Chereads / Dương Quang Cung Ngọc / Chapter 1 - Chương 1

Dương Quang Cung Ngọc

🇻🇳thumanphonglam
  • --
    chs / week
  • --
    NOT RATINGS
  • 2.7k
    Views
Synopsis

Chapter 1 - Chương 1

Đại Mạc năm thứ 7, 26 năm hưng thịnh dưới chế độ nữ tôn sau khi nữ đế Cung Phượng băng hà đã bắt đầu suy tàn.

Mùa xuân Đại Mạc năm thứ 8, thái nữ Cung Bạch lên ngôi kế vị, ngày ngày chỉ biết vui vẻ cùng các nam sủng, bỏ bê chính sự, còn dung túng cho nam sủng thâu tóm triều đình.

Mùa đông Đại Mạc năm thứ 8, Cung Bạch băng hà, sử sách chép lại là "chết trên sa trường".

Mùa xuân Đại Mạc năm thứ 9, vương gia Cung Ngọc được tôn lên làm nữ đế tiếp theo.

Trên thực tế, triều đình đã sớm nằm trong tay nam sủng của tiên đế. Chức danh nữ đế hiện tại cũng chỉ là bù nhìn.

Mùa xuân trăm hoa đua nở, cảnh sắc trong ngự hoa viên càng trở nên sinh động, tràn đầy hơi thở sức sống của mùa xuân.

Xa xa có một đoàn người đang dần tiến vào hoa viên. Khi dừng lại ở phía sau người đang mặc long bào, người dẫn đầu mới nhận lấy cái khay từ người bên cạnh, vẫy tay cho lui xuống.

Người kia đi lên vài bước, tay giơ khay, đầu cúi xuống, giọng điệu cung kính, hành lễ "Tham kiến bệ hạ"

Người kia nói xong không có tiếng tiếp lời, mà hắn cũng không sốt không vội, yên lặng thuận theo, yên lặng giữ nguyên tư thế mà đợi.

Lúc này, mỗi người đang tự chìm trong tâm tư của chính mình rồi không khí lại trở nên ngưng đọng.

Chẳng biết đã qua lâu. Có lẽ đến khi đã nhịn đến cực hạn, rồi người kia chợt nhận ra rằng. Dù cho có qua thêm bao nhiêu cái im lặng nữa thì ảo tưởng sự im lặng sẽ làm bản thân hòa tan vào hư không cũng sẽ không thể thành sự thật.

Nàng biết mình không thể thoát khỏi, cũng không thể không lên tiếng. Hai tiếng "Bình thân" mới phát ra như tiếng thều thào.

Giống như bao nhẫn nhịn chỉ để đợi giờ phút này, nam nhân đang bê cái khay lập tức ngẩng đầu lên.

Bộ dạng cung kính khi hành lễ ban nãy đã biến mất, chỉ qua một cái ngẩng đầu thôi đã biến thành người mang một thân cao ngạo, một thân phong thái ngang tàng mạnh mẽ.

Như thế này mới đúng là bản chất của hắn.

Nam nhân đặt cái khay trên tay xuống bàn. Hắn tiến lên nhìn người đang mặc long bào kia, nhìn đôi mắt nàng hướng về phía trước.

Hắn đã đứng bên cạnh đây mà nàng vẫn không quay lại, cho dù ngay cả khi hắn vì nàng đợi lâu đến thế thì sau khi nói bình thân xong, mắt nàng vẫn không buồn bố thí cho hắn một cái liếc.

"Thuốc hôm nay đến rồi" Nam nhân lên tiếng.

Hắn biết nếu hắn không chủ động mở miệng thì nàng vẫn sẽ chỉ ngồi yên như vậy.

Hắn lại đợi, đợi đến khi người kia có động đậy thì chén thuốc trên khay đã cạn sạch.

Mọi thứ lại trở về như ban đầu.

Lâu sau nam nhân mới lên tiếng: "Nàng vẫn giữ quyết định của mình?"

Đáp lại hắn lại là một mảnh trầm lặng. Cơ hồ có thể nghe thấy tiếng lá cùng gió xào xạc bên tai.

Nàng cười xòa, "Ngươi quên rồi. Ta làm gì có quyền quyết định".

"Nàng có. Nàng có quyền quyết định ở bên cạnh ta!"

Trái với sự kích động của người kia, người mặc long bào chỉ từ tốn đáp lại, "Ta lại không cần, cũng không muốn nhận"

Lại là câu này. Lại là câu này!

"Ta cũng không muốn nghe lại câu này!"

Nàng thức thời im lặng.

Sự im lặng của nàng lại khiến người kia tức giận, hắn nghiến răng, quát lên: "Nàng nhìn ta! Nhìn ta này!"

Cằm nàng bị giữ, bị bắt quay mặt về phía hắn. Nàng nhắm mắt lại, ngăn cản mình nhìn vào ánh mắt xót xa bất lực của hắn.

Lực tay trên cằm lỏng dần rồi biến mất, lúc nàng mở mắt ra thì chỉ còn lại tà áo theo làn gió lưu lại bên khóe mắt.

Giai Thừa...

Mùa đông năm thứ 9, Đại Mạc vật đổi sao dời. Chế độ nữ tôn suy tàn, nam nhân bắt đầu lên nắm quyền.

Cũng chính mùa đông năm đó, nhân khi triều đình còn rối ren, nước láng giềng đã đưa quân sang Đại Mạc tuyên chiến.

Nam nhân đó đích thân cầm quân ra trận, không quá ba ngày đã đem quân địch dồn đến vực thẳm.

Lại vào đúng lúc này, bọn chúng đem nữ đế đã bị bắt làm con tin ra làm điều kiện trao đổi.

Lui quân lại hoặc là mất nữ đế.

Khi đám quân địch đang cảm thấy tự đắc thì con tin lại cảm thấy đây chính là câu chuyện buồn cười nhất mà nàng từng được nghe thấy.

Nàng muốn cười tự giễu, đuôi mắt đang híp lại vô tình bắt gặp vẻ mặt khác thường của nam nhân từ xa phía đối diện.

Quân địch tưởng như chúng đã nắm được thóp của chỉ huy Đại Mạc, cười càng lớn hơn.

Trong lúc nam nhân bị những suy tư tính toán dày vò cho biến sắc, con tin này lại cảm thấy khoan khoái không thôi, vì những thứ đè nặng lòng mình bao lâu nay bây giờ đã không còn nữa.

Trước mắt nàng như có một tấm gương, soi cho nàng thấy quãng thời gian niên thiếu ngắn ngủi mà nhiều biến cố này. Thời niên thiếu đã từng là người tự do nhất, phóng khoáng nhất.

Trong giây phút ngắn ngủi này nàng muốn mình phải tùy hứng một lần nữa. Mạng này cũng không giữ được bao lâu, sao lại không làm chút gì đó cho vui?

Hắn ghét bị người khác khống chế, trùng hợp, bà của chúng mày cũng vậy.

Mọi thứ sau đó diễn ra nhanh như chớp nhoáng.

Tiếng kiếm vừa rời vỏ, tiếng "phập" của đao và lồng ngực vang lên, tiếng máu "phụt" tung bay bắn lên váy trắng.

Nam nhân bất ngờ, quân địch khiếp sợ. Nào có ai ngờ một người yếu ớt như cành liễu lung lay trước gió mấy ngày nay lại đột nhiên sinh lực dồi dào mà phản công lại đâu? Là bọn chúng quá tự cao, quá chủ quan, quá khinh địch.

Quân địch không xong, nàng cũng không xong rồi. Vì sức mạnh vừa mới có đây đang dần rút đi, khóe miệng chỉ vừa nâng lên cao lập tức hạ xuống. Cơn buồn ngủ kéo tới nhanh chóng đến nỗi nàng còn không kịp cảm nhận được đau đớn bị dao chém ở sau lưng nữa.

Cũng tốt.

Ở đây có một cơn bão, gió lạnh lùa vào thật mát.

Ở một nơi khác.

Màn đêm buông xuống bao trùm lấy cả thành phố, những chùm dây đèn neon được treo ở khắp nơi làm sáng lên mọi con đường.

Không khí đông đúc, nhộn nhịp dưới ánh đèn ấm áp xua tan đi phần nào cái lạnh giá của tiết trời mùa đông.

Trên cửa kính của các công ty, cửa hàng đều dán lên những hình bông tuyết, câu thông hay ông già Noel, cùng với những ánh đèn lấp lánh ánh sáng, tất cả đang cùng hòa chung không khí chào đón ngày lễ Giáng Sinh.

Giờ này tuy đã không còn sớm nữa, nhưng mà bên trong các cửa hàng tiện lợi vẫn đông nghẹt khách, người ra người vào cực kì nhộn nhịp.

Ninh Hấn từ bên trong một cửa hàng tiện lợi đi ra, khuôn mặt vì lạnh mà hơi ửng đỏ. Trên tay anh xách một ít đồ ăn vừa mới mua được, cùng với thuốc, một lát về nhà ăn xong sẽ uống.

Anh không biết sao đêm qua lại phát sốt nữa, cứ lơ mơ lơ mơ nằm trên giường ngủ thẳng đến tận tối mới bò dậy đi ra ngoài.

Ngồi vào trong xe, khịt khịt mũi vài cái rồi bắt đầu cho xe chạy. Đúng thật là có một chiếc xe thì làm chuyện gì cũng thuận tiện hơn.

Tiếng nhạc hát chúc mừng ngày Giáng Sinh vang vẳng ở đằng sau, nhỏ dần rồi biến mất. Chiếc xe chạy vào một khu chung cư, không có những ánh sáng rực rỡ như ngoài kia. Chỗ này chắc phải ngày mai người ta mới bắt đầu lắp dây đèn.

Ninh Hấn bắt đầu cảm nhận không khí xung quanh mình có điểm lại thường. Nó yên tĩnh đến kì lạ, thật sự rất yên ắng. Mà sự yên ắng này lại làm dấy lên vô vàn nghĩ suy không may mắn.

Thật sự, chỉ vài phút sau, có chuyện đã đến, linh cảm của anh đã đúng.

Bên trên bắt đầu xuất hiện những tiếng "xẹt xẹt" nhỏ, to dần theo từng giây rồi "ầm" một tiếng vang to như tiếng nổ.

Đèn xe đột nhiên không sáng nữa. Ninh Hấn lập tức bị kinh sợ, vì ngay lúc trước khi đèn tắt, dường như anh đã thấy có một thứ gì đó ở phía trước.

Tiếng nổ theo từng cơn, nhịp sau xô nhịp trước vừa mạnh vừa vang, càng lúc càng dồn dập. Trong lúc hỗn loạn, Ninh Hấn vội đạp mạnh phanh.

Chiếc xe đang chạy đột ngột bị thắng gấp làm người ngồi trong xe bị choáng váng một hồi.

Lúc anh tỉnh táo lại thì không còn tiếng nổ nữa, đèn xe cũng sáng lại.

Thế nhưng, cái thứ anh vừa nhìn thấy lúc nãy là cái gì?

Lần đầu tiên chuyện kinh dị xảy ra với bản thân làm anh có chút hoảng loạn. Nhưng sau khi nghĩ ngợi một hồi rồi lại đấu tranh tâm lí, anh quyết định xuống xe.

Anh đi cầm theo điện thoại, nắm chặt trong tay, phòng hờ đèn xe đột nhiên bị tắt lần nữa.

Lần đầu tiên trong cuộc đời anh được cảm nhận cảm giác lạnh buốt chạy dọc toàn thân. Bởi vì người đang nằm dưới đất toàn máu là máu. Anh không biết có phải là do mình gây ra hay không, chỉ biết tình huống nguy hiểm thế này thì phải gọi cấp cứu.

Ninh Hấn tự nhủ phải trấn định lại, nhưng những ngón tay đang bấm điện thoại vẫn không ngừng run lên, chứng minh bản thân anh đang vô cùng sợ hãi.

Làm sao mà bình tĩnh được!

Anh không dám động vào người đang nằm dưới đất, sợ làm tình trạng xấu đi. Chỉ có thể ngồi trông xe cấp cứu mau đến.

Nửa đêm, bệnh viện thành phố có thêm một ca cấp cứu mới, kéo dài đến gần sáng.

Ý thức bắt đầu dồn về, bệnh nhân tỉnh lại trong cơn thoải mái khoan khoái lan rộng khắp toàn thân.

Cảm giác giống như là sau một trận sốt cao thì cả người sẽ được thanh lọc, tẩy trần sạch sẽ vậy.

Nàng nhìn trần nhà trắng xóa, chẳng biết nên nghĩ suy gì. Cạnh bên vang lên một giọng nói cao vút chứa đầy vui sướng: "Tỉnh rồi! Đã tỉnh rồi!"

Nàng nhìn sang, không kìm được ngạc nhiên mà gọi lên: "Giai Thừa?"

Nhưng không đúng lắm, sao trông hắn lạ vậy? Giống hắn, cũng không giống hắn.

Người kia không đợi nàng kịp hỏi, vẻ mặt vui sướng chuyển sang nhẹ nhõm nhìn nàng, vội vàng chạy ra ngoài. Khi hắn quay lại còn mang theo rất nhiều người đến. Mắt thấy họ định chạy xộc về phía này, cả người nàng lại căng cứng.

Hỏi những câu dồn dập: "Các người là ai? Muốn làm gì?"

Mu bàn tay vì nàng kích động mà truyền đến cảm giác nhói đau. Nàng nhìn chiếc kim đang đâm trên đó, nhìn bên dưới nó là một cái ống nhỏ còn bên trong là một đường máu tươi. Dường như máu đỏ đang dần chạy dọc lên trong cái ống nhỏ.

Mấy người kia đã chạy đến gần đây, nàng bị giật mình mà nhất thời quên sạch mọi thứ, vội bật người dậy theo bản năng.

Vết thương sau lưng lập tức bị xé toạc, rất đau đớn.

Nàng khó khăn hít sâu một hơi, nàng đau đến thở hắt cũng không dám thở ra. Cả người nàng lạnh buốt, chân tay nàng rã rời, đầu óc quay cuồng rồi không còn biết gì nữa.

Khi tỉnh dậy lần nữa thì vẫn là khuôn mặt kia ở trước mặt.

"Cô tỉnh rồi, lần này đừng cử động nữa nhé!" Giọng nói hắn vẫn còn mang theo vui vẻ, chỉ không khoa trương như lần đầu tiên, dặn dò nàng.

Nghĩ đến vết thương trên lưng, nàng biết bây giờ phải an phận.

Nhìn thấy nàng dịu ngoan hơn lúc nãy, ánh mắt người kia liền chuyển sang ánh mắt hài lòng, khen ngợi.

Nơi ở kì quái, ăn mặc kì quái, đầu tóc kì quái.

Nàng nhịn xuống mệt mỏi mà hỏi hắn: "Ngươi là ai? Ừm, ngươi"

"Tôi tên Ninh Hấn. Cô à, cô bị thương ngay trước xe của tôi nên tôi phải gọi cấp cứu đưa cô vào đây đó. Cô làm tôi sợ hết hồn luôn đấy, cô có biết không?"

Quá trình đợi kết luận nguyên nhân bị thương là ở sau lưng và không có vết thương nào do tai nạn xe cộ gây ra thật sự rất dày vò, cả người anh thì lạnh buốt trong khi mồ hôi lại chảy ra ròng ròng, da đầu căng cứng, cuối cùng anh cũng phải đi truyền nước.

Hồn xác đều bị hành, muốn chết trước người đang cấp cứu luôn.

Vậy mà cô ấy lại đáp lại lời than thân của anh bằng một cái lắc đầu và một câu "Không biết", khuôn mặt ngây thơ trắng trợn.

Ninh Hấn không nói gì nữa. Người kia lại hỏi: "Vậy.. đây là đâu?"

Ninh Hấn vô thức đáp lại: "Đây là bệnh viện"

"Bệnh viện là cái gì?"

Lần này anh thật sự ngạc nhiên, "Bệnh viện là nơi để khám, chữa bệnh cho bệnh nhân"

Anh nhíu mày, sắc mặt khó coi chỉ vào đầu mình làm động tác quay vòng vòng, dè dặt hỏi cô:

"Cô, đầu của cô.. không bị làm sao chứ? Làm sao tôi cứ thấy cô.."

Ngoài cửa có tiếng lục đục, lại có vài người đi vào.

Ninh Hấn nhìn thấy người đến rồi, vội quay sang định ngăn cô gái có thể sẽ kích động trên giường lại, lại thấy cô đang nhìn mình mỉm cười, ngoài cười ra cũng không còn động tác gì nữa.

"Bởi vì trên người bệnh nhân có vết đao chém nhưng tìm khắp nơi vẫn không thấy có manh mối. Nghe nói bệnh nhân đã tỉnh nên chúng tôi đến để lấy lời khai, mong tất cả phối hợp"

Ninh Hấn gật đầu đứng dậy, không ngờ anh vừa đứng dậy xong, người trên giường lập tức run lẩy bẩy, đôi mắt sợ hãi nhìn quanh như con thú nhỏ bị thương, không muốn cho người lạ đến gần.

Bọn họ vừa đến gần, con thú nhỏ lập tức muốn xù lông. Nhưng con thú nhỏ này chắc não cũng còn nhỏ nên không biết nhìn vết thương mà tự lượng sức mình, vừa cử động nhẹ đã đau đến co rúm rồi.

Ninh Hấn đực mặt ra.

Bác sĩ và y tá vội vàng chạy tới. Cô gái này lại không cho, chỉ một mực nhìn Ninh Hấn anh bằng ánh mắt cầu cứu đáng thương, sụt sịt hỏi anh: "Bọn họ là ai, sao nhiều người thế? Là người xấu đúng không?"

Ninh Hấn không biết làm thế nào, anh nhìn cảnh này cũng thấy khó khăn lắm chứ, anh lại phải làm việc mình phải làm, giải bày tâm tư với mọi người:

"Cô ấy ban nãy cũng hỏi tôi như vậy đó. Hỏi tôi là ai, đây là đâu. Còn vì sao thì tôi thật sự không biết, tôi chỉ đang nghi ngờ có phải não cô ấy có vấn đề không thôi"

Rồi quay sang nói với cô gái: "Bọn họ là bác sĩ với cảnh sát. Bác sĩ là người cứu cô, còn cảnh sát là người sẽ giúp cô tìm ra người đã hại cô thành ra thế này. Không phải là người xấu đâu, cô đừng sợ"

Cô gái vẫn còn sợ hãi nhưng vẫn "ừm ừm" vài tiếng nhỏ nhẹ rồi không phản kháng nữa.

Bác sĩ cùng y tá kiểm tra một lượt rồi nói với mấy người mặc áo xanh: "Trừ vết thương sau lưng thì không có gì lạ hết"

Một người trong số những người mặc áo xanh bắt đầu hỏi. Đại loại là tên gì, ở đâu, người thân là ai? Câu nào bệnh nhân cũng trả lời là "Không biết", "Không nhớ" với "Ta thật sự không biết", "Ta thật sự không nhớ"

Có người bực mình thốt lên: "Sao cô coi chúng tôi là người xấu mà sợ còn người kia thì lại là người tốt thế?"

"Mặt hắn đẹp", nàng bật lại, rồi mếu máo "Khuôn mặt hắn đẹp vậy, sao có thể là người xấu được, người tốt mặt mới đẹp vậy chứ? ", giọng càng nói càng lộ ra nhiều sự uất ức.

Nhìn bọn họ sa sầm mặt rời đi nàng liền cảm thấy cả người sung sướng vui vẻ.

Chờ người đi hết rồi Ninh Hấn mới sáp lại: "Thật sự không nhớ gì hết à?"

Nàng nhắm mắt, cũng lười để ý đến hắn, "Ừ" một tiếng cho có lệ.

Câu trả lời không đúng ý lắm nên anh lại hỏi: "Vậy Giai Thừa là ai?"

"Không biết"

"Nói xạo, lúc cô tỉnh dậy đã gọi cái tên đó đấy"

Lần này nàng mở mắt, khuôn mặt ngạc nhiên trông giả tạo thấy rõ, trả lời anh:

"Thật ư? Vậy chắc là lúc đó ta đang nằm mơ mà nói ra rồi, ta chẳng còn nhớ gì hết"

Ninh Hấn chẳng tin, lúc đó cô đã trợn trắng mắt nhìn trần một lúc, tỉnh táo rồi mới quay sang nhìn anh mà gọi, anh mà tin lời này thì anh bị ngu rồi.

"Vậy tôi phải gọi cô thế nào đây?"

"Cung Ngọc"

"Sao cô bảo là cô quên mà.."

Nàng giơ tay mình lên, lắc lắc chiếc vòng lủng lẳng, chếch đầu "Ngọc này, ta không tự đặt tên cho mình còn phải đợi ai đến đặt tên cho đây?"

"..."

Ngạo mạn lắm.

Lại còn ta ta ngươi ngươi. Ninh Hấn chán rồi, không tiếp nữa.

Bây giờ là nửa đêm, phòng bệnh tối om, ánh trăng qua rèm cửa khẽ hở chiếu vào bên trong một chút ánh sáng yếu ớt.

Trong phòng lâu lâu lại truyền đến tiếng ho, sau đó là tiếng sột soạt rồi yên tĩnh trở lại.

Cung Ngọc mở mắt, bởi vì có cảm giác như đã ngủ rất lâu rồi nên hiện tại không còn cảm thấy buồn ngủ nữa.

Nam nhân bên cạnh đã ho sùng sục mấy lần rồi. Nhìn hắn nằm tựa đầu dựa người vào tường, trên khoác chiếc chăn, cả người đã cuộn tròn lại rúc hết vào trong rồi mà như vẫn chưa đủ. Bộ dạng rất chật vật.

Có phải bị nhiễm lạnh rồi không?

Đúng là một tên ngốc, còn sợ nàng có chuyện gì không kịp kêu, giường không nằm lại muốn khăng khăng chịu khổ.

Cung Ngọc thì có vấn đề gì? Hắn mới có vấn đề. Hơi thở hỗn loạn, mày nhíu chặt, mặt đỏ bừng.

Nàng gượng ngồi dậy, vươn tay đặt lên trán hắn.

Sốt rồi.

Cung Ngọc vỗ nhẹ mặt người kia, thử gọi vài tiếng: "Tỉnh dậy đi.."

Cái tên ngốc phiền phức chết bầm này!

Nàng rút ống truyền đang cắm trong kim tiêm ra, xuống giường, muốn đỡ hắn sang giường bên kia nằm. Không ngờ nàng đỡ không nổi, loạng choạng suýt té, đành để hắn nằm lên giường mình.

Đắp lại giúp hắn chăn hai lớp chăn, rồi tìm khăn tay cùng nước ấm chườm qua người giúp hắn giải nhiệt.

Khi nàng lau đến tay, muốn vén tay áo hắn lên, hắn lại rất biết chọn lúc mà tỉnh.

Đôi mắt mông lung nhìn nàng, lại còn biết giữ tay nàng lại hỏi nàng "Muốn làm cái gì?" nữa cơ.

Tên thỏ trắng ngốc nghếch ngây thơ này, hôm nay may mắn gặp bản vương ở đây, đổi lại là tên vương gia, người nào khác, với bộ dạng này còn không để cho ngươi gọi cha gọi mẹ?

Tuy không thể tùy ý ăn bừa. Nhưng mà.. chọc một chút thì có làm sao?

Nàng nhếch môi cười gian: "Muốn ăn ngươi đó. Sợ không nào?" giọng nói mang ý trêu đùa, lưu manh rõ rệt

Thế mà hắn lại trịnh trọng nhìn nàng, rồi gật đầu trả lời lại là "Có" cơ.

Chọc nàng phì cười.

Không nói không nhớ, lúc hắn cười lên quả thật vô cùng đáng yêu. Chọc hắn thấy cũng khá là vui vẻ.

Mấy ngày nay hắn đã chăm sóc nàng đủ tận tình.

Đặt lại khăn nóng lên trán hắn, nhận thấy hắn đã khá hơn lúc nãy. Bấy giờ nàng mới gắn lại cái dây truyền nước kia vào tay mình.

Nhìn những giọt nước đang từ từ được truyền xuống. Nàng biết một lát nữa khi nước được truyền hết sẽ phải làm gì. Chỉ là sợ nàng không thể đợi được đến lúc đó thôi.

Sớm hôm sau, y tá đi vào phòng bệnh đã bắt gặp một bệnh nhân, một người mới quen bệnh nhân cùng nhau nằm trên một chiếc giường. Cô ta không khỏi cảm khái mà nghĩ:

Thanh niên ngày nay phát triển nhanh quá, sống phóng khoáng thật.

Một thanh niên mới tỉnh ngủ không biết gì thì xấu hổ. Còn một thanh niên gây án thì ngồi ở đầu giường cười cười xem trò vui, điệu bộ người này giống như chuyện này không có liên quan gì đến mình vậy.

Sau khi y tá mặt gian đi rồi, Ninh Hấn vẫn còn đang trầm ngâm suy nghĩ:

Rõ ràng đêm qua mình nằm ở kia, sao sáng nay lại nằm ở đây? Y tá bảo đêm qua phòng này không có ai gọi giúp đỡ cả, vậy thì là do cái người bên cạnh này ư?

Anh lắc đầu ngay:

Không đúng! Cô như thế này sao có thể đưa mình lên giường được? Chẳng lẽ mình bị mộng du? Nửa đêm mơ thấy chuyện xấu hổ rồi mò lên giường người ta?

Ninh Hấn bị chính suy nghĩ này của mình dọa sợ. Mắt trợn lên, mặt như không thể tin được. Anh chưa bao giờ mơ kiểu này cả!

Cung Ngọc tận hưởng khuôn mặt sinh động, biến hóa khôn lường của người kia xong. Cũng không đành lòng trêu hắn nữa, đành nói thật:

"Là ta đưa ngươi lên đây đấy"

Hắn dường như không tin nhỉ?

"Đêm qua ngươi nhiễm lạnh, sốt cao, ta mới đưa ngươi lên đây nằm", nàng vỗ giường, "Đây này"

Ninh Hấn cầm cái khăn vẫn còn hơi nóng trên tay, có chút lắp bắp hỏi lại: "Vậy.. vậy sao? Vậy là cô đã chăm sóc cho tôi cả đêm à?"

Thấy cô gật nhẹ đầu. Anh lại có chút bối rối.

Có lẽ là hậu quả của việc mấy ngày nay không nghỉ ngơi đủ, tối qua còn xảy ra chuyện không may, người anh bình tĩnh nhưng đầu hắn đã căng lên như dây đàn sắp đứt đến nơi rồi vậy.

Không thể không nói, giây phút biết tin cô thoát khỏi nguy hiểm, anh thực sự vui mừng, lúc này mới coi như được thả lỏng. Bởi vì cô nằm chắn trước xe hắn nên mặc dù chuyện không phải do mình gây ra, anh nghĩ mình vẫn có một phần trách nhiệm.

Rõ ràng hôm qua đã nói sẽ chăm sóc cho cô, vậy mà ngược lại lại phải để cô là người bệnh đi chăm sóc cho mình..

Anh giật mình, nhớ ra tối qua mình định thức để chờ bình nước truyền, nhưng mà..

"Còn bình nước truyền thì sao?"

"Chẳng sao cả. Tối hôm qua ta cũng ngủ quên. Nhưng mà.."

Cung Ngọc thong thả đáp, nhưng Ninh Hấn thì không được như vậy, nàng chưa nói xong đã cắt ngang lời nàng, nhưng không sao, nàng bỏ qua.

"Cái gì? Quên rồi?"

Vậy là tấm băng đỏ đến chói mắt mà sáng nay anh tỉnh dậy thấy đúng thật là máu từ việc đó thật à?

Là do anh.

Là do tối qua anh ngủ quên nên mới dẫn đến chuyện này đúng không? Chắc là vậy rồi. Thảo nào sắc mặt của cô trông lại nhợt nhạt như vậy, còn tệ hơn đêm qua nữa.

Ninh Hấn đã vội quên mất, nửa đêm anh phát sốt nên chuyện này chẳng thể nào trách được anh.

Nàng ngồi nhìn hắn hoang mang bàng hoàng mà cũng muốn ngốc theo. Chẳng biết hắn lại nghĩ cái gì.

Nàng thấy hắn đột ngột muốn xuống giường, có lẽ hành động đột ngột đó làm hắn bị choáng, nàng thấy hắn đứng còn không vững, nhưng vẫn khẩn trương nói lời xin lỗi:

"Thật sự xin lỗi, là do tôi bất cẩn ngủ quên mất.."

Nhưng chưa để hắn nói xong thì nàng đã phất tay ngắt lời.

"Được rồi được rồi. Chuyện chẳng có gì cả mà ngươi sốt ruột"

Hắn vẫn còn kì kèo lải nhải: "Nhưng tôi thấy rất áy náy.."

Cung Ngọc lập tức trở giọng: "Bảo không sao có nghe thấy không?"

Anh vẫn còn cảm thấy áy náy lắm, nên lo lắng hỏi lại "Cô thật sự không sao chứ?"

Nàng thở dài, tên ngốc này cũng bị bệnh mà, sao lo nghĩ nhiều quá vậy? Ngốc như vậy không sợ sẽ bị lợi dụng à?

Ừ, lợi dụng tí.

"Nếu ta nói có thì sao?"

"Nếu có thì.."

"Nếu có thì ngươi tính sẽ chịu trách nhiệm với ta à?"

"Không, không, nhưng.." cái quái gì đang diễn ra vậy?

Cung Ngọc lại nói tiếp: "Nếu không thì để ta chịu trách nhiệm với ngươi nhé? Dù sao thì cái gì nên thấy hay không nên thấy ta đều thấy qua cả rồi"

Ninh Hấn cảm thấy con đường trước mắt rất mù mịt "Cái gì mà nên thấy, cái gì mà không nên thấy?"

"Chính là ngươi, thân thể ngươi đêm qua đã bị ta nhìn thấy rồi. Còn sờ sờ qua nữa. Da dẻ mịn màng, lại còn rắn chắc. Không tệ, không tệ"

Nói ra hai lần chữ "không tệ" trong tấm tắc. Nàng nghĩ nghĩ một tí rồi lại chêm thêm một câu: "Ngươi có muốn được chịu trách nhiệm không?"

Cung Ngọc vui vẻ chờ đợi, nghĩ mình nói thế đã đủ thành ý rồi, có lẽ hắn sẽ e thẹn suy xét.

Không ngờ lại khiến anh giận run người, cảm giác lo lắng, áy náy, khẩn trương lúc nãy đâu bay hết sạch.

"Cô rốt cuộc đã làm cái gì?"

Tuy là biểu hiện có hơi tức giận, nhưng câu này thì đúng là đang e thẹn này, thế là vội lấy phong thái vương gia ra trấn an mỹ nhân:

"Không cần ngại ngùng. Ngươi nghĩ rồi chọn đi, chịu trách nhiệm hay được chịu trách nhiệm? Ta đây đều chiều theo ngươi hết"

Nàng nói xong liền cười rộ lên, ánh mắt mang nét vui đùa của "đại gia" đang đợi thiếu nam trả lời.

Lời mới được nói ra làm anh thật muốn ngất đi luôn cho rồi.

*Lời tác giả: giai đoạn đầu sẽ có sự bất đồng về cách xưng hô

Mọi người thấy là có lúc "anh - cô", có lúc lại "nàng - hắn", là bởi vì trong suy nghĩ thì hai người vẫn còn đang như ở hai thời đại khác nhau. Cái nhìn của Ninh Hấn là của người thời hiện đại, nên "anh, tôi, cô". Cũng vậy, Cung Ngọc vẫn chưa thích nghi với cuộc sống ở thời đại này cho nên vẫn gọi, vẫn nghĩ theo cách của thời xưa, "hắn, ngươi, nàng". Là như vậy.

Thu Mãn Phong Lâm - 16/4/2019