ thể mình cùng tiếng tim đập thình thịch vang vọng bên tai, bàn tay đang đặt trên người Vương Nhất Bác trong phút chốc không biết phải làm gì tiếp theo.
Vương Nhất Bác thấy hắn đã im lặng không đẩy mình ra nữa, đoạn rũ mắt nhìn đỉnh tóc đen mượt dựa bên vai, chầm chậm cúi đầu để môi mình chạm thật nhẹ lên vài sợi tóc hơi rối ấy.
Tiêu Chiến siết chặt tay, hai mắt từ từ khép lại che đậy bao cảm xúc dâng trào.
Vương Nhất Bác nghĩ hắn sẽ không cảm nhận được, dù gì cũng chỉ chạm vào rất nhẹ rất khẽ, nghiêng đầu thấy Tiêu Chiến không lên tiếng nữa, cũng không có dấu hiệu muốn đứng lên, hắn càng đưa tay kéo người kia dựa sát vào mình, tay còn lại duỗi ra ôm bên cánh tay đối phương, tạo tư thế bao bọc Tiêu Chiến vào lòng.
Xà Vương ngài, có sợ điều gì không?
Ở bên cạnh người này, có bao giờ là không kiềm lại nỗi sợ trong lòng mình?
Lông mi đen dài khẽ rung động, Tiêu Chiến nhắm chặt mắt, cuối cùng cũng không còn cách nào đẩy Vương Nhất Bác ra xa.
Thôi vậy, chỉ một đêm này thôi.
Ta thật sự rất lạnh, hãy để ta phóng túng bản thân mình, chỉ một đêm này thôi.
Long Vương, Vương Nhất Bác.
---
Đêm hôm ấy hai người đã ngồi ở bàn đá giữa sân vườn rất lâu, cho đến khi Tiêu Chiến mở lời muốn trở về phòng ngủ, bàn tay đặt trên vai hắn của Vương Nhất Bác mới chầm chậm buông ra.
Vương Nhất Bác đi theo Tiêu Chiến đến trước cửa phòng màu đỏ sẫm, hai người đều im lặng không nói câu nào. Tiêu Chiến chắp hai tay sau lưng nhìn chằm chằm từng đường trang trí trước mặt, Vương Nhất Bác thấy hắn không nói năng gì mới giành trước mở lời "Ngươi ngủ đi."
"Ngày mai ta lại đến."
Tiêu Chiến gật đầu, hắn giơ tay đẩy cửa ra, vén tà áo bước vào trong, đoạn nhẹ nhàng đóng lại, ngăn cách đường nhìn của đôi mắt xanh thẳm đang hướng về mình.
Vương Nhất Bác lặng lẽ ngắm cánh cửa một hồi lâu, cuối cùng xoay người xé rách không gian trở về Long tộc.
Tiêu Chiến dựa lưng lên khung cửa, cảm nhận được người bên ngoài đã đi rồi, lúc này mới bước về phía giường, chậm rãi nằm xuống, nhắm mắt ngủ.
Một đêm trôi qua như vậy, trong lúc không hay không biết đã tạo nên biết bao gợn sóng trong lòng.
Sáng hôm sau Vương Nhất Bác đến Xà tộc thật sớm.
Hắn cầm theo một lồng đựng thức ăn rất lớn với kiểu dáng từng hộp vuông xếp chồng lên nhau, có đến năm tầng như thế, trực tiếp xé không gian đi đến trước cửa phòng Tiêu Chiến mà không phải ở sảnh đón khách như mọi khi nữa.
Vương Nhất Bác đưa tay định đẩy cửa ra, nhưng nghĩ tới trước đây đã từng nhìn thấy khung cảnh lúc Tiêu Chiến vừa mới thức giấc, quần áo lỏng lẻo hở một khoảng rộng, bây giờ nhớ lại tim vẫn còn đập thình thịch, bất giác cúi đầu hít một hơi thật sâu để chuẩn bị tinh thần, cảm thấy vẫn còn chưa đủ bèn hít thêm một hơi nữa, cứ thế đứng hít tới hơi thứ năm cửa phòng chợt mở ra, Tiêu Chiến đứng dựa cửa nhướn mày nhìn hắn.
"Chào buổi sáng" Vương Nhất Bác giật giật khoé môi "Hôm nay tỉnh sớm vậy?"
"Thử hỏi có một người cứ đứng thở phì phì trước cửa phòng ngươi, ngươi còn ngủ tiếp được không?" Tiêu Chiến mỉm cười, đôi mắt đa tình gợn sóng mông lung, chắc là vừa mới rời giường. Vương Nhất Bác liếc nhìn vùng xương quai xanh hơi hở ra của hắn, khẽ rũ mắt, nhẹ giọng nói "Nếu dậy rồi vậy cùng ăn sáng với ta."
Lại một lần nữa làm như không nghe thấy câu hỏi của Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nghiêng đầu trông thấy lồng đựng thức ăn rất nổi bật trong tay Vương Nhất Bác quả thật chút ngạc nhiên, hắn quay đầu nhìn đối phương, chậm rãi hỏi "Ngươi có ý gì?"
"Không có ý gì" Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn lại "Ta muốn dùng bữa cùng ngươi."
"Long Vương" Tiêu Chiến cười khẽ, giọng nói trầm ấm đã có chút lạnh "Ngươi là đang xót thương ta sao?"
"Không phải xót thương" Vương Nhất Bác bước thêm một bước, hai người hiện chỉ cách nhau một gang tay, đôi đồng tử xanh thẳm in đậm bóng hình người đối diện "Từ trước đến giờ đều không phải xót thương."
Tiêu Chiến không đáp lời, im lặng nhìn Vương Nhất Bác, người kia lại nhẹ nhàng nói "Đi thôi, đi ăn sáng."
"Đây đều là những món ta thích ăn ngươi nếm thử xem thế nào, trước giờ khẩu vị ngươi ra sao ta không rõ, có thể từ từ nếm" Vương Nhất Bác cong mắt, giơ lồng đựng trong tay lên trước mặt Tiêu Chiến "Ra sân vườn được không? Hôm nay khí hậu mát mẻ rất thích hợp."
"Nếu ta từ chối?" Tiêu Chiến rũ mắt, khoé môi hơi nâng lên.
"Vậy ăn ở phòng ngươi cũng được." Vương Nhất Bác đáp, dường như không thấy có vấn đề gì.
"..." Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn hắn, nhắm mắt lại, một lúc sau mới nói một câu "Ngươi ra đó trước đi."
"Được" Vương Nhất Bác gật đầu, vẻ mặt giãn ra "Ta sẽ chuẩn bị."
"Ừm." Tiêu Chiến gật đầu, nhìn Vương Nhất Bác xoay lưng bước về phía sân vườn.
Hắn khoanh tay dựa người mình lên khung cửa, im lặng dõi theo bóng lưng cao gầy ấy, bỗng nhiên giọng nói trầm ấm ngân vang giữa không gian vắng lặng, mang theo cảm xúc không thể tả thành lời.
"Ngươi biết chúng ta chỉ có thể là địch, làm như vậy có đáng không?"
Vương Nhất Bác đã đi được một khoảng cách khá xa, không biết hắn có nghe thấy những lời này hay không, chỉ biết là bước chân dứt khoát ấy đã có chút ngừng lại.
Có đáng không?
Câu hỏi này ta cũng đã tự hỏi bản thân mình, rất nhiều lần.
Đối với Xà Vương ngươi, có đáng không?
Nếu như không đáng, ta đã chẳng cần mỗi ngày đều ở bên ngươi như thế.
Vương Nhất Bác lại bước chân tiếp tục đi về phía trước, tựa như không nghe được lời Tiêu Chiến vừa nói vậy.
Tiêu Chiến vẫn lẳng lặng dõi theo, cho đến khi bóng lưng Vương Nhất Bác khuất xa dần mới đưa tay đóng cửa lại.
Đợi đến lúc Tiêu Chiến xuất hiện bên cạnh bàn đá thì Tiêu Hoàng và Tiêu Hồng đã đứng sẵn ở đó, đồng loạt trợn mắt nhìn cảnh tượng đang xảy ra trước mặt mình.
Trên bàn đá bây giờ có khoảng chừng hai mươi dĩa thức ăn, đặt đầy cả mặt bàn.
Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến đã đến, hơi cong môi, chỉ chỉ ghế đá bên cạnh "Ngồi đây đi."
Xà Vương Tiêu Chiến cảm thấy hành động trợn mắt giật giật môi rất mất phẩm chất, vậy nên hắn chỉ mỉm cười, không đến ngồi cạnh Vương Nhất Bác mà chọn ghế đối diện. Long Vương nhíu nhíu mày không vui, nhưng Tiêu Chiến muốn vậy hắn cũng không có cách.
Đưa tay ra cầm lấy muôi chậm rãi múc đầy một chén canh, Vương Nhất Bác đặt trước mặt Tiêu Chiến, nhìn người kia đang cúi đầu quan sát vật trong chén, bèn nói "Là canh gà hầm hạt sen, rất tốt cho người suy nhược, ngươi nếm thử."
"Ta suy nhược?" Tiêu Chiến chống một tay lên bàn, nghiêng đầu cười "Có muốn đánh thử một trận không?"
"Ta không nói sức mạnh" Vương Nhất Bác lắc đầu "Hôm qua ôm ngươi cảm thấy ngươi rất gầy, nên tẩm bổ."
Tiêu Hoàng Tiêu Hồng giật mình, cả hai nhìn nhau rồi lại xoay sang nhìn chăm chú bóng lưng Xà Vương nhà mình, đích thực là có chút gầy, nhưng lại nghĩ, hình như trọng điểm không phải ở đây.
"Nam nhân không quan trọng bề ngoài." Tiêu Chiến cầm muỗng múc chất lỏng trong chén đưa tới bên miệng, hương vị đậm đà ngọt thanh, quả thật rất ngon.
"Ngon không?" Vương Nhất Bác quan sát chăm chú biểu tình trên mặt Tiêu Chiến, thấy hắn có vẻ ưng ý, đôi mắt xanh thẳm càng thêm rạng ngời "Rất ngon đúng không? Ta rất thích."
"Ừm, vừa miệng lắm." Tiêu Chiến gật đầu không phản bác.
"Ngươi uống canh xong rồi nếm thử món này" Vương Nhất Bác gắp một đũa trên bàn ăn tràn đầy màu sắc, đặt vào một chén khác đưa cho Tiêu Chiến, lại nói "Đây là bánh cuốn bát bảo ăn vào tốt cho khí huyết, da của ngươi có chút tái nên bổ sung nhiều món như vậy."
"Da tái?" Tiêu Chiến lại cười "Long Vương ngươi con mắt nào thấy da ta tái?"
Vương Nhất Bác gắp thêm một bánh tôm vào chén Tiêu Chiến, lời nói chưa suy nghĩ đã thốt ra "Ngực của ngươi ta đã thấy hết, sao lại không biết?"
"..."
"..."
Tiêu Hoàng Tiêu Hồng nhìn cổ tay lộ ra của Xà Vương nhà mình, đúng là có chút tái, nhưng rồi lại nghĩ, câu vừa rồi của Long Vương không đúng lắm.
Từ lúc nào hai vị này lại có bầu không khí mờ ám kì lạ đến như vậy?
Tiêu Chiến chỉ nhướn mày không đáp lời, cúi đầu ăn những món Vương Nhất Bác gắp vào chén mình, đích thực là rất ngon, rất vừa miệng, có lẽ cũng vì đã lâu rồi chưa ăn nên món nào cũng thấy hợp khẩu vị, không có điểm nào để soi mói.
Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến chịu ăn hơn nữa còn ăn không miễn cưỡng, ăn rất hài lòng, hắn cảm thấy như được ủng hộ, cứ gắp liên tục không ngừng, thật hận chén Tiêu Chiến quá nhỏ, nếu lớn hơn nữa hắn có thể gắp được nhiều thêm.
Nhưng mà bản thân mình lại quên ăn mất, chỉ chăm chú quan sát Tiêu Chiến như thế, đôi mắt xanh thẳm dần dần ánh lên vẻ cưng chiều, tựa như biển cả đắm chìm dưới ban mai, đẹp không sao tả siết.
Tiêu Chiến vẫn luôn rũ mắt dùng bữa, dù vậy tầm nhìn của Vương Nhất Bác đặt trên người mình hắn làm sao có thể thờ ơ không cảm nhận được?
"Ngươi không ăn sao?" Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác, nhẹ giọng hỏi.
"Ngươi ăn đi" Vương Nhất Bác hơi cong môi "Ta nhìn ngươi ăn là được."
"Vừa nãy là ai nói ăn cùng?" Tiêu Chiến lại gắp một bánh cuốn bát bảo, bánh này vừa mềm vừa thơm hợp khẩu vị của hắn.
"Nếu không nói vậy ngươi chịu đi với ta sao?" Vương Nhất Bác chống tay lên bàn, chậm rãi nói "Đêm qua ngươi thức khuya mệt mỏi, nên ăn nhiều cho lấy lại sức."
Tiêu Hoàng bước lên một bước, cúi người làm lễ "Thưa Vương, Long Vương, thần chợt nhớ còn có vàng cần đòi, xin phép được cáo lui."
Tiêu Hồng cúi người làm lễ theo "Thưa Vương, Long Vương, các đại xà sáng nay có việc bẩm báo, thần cũng xin được cáo lui."
Tiêu Chiến gật đầu, Tiêu Hoàng Tiêu Hồng thở phào nhẹ nhõm, lập tức lui xuống rồi xoay người bước đi thật nhanh. Bầu không khí quái dị kì lạ của hai vị kia khiến bọn họ không thể tiếp tục đứng đó vờ như mình là hai cái cây được nữa.
Hai vị kia không biết đối thoại giữa hai người đã gây ra sóng to gió lớn như thế nào trong lòng thuộc hạ, vẫn lẳng lặng dùng bữa, nhưng hầu hết đều là Tiêu Chiến ăn Vương Nhất Bác nhìn, đợi chén Tiêu Chiến vơi bớt thì gắp thêm, món nào hắn đặc biệt thích ăn sẽ gắp nhiều hơn. Long Vương chỉ mong người này có thể ăn nhiều một chút, một chút thôi cũng được.
Xà Vương Tiêu Chiến, đêm qua ôm ngươi vào lòng mới phát hiện ra, cơ thể ngươi lại mỏng manh đến như vậy.
Mỏng manh đến mức chỉ muốn mãi ôm ngươi không buông, ta, có phải là không ổn rồi không?
Vương Nhất Bác đặt tay lên đầu gối, im lặng ngắm nhìn dung nhan người trước mắt, càng ngắm càng thấy lòng mình muốn tan ra.
Tiêu Chiến, Tiêu Chiến.
Đến khi Tiêu Chiến gác đũa xuống không ăn được nữa thì thức ăn trên bàn vẫn còn khá nhiều, Long Vương gần như vét sạch nhà bếp của Long tộc đến đây, thử hỏi hắn làm sao có thể ăn hết. Vương Nhất Bác thấy hắn đã ngừng đũa, mắt hơi cong cong, nhẹ giọng hỏi "Đã no rồi?"
"Ừm." Tiêu Chiến gật đầu.
"Vậy thì tốt" Vương Nhất Bác đứng dậy, đưa tay dọn dẹp các dĩa vào trong hộp vuông "Ta đã biết được khẩu vị của ngươi, sau này không cần đem nhiều món tới nữa."
"Thật ra bữa sáng không ai ăn nhiều như thế." Tiêu Chiến chống tay lên bàn nhìn Vương Nhất Bác tay chân vụng về dọn dẹp mọi thứ, vừa nãy có lẽ là Tiêu Hoàng và Tiêu Hồng giúp hắn dọn ra, Long Vương cao quý có bao giờ làm những việc tay chân thế này.
Nhìn một hồi thấy người kia đang bày bừa chứ không phải đang dọn, Tiêu Chiến vẫn mỉm cười quan sát. Vương Nhất Bác xoay qua trông thấy nụ cười tà mị mê người của hắn dưới nắng sớm, tay cầm không được vững, một chiếc dĩa chợt rơi xuống đất vỡ tan tành.
"..." Vương Nhất Bác cúi đầu, lẳng lặng ngắm nhìn các mảnh sứ rơi vỡ xung quanh chân mình.
"Trưởng lão hay đến đây chắc sẽ buồn lắm" Tiêu Chiến chậm rãi nói, bình thản chống tay đứng lên "Để ta."
"Ngươi ngồi đi" Vương Nhất Bác lắc đầu "Ta làm một chút là xong."
"Đừng làm thuộc hạ của mình buồn lòng thêm nữa." Tiêu Chiến rũ mắt, cầm chén cùng dĩa xếp vào hộp, động tác quen thuộc như đã từng làm rất nhiều lần.
Vương Nhất Bác nhìn hắn như vậy sao lại không rõ nguyên do?
Muội muội chuẩn bị món ăn cho ca ca, ca ca giúp muội muội dọn dẹp bát đũa, chỉ đơn giản thế thôi, trôi qua mấy trăm năm làm sao không quen thuộc.
Vương Nhất Bác im lặng nhìn từng hành động của Tiêu Chiến, không biết bây giờ trong lòng người kia đang nghĩ gì.
Hắn lập tức bước tới đứng cạnh đối phương, đưa tay cầm lấy tay Tiêu Chiến ngừng lại mọi hành động dọn dẹp, trầm giọng nói "Đừng làm nữa."
"Để ta tập làm, sau này cũng phải làm thôi mà."
Tiêu Chiến cảm nhận được hơi ấm khi Vương Nhất Bác nắm tay mình cùng cơ thể người kia đang đứng gần ngay bên cạnh, hai mắt rũ xuống khẽ mỉm cười, từ từ rút tay ra khỏi tay Long Vương, gật đầu đáp "Được."
Vương Nhất Bác gật gật đầu, chỉ vào ghế ý bảo Tiêu Chiến ngồi đi mới tiếp tục tập trung việc trên tay. Thật ra lóng ngóng chỉ vì phút ban đầu việc lạ không quen, sau khi nhìn Tiêu Chiến làm một hồi đã nhìn ra tinh tuý, Vương Nhất Bác dọn dẹp gọn gàng hơn hẳn.
Tự đọc trong lòng câu thần chú đừng nhìn nụ cười mê hoặc trên khoé môi của người kia nữa, dĩa sẽ không vỡ thêm đâu.
Tiêu Chiến vẫn ngồi một bên xem Vương Nhất Bác làm xong mọi chuyện, chống tay dựa lên cạnh bàn, hai mắt khẽ rũ nhìn cổ tay mình.
Đến khi Vương Nhất Bác dọn xong xuôi để lại hộp đựng thức ăn vuông vắn trên bàn, nói với Tiêu Chiến lát nữa trưởng lão sẽ đến lấy rồi đưa một hộp khác cho bữa trưa, Tiêu Chiến mới nhìn hắn nở nụ cười như có như không, lơ đãng tiếp lời, trưởng lão Long tộc các ngươi làm thật không dễ dàng.
Vương Nhất Bác gật đầu không phản đối, đáp rằng đúng là thỉnh thoảng có nghe các trưởng lão nói như vậy, hẳn là trong tộc có nhiều việc làm không xuể.
Tiêu Chiến đưa tay che mặt, không nói thêm gì nữa.
Hai người ngồi cạnh bàn đá chuyện trò, chỉ là vài chủ đề không quan trọng nói cũng được không nói cũng được, nhưng bao bọc cả hai là bầu trời sáng trong gió mát hiền hoà cũng xem như nhẹ nhàng thoải mái.
Tiêu Chiến vẫn là dáng người lười biếng không xương, Vương Nhất Bác nhìn nhìn một hồi cũng thấy mỏi lưng thay, tức thì đưa tay ra kéo người kia dựa vào mình, dù sao người hắn vừa mềm vừa ấm, dựa vào hắn tốt hơn nhiều bàn đá vừa cứng vừa lạnh.
Nhưng Tiêu Chiến không đồng ý, đêm qua là do nhiều nguyên nhân hắn mới để Vương Nhất Bác làm theo ý mình, đã sáng rồi thì không được. Hắn đưa tay đẩy người kia ra, bị Vương Nhất Bác cau mày kéo về, kéo tới kéo lui một hồi lại bay lên bầu trời cách xa vương cung đánh nhau.
Tiêu Chiến vừa đánh vừa nghĩ, từ lúc nào bản vương trở nên ấu trĩ đến như vậy?
Dù trong lòng đã bao lần bị người kia quấy rầy không yên, tình ý như có như không hiện hữu mỗi khi đêm về, tuy nhiên khi đánh nhau với Tiêu Chiến Vương Nhất Bác sẽ không nương tay, đây là sự tôn trọng giành cho đối thủ, đối thủ này còn là cường giả sánh ngang với mình. Hắn biết Tiêu Chiến không cần hắn nhường, nếu hắn nhường thì chắc chắn sau này Tiêu Chiến sẽ không đồng ý tiếp tục đánh với hắn.
Đánh một trận thật thoả thích cho đến trưa, bao nhiêu chiêu thức đều bung hết ra nhưng người kia vẫn tiếp được từng chiêu một, đúng là thoải mái vô cùng. Vương Nhất Bác rất hài lòng, Tiêu Chiến cũng cảm thấy tâm trạng không còn đè nén nữa, hắn đưa mắt nhìn đôi đồng tử xanh thẳm đó đang ngắm nhìn mình, người này là cố ý sao?
"Mệt lắm không? Về cung ngủ thôi." Vương Nhất Bác bay đến gần Tiêu Chiến, khoé môi nâng lên, đưa tay nắm lấy cổ tay người bên cạnh cùng nhau bay về phía vương cung.
"Long Vương" Tiêu Chiến nhàn nhạt nói "Buông ra."
"Ngươi mệt còn gì" Vương Nhất Bác lắc đầu "Ta đỡ ngươi."
"Đỡ ta?" Tiêu Chiến nhếch môi cười "Long Vương ngươi nghĩ ta yếu đuối thế sao?"
Vương Nhất Bác không trả lời, tay còn lại chắp sau lưng đưa mắt nhìn về phía xa, mặc cho gió cuốn tung bay mái tóc cùng tà áo rộng dài.
Lại dùng chiêu này? Tiêu Chiến xoay đầu nhìn gương mặt nghiêng của Vương Nhất Bác, người kia cảm nhận được hắn đang nhìn mình cũng quay đầu lại, nhẹ nhàng mỉm cười.
Nụ cười của vị Long Vương cao ngạo không xem ai ra gì đó điểm thêm đôi mắt xanh biếc tựa như bầu trời rộng lớn sau lưng, rất nhu hoà, cũng, rất đẹp.
Tiêu Chiến rũ mắt, nhìn bàn tay to lớn ấm áp của người kia đang nắm chặt cổ tay mình, không mở lời kêu hắn buông ra nữa.
Hai người cùng trở về sảnh đón khách, Tiêu Chiến ngồi lên vương vị Xà Vương, Vương Nhất Bác ngồi xuống ghế vàng lộng lẫy bên cạnh. Cả hai dường như đã quen việc sảnh đón khách của Xà tộc tự dưng có thêm một cái ghế cho Long Vương đặt ngay cạnh vương vị, người ngoài tộc nhìn vào sẽ có suy nghĩ như thế nào hai vị này cũng không bận tâm.
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến nghiêng người dựa vào tay vịn, chậm rãi nói "Trở về hình rắn nhỏ đi, ngươi dễ ngủ hơn."
Tiêu Chiến đã buồn ngủ thật, nghe vậy nhẹ gật đầu biến trở về hình rắn nhỏ màu đen đầu tròn, giữa trán có cái bớt màu đỏ, cuộn người lại nằm trên ghế, vì thân rắn quá nhỏ nên ghế còn rất nhiều khoảng trống. Rắn ngẩng cổ nhìn Vương Nhất Bác như muốn hỏi còn ngươi ở đây làm gì, không về Long tộc sao?
Khi biến về hình dạng này Tiêu Chiến sẽ không nói được, dù sao cấu tạo cổ họng của thú khác với người, không thể phát ra tiếng cũng là lẽ đương nhiên.
"Ta cũng ngủ." Vương Nhất Bác trả lời, Tiêu Chiến mở to mắt hạt đậu nhìn hắn, trong thoáng chốc người ngồi trên ghế vàng không còn nữa, thay vào đó là một con rồng xuất hiện chậm rãi bay tới ghế của Tiêu Chiến.
Con rồng này toàn thân trắng muốt như tuyết, vảy rồng màu bạc ánh lên tia ngũ sắc rất đẹp, đôi mắt xanh thẳm to tròn trong veo, chiều dài thân rồng cỡ người trưởng thành, vừa xuất hiện đã làm cho sảnh đón khách trang trí tối tăm này sáng sủa hơn hẳn, đúng là giống loài cao quý bậc nhất thế gian.
Rồng to bay tới gần rắn nhỏ, mắt to quan sát khoảng trống trên ghế, nghiêng đầu ngẫm nghĩ một hồi mới đặt hai chi trước bên cạnh thân trên của rắn, hạ mình xuống nằm lên, thân dưới cũng chầm chậm hạ xuống, nhưng phần đuôi dài không vừa với chiều ngang của ghế, rồng bèn cong đuôi lại, vòng một vòng xung quanh rắn nhỏ, lúc này mới mỹ mãn đặt đầu xuống cạnh mình rắn, hai mắt mở to nhìn rắn chằm chằm.
"..." Muốn ngủ của ngươi là thế này sao.
Vương Nhất Bác cảm thấy có thể bọc lại Tiêu Chiến như thế này quả thật rất tốt, lại thấy rắn cứ ngẩng cổ nhìn mình mãi không chịu nằm xuống, râu rồng màu bạc thật dài nâng lên, vươn tới vuốt nhẹ nhẹ lên đầu tròn của rắn.
Ngủ đi, ta ở đây.
Rắn cảm nhận được hơi ấm đang vây quanh cơ thể, bản năng thích ấm áp của Xà tộc càng bộc lộ rõ hơn trong hình hài này, hắn cũng không từ chối vì biết từ chối thêm nữa tên này càng bày ra nhiều trò, bèn cuộn tròn thân mình, đặt đầu nằm xuống nhắm mắt ngủ một giấc.
Rồng thấy rắn đã chịu ngủ rồi, dường như không phản cảm tư thế này, trong lòng cảm thấy thật vui vẻ, mắt to vẫn ngắm nhìn rắn nhỏ không chớp. Một lát sau mới dùng mũi đẩy đẩy thân rắn dựa sát vào bụng mình, đuôi rồng vòng quanh thật chặt không có một khe hở, bấy giờ mới thoả mãn đặt đầu ngay cạnh mình rắn, nhắm mắt lại cùng chìm vào giấc ngủ.
Khi Tiêu Hoàng Tiêu Hồng có chuyện cần bẩm báo bước vào sảnh liền bắt gặp hình ảnh một rồng một rắn nằm cạnh nhau ngủ say, có trong giây lát sững sờ đến cứng người.
Xà Vương Tiêu Chiến từ trước đến nay không cho phép ai đến gần mình như vậy, nhất là khi trở về hình hài rắn nhỏ ngài ấy chỉ muốn ở một mình.
Cả hai xoay đầu nhìn nhau, đều trông thấy trong mắt đối phương ngập tràn lo lắng.
Quan hệ của hai vị này sau khi cuộc chiến giữa các tộc nổ ra vốn không nên như thế.
Cuối cùng chỉ có thể đứng ở hai bên đối địch cầm đầu mâu chỉ về phía người kia, ai sẽ là người tổn thương nhiều hơn, giờ phút này không thể nào đoán trước được.
Hai người lại nhìn về phía rắn đen bình yên ngủ say bên cạnh rồng bạc, không hiểu vì sao khi xem hình ảnh ấm áp giản đơn này, bao nhiêu câu ngăn cản đều không thể thốt nên thành lời.
Vương, ngài đồng ý để Long Vương nằm cạnh, có phải là trong lòng ngài người kia đã rất đặc biệt rồi không?
Tiêu Hoàng và Tiêu Hồng cúi người khẽ khàng lui ra cửa, để lại không gian ấm áp hiền hoà này cho hai người nằm cuộn mình trên ghế, mong là họ sẽ có một giấc ngủ ngon.
Vương, ngài đã một mình lạnh lẽo lâu như vậy, nếu như xuất hiện một chút ấm áp có thể xua tan cái lạnh của ngài vậy thì chúng thần bằng lòng đánh đổi tất cả, chỉ cần ngài vui vẻ an khang đã là quá đủ.
Long Vương Vương Nhất Bác, hy vọng ngài đừng khiến chúng ta thất vọng, Xà Vương Tiêu Chiến không chịu được thêm mất mát, bản thân ngài ấy không mạnh mẽ như hình tượng luôn thể hiện ra ngoài.
Hy vọng ngài đừng để Xà Vương lạnh lẽo thêm một lần nào nữa, ngài ấy thật sự đã đau khổ quá nhiều rồi.
---