Sự xuất hiện của hai đại xà sáu đầu đã tạo nên rung chuyển rất lớn, không chỉ riêng với Nhân tộc mà còn lan ra khắp toàn bộ Thú tộc. Các vương một lần nữa gặp nhau ở sảnh lớn vùng đất trung tâm, nếu như cuộc gặp hai tháng trước mọi người còn mang tâm trạng thư thả nghĩ rằng mọi việc sẽ có cách giải quyết, thì hiện tại đã không còn ai cảm thấy như thế. Xà tộc thật sự muốn đồ sát Nhân tộc, không phải chỉ là hù doạ ngoài miệng đơn giản như vậy.
Sở dĩ mọi người thay đổi thái độ cũng chỉ vì đại xà sáu đầu, cấp bậc này đặt ở nơi nào cũng là cường giả số một số hai, nếu đi đến các bộ tộc thú khác ngoài bảy tộc lớn thì có thể dễ dàng xưng vương xưng bá, đứng đầu một tộc.
Giống như hồ ly dùng đuôi đong đếm sức mạnh, Xà tộc dùng số lượng đầu đo lường cấp bậc. Đại xà là danh xưng hay dùng để gọi các vị rắn tu luyện trên năm trăm năm có thể hoá thành hình người, bản thể to lớn bằng một toà nhà. Trong Xà tộc không thiếu đại xà, tuy nhiên những vị này chỉ có một đầu duy nhất, nếu có từ hai đầu trở lên sẽ được xưng thành đại xà hai đầu, đại xà ba đầu, cho đến đại xà tám đầu là cấp bậc cao nhất từ trước đến nay Xà tộc ghi nhận. Có thêm một đầu pháp thuật sẽ tăng lên gấp đôi, cứ thế mà nhân ra có sáu đầu sức mạnh sẽ khủng khiếp cỡ nào.
Số đầu không phải tu luyện mà thành, chủ yếu là do huyết thống di truyền, bẩm sinh nếu đã một đầu vĩnh viễn cũng chỉ một đầu, có thể tu luyện nâng lên pháp thuật của mình chứ không thể tự mọc ra đầu khác. Vì lẽ đó đại xà nhiều đầu ở Xà tộc rất hiếm hoi, trước giờ Thú tộc chỉ biết Xà tộc từng có một vị vua tám đầu, có mơ cũng không nghĩ tới nơi đó còn chất chứa đại xà sáu đầu.
Đã vậy còn có cùng lúc hai vị, trong bốn cận vệ của Xà Vương thì hai vị là đại xà sáu đầu, vậy hai vị còn lại thì sao? Nếu cũng mang theo sáu đầu thì Xà tộc cuối cùng mạnh đến cỡ nào?
Trước đây vì sao vẫn luôn im lặng không nói, chấp nhận cái danh yếu nhất bảy tộc mà không than phiền gì? Để bây giờ đột ngột lòi ra hai cường giả nhường này, khiến tất cả mọi người trở tay không kịp.
Hổ Vương đi qua đi lại giữa sảnh, hai mày cau chặt vẻ mặt tối tăm, chứng tỏ đã nhiều ngày không được an giấc. Lang Vương cũng không tốt hơn bao nhiêu, hắn im lặng ngồi trên ghế, đầu cúi xuống nhìn lát gạch dưới chân, gương mặt vốn đã âm u càng thêm lạnh lẽo cay nghiệt.
Hồ Vương, Điểu Vương, Nhân Ngư Vương đều không nói lời nào, chỉ chậm rãi thưởng thức tách trà trong tay, tự nghĩ chuyện của riêng mình. Việc đã đến nước này nếu họ còn tiếp tục dửng dưng không màng thì không ổn nữa, nhưng đứng về bên nào thì chưa thể quyết định ngay, có lẽ nên tiếp tục quan sát thêm một thời gian.
Kết giới Thần Nhân sau cuộc tấn công của hai đại xà sáu đầu đã có dấu hiệu phản đòn không nhanh chóng như trước kia, nếu liên tục chịu thêm chiêu thức mạnh như vậy thì chuyện kết giới lung lay sụp đổ chắc chắn không còn xa. Kết giới bị hư hỏng sẽ mất đi năng lực làm giảm sức mạnh của Thú tộc đến gần, thế thì chỉ cần một đại xà sáu đầu phun năng lượng xuống lãnh thổ của Nhân tộc, tuyệt chủng, là kết thúc cuối cùng.
Nhân tộc nhỏ nhoi có thể chống lại được sức mạnh bí ẩn khó lường của Xà tộc hay không? Câu hỏi này còn cần hỏi nữa sao.
Các vương càng chìm sâu vào suy nghĩ của bản thân, bất giác thời gian đã qua thật lâu, bấy giờ thị vệ canh gác ngoài cửa mới lớn giọng thông báo, Long Vương đến.
Lần này Vương Nhất Bác không cưỡi mây đạp gió thong thả như trước nữa, sau khi tạo ra tiếng sét lớn xé toang bầu trời, bóng dáng trắng thuần ánh tia ngũ sắc xuất hiện trên ghế ngồi giữa sảnh, gương mặt dù không biểu hiện gì nhiều nhưng hai mày cau chặt đôi môi mím lại, chứng tỏ đang có chuyện buồn phiền trong người.
Các vương sau khi cúi đầu làm lễ chào Long Vương xong thì lần lượt ngồi xuống, ngước mắt định nói chuyện chợt nhìn thấy vẻ mặt này của ngài, lập tức im bặt không phát ra được lời nào.
Long Vương cao quý vô cùng của Thú tộc, có chuyện gì khiến ngài phiền lòng như thế?
Đợi một lúc lâu sau mà không thấy ai đứng lên phát biểu, Vương Nhất Bác càng cau mày khó chịu, im lặng như thế thì gọi hắn tới đây làm gì, đoạn lạnh giọng ra lệnh "Có chuyện mau nói, bổn toạ rất bận."
Lúc này Lang Vương mới đứng dậy chắp tay, cẩn trọng đáp "Thưa Long Vương, hiện tại Xà tộc đã phái ra hai vị đại xà sáu đầu, kết giới Thần Nhân hai ngày trước bị tấn công đã có dấu hiệu lơi lỏng, nếu cứ kéo dài thì Nhân tộc sẽ có nguy hiểm."
"Chuyện này bổn toạ biết rõ" Vương Nhất Bác nói "Tộc của các ngươi không ngăn được đội quân của Xà tộc vậy thì đại xà sáu đầu càng không ngăn được, có đúng không?"
Dù sự thật đúng là thế nhưng trước mặt mọi người bị nói thẳng không chút nể tình, Lang Vương Hổ Vương đều cúi gằm mặt, không thốt ra được lời nào phản bác.
"Thưa Long Vương" Giọng nói uyển chuyển du dương của Hồ Vương cất lên "Ngài đã gặp gỡ Xà Vương, không lẽ không có cách nào ngăn ngài ấy dừng tay?"
"Xà Vương vốn không nghe theo bổn toạ" Vương Nhất Bác rũ mắt, che đi cảm xúc khi nghe đến hai chữ Xà Vương, lại nói "Hắn sẽ không ngừng tay, trừ khi Xà tộc bị diệt."
"Vậy thì chúng ta hợp tác, cùng nhau tiêu diệt Xà tộc." Hổ Vương vỗ ghế đứng dậy, vẻ mặt hưng phấn.
"Hừ" Hồ Vương liếc mắt nhìn "Ngươi đừng quên Xà tộc cũng thuộc Thú tộc, chúng ta đã giao ước không đụng chạm lẫn nhau, Hổ tộc ngươi muốn nuốt lời?"
"Thế thì còn cách nào khác? Mắt mở trừng trừng nhìn hắn đồ sát Nhân tộc, xúc phạm đến thần, sau đó cân bằng bị phá vỡ?" Hổ Vương rống lên, dồn nén mấy ngày qua đã làm hắn chẳng còn bao nhiêu khống chế.
"Vì Nhân tộc mà tiêu diệt Xà tộc, trong lòng ngươi coi trọng loài thú hay loài người?" Hồ Vương nhếch môi châm chọc, hai mắt lạnh lẽo "Thật khiến người ta hoài nghi, ngươi đã được Nhân tộc nhét vào bao nhiêu mỹ nhân rồi?"
"Ta không nói với ngươi" Hổ Vương thở hồng hộc quay đi, chắp tay với Vương Nhất Bác "Thưa Long Vương, theo ý ngài diệt Xà tộc là tốt nhất, có phải..." không? Chữ cuối cùng chưa kịp nói đã nghẹn ở cuống họng, cũng bởi vì Long Vương đang dùng ánh mắt đóng băng ngàn dặm nhìn hắn chằm chằm.
"Đây là điều bổn toạ đúc kết, không phải ý của bổn toạ, Xà tộc, không được diệt." Vương Nhất Bác gằn giọng nói.
"Thưa Long Vương, chúng ta không tiêu diệt, chúng ta chỉ cảnh cáo, khiến cho Xà tộc biết các tộc khác sẽ không ngồi yên nhìn bọn họ làm xằng làm bậy, ý của ngài thế nào?" Lang Vương đứng ra tiếp lời.
"Cảnh cáo ra sao khi chúng ta không biết hiện tại Xà Vương ở cấp bậc gì?" Nhân Ngư Vương cũng đứng lên "Chỉ với hai vị đại xà sáu đầu đã làm mọi người câm lặng không nói nên lời, các ngươi đừng quên sau lưng hai vị đó còn có Xà Vương biếng nhác yếu đuối, đến cuối cùng có biếng nhác yếu đuối hay không ai mà biết được."
Đúng là có biếng nhác, Vương Nhất Bác rũ mắt, nhưng còn yếu đuối, nếu như người đó yếu đuối hơn một chút thì Long Vương đỡ việc biết bao nhiêu.
Xà Vương Tiêu Chiến, cường đại, tà mị, phức tạp, hai từ yếu đuối ấy hoàn toàn không dính dáng gì tới người nam nhân đó cả.
Đã nhiều ngày không gặp, không biết bây giờ người kia đang làm gì.
Có lẽ lại đang say giấc ở đâu đó, khoé môi Vương Nhất Bác khẽ nâng lên, lộ ra một chút bất đắc dĩ.
"Long Vương? Thưa Long Vương?" Giọng nói hơi lớn cắt đứt dòng suy nghĩ của Vương Nhất Bác, hắn ngẩng đầu nhìn Lang Vương cùng các vương khác đang nhìn mình chằm chằm, chậm rãi đáp "Bổn toạ vẫn đang nghe."
"Vậy thưa Long Vương, ngài có đồng ý với ý kiến vừa rồi các vương đưa ra hay không?" Lang Vương chắp tay hỏi.
"Ý kiến gì?"
"..."
"..."
"Ý kiến tập hợp các vương đến Xà tộc đưa ra lời khuyên giải cuối cùng, nếu Xà Vương vẫn ngoan cố không nghe theo sẽ liên minh tất cả các tộc, đánh một đòn cảnh cáo." Lang Vương giật giật khoé miệng, cúi đầu tiếp tục nói.
"Bổn toạ không phản đối." Vương Nhất Bác gật đầu, nghĩ một hồi mới tiếp lời "Xà Vương có sở thích ngủ ngày, các ngươi đừng tới làm phiền hắn vào buổi sáng, nếu hắn không vui sẽ không tiếp các ngươi."
"Vậy còn buổi trưa?" Nhân Ngư Vương hỏi.
"Có lẽ vẫn chưa tỉnh giấc." Vương Nhất Bác đáp.
"Buổi chiều thì chắc tỉnh rồi chứ?" Hồ Vương nghi hoặc.
"Ngủ trưa xong tỉnh dậy một chút, nếu thấy thoải mái sẽ ngủ tới chiều."
"... Vậy buổi tối đi, không lẽ ngủ cả ngày còn chưa đủ?" Hổ Vương khoanh tay lại, cau mày khó chịu.
"Nếu trời mát mẻ sẽ ngủ tới tối." Vương Nhất Bác đưa ra câu trả lời cuối cùng.
"Thế thì khi ngài đến Xà tộc hắn đều ngủ cả ngày như vậy, không tiếp đón ngài sao?" Kể cả Điểu Vương trầm ổn bình tĩnh cũng chịu không nổi.
"Không" Long Vương đưa mắt nhìn ra phía xa "Mỗi lần bổn toạ tới hắn phải tỉnh dậy đón tiếp, quả cầu năng lượng trong tay bổn toạ hắn không thể làm ngơ."
"..." Thì ra là dùng cách này gọi người ta dậy, bị làm phiền như thế ai còn có thể ngủ được nữa.
"Trước khi đến tốt nhất là thông báo với hắn một tiếng, nếu không hắn sẽ để các ngươi đứng ngoài cửa, ngủ mãi không tỉnh" Vương Nhất Bác gõ ngón tay lên thành ghế, đưa mắt về phía Hồ Vương "Ngươi, viết một lá thư cho Xà Vương."
"Dạ thưa Long Vương" Hồ Vương đứng dậy, cúi đầu nhận lệnh "Không biết sau khi viết xong nên gửi ai giao đến Xà tộc?"
"Bổn toạ xem như có quen biết với Xà Vương" Vương Nhất Bác trầm ngâm "Lần này miễn cưỡng giao thay cho các ngươi, nếu là bổn toạ hắn sẽ không từ chối."
"Còn chần chừ gì nữa? Viết ngay đi."
"Dạ Long Vương." Hồ Vương chắp tay thưa, ra lệnh hầu cận sau lưng lấy giấy bút, thầm nghĩ trong lòng, đây là giọng điệu miễn cưỡng thật sao?
Một lúc sau Vương Nhất Bác cầm theo lá thư Hồ Vương đại diện viết thay cho các vương, đưa tay xé rách một khe nứt giữa không gian, để lại câu bổn toạ đi trước rồi bước chân vào trong. Người trong sảnh thấy Long Vương đã mất bóng, xoay sang ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cuối cùng cũng đứng dậy rời đi.
Xà tộc, sảnh lớn đón khách.
Vương Nhất Bác rời khỏi khe nứt không gian, ngước mắt nhìn chỗ ngồi đen tuyền phía trên nhưng người lúc nào cũng nằm nghiêng ở đó không thấy bóng dáng đâu. Hắn nhướn mày, bước một bước tới ngay cạnh vương vị, cúi đầu quan sát chỗ ghế ngồi, hai mắt bất chợt dịu đi.
Trên lớp lông mềm mượt phủ xung quanh ghế, có một chú rắn đen nho nhỏ đang cuộn mình lại thành vòng tròn, ngoan ngoãn ngủ say.
Thân rắn đen tuyền như mực không lẫn tạp chất, chiều dài chỉ cỡ một cánh tay người trưởng thành, cái đầu nhỏ tròn vo, giữa trán có vết bớt màu đỏ, hai mắt rắn nhắm nghiền, trông hiền lành đáng yêu vô cùng, hoàn toàn không giống vẻ mị hoặc khó lường thường ngày.
Rắn cảm giác có ai đó tới gần mình, hai mắt chầm chậm mở ra, ngẩng đầu lên nhìn đối phương, đôi mắt to đen cỡ hạt đậu sáng trong trên chiếc đầu tròn lẳng. Vương Nhất Bác rũ mắt, không thể tin được Xà Vương lại có hình dạng này.
"Long Vương?" Giọng nói khiêu gợi vang lên, Tiêu Chiến hoá thành hình người nằm nghiêng trên vương vị, thắc mắc hỏi "Tới từ lúc nào? Sao không quăng cầu thông báo?"
"Vừa tức thì, hôm nay bổn toạ không phải đến đánh nhau với ngươi" Vương Nhất Bác đứng thẳng người dậy, trở về hình tượng Long Vương cao ngạo, đưa lá thư trong tay tới trước mặt Tiêu Chiến "Các vương gửi thư cho ngươi."
"Thư?" Tiêu Chiến cười khẽ, nâng tay nhận thư "Có thể dùng pháp thuật truyền âm, sao còn dùng cách viết thư cổ hủ này?" Đoạn mở bao ra, lấy tờ giấy bên trong chậm rãi đọc.
Vương Nhất Bác không đáp, đưa mắt nhìn về phía xa, giống như không nghe được câu hỏi của Tiêu Chiến vậy.
"Trưa mai các vương sẽ đến Xà tộc, mong Xà Vương giành chút thời gian đón tiếp" Tiêu Chiến khép thư lại, khoé môi hơi nâng "Hồ Vương lúc nào cũng nói thẳng, không vòng vo nhiều lời."
"Ngươi quen biết nàng ta?" Vương Nhất Bác xoay người nhìn nụ cười trên môi Tiêu Chiến, câu hỏi bất chợt thốt ra.
"Cùng là vương một tộc sao có thể không biết" Tiêu Chiến siết tay, lá thư hoá thành tro bụi "Hồ tộc cách Xà tộc không xa, con dân của hai tộc hay qua lại với nhau."
"Thì ra là vậy." Vì lẽ đó Hồ Vương mới hay nói thay cho Xà tộc, có lẽ do nàng biết được bản tính của bộ tộc này như thế nào.
Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác, chậm rãi nói "Bản vương đã nhận được thư, Long Vương ngài có thể đi được rồi."
"Ngươi dám đuổi bổn toạ?" Vương Nhất Bác xoay người nhìn Tiêu Chiến, nghiến răng hỏi.
"Ngài không đến đây đánh nhau vậy thì còn ở lại làm gì?" Tiêu Chiến khép mắt, nhếch môi cười "Hay là không muốn xa rời bản vương?"
"Không đánh nhau thì không được ở đây? Xà tộc ngươi quý báu như vậy?" Vương Nhất Bác trầm giọng nói, một lúc sau mới phản ứng được câu thứ hai người kia vừa hỏi là gì, hắn hơi giật mình, cúi đầu nhìn chằm chằm gương mặt của Tiêu Chiến "Ngươi vừa nói gì?"
"Hay là ngài không muốn rời xa bản vương?" Tiêu Chiến chậm rãi nâng mi mắt, đối diện với đôi đồng tử xanh biếc như biển cả, cất lên giọng nói trầm ấm khiêu gợi "Hơn mười ngày không gặp, ngài vẫn khoẻ chứ?"
Vương Nhất Bác nhìn nụ cười rất nhẹ cũng rất đẹp của người đối diện, càng nhìn, càng thấy nỗi lòng kì lạ không yên.
Hơn mười ngày qua, chính xác là mười ba ngày qua hắn có khoẻ không, dĩ nhiên là khoẻ, Long Vương pháp thuật cao thâm không ai sánh bằng, chỉ mới hơn mười ngày ngắn ngủi sao có thể xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà, đúng là đã xảy ra chuyện.
Kể từ khi xé mở không gian rời khỏi Xà tộc, quyết tâm một đi không trở lại, Vương Nhất Bác cảm thấy mỗi ngày của mình trôi qua thật buồn chán.
Một ngày đối với Long Vương luôn đến rồi đi rất nhanh, hắn cũng chưa từng lưu ý thời gian của mình dùng để làm gì, tuổi thọ của Long tộc dài lâu không đếm xuể, Vương Nhất Bác có thể lãng phí theo ý mình, chẳng thành vấn đề.
Thế mà mới đến Xà tộc gần hai tháng nếp sống của Vương Nhất Bác đã bị ảnh hưởng nặng nề, sau khi trở về làm cách nào cũng không bình thường được như xưa.
Lẽ ra mỗi sáng sau khi mở mắt thức giấc thay y phục dùng bữa xong, việc đầu tiên Vương Nhất Bác làm là xé rách không gian đi đến Xà tộc, quăng quả cầu năng lượng qua gọi người kia dậy, sau đó bắt đầu đánh nhau với Tiêu Chiến. Không phân thắng bại cũng không sao, quan trọng nhất là thoả thích tung chiêu mà không lo lắng người kia không đỡ được, đánh mãi đánh mãi cũng không sợ người kia yếu thế hơn mình, quả thật rất thoải mái, rất sảng khoái.
Đánh xong sẽ đến ngồi ở sân vườn uống trà ngắm bầu trời, nếu Tiêu Chiến buồn ngủ chịu không được sẽ để đối phương đi ngủ, uống xong hai bình trà lại tiếp tục quăng một quả cầu, đánh tiếp cho đến chiều. Còn Tiêu Chiến không buồn ngủ sẽ ngồi ở bàn đá tiếp chuyện với hắn, mặc dù chỉ là đôi câu vài lời nhưng cũng rất thú vị. Cả hai cùng ngồi xem Tiêu Hoàng thu dọn sát thủ, xem Tiêu Thanh đứng phát hơi lạnh, xem Tiêu Lục cúi đầu bẽn lẽn, xem Tiêu Hồng học làm nữ công gia chánh, đến khi trở về Long tộc sẽ cảm thấy rất hài lòng, một ngày trôi qua như thế, không hề buồn chán.
Vậy nên khi Vương Nhất Bác ngồi trên ngai vàng Long tộc chợt nhận ra hai tay mình tự có ý thức, muốn xé rách không gian đi tới nơi này thì, trong lòng không nhịn được chứa đầy buồn phiền.
Người nam nhân kia, đã mở miệng nói hai người họ chỉ là người lạ mà thôi.
Vương Nhất Bác phất tay, một chiếc ghế màu vàng nguy nga rộng rãi xuất hiện cạnh ghế của Tiêu Chiến, hắn vén tà áo ngồi xuống, vẻ mặt thản nhiên "Bổn toạ muốn hỏi ngươi vài việc." Còn câu hỏi không muốn xa rời của đối phương một lần nữa xem như không nghe thấy.
"Ngài hỏi đi." Tiêu Chiến cũng không cần câu trả lời, hai mắt nhắm lại, chống một bên má lên tay.
"Tiêu Thanh và Tiêu Lục là đại xà sáu đầu" Vương Nhất Bác chậm rãi thốt ra từng từ, mắt nhìn thẳng phía trước "Còn Tiêu Hoàng và Tiêu Hồng có lẽ cũng không đơn giản."
"Họ là anh em chung huyết thống" Tiêu Chiến đáp "Đều có sáu đầu."
"Từ khi nào Xà tộc xuất hiện nhiều đại xà cấp bậc như vậy?" Vương Nhất Bác rũ mắt, trầm ngâm suy nghĩ.
"Chỉ vì các ngươi không bận tâm tìm hiểu, không có nghĩa Xà tộc không có." Tiêu Chiến mỉm cười, giọng nói tràn đầy thờ ơ.
Vương Nhất Bác nghe vậy hơi cau mày, một lát sau tiếp tục hỏi "Vì sao phản đòn của kết giới không làm họ bị thương?"
"Phản đòn mạnh cỡ nào cũng chỉ là phản lại đòn tấn công được nhận, Tiêu Thanh ra chiêu Tiêu Lục tạo kết giới bảo vệ, kết giới của đại xà sáu đầu không đỡ được chiêu thức của đại xà sáu đầu sao?" Tiêu Chiến nhếch môi "Long Vương, những việc này không phải ngài không rõ, kết giới Thần Nhân không thể bị phá bởi một người."
Vì lẽ đó Tiêu Chiến mới phái hai người ra trận, một người tấn công một người bảo vệ, phản đòn cũng không làm được gì họ, đã thế còn bị chiêu thức mạnh như vậy làm yếu đi.
"Bổn toạ đã hiểu" Vương Nhất Bác xoay người nhìn Tiêu Chiến "Lý do vì sao ngươi không tấn công kết giới."
Xà Vương Tiêu Chiến, chiêu thức do bản thể người này gây ra có lẽ không ai tạo kết giới bảo vệ được.
Đại xà sáu đầu còn có bốn người thay phiên nhau ra trận, Xà Vương thì chỉ có một mà thôi.
Tiêu Chiến không đáp, chỉ mím môi cười khẽ.
Vương Nhất Bác nhìn chăm chú vào gương mặt của người kia, một lát sau lại cất giọng "Câu hỏi nào của bổn toạ ngươi đều đưa ra câu trả lời, vì sao chỉ riêng khúc mắc của Xà tộc và Nhân tộc, ngươi vẫn cứ im lặng không nói?"
"Vì là người lạ nên ngươi không thể nói với ta, có đúng không?"
Nghe được giọng điệu vương chút buồn phiền này của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến mở mắt ra xoay đầu nhìn về phía hắn, đối diện với đôi mắt xanh biếc không còn vẻ cao ngạo thường ngày, có trong giây lát ngỡ là mình nhìn lầm.
Long Vương cao quý nhất Thú tộc, ngài, để tâm đến hai chữ người lạ như vậy sao?
Tiêu Chiến ngồi thẳng người dậy, rũ mắt không tiếp tục nhìn Vương Nhất Bác, hắn đưa tay chỉnh sửa tà áo, chậm rãi trả lời.
"Chỉ cần nghĩ tới sẽ đau đớn đến phát điên, Long Vương ngài đừng hỏi nữa."
Vương Nhất Bác nhếch môi cười tự giễu, trở về tư thế xoay đầu nhìn về phía xa. Hai người im lặng không nói lời nào, bầu không khí vừa cứng ngắc vừa áp lực càng thêm đè nặng lòng người.
Tâm trạng buồn phiền, cũng ngày càng nhiều thêm.
"Nếu như ngươi đúng là biếng nhác yếu đuối, bổn toạ sẽ đỡ việc biết bao nhiêu."
Nhưng ngươi không phải, vừa cường đại vừa phức tạp khó đoán, muốn gì làm đó không quan tâm đến ai, ép buộc không được, đánh cũng không được.
Thật sự là, bất lực không còn cách nào.
---