Chereads / Khuyên Ấn / Chapter 9 - Phần 4.3 - Ấm áp

Chapter 9 - Phần 4.3 - Ấm áp

Tiêu Chiến chỉ có thể mở to cặp mắt đã tan vỡ nhìn chằm chằm mọi chuyện xảy ra, không làm được gì, cũng không thể làm được gì.

Hai tay vịn ghế đứng dậy, lảo đảo bước từng bước chân xuống cầu thang, nhưng mà người không còn, hồn cũng mất, Tiêu Chiến hắn không nắm lại được cho dù chỉ là một sợi tóc của nàng.

Tiêu Nhu, muội muội, Tiêu Nhu, muội muội.

Đêm hôm ấy con dân Xà tộc đều nghe được tiếng rít gào thê lương phát ra từ vương cung, trong lòng tràn ngập bất an, không cách nào kiềm chế nước mắt sắp tuôn ra ngoài, họ chỉ có thể cúi đầu cắn chặt răng, ngàn vạn lần cầu mong mọi việc không phải như họ nghĩ.

Tử Nhi công chúa, Tử Nhi công chúa.

Ba cận vệ truy tìm ở các tộc khác nghe lệnh Tiêu Chiến lập tức trở về. Tiêu Lục do ở Nhân tộc bị hạn chế pháp thuật không thể truyền âm, vẫn ở lại Nhân tộc tiếp tục tìm kiếm, nên không hề hay biết Tiêu Nhu nàng, đã đi rồi.

Ba cận vệ bước chân vào sảnh, trông thấy Tiêu Chiến đang ngồi dựa lưng bên chân ghế, đôi mắt khô khốc nhìn ba người họ, nhàn nhạt hỏi, về rồi à.

Ba người bước thêm một bước, hốc mắt ai nấy đã đỏ bừng, cuối cùng không chịu được nữa lần lượt khuỵu người quỳ xuống sàn, hai tay đặt trên mặt đất, đầu cúi thật sát, cố gắng kiềm nén tiếng nấc nghẹn vỡ nát ra bên ngoài.

Công chúa, công, chúa.

Khóc đến khi cạn khô nước mắt, liệu nàng có quay trở về không?

Rốt cuộc là ai, là ai đã hại nàng đến mức này, để người con gái dịu dàng bao dung đó chỉ còn lại một mảnh tàn hồn, chỉ dư lại hai câu nói cuối cùng cho ca ca?

Là ai vậy, là ai tàn nhẫn đến như vậy?

Ba ngày sau, ba cận vệ một lần nữa rời khỏi Xà tộc, mang đi nhiều thuộc hạ tiếp tục tìm kiếm, lần này không phải tìm tung tích của công chúa nữa mà là tìm nguyên nhân gây ra cái chết của nàng.

Thuộc hạ của ba cận vệ nghe được tin đều bủn rủn đứng không vững, cuối cùng mang theo đôi mắt nóng rát rời đi, đến lúc này con dân Xà tộc vẫn còn đang nuôi hy vọng, họ vẫn chưa biết được Tử Nhi công chúa của mình đã gặp phải chuyện gì.

Hy vọng dù rất nhỏ nhoi, nhưng họ vẫn dặn lòng bảo nhau đừng từ bỏ.

Từ bỏ rồi ấm áp duy nhất của Xà tộc không còn nữa, vậy sẽ đau khổ lắm, không chịu nổi đâu.

Ba tháng sau, ba cận vệ ở bên ngoài nhận được truyền âm của Tiêu Chiến gọi họ trở về đi, Tiêu Lục đã quay lại, cũng đã tìm hiểu được tất cả mọi chuyện rồi.

Một lần nữa bước vào trong sảnh, Tiêu Chiến đã gầy xộc cả người ngồi trên vương vị, hai mắt tối tăm không ánh sáng. Tiêu Lục quỳ giữa điện, cúi đầu đặt trên mặt đất, dùng chất giọng vô cùng bình tĩnh kể ra đầu đuôi sự việc.

Kết giới Thần Nhân khiến Thú tộc hầu như mất hết pháp lực nếu đi vào trong, càng đến gần trung tâm kết giới thì pháp lực càng yếu, nếu ở ngay trung tâm sẽ mất đi toàn bộ, chỉ còn giữ lại được một chút nhỏ nhoi biến hoá cơ thể thành người, dù là đại xà sáu đầu pháp thuật mạnh mẽ như Tiêu Lục cũng không ngoại lệ.

Trung tâm kết giới đặt ở hoàng cung Nhân tộc, là nơi sinh sống của toàn bộ người trong hoàng gia, cung điện của quốc sư cũng được xây dựng tại đó, sống ở đây thì cho dù yêu thú có hoá thành người đến gần họ cũng không làm nên chuyện gì nguy hiểm, hoàng tộc rất an tâm.

Tiêu Lục đã tốn rất nhiều thời gian tìm kiếm tung tích của Tiêu Nhu ở lãnh thổ Nhân tộc, pháp thuật không bao nhiêu vùng cần tìm lại bao la rộng lớn, Tiêu Lục đã tìm mọi cách xâm nhập đời sống của Nhân tộc, chỉ mong có thể phát hiện ra một chút gì đó dù là nhỏ nhoi, Xà tộc họ ai cũng đang ngóng trông tin tức của nàng.

Tìm kiếm suốt hai tháng hầu như không có phút giây nào an lòng, cho đến một ngày khu vực hoàng cung phát sinh hiện tượng lạ khiến Tiêu Lục bắt đầu chú ý tới.

Một vòng sáng màu vàng rực rỡ lấp lánh bao quanh hoàng cung, vòng sáng ấy cứ sáng như vậy trong một ngày một đêm, đây là thể hiện điềm tốt, dân chúng rất tò mò không biết có chuyện gì. Tiêu Lục đứng trong đám đông nhìn vầng sáng ấy, đại xà sáu đầu sống mấy trăm năm như hắn không rõ là có chuyện gì sao.

Có người trong Nhân tộc luyện đan thành công, loại đan dược luyện lên đến cấp bậc thượng phẩm tập hợp linh khí trời đất khi luyện thành ra lò sẽ tạo nên kì quan như vậy, thượng phẩm đan dược đâu phải là chuyện đùa.

Loại đan này rất khó luyện thành cũng chỉ vì yêu cầu về nguyên liệu muôn vàn khó khăn, hoa cỏ sinh trưởng trong vùng yêu thú hung bạo, nước suối từ thác cao khắc nghiệt, lò luyện phải làm từ loại đá cắt ra từ nham thạch, còn rất nhiều rất nhiều yêu cầu, nhưng một trong những nguyên liệu khó tìm nhất là nội đan của yêu thú.

Yêu thú càng mạnh, huyết thống càng thuần khiết, nội đan càng nồng đậm linh khí, càng dễ dàng luyện đan thành công.

Không biết vì sao khi nhìn vầng sáng lộng lẫy ấy, trong lòng Tiêu Lục cảm thấy rất đau rất đau.

Bỏ qua mọi cảm xúc bất chợt hiện lên, linh tính mách bảo có lẽ Tiêu Lục nên chuyển hướng tìm kiếm đến hoàng cung, có thể sẽ tìm được gì đó.

Nhưng mà sau ngày vầng sáng ấy lộ ra ngoài hoàng cung đã che đậy mọi tin tức, không ai biết vì sao lại xảy ra chuyện như vậy cũng không rõ vì sao phải giấu đi, dân chúng bàn tán một thời gian rồi trôi vào quên lãng, chỉ có một người cố gắng tìm hiểu bằng được.

Xung quanh hoàng cung canh gác rất cẩn mật, Tiêu Lục không thể xâm nhập, bèn nghĩ ra cách khác, hắn không tin chuyện như vậy lại không có ai biết rõ, chỉ cần tìm đúng đối tượng sớm muộn gì cũng tìm ra.

Vậy là lại bỏ thêm nửa tháng để hiểu biết về người trong cung, bỏ thêm một tháng để đến gần, bỏ thêm một tháng rưỡi nữa để tạo dựng lòng tin, Tiêu Lục bề ngoài hiền lành dễ tạo cảm tình, nói năng đúng mực tính cách tốt bụng hoà nhã, đúng như lời Tiêu Chiến nhận xét, hắn rất dễ dàng khiến người khác đánh mất cảnh giác.

Người hắn chọn đến gần là một vị quan tế làm việc trong cung điện của quốc sư, phụ trách thu thập các nguyên liệu để quốc sư luyện đan luyện thuốc, là một người nam nhân trung niên tính cách có phần phóng khoáng nhưng làm việc rất nghiêm túc cẩn thận, vậy nên mới được người đa nghi như quốc sư coi trọng, cho phép giữ chức vụ khá cao này.

Tiêu Lục đã dùng trăm phương ngàn kế nhằm lấy được niềm tin nơi hắn, tạo hình tượng quý công tử nhã nhặn bình thản không màng sự đời lại thấu hiểu đạo lý, rất dễ dàng khiến người ta thân cận.

Đến cuối cùng Tiêu Lục cũng tìm ra được tung tích hắn muốn tìm ở trong đêm ngồi tại kĩ viện uống rượu cùng vị quan đó. Nam nhân làm sao có thể tránh thoát rượu ngon mỹ nhân, người đẹp vờn quanh đút rượu không ngừng, rượu nồng lâu năm thay phiên vào bụng, uống vào cơn say chiếm hết tâm trí. Vị quan này còn là người có tính cách phóng khoáng nhưng phải nghe lệnh giấu đi mọi chuyện, thật là uất nghẹn, hôm nay người ngồi cạnh đáng giá tin tưởng, nói ra giải toả có làm sao.

Câu đầu tiên mà vị quan đó mở đầu là, ngươi có tin trên đời này có rắn bảy đầu không?

Tiêu Lục mỉm cười lắc đầu, phất tay cho các mỹ nhân ra ngoài, đoạn hiền hoà hỏi, ta không tin, ngài từng gặp rồi sao, bàn tay giấu trong tay áo đã âm thầm siết thật chặt.

Bản quan không chỉ gặp mà còn tận tay cầm nội đan của nó, thế nào, có muốn nghe bản quan truyền dạy phương pháp đánh rắn không?

Mời ngài nói, Tiêu Lục lại cười, móng tay cắm vào lòng bàn tay tuôn máu, đọng thành một vũng lớn trên mặt đất.

Rắn bảy đầu là do quốc sư bắt được nhưng người tìm ra là ngũ hoàng tử, ngài ấy đã dùng kế bắt nó uống thuốc của quốc sư khiến toàn thân không thể cử động pháp thuật mất hết, sau đó đưa về cung điện của ngài ấy, ở ngay trung tâm còn sợ nó phản kháng được sao.

Lúc bắt về chỉ là hình hài con rắn nhỏ, da nó màu tím, chậc, màu này lần đầu bản quan thấy trong loài rắn, công nhận khá là đẹp.

Muốn lấy ra nội đan thì phải bắt nó lộ ra bản thể, quốc sư nhốt nó vào cũi, đánh đập một trận ra trò, đau quá không chịu được sao còn cứng đầu không chịu lộ.

Lần đầu tiên bản quan nhìn thấy bản thể rắn bảy đầu, ngươi không biết đâu, nó lớn kinh khủng, chiếm hết cả khu tế trời cực rộng trong cung điện, loài yêu thú nào cũng lớn như nó có phải chết Nhân tộc không?

Nội đan của nó nằm ở đầu trung tâm ngay dưới cuống họng, pháp thuật mất hết nhưng bản năng vẫn còn, muốn lấy nội đan nguyên vẹn đi ra phải làm cho sáu cái đầu còn lại mất đi sự sống, như vậy nội đan sẽ tập trung tất cả linh lực của con rắn bảy đầu, cuối cùng diệt luôn cái đầu trung tâm nội đan sẽ rơi ra ngoài.

Vậy các ngài làm sao để sáu đầu mất đi sự sống? Tiêu Lục cúi đầu nhấp một ngụm rượu, che đi khoé môi đang bắt đầu chảy máu.

Ngươi quên quốc sư có thể luyện đan sao? Lò luyện đan của quốc sư không đủ lớn để đẩy cả người nó vào, vậy thì nhét từng đầu, đầu này chết thì đến đầu khác, có gì khó?

Nhưng bản quan công nhận con rắn này da dày thịt béo, một đầu phải đốt hết bảy ngày mới lịm đi, bảy đầu tốn mất bảy bảy bốn mươi chín ngày, nội đan rơi ra mọi chuyện đã thành, quốc sư luyện được thượng phẩm đan dược có thể tăng mạnh pháp lực trường sinh bất lão, thế nào, ngài ấy vô cùng tài giỏi đúng không?

Các ngài làm như vậy nếu để tộc của rắn bảy đầu biết tìm đến trả thù, phải làm như thế nào? Tiêu Lục hơi cau mày, nghiêng đầu hỏi.

Nhân tộc ta có kết giới Thần Nhân thách tụi nó dám đến, vị quan cười lớn, nụ cười tràn đầy tự hào, có vẻ kết giới này khiến tất cả loài người đều tự hào cho đến mức độ tự mãn.

Yêu thú là một đám súc vật không có đầu óc trí não lại còn mơ tưởng thành hoàng tử phi, bản quan nhìn cái xác rắn vừa trơn vừa trượt của nó liền thấy gớm muốn chết, may mà quốc sư có năng lực luyện hoá nó thành đan dược, cũng coi như là phúc phần.

Vậy cuối cùng xác của con rắn bảy đầu ấy đang ở đâu?

À, quốc sư thấy nó có lớp da cứng rắn, vẫn còn có ích, đã lóc ra luyện giáp rồi.

Tiêu Lục từ từ ngẩng đầu lên, đồng tử trong mắt co lại thành một đường mảnh, đưa tay ra siết cổ tên loài người ngồi đối diện.

Đêm hôm ấy, Tiêu Lục biến trở về hình rắn nhỏ, cong người thành vòng tròn nằm dưới gầm bàn, dùng hai răng nanh cắn chặt vào đuôi ngăn chặn tiếng rít gào trào ra bên ngoài, mặc cho chiếc đuôi nho nhỏ của mình đã loang lổ rách nát.

Tiêu Chiến ngồi trên vương vị im lặng nghe xong mọi chuyện, gương mặt không có biểu cảm, nhưng một giọt huyết lệ đã chảy ra khỏi khoé mắt đa tình ấy.

Tiêu Hồng lịm đi dựa người vào tường, bây giờ nàng không còn sức để khóc nữa.

Tiêu Thanh co người lại ngồi trong góc, hai tay ôm chặt bản thân mình, chỉ cảm thấy càng lúc càng lạnh.

Tiêu Hoàng tắt đi nụ cười trên môi, hai mắt đỏ bừng nhìn Tiêu Lục quỳ giữa sảnh, đột ngột phun ra một búng máu, sau cùng đứng không nổi chống chân khuỵu xuống sàn.

Đến giờ phút này, Tiêu Chiến chỉ muốn hỏi muội muội mình hai câu mà thôi.

Tiêu Nhu, muội, có đau không?

Tiêu Nhu, muội, kêu ca ca làm cách nào, không báo thù?

Đưa tay che khuất một nửa gương mặt, Tiêu Chiến cắn chặt răng, không biết phải làm sao với nỗi đau đang xé nát cả người này.

Tiêu Nhu, mọi người đều đang rất đau khổ, muội, trở về được không?

Năm ngày sau từ vương cung Xà tộc vang lên mười hai tiếng chuông, thông báo cho toàn thể con dân trong tộc dòng dõi Xà Vương có người đã qua đời.

Một bầu không khí tĩnh lặng bao trùm cả bầu trời Xà tộc, đôi mắt cỡ hạt đậu trợn trừng thật lớn, một lúc lâu sau không biết đã dùng hết bao nhiêu sức lực của cuộc đời mọi người mới có thể dắt díu nhau đi đến trước cửa vương cung, đợi Xà Vương Tiêu Chiến cho bọn họ một lời.

Vậy là hy vọng bao lâu nay đã không còn nữa, có đúng không?

Ngàn vạn con dân Xà tộc cùng ngẩng đầu ngóng nhìn người nam nhân áo đen đã trở nên suy sụp không chịu nổi ấy, nghe ngài phát biểu là, Tử Nhi công chúa đã đi rồi.

Lý do vì sao, con bé là đại xà bảy đầu, sao có thể dễ dàng nói đi là đi được? Một đại xà ngàn năm khàn giọng nói, dứt lời không chịu được nhắm tịt mắt, kiềm nén giọt lệ vào lòng mình.

Thi thể của Tử Nhi ở đâu, Xà Vương cho chúng thần nhìn một chút được không? Một đại xà hai ngàn năm khác tiếp lời, trong mắt tràn đầy van xin như sắp hoá thành nước trào ra ngoài.

Nội đan đã luyện hoá thành thuốc, cơ thể đã bị dùng tạo giáp, ta xin lỗi, không thể đáp ứng các ngươi.

Không khí một lần nữa bao trùm bởi sự tĩnh lặng chết chóc, không biết là ai bắt đầu trước, cứ thế từng người từng người ngẩng đầu nhìn trên cao, rít gào một tiếng xé nát cả bầu trời.

Ấm áp của Xà tộc, dịu dàng của Xà tộc.

Tử Nhi công chúa, Tử Nhi công chúa.

Là ai, là ai? Tiếng nức nở vang vọng khắp xung quanh, là đại xà thì sao là tiểu xà thì sao, loài rắn là động vật máu lạnh, nhưng bọn họ cũng biết yêu thương một người mà.

Ta muốn đồ sát Nhân tộc, Tiêu Chiến nhìn về phía xa, chậm rãi nói, mọi người có muốn ngăn cản ta không?

Thần không cản, thần không cản.

Thần đi cùng ngài, xin cho thần đi cùng ngài.

Xà Vương ngài muốn làm gì cũng được, chúng thần sẽ luôn đi cùng ngài.

Tiêu Chiến gật đầu, hai mắt nhắm lại lảo đảo lùi về phía sau, ngất đi trong vòng tay của bốn cận vệ.

Đã nhiều ngày bị đau đớn hận thù dằn vặt không thể ngủ một giấc tròn, dù là Xà Vương cũng không cầm cự thêm được nữa.

Tiêu Chiến cứ nhắm mắt ngủ như vậy, hy vọng trong mơ có thể gặp lại nàng, người con gái luôn mỉm cười hiền hoà, nhẹ giọng gọi hắn ca ca.

Con dân Xà tộc ngày càng ít khi tỉnh giấc, trước khi ngủ sẽ đi tìm một chỗ an toàn, cuộn thành hình vòng tròn, vùi đầu lên cơ thể cố dỗ mình vào giấc ngủ, sau đó ngủ thật lâu thật lâu.

Hy vọng là trong giấc chiêm bao có thể gặp lại nàng.

Tà áo tím nhạt lướt qua, giọng nói ấm áp trong veo, khí chất bao dung dịu dàng.

Nhân tộc cướp đi không phải là yêu thú bình thường, không phải là đại xà mạnh mẽ, mà là ấm áp duy nhất của Xà tộc, ấm áp duy nhất của loài động vật máu lạnh này.

Tử Nhi công chúa, ta đã ngủ ở nơi rất an toàn, sẽ không sơ sẩy bị thương, nàng, đừng bận lòng nữa.

Mong là trong mơ được gặp lại nàng, nàng đi lâu như vậy, mọi người đều rất nhớ thương.

Không biết từ khi nào khí hậu của Xà tộc trở nên lạnh như thế, chỉ muốn ngủ mãi ngủ mãi, nếu như không tỉnh giấc sẽ tốt biết bao nhiêu.

---

Hai tháng sau Xà tộc đã chuẩn bị xong tất cả, Xà Vương Tiêu Chiến ra lệnh đồ sát Nhân tộc.

Mở ra trận chiến đẫm máu và nước mắt, nước mắt của giống loài luôn bị người đời định kiến, lạnh lẽo vô tình này.

---