Chereads / Giá Của Hạnh Phúc / Chapter 2 - Đứa Trẻ

Chapter 2 - Đứa Trẻ

- Giám đốc! - Mãi không thấy anh nói gì thư ký sốt ruột dồn hỏi. - Tôi để người đó vào nhé!

- Nghe này! - Cuối cùng anh cũng lên tiếng. - Bảo người ấy đợi tôi mười phút.

Nói xong anh dập máy. Ngồi phịch xuống ghế. Cả thế giới như quay cuồng trước cơn choáng váng. Tin vừa rồi khác nào tiếng sét đánh ngang tai.

Sasuke nào đâu chuẩn bị cho tình huống bất ngờ này.

Một khoảng lặng. Căn phòng im ắng lạ thường, chỉ mỗi tiếng thở dài của anh chốc chốc não nề.

Sasuke xoay chiếc ghế về phía cửa kính. Anh muốn chuẩn bị thật kĩ lượng tâm lý, cho cuộc gặp mặt đường đột sau 12 năm. Phải, đã 12 năm trôi qua, Hinata đã bỏ đi không một lời từ biệt, dù anh không ngừng tìm kiếm, dò la tin tức của cô. Nhưng tất cả đều vô vọng. Khi dường như Sasuke sẽ khép lại quá khứ, đóng chặt trái tim - nơi lưu giữ hình bóng của cô, thì Hinata lại bất ngờ quay trở về. Điều đó làm anh trong phút chốc hoang mang, không biết bản thân nên làm gì trong hoàn cảnh này? Dù tận sâu bên trong anh vẫn luôn mong muốn được gặp lại cô một lần nữa, để hỏi cho rõ ràng rốt cuộc tại sao năm đó cô bỏ đi?

Sasuke mơ hồ tự hỏi lý do tại sao? Tại sao trong ngần ấy năm cô không quay về, không phải là một thời điểm khác, không sớm không muộn. Cô trở về ngay lúc anh và Sakura chỉ vài ngày nữa là kết hôn.

Điều ấy khiến anh phân vân liệu nên hay không nên gặp cô.

Dằn vặt với những suy tư, Sasuke không thể nào tìm ra được một lời giải thích hợp lí. Anh tự thấy mình thật chơi vơi, bản thân đang lún sâu vào sự khó xử, khi một bên là tình, một bên là nợ, anh phải làm sao đây?

Làm thế nào đối diện với sự việc một cách bình thường đây?

Làm thế nào để Không ai phải hối tiếc, không ai phải tổn thương?!

Đang lúc chìm sâu trong trầm tư. Tiếng gõ cửa vang lên làm anh giật mình bừng tỉnh.

- Giám đốc! tôi xin phép!

Giọng cô thư ký vang lên, sau đó là một tiếng ''tách'' dịu êm, cánh cửa được mở ra. Đoạn Cô gái quay sang nói với người đứng phía sau mình.

- Mời vào. Giám đốc đang đợi.

Người đó gật đầu thay cho lời cảm ơn rồi tiến vào trong phòng. Cô thư kí theo đó lùi về sau, trước khi khép cửa lại, quay về chỗ làm việc của mình.

Mọi thứ diễn ra nhanh chóng. Nhanh tới mức Sasuke chẳng kịp cảm nhận được gì, kể cả việc phàn nàn về hành động tự tiện kia. Cũng chẳng thể trách được, chính anh đã yêu cầu người đó đợi anh trong vòng mười phút.

Nhịp tim anh bỗng dưng đập nhanh một cách lạ thường, hơi thở trở nên gấp gáp. Sasuke chưa bao giờ căng thẳng như lúc này, anh phải thừa nhận điều đó. Ngồi trong tư thế quay lưng khá lâu, mãi mà Sasuke vẫn không tài nào gom đủ can đảm để quay mặt vào trong, cho đến khi giọng nói ấy cất lên. Nhẹ nhàng thanh thoát, nhưng vô cùng dứt khoát.

- Xin lỗi đã làm phiền! Chú có phải là Uchiha Sasuke?

Đó là giọng của một đứa trẻ, thay vì người mà anh nghĩ đến. Sasuke thoáng ngạc nhiên sau khi nghe, anh lập tức quay lại để kiểm tra, xem có phải đây là một sự nhầm lẫn. Đôi mắt anh mở rộng khi xác thực đó không phải là sự nhầm lẫn. Người đứng trước mặt anh, không phải cô mà là một đứa trẻ. Nó đang nhìn anh chằm chằm không thôi. Thoáng phút bối rối, nhưng rồi anh lấy lại sự điềm đạm của mình cất tiếng hỏi.

- Cháu là ai? vì sao muốn gặp ta?

Anh nhìn chằm chằm vào cô bé với mái tóc ngắn màu đen. Khuôn mặt bầu bĩnh, nước da trắng hồng. Hai má căng mịn. Lạ thay sao đứa trẻ giống hệt anh hồi còn 12 tuổi. Có điểm khác biệt đó là đôi mắt ngọc trai của cô bé, nó làm anh nhớ đến...

Sasuke không dám thốt lên tên cô. Chỉ giật mình với phát hiện của mình một cách lặng lẽ. Đủ để giấu đi sự bồn chồn anh đang gặp phải với một đứa bé xa lạ, đang hiện diện ngay trước mắt anh.

Sasuke cứ nhìn thế mà quên béng mất mình cần lắng nghe câu trả lời.

Tuy nhiên, đứa bé như nhận ra Sasuke đang nhìn mình kiểu như xăm soi, điều đó khiến nó lo lắng tự hỏi. Mình có làm gì sai hay không? Hay tại sự xuất hiện đường đột của nó làm anh khó chịu?

Yên lặng không kéo dài được lâu. Cuối cùng sau bao lần mấy máy đôi môi xinh xắn, nó cũng gom đủ can đảm  hỏi anh lần nữa.

- Chú có thể trả lời câu hỏi của cháu trước được không?

Cô bé khẽ mỉm cười lấy lại tinh thần của Sasuke. Thêm một lần nữa, Sasuke như chết lặng khi trông thấy nụ cười ấy, ấm áp, êm dịu. Nụ cười của một thiên thần. Anh nhìn cô bé không chớp mắt cho đến khi nó nghiêng đầu sang một bên, tỏ ý khó hiểu trước cái nhìn từ anh. Sasuke lúng túng khi nhận ra hành động của mình, vội vàng thừa nhận.

- Phải! Ta chính là Sasuke Uchiha!

- Có đúng chú là Uchiha Sasuke?

Cô bé dường như chưa tin, nên bảo gan hỏi lại lần nữa cho chắc chắn. Đôi mắt ngây thơ nhìn chăm chú vào anh mà chờ đợi. Sasuke không thể tin được, từ trước đến giờ rất ít ai dám hỏi lại anh lần thứ hai cùng một câu hỏi. Sở dĩ anh vốn rất nghiêm túc, không bao giờ thấy anh đùa với ai. Vậy mà hôm nay, một cô bé lại làm điều đó. Nó khiến anh có chút tò mò, rất muốn biết rốt cuộc anh đang nói chuyện với ai và vì chuyện gì.

Sau một phút suy tư, bỏ qua sự ngạc nhiên kia. Sasuke nhìn thẳng vào cô bé với đôi mắt ngọc trai mà khẳng định chắc chắn.

- Chính là ta đây. Có cần chứng minh cho cháu tin? - Nói rồi anh đẩy cái bảng tên ghi rõ ràng dòng chữ '' Giám đốc Uchiha Sasuke'' về phía mép bàn, hành động như thể chứng minh danh tính của mình để cô bé tin.

Đôi mắt cô bé khẽ nheo lại khi nghe anh nói. Nhưng rồi mở ra khi nhận được câu trả lời được xem là đáng tin cậy từ anh. Sau một lúc nhìn như thế, cô bé rời mắt khỏi anh, không có phản ứng gì nữa. Nó cúi mặt xuống dán chặt hai hòn ngọc vào chiếc túi mà mình đang mang bên hông. Có chút lượng lữ trong ánh nhìn ấy. Có lẽ cô bé vẫn chưa chắc chắn được với quyết định của mình.

Sasuke kiên nhẫn chờ đợi và không hỏi hay hối thúc nó. Bởi có lẽ anh nhận ra điều gì đó khó nói trước thái độ cẩn trọng kia. Nó nom bồn chồn, bứt rứt bởi điều gì đó.

Không để anh đợi lâu, cô bé ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh. Có một yêu cầu nhỏ mong anh chấp nhận.

- Chú sẽ thành thật giải đáp thắc mắc của cháu chứ? - Nó nói, giọng chắc nịch, thái độ rất nghiêm túc.

Sasuke khẽ cau mày trước lời đề nghị táo bạo kia. Rõ ràng anh không hề hay biết chuyện gì đang diễn ra và cái thắc mắc mà đứa trẻ này nói đến nó là gì. Có chút khó nghĩ. Nhưng sau cùng anh cũng chấp nhận, bởi anh cũng rất muốn biết nó là gì.

- Ta sẽ nói những gì ta biết.

- Thật không? - Cô bé thốt lên, hai tay vô thức đan vào nhau, đưa cao trước mặt. Nó để lộ vẻ vui sướng ra ngoài gương mặt dễ thương.

- Ừ!

Sasuke buộc phải phản ứng lại với cô bé, trước khi anh có được các câu trả lời mà anh muốn biết.

- Giờ thì nói ta nghe, cháu muốn gì ở ta?

- Cháu có thể ngồi xuống ghế?

Nó hỏi vẻ mong chờ.

Sasuke đáp lại bằng một cái gật đầu đơn giản. Có chút tự trách khi để một đứa trẻ đáng yêu như thế đứng mãi chỗ cửa. Anh đáp và tỏ ý mời nó uống một thứ gì đó.

- Được! cháu có muốn uống gì không?

- Cháu cảm ơn. Nhưng Không cần đâu ạ!

Nó lắc đầu, rồi nhấc chân mình di chuyển. Sau khi Được sự cho phép, nó mới dám rón rén bước lại chiếc trường kỷ nằm ngay ngắn giữa căn phòng. Nó ngồi khép nép trên ghế, đặt chiếc túi mang bên hông nằm sát người mình.

Sasuke sốt ruột muốn biết tường tận về sự việc lạ thường này. Thế nhưng anh không thể hấp tấp dồn hỏi nó được. Anh nghĩ cô bé cần chút thời gian để sẵn sàng nói cho anh nghe về điều gì đó khiến nó khó nghĩ.

Ở cái tuổi vô tư ấy, mà phải bận tâm suy nghĩ điều gì đó. Ắt hẳn phải là điều rất quan trọng và hoàn toàn nghiêm túc.

Sau khi ngồi yên vị, nó đưa tay vào túi. Lấy cái gì giống như một bức thư, rồi ngước lên nhìn anh mà nói.

- Mẹ muốn cháu mang cái này đến gặp chú. - Cô bé nói rồi đứng dậy, tiến tới phía trước trao lá thư cho Sasuke.

- Mẹ cháu? - Anh kinh ngạc thốt lên.

- Vâng! - nó đáp, lá thư đã ở ngay trước mặt anh.

- Tại sao mẹ cháu muốn gửi nó cho ta?

Dù chưa hiểu chuyện gì, nhưng như một cử chỉ tự nhiên, anh cũng đưa tay lấy bức thư từ tay cô bé. Nhìn thấy ánh mắt chân thành tận sâu trong hai quả cầu đặc biệt ấy. Sasuke vẫn chưa mở nó ra mà nhìn cô bé muốn biết lí do.

Cô bé mỉm cười  trả lời không có gì là dấu diếm.

- Mẹ nói chú biết bố cháu là ai.

Sasuke sốc tuyệt độ trước lời thú nhận vừa mới thốt ra từ cô bé. Anh muốn xác thực xem đây có phải một trò đùa hay không? Và chẳng thể nào kìm hãm được, anh mất tự chủ đưa ra nghi vấn.

- Mẹ cháu khẳng định với cháu như thế?

- Vâng!  - Nó đáp không hề ngập ngừng hay do dự.

- Ta không chắc, nhưng có thể có nhầm lẫn nào đó. Ta thực sự không hiểu cháu đang nói gì?

Sasuke không tài nào diễn đạt hết lời anh muốn nói cho cô bé hiểu.

Thật khó tin! Nó quả thực bất ngờ. Làm sao có thể như thế. Câu chuyện anh vừa được nghe hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của anh.

Nó vẫn trưng ra bộ mặt nghiêm túc. Không hề phản ứng gì trước lời tuyên bố hời hợt, có phần chưa suy xét từ anh. Cô bé nhìn anh, chờ đợi một điều gì đó khiến nó hài lòng hơn là mấy lời thoái thác thiếu căn cứ.

Sasuke đã nghĩ đây là một trò đùa. Rằng có người  bảo cô bé tới và chơi anh một vố trong ngày sinh nhật của mình. Có thể là Naruto - thằng bạn rất thích bày trò để chơi khăm anh.

Nhưng khi nhìn khuôn mặt và ánh mắt của cô bé. Mọi thứ có lẽ không giống như anh nghĩ. Cuối cùng anh phải tin lời cô bé là hoàn toàn nghiêm túc. Thái độ của nó như khẳng định cho toàn thế giới biết, và cho cả anh nữa. Nó hoàn toàn không nói dối.

Sasuke vẫn không hiểu chuyện gì cả, nhưng cảm giác chân thật đứa bé mang lại khiến mối nghi ngờ của anh vụt tan mất. Bất chợt liếc nhìn lá thư trên tay, anh nghĩ biết đâu câu trả lời sẽ nằm trong này.

- Có chắc đó là những gì mẹ cháu nói. Ý ta là có đúng người cháu cần tìm là ta?

Sasuke nghi ngại hỏi cô bé thêm lần nữa. Trước khi tìm kiếm câu trả lời từ việc mở lá thư. Cô bé có vẻ như đang suy nghĩ lời anh nói. Một lúc sau, cái đầu nhẹ nhàng gật gật.

- Mẹ nói, sau khi đọc lá thư. Chú sẽ hiểu tất cả.

Nó cho anh thấy rằng nó nghiêm túc hơn bao giờ hết và chắc chắn nó đã tìm đúng người. Người đó chính là anh.

- Vậy mẹ cháu tên gì? - Nhìn thái độ khẳng định của cô bé Sasuke buột miệng hỏi. Một câu hỏi hoàn toàn không nằm trong suy nghĩ của Sasuke. Chỉ là anh đột nhiên hỏi khi nhìn chăm chú vào cô bé.

Như đã nói cô bé nhìn rất giống Sasuke thuở còn thiếu niên. Sasuke phút chốc đã quên đi chi tiết nhỏ bé kia.

- Mẹ cháu tên là Hinata Hyuga.

Cô bé đáp ngay khi được hỏi. Giọng điệu là cả một niềm tự hào và tôn trọng mà nó dành cho mẹ. Sasuke chút nữa đánh rơi lá thư, khi cái tên đó vang lên lần nữa. Anh không tự chủ, đứng bật dậy khỏi ghế. Hành động đường đột khiến chiếc ghế bị đầy về phía góc cửa kính phía sau. Đôi mắt mở rộng nhìn thẳng vào cô bé, làm cô bé giật mình hoảng sợ, theo đó tự động thụt lùi về phía sau theo phản xạ có điều kiện.

Mọi thứ rơi vào thinh lặng một lần nữa. Sasuke như chết đứng, nhìn vào đứa trẻ một cách không ý thức.