Anh chàng ở cửa hàng hoa.
Cậu nhóc thở dài nhìn bầu trời âm u như thể đang diễn tả cảm xúc bây giờ của cậu, Enma nằm dài trên chiếc ghế đá ở công viên vắng tanh mặc cho bầu trời cứ gầm thét kêu gào cảnh báo cậu hãy về nhà.
Cậu bị đánh hay nói đúng hơn là bị bắt nạt, một cách thường xuyên đến nỗi cậu đã quá chai lì với cảm xúc đau đớn này.
Tệ thật nhỉ, Enma nhìn chiếc khăn tay nhuốm bẩn màu máu đỏ tươi cách giọt mưa rơi xuống nhỏ nhẹ như trấn an cậu vậy. Cậu muốn để mặt cho bản thân mình ướt, mái tóc bết lại đôi mắt sưng vù che lấp cả kí tự lạ lùng chẳng nơi nào trên người cậu lành lặn cả nhưng mà...một chiếc ô màu cam trầm che xuống người cậu, Enma thấy một đôi mắt nâu ánh vàng như màu lá phong lúc chuyển mùa sang thu.
"Nếu em không về nhà, em sẽ bị cảm đấy?"
Enma biết con người đang che ô cho cậu, đó là anh chàng ở cửa hàng hoa mà cậu hay đi ngang mỗi khi đi học hay về nhà.
"Em ổn không, người em bị thương nhiều quá."
Cậu không đáp lại anh lời nào, có vẻ vì bản thân nghẹn ngào không nói nên lời hay cũng là do cảm xúc đau đớn ở cổ họng lúc bị đánh khiến cho Enma không thể nói ra.
Nhưng điều tiếp theo mà cậu không ngờ đến, bản thân lại để mặc cho anh nắm lấy bàn tay ở trên lưng anh được anh cõng về cửa hàng hoa quen thuộc ở góc đường.
"Bọn họ thật quá đáng."
Anh nhẹ nhàng đem bông tẩm thuốc sát trùng đánh lên những nơi thương tích của cậu, Enma không rên rỉ cũng chả nhăn mày vì đau đớn cậu chỉ ngượng ngùng. Chỉ một chút thôi, cậu ngượng ngùng vì ở quá gần anh. Trên người Tsunayoshi mang một mùi hương dịu nhẹ của những cánh hoa ly vừa được đưa về tới cửa hàng của anh, mỗi ngày Enma đều ngửi thấy mùi hương khác nhau từ các loài hoa được đưa về cửa hàng của anh ngày hôm đó.
Cậu ngồi trên tấm nệm lót trên sàn tre nứa, Tsunayoshi đã giúp cậu gọi về cho người chị gái Adelheid đang trông nuôi cậu. Enma là một kẻ mồ côi cha lẫn mẹ, mẹ cậu mất khi em cậu vừa sinh ra còn cha lại mất vì một tai nạn cậu chỉ còn lại đứa em gái nhỏ Mami đang học tiểu học. Nhìn đến những chỗ băng bó trên người mình, tiếng nước xả róc rách và mùi hương mềm mại ngọt ngào của chiếc bánh ngọt cùng trà xanh trước mắt.
Enma lại nghĩ.
[Cậu đã quen biết anh từ khi nào nhỉ?]
Có lẽ là từ rất lâu trước đây, khi mà cậu vẫn còn là một cậu nhóc học sinh cấp hai đang nhởn nhơ với cuộc đời học tập và bị thương bởi bọn bắt nạt như thường lệ.
Tsunayoshi đã đưa cho cậu một cành hoa trắng muốt.
"Một đoá hoa giọt tuyết thay cho lời an ủi, anh nghĩ em sẽ cần nó đấy."
Đó là ngày đầu anh ấy khai trương cửa hàng hoa duy nhất trong xóm cậu, Tsunayoshi dạo ấy sẽ luôn tặng cho cậu một loài hoa khác lạ so với ngày hôn trước kèm với một ý nghĩa khác nhau.
Cuốn sổ chưa đầy những mảnh hoa khô ép lại và dòng chữ xinh đẹp của anh bỗng chốc trở thành một báu vật quý giá mà Enma luôn giữ bên người, có điều lũ bắt nạt sẽ không bao giờ biết nó ở đâu gần người cậu.
Có thi thoảng, cậu sẽ đem nó bỏ vào một chiếc hộp gỗ rồi ngại ngùng đưa cho anh với dòng chữ nhắn 'giữ gìn giúp em' nghệch ngoạc trên hộp và mỗi khi ấy Enma lại thấy được nụ cười của anh.
Dịu dàng và rực rỡ như ánh nắng ban mai.
[Anh tựa như bầu trời lúc bình mình vậy.]
"Em cứ nhìn mãi là anh ngượng đấy."
Tsunayoshi cười khúc khích nhìn cậu tóc đỏ cứ má đỏ hây hây len lén nhìn anh bước ra từ phòng tắm, vốn là chỉ nói đùa như anh lại chẳng ngờ gương mặt của cậu đã đỏ lại thêm đỏ chẳng dám nhìn anh.
"Xin...xin lỗi."
Cậu tóc đỏ vẫn luôn ngại ngùng như thế, dẫu đã quen nhau được khá lâu nhưng Enma vẫn không hề thay đổi cách nói chuyện nhỏ nhẹ ngượng ngùng này với anh. Đôi khi Tsunayoshi nghĩ rằng không biết mình đã có quá khắt khe với khuôn mặt của bản thân hay đã vô tình làm cậu hoảng sợ, anh đắm mình vào luồn suy nghĩ của mình từng chút một về lý do Enma vẫn luôn quá ngượng khi ở trước mặt anh.
Có điều trông em ấy ngượng ngùng rất đáng yêu, hệt như quả cà chua chín mọng nước trong vườn nhà vậy...
"Bánh..."
Tsunayoshi rời khỏi dòng suy nghĩ của mình, tiếng của cậu tóc đỏ nhỏ và bé giữa căn phòng khá yên ắng này. Anh cố gióng tai lên mà nghe, đôi mắt nâu nhìn vào khuôn mặt đang cúi xuống của Enma.
"Bánh ngon lắm...ạ."
"A..."
Có gì đó loé lên trong đầu của Tsunayoshi khiến anh mỉm cười rực rỡ như đoá hoa mặt trời, bàn tay anh vô thức đặt lên mái tóc đỏ của cậu xoa xoa mấy cái.
Có lẽ, anh nhớ lý do vì sao khi ấy lại tặng hoa cho cậu rồi.