Chereads / Khuyên Ấn / Chapter 7 - Phần 4.1 - Ấm áp

Chapter 7 - Phần 4.1 - Ấm áp

Năm vương bước chân vào sảnh đón khách của Xà tộc, cùng nhìn người nam nhân tà mị đến cực hạn đang ngồi nghiêng trên vương vị, vẻ mặt đều có chút căng thẳng, nhưng đưa mắt sang thì thấy Long Vương ngồi ở ghế bên cạnh, trong lòng ai nấy đều giật mình.

Trước giờ chỉ có bọn họ chờ Long Vương, có bao giờ thấy ngài ấy ngồi chờ bọn họ đến đâu.

Giật mình thì giật mình, năm vương vẫn cung kính cúi đầu chào Vương Nhất Bác, sau đó lần lượt ngồi lên ghế mà Tiêu Hoàng đã chuẩn bị sẵn từ sớm.

Tiêu Hoàng cùng Tiêu Hồng đứng hai bên sảnh ngay phía dưới vương vị của Tiêu Chiến, vẻ mặt nghiêm túc nhìn năm vương, sảnh đón khách không thể để trống vắng không có ai canh gác được, hai người họ đứng đây phụ trách bảo vệ và tạo khí thế, ít ra hiện tại năm vương đã dè chừng cận vệ bên cạnh Xà Vương nhiều hơn trước đây rồi.

Tiêu Chiến nhìn mọi người đã ngồi yên ở vị trí của mình, không muốn tốn thời gian với những câu chào đầu khách sáo, giọng nói khiêu gợi trầm ấm vang lên, đánh thẳng vào trọng tâm "Việc đồ sát Nhân tộc bản vương sẽ không ngừng tay."

Vương Nhất Bác xoay đầu nhìn hắn, dù biết người này từ trước đến nay làm việc khó lường nhưng không nghĩ tới hắn trực tiếp như vậy, thế thì chẳng khác nào đánh một cái tát vào mặt các vương ngồi đây.

Hổ Vương là người đầu tiên không nhịn được, đập ghế đứng lên, quát lớn "Ngươi quả thật không xem ai ra gì."

Tiêu Chiến nhếch môi cười, gật đầu đồng ý "Câu này bản vương không phản đối."

"Xà Vương" Lang Vương cũng đứng lên, gương mặt tràn đầy cay nghiệt "Ngươi không sợ các tộc liên minh đánh vào Xà tộc của các ngươi? Dù cho có hai vị đại xà sáu đầu thì sao, ngươi đừng nghĩ các tộc khác không có cường giả như vậy."

"Vậy thì đánh đi" Tiêu Chiến vẫn giữ nguyên tư thế nằm nghiêng không thay đổi, khoé môi nhẹ cong, khuyên tai đỏ tươi như máu tô điểm nụ cười tràn ngập cường thế "Bản vương đợi các ngươi."

Vương Nhất Bác siết chặt tay vịn, đôi mắt xanh biếc in đậm gương mặt tà mị lại đường hoàng vô cùng đó của Tiêu Chiến, trong phút chốc cảm thấy tim mình đập lỡ một nhịp.

"Quá mức ngông cuồng" Hổ Vương tức giận đến đỏ bừng mặt, đưa tay chỉ vào Tiêu Chiến "Xà Vương, ta sẽ chống mắt xem Xà tộc ngươi khi nào quỳ xuống xin tha liên minh các tộc, ngươi nghĩ ngươi là ai?"

Bỗng hai tia sáng đỏ và vàng loé lên, lời rít gào im bặt, dòng máu đỏ ấm nóng phụt ra, ngón tay đang chỉ vào Tiêu Chiến của Hổ Vương đứt lìa rơi xuống đất.

"Ngài ấy là Xà Vương Tiêu Chiến" Tiêu Hoàng cười tủm tỉm, chậm rãi thu tay của mình đặt sau lưng "Là người đứng đầu Xà tộc, mong Hổ Vương đừng chỉ trỏ như vậy, thật không lễ phép."

"Ngươi dám?" Hổ Vương cầm bàn tay đã đứt lìa một ngón, dùng pháp thuật để máu ngừng lại, hai mắt tràn đầy oán hận nhìn một vàng một đỏ đứng trước mặt, dám ra tay với Hổ Vương, ai cho bọn họ lá gan này?

"Chỉ bằng ngài nhiều lần phái người ám sát Xà Vương, thì việc chúng ta dùng một ngón tay của ngài đổi lấy câu xin lỗi đã quá bao dung rồi." Tiêu Hồng vén tóc qua vành tai, gương mặt diễm lệ sắc bén như hoa hồng, giọng nói nghiêm nghị ngay thẳng, thoáng chốc làm các vương đang bất mãn đều thay đổi thái độ.

"Ám sát Xà Vương? Đây là có chuyện gì?" Hồ Vương nheo mắt, nàng nhìn vẻ tái nhợt trên mặt Hổ Vương, rồi quay sang nhìn gương mặt Lang Vương càng thêm âm u hung ác "Lang Vương, ngươi có thể trả lời được không?"

"Ám sát vua của một tộc dù vì lý do gì đều không thể tha thứ" Nhân Ngư Vương luôn hiền hoà cũng trầm giọng "Ta cần câu trả lời."

"Nói nhiều với bọn họ làm gì, tất cả chỉ là lời phiến diện, không có bằng chứng đừng hòng đổ tội lên người ta." Hổ Vương gằn giọng nói, các sát thủ hắn và Lang Vương phái ra đều đã chết sạch, chết không đối chứng, Xà tộc đừng mơ đẩy bọn họ vào tội danh này.

"Không cần bằng chứng" Tiêu Chiến nghiêng đầu, thờ ơ đáp "Không biết độc trên người sát thủ tộc các ngươi đã tìm ra cách chữa trị hay chưa, dù sao cũng quen biết lâu năm, Xà tộc của bản vương không keo kiệt, có thể giúp đỡ chút ít."

"Độc cái gì, ta không hiểu ngươi đang nói gì." Hổ Vương ấp úng không tiếp lời được, xoay đầu nhìn sang Lang Vương, đích thực cấp dưới của họ sau khi tiếp xúc thi thể các sát thủ đều sống dở chết dở, không tìm ra được cách nào chữa trị, biết được đây là kịch độc của các đại xà trong Xà tộc, chỉ có thể bó tay chờ chết.

"Xà Vương, nếu không có chứng cứ xác thực ngươi không được nói năng bậy bạ, làm ảnh hưởng uy tín danh dự của Hổ tộc." Lang Vương cắt ngang, cứ để tên Hổ Vương nóng tính này tiếp tục nói chắc chắn có bao nhiêu việc cũng sẽ lộ ra hết, Lang Vương có dính tới chuyện ám sát này, lộ ra thì cả Lang tộc cũng bị ảnh hưởng.

Tiêu Chiến cười khẽ, dùng ánh mắt xem kịch vui nhìn Lang Vương Hổ Vương đứng giữa điện. Tiêu Hoàng Tiêu Hồng trở về tư thế nghiêm trang, chỉ là vẻ châm chọc trên mặt ai cũng thấy rất rõ ràng.

Lang Vương âm thầm siết chặt tay, cúi đầu xuống che lấp sự âm u trong đáy mắt, tất cả những gì hắn nhận được ngày hôm nay hắn sẽ trả lại gấp mười lần, gấp trăm lần cho Xà tộc.

Hồ Vương cau mày nhìn chằm chằm biểu cảm của Hổ Vương Lang Vương, rồi lại liếc sang ngón tay nằm trong bãi máu dưới đất, không có bằng chứng không làm gì được, nhưng Hổ Vương đã bị cận vệ của Xà Vương gây thương tích, nếu cứ theo tới cùng sẽ càng thêm rắc rối khó gỡ. Mục đích hôm nay đến đây không phải vì chuyện này, nàng xoay đầu trao đổi ánh mắt với Nhân Ngư Vương và Điểu Vương, đoạn đứng lên nói "Xà Vương, đến giờ phút này chúng ta chỉ muốn biết lý do vì sao ngài không chịu ngừng tay, dù có thù hận sâu đậm như thế nào đi nữa việc này sẽ kéo theo cả Xà tộc ảnh hưởng cùng, có đáng không?"

Tiêu Chiến nhìn nàng một lúc lâu, Vương Nhất Bác thấy hắn nhìn người ta như thế thì hơi mím môi xem hắn chằm chằm, một lát sau mới nghe giọng nói trầm ấm của Tiêu Chiến đáp lời "Đáng."

"Cả Xà tộc đều bằng lòng, rất đáng."

Tiêu Hoàng cùng Tiêu Hồng cúi người chắp tay làm lễ, đặt đầu mình lên đôi tay đang nắm vào nhau, thể hiện tư thế sẵn lòng hy sinh tính mạng với Xà Vương, hai mắt nhắm lại che đi đau đớn kịch liệt không tả được bằng lời.

Tiêu Chiến rũ mắt, mỉm cười nói "Vậy nên nếu các ngươi muốn ngăn cản, bản vương rất sẵn lòng cùng các ngươi là địch."

"Hơn nữa Xà tộc có thua trong trận chiến này đến mức phải quỳ xuống xin tha hay không, bản vương, sẽ chống mắt trông chờ." Tiêu Chiến ngồi dậy, chống hai tay vịn chậm rãi đứng lên, thân hình thon dài cao thẳng, dung nhan hoàn mỹ tà mị nổi tiếng khắp Thú tộc cũng không sánh bằng sự uy nghiêm bộc phát ra ngoài, đó là sự uy nghiêm tích luỹ bao nhiêu năm tháng, khắc vào tận sâu linh hồn, cao ngạo cường thế của Xà Vương không cho phép người khác xem thường.

Năm vương đứng giữa điện đều đồng loạt không thốt được lời nào, chỉ có thể ngơ ngác nhìn người nam nhân ấy. Xà Vương Tiêu Chiến có lời đồn yếu đuối biếng nhác, rốt cuộc là ai đồn, như vậy là yếu đuối, như vậy là biếng nhác?

Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy Tiêu Chiến giờ phút này quả thật rạng rỡ không gì sánh kịp, uy thế không hề thua kém Long Vương hắn, thậm chí vì nét mặt tà mị không đổi khiến Xà Vương trở nên càng khó nắm bắt hơn, cũng càng nguy hiểm hơn.

Người nam nhân này, chỉ cần nhìn thôi đã cảm giác được không nên là địch, bởi vì hắn, quá đáng sợ.

"Lời cuối cùng ta khuyên ngươi đừng quá ngông cuồng tự đại" Một lúc sau Lang Vương mới cất lời, khinh thường cười lạnh "Mạnh yếu lên chiến trường ắt rõ, không phải nói vài câu chúng ta sẽ sợ ngươi."

Tiêu Chiến nhếch môi xem như không nghe thấy người kia vừa nói gì, ra hiệu với Tiêu Hoàng, tiễn khách.

"Ngươi!" Lang Vương thật sự tức muốn ọc máu, tư thế đó làm sao hắn không hiểu, tên này rõ ràng không xem hắn ra gì, cùng là vương một tộc ngươi nghĩ ngươi là ai? Nhưng nhìn Tiêu Hoàng và Tiêu Hồng trước mặt lại không dám chỉ vào Xà Vương hét lớn, cuối cùng phải nuốt tất cả vào bụng, cắn răng nói "Đi!"

Lang Vương xoay người ra khỏi sảnh, Hổ Vương thấy thế liền dùng ánh mắt hung ác nhìn Tiêu Chiến, nắm chặt bàn tay đầy máu theo sau. Hồ Vương nhíu nhíu mày, tình hình hiện tại không để nàng nói thêm gì được nữa, nàng cúi người làm lễ với Long Vương, Nhân Ngư Vương cùng Điểu Vương cũng đứng dậy làm lễ, sau cùng ba người sóng vai nhau rời đi.

Lần sau gặp lại, chỉ có thể ngươi chết ta sống trên chiến trường.

Tiêu Chiến khoác tay cho Tiêu Hồng và Tiêu Hoàng lui ra, vén tà áo ngồi xuống ghế, không được bao lâu đã nghiêng người dựa vào tay vịn, hôm nay dậy sớm quá, muốn ngủ.

"Ngươi quả thật không sợ gì" Vương Nhất Bác chậm rãi nói "Trước đây bổn toạ đem chuyện các tộc liên minh ra doạ ngươi, hiện tại nhớ tới đúng là buồn cười."

"Long Vương, trên đời này không có ai hoàn toàn không sợ hãi" Tiêu Chiến nhàn nhạt đáp, hai mắt khép lại "Bản vương không phải ngoại lệ."

"Có sao?" Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn hắn "Vậy ngươi sợ điều gì?"

"Không nói cho ngài" Tiêu Chiến mỉm cười, nhắm chặt hai mắt "Bản vương muốn ngủ, ngài đừng làm ồn."

"Ngươi..." Vương Nhất Bác thật sự không còn cách nào với người này, mới nói được vài câu đã muốn ngủ, tự động quên mất là từ sớm ai đã đến làm phiền người ta, còn kéo nhau ra đánh một trận tới trưa mới hài lòng dừng lại, với tính cách của Xà Vương đợi đến giờ mới nhắm mắt ngủ là quá nể mặt Long Vương rồi.

Vương Nhất Bác nhìn gương mặt bình thản không màng sự đời của Tiêu Chiến, không đành đánh thức hắn dậy, có lẽ là mệt thật. Hắn âm thầm thở một hơi thật dài, im lặng ngồi trên ghế, dùng đôi mắt xanh thẳm ngóng nhìn người kia.

Bất giác đã dành thời gian ngắm gương mặt ấy thật lâu, vậy mà ngài, vẫn không hay biết.

Tiêu Chiến cảm nhận được tầm mắt của Vương Nhất Bác luôn đặt trên người mình, không biết vì sao ngón tay được tà áo đen dài che kín, hơi co lại.

Ngài hỏi ta có sợ điều gì không sao?

Nếu ta nói Xà Vương ta, sợ mình trong lúc mềm lòng đem tình cảm đặt vào một người, kể từ đó cả đời không thay đổi, ngài, có tin không?

Yêu một người sẽ mất đi phán đoán, sẽ mất đi bình tĩnh, sẽ mất đi đúng sai, sẽ mất đi tất cả kế hoạch đã định sẵn từ đầu, như vậy đáng sợ lắm đúng không?

Tiêu Chiến nhắm mắt thật lâu, cho đến khi Vương Nhất Bác rời đi vẫn chưa mở lại, tư thế nằm nghiêng trên ghế từ đầu đến giờ chưa từng thay đổi.

Cũng, chưa từng chìm vào giấc ngủ, một phút một giây nào.

---

Mười ngày sau kể từ ngày hai vị đại xà sáu đầu xuất hiện bắn phá kết giới Thần Nhân, năm tộc thú lớn liên minh với các tộc nhỏ khác chính thức tấn công Xà tộc, mở ra trận chiến bảo vệ kết giới và Nhân tộc, hoà bình bao quanh Thú tộc sau hơn hàng ngàn năm qua cuối cùng đã kết thúc.

Liên minh Thú tộc đứng đầu là Hổ tộc Lang tộc, ba tộc lớn còn lại chỉ phái ra số lượng binh lính cầm chừng, các tộc nhỏ khác dưới sự dẫn dắt chèo kéo của Lang Vương đã dốc hết binh lực tộc mình tham gia, chỉ cần Xà tộc suy sụp là tộc của họ có thể thay thế trong danh sách bảy tộc lớn, cơ hội ngàn năm có một như vậy chắc chắn các tộc nhỏ sẽ không bỏ qua.

Tuy nhiên tộc thú mạnh nhất, có nhiều cường giả nhất, Long tộc, không tham gia trận chiến này.

Long Vương Vương Nhất Bác đã ra lệnh Long tộc không được phép nhúng tay vào, các trưởng lão cũng cảm thấy binh lực của Xà tộc kém quá xa liên minh, không cần thiết chen chân làm gì, đều đồng ý quyết định của Long Vương.

Long tộc không tham gia nhưng đồng thời không ngăn cản, liên minh có nhiều quân lực hơn cảm thấy tự tin vô cùng, vì thế cũng không cần Long tộc giúp đỡ, hơn nữa người Long tộc vốn cao ngạo tự đại, họ không muốn suốt ngày phải cúi đầu làm việc theo sắc mặt của người ta, không tham gia càng tốt, liên minh nhiêu đây thôi đã đủ thắng rồi.

Nhân tộc được liên minh Thú tộc bảo vệ khỏi sự tấn công của Xà tộc cảm thấy vô cùng hân hoan mừng rỡ, sau khi chứng kiến bóng dáng đại xà sáu đầu xuất hiện bên ngoài kết giới, gây ra tiếng động ầm vang đã làm họ lo lắng hãi hùng bao nhiêu lâu nay, cuối cùng cũng có thể an tâm thở phào một hơi, có liên minh ở đây họ còn sợ mấy con rắn đó sao.

Có được bảo vệ nên Nhân tộc cũng càng thêm lớn gan, hoàng gia trực tiếp cử ra một đội quân có nhiều cường giả tu tiên rời khỏi kết giới, trong đó có cả quốc sư của Nhân tộc gia nhập vào liên minh, cùng nhau tấn công Xà tộc.

Quốc sư Nhân tộc tuổi tác đã lớn, nhưng không ai rõ chính xác hắn bao nhiêu tuổi, chỉ biết người này đã giữ vững chức quốc sư rất lâu năm, hoàng đế của Nhân tộc đều do hắn một tay nâng đỡ, cấp bậc tu luyện rất cao, hơn nữa còn có tài luyện đan luyện thuốc vượt bậc, có thể chế ra rất nhiều loại thuốc hồi phục vết thương, tăng thêm sức mạnh, kéo dài pháp lực. Có quốc sư Nhân tộc tham gia liên minh như hổ thêm cánh, càng thêm hăng hái đánh chiếm Xà tộc.

Liên minh Thú tộc chia ra làm hai phe, một phe ngăn cản Tiêu Thanh Tiêu Lục dẫn theo đại quân Xà tộc bắn phá kết giới, một phe băng rừng vượt núi đi đến lãnh thổ Xà tộc, quyết tâm tấn công vào đây, bắt lấy Xà Vương, tạo ra đòn đánh tâm lý với đại quân Xà tộc, chấm dứt hành động xâm phạm thần linh ngông cuồng này.

Kế hoạch rất chặt chẽ, binh lực rất hùng mạnh, mộng tưởng rất tốt đẹp, nhưng hiện thực lại trở thành một cái tát, tát mạnh vào mặt các vương tộc thú từ lớn đến nhỏ không chừa mặt người nào.

Xà tộc, bộ tộc yếu đuối ít tiếng nhất trong bảy tộc lớn, qua bao nhiêu năm tích luỹ, bao nhiêu năm không lộ ra ngoài cuối cùng đã bùng phát sức mạnh, tạo ra chấn động khiến muôn tộc không thể nào ngờ.

Đã từng nói, trong Xà tộc không thiếu nhất chính là đại xà.

Đại xà tu luyện năm trăm năm có rất nhiều, hơn năm trăm năm, thậm chí một ngàn năm hai ngàn năm Xà tộc cũng có, hơn nữa số lượng còn ở mức không tưởng, bản thể khổng lồ sức mạnh to lớn, lại có thêm ưu thế nọc độc bẩm sinh, một hơi phun ra đất đá bào mòn cỏ cây đốt trụi, khiến các thú tộc khác hãi hùng không dám tới gần, chỉ có thể lui về một khoảng cầm chừng lẫn nhau.

Các đại xà tuyên bố, dám bước qua lãnh thổ Xà tộc xúc phạm Xà Vương, muốn toàn thây trở ra, về ổ mà nằm mơ.

Tiêu Hoàng và Tiêu Hồng bảo vệ Xà tộc, Tiêu Thanh cùng Tiêu Lục tấn công liên minh, cho đến nay đã trải qua ba tháng vẫn chưa có dấu hiệu lùi bước. Đại xà sáu đầu không phải chỉ xuất hiện phô trương thanh thế, sức mạnh khủng khiếp là thật, các vương kể cả Hổ Vương Lang Vương đánh không lại cũng là thật, chỉ có thể dựa vào ưu điểm số lượng nhiều để cầm cự, ngày ngày đều bận rộn tìm mưu kế đến sứt đầu mẻ trán.

Nếu không tìm được nguồn cứu viện mạnh mẽ hơn sớm hay muộn Xà tộc cũng độc hết liên minh, kết thúc sẽ là toàn quân tan tác, không hề giống với mộng tưởng lúc đầu họ đã dệt ra.

Nhân vật trung tâm của mọi chuyện, người có thể chấm dứt tất cả cũng có thể tiếp tục không ngừng, người chưa từng xuất hiện trong bất kì trận chiến nào nhưng có sức ảnh hưởng đậm sâu, Xà Vương Tiêu Chiến, hiện tại hắn đang làm gì, có đang bày mưu nghĩ kế như họ không?

Xà tộc, sảnh lớn đón khách.

Vương Nhất Bác ngồi im trên ghế vàng lộng lẫy nguy nga, gương mặt lạnh lùng cao ngạo bao năm không thay đổi, y phục trắng thuần nổi bật vóc dáng uy nghiêm, áo khoác màu bạc ánh ngũ sắc mềm nhẹ rũ trên người. Hắn chỉ ngồi đó đã tạo nên khung cảnh vừa cao quý vừa trang trọng, là khí chất không phải ai cũng có thể mô phỏng theo được.

Hiện tại vị Long Vương đứng đầu muôn loài ấy đang dùng đôi mắt xanh thẳm đặc trưng của mình chăm chú nhìn một vòng tròn nhỏ màu đen nằm cuộn lại ở ghế bên cạnh, màu biển cả ngày càng sâu đậm, đến bây giờ không biết ngài đã nhận ra hay chưa?

Rắn nhỏ đã nằm được một lúc, biết được có người bên cạnh mình nhưng vẫn không mở mắt ra, người này trong ba tháng đại chiến ngày nào cũng đến đây ngồi trên ghế vàng, Tiêu Chiến đã quen rồi.

Nhìn nhìn một hồi, Vương Nhất Bác mới nói "Xà Vương, dậy đi."

"Ta có chuyện muốn nói với ngươi."

Tiêu Chiến ngẩng cái đầu tròn nhìn Vương Nhất Bác, hơi gật đầu, lập tức biến trở về hình người. Gương mặt với nụ cười như có như không ấy xuất hiện trước mắt Vương Nhất Bác, khiến hắn chỉ có thể rũ mắt, dặn lòng không thể nhìn quá lâu.

"Có chuyện gì?" Tiêu Chiến hỏi, nghiêng người dựa trên tay vịn.

"Liên minh mấy ngày trước đã lui về khoảng đất cách Xà tộc rất xa, có lẽ sẽ không tấn công trong thời gian ngắn, bước tiếp theo ngươi tính thế nào?" Vương Nhất Bác ngồi thẳng người dậy, trầm giọng hỏi.

"Chuyện này bản vương biết" Tiêu Chiến cười khẽ, đáp "Dự tính của bản vương..."

"Xà Vương" Vương Nhất Bác cắt ngang "Đã nói không được tự xưng bản vương, ngươi lại quên?"

"..." Tiêu Chiến nhướn mày, đôi mắt to đen nhìn biểu tình nghiêm túc trên mặt Vương Nhất Bác, một lúc sau mới nói "Ta không quên." Chỉ là chưa quen miệng mà thôi.

Không biết dạo gần đây người này chạm phải sợi long mạch nào, mỗi lần đến đều đưa ra đủ loại yêu cầu, một trong số đó là hai người không xưng hô với nhau bằng bổn toạ bản vương nữa, cứ xưng ta với ngươi, vậy sẽ không khách sáo như người lạ.

Cũng chỉ vì một tháng trước khi cả hai ngồi uống rượu cùng nhau, Vương Nhất Bác thêm một lần hỏi Tiêu Chiến có còn xem hắn là người lạ không. Xà Vương nhìn gương mặt hơi cúi xuống cùng khoé môi nhếch lên bất đắc dĩ của Long Vương, nhớ tới những ngày qua Long Vương cao ngạo đã bác bỏ bao nhiêu lời xin giúp đỡ từ liên minh, hằng ngày lấy lý do bảo vệ nhân vật quan trọng trong cuộc chiến đến Xà tộc ở cạnh hắn ngày đêm.

Không biết vì sao lòng dạ sắt đá như Xà Vương, lại không thể nói câu chúng ta là người lạ với Long Vương một lần nữa.

Tiêu Chiến cảm giác nếu bây giờ hắn nói ra câu này, Long Vương sẽ lập tức dùng bản thể đốt trụi Xà tộc, liên minh không đánh mà thắng, điều này vốn rất hoang đường, nhưng Tiêu Chiến chính là có cảm giác như thế.

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ, Tiêu Chiến hắn không bất đắc dĩ hay sao.

Từ lúc nào lại dính tới tên Long Vương tâm tính thay đổi thất thường này, Tiêu Chiến cúi đầu nhìn chén rượu thật lâu, cho đến khi Vương Nhất Bác vỗ bàn đứng lên định hoá thành bản thể thật, hắn mới chậm rãi cất lời, nói bản vương không xem ngài là người lạ.

Ngày nào cũng ở cạnh nhau sáng đêm như thế, sao còn có thể là người lạ.

Long Vương nghe vậy hơi nhếch môi, hai mắt cong cong, đôi đồng tử xanh thẳm toả sáng rạng ngời dưới bầu trời đầy sao. Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn thấy liền rũ mắt, che đi một chút gợn sóng bên trong.

Kể từ đó không cho phép xưng hô xa cách, không cho phép ngài này ngài kia, không cho phép giấu đi hình hài rắn nhỏ, không cho phép hỏi không đáp lời, Tiêu Chiến mỉm cười không quan tâm, Vương Nhất Bác sẽ nói mãi không dứt như thế.

Tiêu Hoàng đã từng cười tươi tắn bước tới cạnh Tiêu Chiến, nhỏ giọng hỏi, Long Vương cao ngạo kia đi đâu rồi?

Tiêu Chiến cũng cười, lười biếng đáp, long mạch tổn thương chưa được chữa trị, ngươi kêu trưởng lão Long tộc dẫn về đi.

Tiêu Hoàng cười rạng rỡ gật đầu, may mắn hôm trước Long Vương lại làm vỡ một bàn đá, nên kêu trưởng lão đến rồi, đã lâu không gặp, thật là nhớ mong.

Cuối cùng trở thành tình cảnh như ngày nay, Tiêu Chiến nghiêng người chống tay lên má, chậm rãi đáp "Như ta đã nói trước kia, ta không có dự tính gì với Thú tộc, nếu họ không tấn công Xà tộc ta cũng sẽ không tốn thời gian dây dưa."

"Mục đích của ta từ trước đến giờ chỉ có một mà thôi."

Vương Nhất Bác hơi nhíu mày, lại nói "Ta nghĩ bên liên minh sẽ kéo quân này về bảo vệ kết giới, tập trung tiêu diệt đại quân Xà tộc, như vậy Tiêu Thanh Tiêu Lục có chống đỡ được không?"

"Không sao" Tiêu Chiến cười khẽ "Hai người họ chưa tung hết thực lực, đại xà sáu đầu không dễ bại trận như vậy."

Vương Nhất Bác gật đầu, sự thật này ba tháng qua hắn đã được kiểm chứng, có thể khiến Hổ Vương Lang Vương lộ ra bản thể cũng không thắng nổi, thực lực của hai người kia mạnh mẽ không lường được.

Đã vậy Tiêu Chiến còn nói người mạnh nhất trong bốn cận vệ chính là Tiêu Hoàng, đừng nhìn hắn lúc nào cũng cười hì hì lại thích moi tiền Long tộc, nếu để hắn lộ ra bản thể thì vương của các tộc hiện nay có hợp sức cũng đánh không thắng, bề ngoài là sáu đầu, nhưng sức mạnh có thể đã ở ngưỡng bảy đầu rồi.

Tiêu Hoàng mạnh như thế cũng chỉ vì hắn là huynh trưởng của bốn cận vệ, Vương Nhất Bác nghe vậy khá bất ngờ, trước giờ vốn cứ nghĩ Tiêu Thanh lạnh lùng ít nói mới là huynh trưởng, nào ngờ Tiêu Chiến lại nói tên đó là út nhất.

Vương Nhất Bác còn có thể phản ứng gì, chỉ phải lắc đầu đổi chủ đề mà thôi.

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác đã hiểu, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài, hiện tại trời đã vào chiều, ráng màu hoàng hôn xuyên qua cửa lớn tô điểm sắc cam ấm áp tràn đầy trong sảnh, Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn gương mặt góc cạnh của Vương Nhất Bác, người kia cảm nhận được tầm mắt của hắn cũng xoay đầu nhìn lại.

"Buồn ngủ thì ngủ đi" Vương Nhất Bác nhẹ giọng nói, hơi cong môi "Ta ở đây canh chừng cho ngươi."

"Long Vương ngươi từ lúc nào đã quên hai ta không phân thắng bại?" Tiêu Chiến lắc đầu cười khẽ.

"Ta không quên" Vương Nhất Bác rũ mắt "Ngươi rất mạnh, ta biết."

"Nếu vậy ngươi cũng biết ta không cần người khác bảo vệ." Tiêu Chiến xoay đầu ngắm bầu trời hoàng hôn đỏ rực, giọng nói trầm ấm ngân vang, vẫn còn đó sự xa cách không thể xoá nhoà.

"Nhưng ta muốn vậy" Vương Nhất Bác cũng nhìn về bầu trời phương xa "Ta chỉ làm điều ta muốn, có gì sai sao?"

"Bất chấp sự thật là ta không cần?"

"Đúng vậy."

"Từ khi nào ngươi lại trở nên cứng đầu như thế?"

"Từ lần đầu gặp nhau ta đã luôn cứng đầu, không phải ngươi không biết."

"..."

"Ngủ đi, hoá thành hình rắn nhỏ ngươi dễ ngủ hơn."

"Ta không buồn ngủ, muốn ngắm hoàng hôn."

"Vậy chúng ta ra ngoài đánh một trận."

"Long Vương, ngài ngồi thong thả."

Vương Nhất Bác nhếch môi nhìn Tiêu Chiến nhắm hai mắt, một lúc sau mới quay đầu nhìn về phương xa, đôi mắt xanh thẳm dâng lên một chút tăm tối.

Hôm qua trưởng lão Điểu tộc đã đến Long tộc trao đổi về chuyện hôn ước giữa hai bên, có lẽ ngày hắn thành hôn, sắp đến rồi.

Trước đây đã từng nghĩ việc thành hôn kéo dài huyết mạch là trách nhiệm của Long Vương, đối tượng là ai cũng được miễn là huyết thống cao quý, dòng tộc mạnh mẽ, như vậy là ai Vương Nhất Bác cũng sẽ không từ chối.

Nhưng mà vì sao đến hôm nay, lại không còn suy nghĩ này nữa?

Vì sao?

Vương Nhất Bác hắn, không thể rũ bỏ trách nhiệm của Long Vương.

Không được rũ bỏ trách nhiệm, của Long Vương.

---