Ê, Yo! Hôm nay đi đâu chơi không?"
"Thôi, 2 ngày qua cũng uống rồi. Hôm nay tao không uống."
"Sợ hỏng da hả?"
"Ờ."
"Đồ mỹ phẩm!"
"Tao mà không dùng mỹ phẩm, giờ này mày không có bạn là Nam khôi khoa Khoa học đâu."
"Nam khôi khoa này khoa nọ gì, chắc không liên quan đâu nhỉ? Mày muốn đẹp hơn để Nam khôi trường quay lại nhìn mày thì đúng hơn."
"Giữ miệng để uống rượu đi mày."
"Nếu cô đơn thì gọi cho nhóm 'Thiên thần' tới giúp mày đỡ lẻ loi đi."
"Thôi giữ miệng lại để tao nhét chân vào đi."
"Haha, vậy thôi nhé."
Tôi nhấn cúp máy thằng Ming... Cả hôm qua và hôm nay tôi tham gia hoạt động đón đàn em ở khoa, nói luôn là nhẹ nhàng lắm. Đoàn dự thi bây giờ cũng không có gì. Chỉ đi tập nhảy mỗi chiều và thứ bảy này chuẩn bị chụp hình động ở trước khoa của mình và chụp hình động tập thể ở sân vận động lớn.
Nghe có vẻ như đơn giản nhưng tôi mệt cực kỳ... Buổi sáng bắt đầu có buổi học ôn lại nền tảng đối với sinh viên khoa Khoa học rồi. Tôi không hay vào lớp học đâu. Dựa vào tài liệu của bạn (nhóm 'Thiên thần') tôi mà học, không thì không theo kịp người ta. Cảm giác như cơ thể muốn vỡ ra vậy, đau nhức cả người.
Được đắp mặt nạ rồi thấy thoải mái... Tôi đang nhắm mắt một cách thư giãn.
Cốc cốc cốc
Tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang... Cái gì chứ? Người ta đang chuẩn bị ngủ. Tôi đứng dậy nhìn xem ai tới gõ. Chỉ vậy thôi mà tôi hết hồn đến nỗi nổi hết da gà.
Ai mà biết được sinh ra một lần trên đời, thằng cha Pa sẽ tới gõ cửa phòng tôi với cảm xúc bình thường, không giận gì hết (ví dụ như lần anh ấy nghĩ rằng tôi chửi lén anh ấy là chết tiệt mặc dù lần đó tôi chỉ thuận miệng thốt lên). Anh ấy ở trong bộ đồ sinh viên xốc xếch nhưng vẫn đẹp trai cực kỳ. Nên khi anh ấy tới gõ cửa vào lúc rất ư là không thích hợp, khi mà bây giờ mặt tôi trắng bệch như ma Nhật Bản. Đây là mặt nạ bùn màu trắng nhập khẩu rửa sạch rất khó~~~~ và không đời nào rửa sạch trong vòng 2, 3 phút đâu.
... Mẹ ơi, cho con khóc một chút.
"Thằng lùn sữa hồng, mày không có ở nhà hả?"
Anh Pa lầm bầm nhưng tôi nghe được rõ ràng... Cha già nó, thằng lùn sữa hồng cái gì?... Tại sao không đem cái đầu trong việc suy nghĩ biệt danh cho tôi đi nhớ các cơ quan trong cơ thể người đi. Nào là thằng lùn, nào là thằng lùn sữa hồng, còn có bò tót nữa...
Kệ đi... Bây giờ tôi nên làm sao đây? Muốn nói chuyện với anh muốn chết nhưng bộ dạng hiện tại lại không chịu giúp cho tôi!!
Càng không được gặp anh ấy ở đoàn dự thi hay ở chỗ trọ tròn 2 ngày, tôi càng muốn gặp và muốn nói chuyện, mặc dù không nói chuyện đàng hoàng với nhau được đi chăng nữa.
Được rồi. Ma Nhật Bản thì ma Nhật Bản...
... Trong khi đẹp đẽ thì hắn cũng chưa bao giờ nhìn tôi sẵn rồi.
"Có gì không?"
Tôi mở cửa ra thấy anh Pa đang chuẩn bị bỏ đi. Hơn thế nữa... tôi phải xấu hổ thêm với 2 người nữa bởi vì người đứng xa hơn chút là anh Beam và anh Kit.
Mẹ nó... Ai cũng thấy ma Nhật Bản hết rồi.
"Trời...". Anh Pa hét lên.
"Con gì vậy?". Cái này của anh Beam.
"Hahahaha.". Anh Kit...
Tôi muốn chết...
"Xin chào mấy anh.". Tôi vái mọi người ngoại trừ thằng cha Pa... Tôi chưa từng xem anh ta là đàn anh sẵn rồi mà.
"Làm cái giống gì với cái mặt mày vậy?". Anh Pa nhìn tôi giống như tôi là bọ hung lăn phân vậy.
Làm cái giống gì với cái mặt cũng được, miễn là để cho mày nhìn đó! "Chuyện của tao..."
"Em nó sắp dự thi rồi thì để cho nó giữ gìn vẻ đẹp trai đi.". Anh Kit ơi... nếu như không phải em thích anh Pa trước rồi, em sẽ cưa anh luôn cho rồi...
"Cũng xấu xí như cũ thôi.". Anh Pa nói theo phong cách của mình... Ai mà đẹp trai thánh thần như mi... "Nhờ mày đưa tài liệu trả cho Pring giùm. Tụi tao chuẩn bị đi học nhóm ở ngoài. Cô ấy phải học tối nay..."
Đã hiểu tại sao lại mất tích 2 ngày không tới đoàn dự thi...
Thì ra là có bài kiểm tra
Bác sĩ bắt đầu học kì trước khoa khác đó...
Tôi gật đầu. "Vậy chị ấy sẽ về lúc nào?"
"Một chút nữa. Tao không đợi nổi."
"Không làm cho miễn phí đâu đó.". Tôi xòe tay... Tôi ghẹo gan anh Pa và anh ấy chề môi. Anh Kit chỉ biết cười thôi còn anh Beam bắt đầu mở bài ra học.
"Muốn cái gì? Tiền để mua sữa đá?"
Muốn trái tim mày thì có...
"Lấy cái này trước đi vậy... Anh Pa lấy M&M ra khỏi túi quần của anh ấy.
"Thằng quần, mày giành lương thực của tao. Tao thích ăn lúc tao học."
Tôi không biết nên nói cái gì, chỉ biết vui mừng vì anh ấy cho kẹo. (Thì nhà ngươi xin mà??...)
"Đi học bài chung không nhóc?". Anh Kit hỏi với vẻ mặt tươi cười.
Tôi tằng hắng: "Em vẫn chưa bắt đầu học kì ạ."
"Đem truyện tranh theo đọc đi."
"Ơ..."
"Rồi ai sẽ trả tài liệu cho Pring hả?"
Dập tắt giấc mơ của tao được đi nhìn mày học bài luôn, Pa...
"Lấy kẹo của tao rồi thì đừng quên làm nhiệm vụ đó.". Anh Pa nói câu kết trước khi đi...
"Tao biết rồi!". Tôi nói và không quên làm một chuyện: "Mày...". Tôi nghĩ là tôi gọi nhỏ rồi đó, nhưng anh Pa nghe được. Chắc là không vang lắm bởi vì anh Beam và anh Kit đi phía trước không có cùng quay lại.
"Có chuyện gì?... Hay là muốn sữa đá cho được?"
Xem tôi là tụi cuồng sữa đá rồi nữa chứ... "Chỉ muốn nói là..."
Anh Pa nhướng lông mày chờ nghe...
"...cố lên."
Trái tim đập mạnh muốn điên mới nói ra được. Tôi nuốt nước bọt tới nỗi mặt nạ trên mặt chuyển động theo...
"Giỏi như tao không rớt đâu."
Hắn làm sao mà mừng vì câu nói mà tôi gom hết can đảm (trong 5 giây) để nói cho hắn nghe chứ?
Ờ... Ngài giỏi giang...
Nếu hắn chịu quay lại một chút hắn sẽ thấy tôi nhìn hắn cho tới khuất tầm mắt...
Thay vì tôi được ngủ nghê...Tôi lại phải đợi chị Pring quần áo lòe loẹt về phòng trước (quần áo lòe loẹt là tôi tự thêm vào). 10 giờ tối rồi mà chị ấy vẫn chưa về... Chắc chết, tôi buồn ngủ lắm. Mặt nạ trên mặt được rửa sạch xong xuôi sẵn sàng ngủ hết mình nhưng lại không ngủ được bởi thứ mà thằng cha Pa gửi lại.
M&M, thứ không hề được mở ra, được để trên bàn cạnh những tấm hình anh Pa được đóng khung mà tôi tự chụp hồi trung học. Lúc đó anh Pa đầu đinh và da rám nắng bởi vì học quân sự, nhưng cũng làm cho các cô gái trường khác hét tới ngất đi lúc anh thi đấu bóng rổ. Và lúc đó cũng là một điều rất tốt đẹp vì việc được nhìn anh Pa thẳng thừng mà không phải sợ rằng anh ấy có thấy hay không.
Anh Pa lúc đó mà tôi chưa từng được nói chuyện và anh Pa bây giờ mà tôi được nói chuyện (dù là mắng qua chửi lại), lúc nào ghẹo gan hơn nhỉ?
Và bên cạnh khung hình là hộp quà màu xanh dương chứa vòng tay màu đen. Nó là món quà mà tôi muốn tặng anh Pa lúc anh ấy tốt nghiệp lớp 12 nhưng lại có 'tai nạn' xảy ra trước.
Tôi nhớ rõ đó là câu nói mà tôi nghe anh Pa và anh Beam nói chuyện với nhau khoảng 2, 3 năm trước...
"Beam, tao thích con gái."
"Thật không? Nếu như có con trai thích mày, mày không chịu chứ gì?"
"Ờ."
"Vậy hả~~~~? Tao sẽ chờ xem!"
Từ việc định lén đặt trên bàn, tôi chạy nhanh đi lấy lại trước khi anh Pa thấy. Lúc đó tôi sốc lắmmmm lắmmmm lắmmmmm. Giờ mới cảm thấy bản thân mình thất tình mặc dù chưa bắt đầu làm gì cả. Nhưng dù như thế tôi vẫn không thể dứt bỏ anh Pa được.
Và việc mà tôi nhớ anh Pa gần như sống không nổi làm cho tôi dành thời gian làm nhiều việc khác để không nghĩ tới anh Pa lúc tôi học lớp 12 là việc... chăm sóc bản thân mình.
... Tôi chăm sóc bản thân tới nỗi anh Pa không nhớ ra, có thể xem là tôi đã tiến xa rồi không?
Và càng tiến xa hơn nữa bởi vì anh Pa không hề còn chút suy nghĩ nào rằng tôi là đàn em ở trường cũ. Và như thế cũng tốt, cho anh ấy biết thời kì đen tối của tôi làm gì, đáng xấu hổ cực kỳ.
*Coóc két*...
Kể chuyện dong dài xong, chị Pring về phòng trọ rồi...
Lúc hơn 11 giờ đêm... Cảm ơn chị nhiều lắm!!
Tôi đứng lên khỏi giường một cách lười biếng (khác xa với lúc anh Pa tới). Và lúc tôi đang chuẩn bị xoay nắm cửa để mở cửa ra.
"Cảm ơn nhiều vì đã đưa về nhé Pa."
Hở?... Vậy nghĩa là sao?
"Đêm khuya con gái về một mình nguy hiểm mà."
Tôi xoay nắm cửa phòng mình ra ngay lập tức...
Cuối cùng thì cũng thấy chị Pring phòng đối diện.
Đẹp...
Và đó là điều mà tôi định nghĩa được về chị Pring. Càng đứng với anh Pa nữa, càng làm cho tôi cảm thấy rằng tôi giống như chó vậy...
"Ờ, đúng lúc luôn.". Thằng cha Pa giật tài liệu trong tay tôi đưa chị Pring. "Mình gửi thằng lùn này trả tài liệu cho Pring đó."
"À...". Chị ấy nở nụ cười xinh đẹp với tôi. "Cảm ơn nhiều nhé."
"Vào phòng được rồi, đừng có học bài gì nữa đó. Đám tụi Pa sắp tiêu bởi vì Pring kéo điểm trung bình lên cao đó."
Xưng bản thân là Pa nữa chứ...
"Khùng, Pa mới là người đứng top suốt."
"Đi đây, tụi thằng Kit đang đợi."
"Ừ."
Trước khi đi anh Pa vò đầu bộ tóc mượt của chị Pring bằng bàn tay to nữa chứ...
Tôi giống như chó rồi đó...
Chó đầu thối...
(Chỉ người bị người khác khinh miệt, người không ai thương, không ai để ý. Từ này dùng rất phổ biến ở Thái)
Con chó cản mũi nhìn những người là người yêu của nhau ngọt ngào với nhau...
"Mày thấy tanh mùi gì sao mà lại làm bộ mặt đó?". Thằng cha Pa quay qua nhìn tôi rồi hỏi.
Tôi không biết trả lời như thế nào, chỉ biết rằng thế giới của tôi lúc này cực kỳ đen tối.
"Bị cái giống gì?". Anh Pa hỏi lại.
"..."
"Đừng có nghĩ tao lừa mày đó. Tao cũng không ngờ rằng Pring sẽ gọi tao tới đón."
"..."
"Không hề cố ý để mày đợi trả tài liệu cho Pring giùm."
"..."
"Giận cái gì thế?"
Không có giận, tao ganh tỵ!!!!!!!
Xưng bản thân là Pa với chị Pring, còn vò đầu chị ấy nữa chứ... Với tao chắc tới kiếp sau nhỉ?
Mẹ nóóóóóó...
"Lùn..."
"Ba mày mới lùn, tao không có lùn. Tao có tên. Gọi tên tao đi chứ!"
"Tao không thích gọi tên mày."
"Tại sao?"
"Không nói."
Ghẹo gan kìa, mẹ nó...
"Thằng khốn kiếp!!!"
"Mày nói gì đó?"
"Mày khốn kiếp chứ gì!"
Lần này anh Pa làm bộ mặt giận dữ... "Thằng lùn, tao cho mày cơ hội sửa sai lần nữa."
"..."
"Tao tốt bụng hoài không được đâu đó. Đừng trách tao không báo trước."
Là lần đầu tiên tôi thấy anh Pa đáng sợ.
Anh ấy nói với giọng lạnh lùng nhưng sắc mặt anh ấy khắc nghiệt như biểu hiện điều mà anh ấy sẽ làm đáng sợ hơn lời nói của gấp mấy lần...
Tôi chỉ có vậy thôi. Chỉ là thằng nhóc chọc điên anh ấy ngày qua ngày, không có gì đặc biệt hơn thế cả...
...Chỉ vậy mà thôi.
"Sữa hồng tao mua."
Tôi nhìn vào thứ mà anh Pa chỉ. Dưới chân tôi bên cạnh cửa ra vào đang mở toang là ly sữa hồng dường như mới vừa được đặt ở đó.
"Đừng quên uống đó."
Nói xong rồi bỏ đi.
Muốn tôi giận hay tủi thân anh Pa, tôi thật sự không thể làm như vậy lâu được...
Bởi vì anh ấy cứ như vậy nên tôi không thể nhìn ai khác trên đời này nữa...
"Độc thân~~! Không phải tươi.". Người chứ có phải hải sản đâu.
"Chuyện này ấy hả...". Ming cắn ống hút ly coca làm vẻ mặt trầm ngâm. "...Thật sự không biết nữa. Nhưng mà cũng nghe đồn qua."
"Nghe đồn rằng...?". Hồi hộp hơn ra lúc đợi kết quả xin nhập học.
"... Bồ hàng trăm nghìn, ghệ hàng triệu. Ai ai cũng muốn sánh đôi với Nam khôi trường."
Cảm thấy muốn chết...
Cái mà thấy khó sẵn rồi giờ lại thấy khó hơn nữa...
"Nhưng mà điều được đồn nhiều nhất, tụi Hoa khôi tám với nhau. Người mà anh Pa có vẻ đang quen là người trong cùng một khoa với anh ấy đó."
Trời đánh ầm... vào giữa trái tim tôi...
Còn ai nữa... Người ở phòng đối diện tôi chứ đâu.
Nhìn quan tâm nhau như gì vậy.
"Mày..."
"Yo, mày có sao không? Tao chỉ nói điều mà tao nghe được thôi."
"Tao cúp đoàn nhé."
"Yo, mày ok không?"
"Nói chế King rằng tao chết rồi..."
Mẹ nó, còn chưa bắt đầu làm gì đã đau biết bao nhiêu rồi!
Thì đúng rồi, tao đâu phải là con gái! Tao không sinh con cho mày được! Không có ngực! Eo không thon! Không gợi cảm! Không có cái mẹ gì đủ tốt với mày!
"Thằng thú vật, đẹp trai lắm hả~~". Tôi đang ném đá xuống hồ. Đây là hồ sau trường không hay có ai đi ngang qua trong thời gian này vì đang sáng sớm. Là điểm đông đúc vào buổi chiều đó, nơi được ưa chuộng cho việc tập thể dục.
*Tỏm*
"Khốn kiếp". Cầm lên thêm một viên đang chuẩn bị ném, nhưng có một cái tay nắm lấy cổ tay tôi trước.
Nhớ anh Jaturapoom không? Anh Forth đó...
"Ơ, anh"
"Trúng đầu con cá rồi cá chết thì sao?". Anh Forth giành lấy viên đá trong tay tôi. "Bị mẹ gì nữa vậy? Mày đúng là phiền tao lúc hút thuốc không đó."
"Anh ở đây lâu rồi hả?"
"Ừm, tao ở bên đó.". Anh ấy chỉ tay về phía chiếc xe motor của anh ấy. "Thấy hết mày làm gì rồi. Sợ mày làm tổn thương cá trong hồ hơn vậy nữa nên mới nhanh chóng tới cản mày đây.". Anh Forth trong bộ đồ bình dị, quần ngắn và áo thun màu trắng nhìn bình thường mà đẹp trai gớm.
Phải nói là người quanh tôi toàn người đẹp trai. Chắc là chỉ có một mình tôi là xấu nhất.
"Trốn đoàn hay sao vậy mày? Hành xử không tốt gì hết."
"Em..."
"Mày và cái thân mày là đại diện của con trai cả khoa. Hành xử như vậy ảnh hưởng xấu tới mọi người, từng nghĩ tới chuyện này chưa?". Bộ dạng thô lỗ thiệt nhưng lại có lý lẽ tới nỗi tôi cảm thấy có lỗi.
"Thấy khó chịu.". Tôi nói ra thẳng thừng. Không biết tại sao tôi lại dám nói với anh này. Có thể là vì anh ấy hay ở bên cạnh lúc thấy phiền lòng.
"Khó chịu?"
"Dạ."
"Có Hoa khôi tát nhau giành mày hay sao?"
Hoa khôi tát nhau giành tôi ấy hả?... "Khùng hả anh?"
"Nếu vậy thì chưa cần phải thấy khó chịu.". Anh Forth nhìn về phía trước. "Năm ngoái có người khó chịu hơn mày bởi vì nó là nguyên nhân làm cho cả đoàn loạn hết lên."
"Anh Forth hả?"
"Chắc khùng lắm rồi. Mặt như tao, con gái không tát nhau để giành đâu. Phải là thằng có giá hơn tao chứ."
"..."
"Bác sĩ Phana."
Tôi thật không nên tốn thời gian suy nghĩ...
"Thằng đó là tổng hợp của sự hoàn hảo. Cao rao, trắng trẻo, chân dài lại học giỏi, nhà nó còn giàu nữa chứ. Chỉ cần nó nhìn con gái một chút thôi, người ta đã tơ tưởng xa xôi rồi.". Tôi tằng hắng, tôi bị nhiều hơn việc nhìn mặt, tôi còn tơ tưởng xa nữa kìa... "Năm ngoái, 2 Hoa khôi khoa tát nhau bởi vì giành nhau tán tỉnh thằng Pa. Nói tới thì mắc cười. Nhưng lại cười không nổi ở chỗ 2 khoa đó bị loại, không được tham gia dự thi."
Nổi hết da gà... Cảm thấy rất có lỗi dù cho đã trễ hơn 1 tiếng đi chăng nữa...
"Thằng Pa bị nặng hơn mày, phải nhờ nhiều người đi tìm nó về dự thi. Nó không thích chuyện như vậy, chưa bao giờ thích cả. Nhưng không ai thích hợp trở thành Nam khôi khoa Y hơn nó, nên nó mới phải dự thi."
"..."
"Nếu mày nghĩ rằng mày khó chịu. Mày thử nghĩ về người luôn ở trong ánh mắt người khác như thằng Pa xem... Rồi mày sẽ biết cái khó chịu của mày chỉ là chuyện nhỏ nhặt."
"..."
"Có trở lại không?"
Tôi còn nói gì được nữa chứ... "Thì chắc phải trở lại thôi.". Tôi quay lưng trở về.
"Nghĩ thông rồi thì tốt...". Anh Forth lắc chìa khóa xe motor. "Đi, tao chở"
Tôi ném cảm giác tồi tệ xuống hồ trước khi gom góp sự tỉnh táo rằng mình nên phân biệt rõ nghĩa vụ và chuyện riêng tư... Dù cho điều đó rất khó đi nữa.
"Anh Forth... Cảm ơn nhiều nhé anh..."
"Vậy chiều nay đãi tao bữa ăn đi."
"Khoa khoa học?"
"Có ạ."
"Còn Nam khôi đâu?"
"..."
"Tới rồi ạ, xin lỗi chị ạ. Xin lỗi!". Tôi nhanh chóng vái xin lỗi thật lòng. Cũng may là khoa tôi có lượt chụp hình gần cuối, không thì bị mắng tan nát chắc luôn (Lúc trang điểm, chế King cũng than phiền tới nỗi ê cả tai).
"Xong rồi. Chuẩn bị chụp hình Khoa Sư phạm nhé."
"Vâng..."
Tôi thở hồng hộc trong khi Netr cười khô khan với tôi. Quay qua nhìn thằng Ming đang vểnh mặt lên nhìn tôi ở gần cuối hàng. Lượt chụp hình của nó còn xa hơn tôi nữa. Tôi trễ một chút... nhưng tôi vẫn tới kịp.
"Cố gắng đi, chiều nay gặp lại.". Anh Forth trong bộ đồ giản dị giữa một giàn Hoa khôi – Nam khôi mặc đồ hoàng gia truyền thống Thái (Đặc biệt mặc để chụp hình quảng bá) đi tới chọt chọt lưng tôi. "Được đó, mặc nhìn vậy nhìn còn ra người ra ngợm một chút."
"Em không đẹp trai bằng anh nhưng em cũng đẹp trai mà, hahaha.". Tôi nói đùa. "Vậy em liên lạc với anh thế nào?"
"Thì mày đưa số điện thoại đi."
Iphone của anh Forth được đưa tới, tôi nhấn số tôi cho anh ấy ngay lập tức mà không phải tốn thời gian suy nghĩ. "Cảm ơn nhiều nhé, anh. Gặp lại sau ạ."
"Ờ, đừng có mít ướt đó."
"Em chưa bao giờ khóc mà."
"Thì cũng sắp."
"Anh Forth!!"
"Hahaha."
"Forth!"
Giọng lạnh lùng vang lên... Ra là thằng cha Pa đột nhiên xuất hiện, và điều này làm cho tôi ngưng mỉm cười tức thì...
"Thằng Kit gọi."
"Ờ, để tao đi.". Anh Forth vẫy tay với tôi rồi đi.
Anh Pa nhìn chằm chằm tôi. "Mày dậy trễ?"
"Không có.". Tôi nhìn đồng phục sinh viên chỉnh tề của anh ấy... "Mày không đi thi à?"
"Thi buổi chiều."
"Ừm"
"Ừm hả?"
"Thì ừm chứ sao?"
"Hôm qua còn cổ vũ cho tao mà."
"Hả?... ". Tôi không nghe được câu lúc nãy. Thằng cha Pa nói trong họng.
"Kệ đi, mày chỉ là mày thôi."
Cái gì vậy chứ...
Không hiểu gì hết...
Tôi nhìn theo lưng anh Pa một cách lạ lùng.
Không lâu sau thằng Ming đi tới chỗ tôi... Phải nói là toàn Nam khôi đi tới chỗ tôi không hà... "Ê, Yo... Lúc nãy như là phim vậy đó."
"Cái gì?"
"Anh Pa ghen, hahahahaha."
"Ghen nhà ba mày, khùng hả?". Tôi tuyệt đối không đời nào tin, dù cho mặt tôi bắt đầu đỏ lên đi chăng nữa.
"Không biết. Tao nói theo những gì tao thấy."
"..."
"Nếu chuyện đó là thật, rối hết cả lên chắc luôn. Mày sẽ là trung tâm trái tim của đại thần khoa Y và khoa Kỹ thuật luôn đó. Gây cấn chắc luôn!"
"Mày xem phim nhiều quá rồi đó, Ming."
"Thật hay không rồi sẽ biết thôi...". Ming chỉ tay về phía ly sữa hồng bị tan khá nhiều đá rồi. "Mày chắc là bắt đầu lọt vào mắt anh Pa rồi đó..."
"Chắc là hắn mua đãi cả đoàn thôi.". Tôi không muốn tự mình mơ tưởng nữa...
"Không..."
"..."
"... Của một mình mày."
"..."
"Lúc mày trốn đi 'diễn sâu', anh ấy đi tới gần gần tao. Đem sữa đá để đó và nói ngắn gọn, đơn giản rằng... 'Của bạn mày'."
Mẹ nó...
Thằng cha Pa chết tiệt...
Mày không cần làm gì thì mày cũng đã có trái tim tao sẵn rồi.
"Lát tao quay lại."
"Mày... khoan hãy đi."
Anh Pa đi nhanh dữ. Sắp tới xe của anh ấy rồi. Tôi ghi nhớ mọi thứ cả mẫu xe và biển số xe một cách nhanh chóng.
Thật ra không cần phải nhớ cho khó khăn đâu. Sinh viên gì mà lái xe Audi 2013... Trong trường chắc cũng chỉ có một mình hắn...
Thân hình cao ráo quay ngoắt về phía tôi.
"Có gì?"
"Tao..."
"Hết giận tao rồi phải không?"
Giận????
Chuyện nào vậy?
"Tao không có lừa để mày thức khuya đợi Pring. Tao không biết là tao sẽ gặp cô ấy..."
"..."
"Thôi được rồi. Muốn giận thì giận đi. Tao không quan tâm đứa như mày sẵn rồi."
Không hiểu...
Đừng nói là... anh ấy tưởng rằng tôi đang giận anh ấy chuyện này.
Có khùng không vậy?
"Chuẩn bị thi phải không?... Mày cố gắng giành top nhé."
Bóng lưng to ấy khựng lại... trước khi quay qua nhìn tôi.
"Thi xong điểm môn này sẽ công bố luôn. Nếu tao được top thì sao?"
"..."
"Mày sẽ cho tao cái gì?"
Tại sao phải để mình nghĩ bây giờ chứ...
"M&M ??"
Tôi chỉ nghĩ được như vậy thôi.
"Nhóc lùn ơi là nhóc lùn...". Anh Pa lắc đầu nhẹ với tôi. "...Chiều nay dẫn tao đi ăn sushi vậy."
Cánh cửa Audi màu trắng đóng lại...
Bỏ lại tôi một mình đứng cười vui mừng.
Thằng chết tiệt, cái này có phải là lần hẹn hò đầu tiên không vậy...
*Ting*
Tin nhắn tới, tôi lấy điện thoại ra xem.
[Chiều nay quán thịt nướng sau trường... Mày không đãi nổi thì tao tự trả cũng được. Từ... Jaturapoom.]
Sushi hay thịt nướng?
Bây giờ câu hỏi này đang trôi nổi trong đầu tôi lặp đi lặp lại dù cho thời gian có trôi qua bao nhiêu tiếng đồng hồ đi chăng nữa. Điều chắc chắn là tôi hẹn với anh Forth rồi và anh ấy cũng nói xong xuôi là sẽ gọi lại để cùng nhau đi ăn. Nhưng với trường hợp của anh Pa tự biên tự diễn rằng hắn sẽ được top và tôi sẽ đi ăn sushi với hắn. Cái này tôi nghĩ tôi phải nói chuyện với hắn lần nữa rồi.
Nó đúng là có thể sẽ trở thành lần hẹn hò đầu tiên... Nhưng lại không ổn chút nào khi mà người còn lại không chịu nghe tôi nói rằng tôi có chịu hay không.
Thằng cha Pa muốn tôi đi ăn sushi với hắn làm gì nhỉ?... Hắn thích tôi à?... Phải không~?... Dù cho là có nhiều ly sữa đá từ anh Pa vào trong miệng tôi đi nữa, nhưng cũng không có gì làm cho tôi dám tin rằng anh ấy thật sự đã thích tôi. Có thể là do những lời nói mà anh ấy nói với tôi và thêm nữa, ánh mắt anh ấy nhìn tôi không hề đặc biệt hơn bất cứ ai khác cả.
Đây là điều ở trong đầu tôi trong suốt khoảng thời gian ở trong đoàn dự thi Hoa khôi – Nam khôi và điều mà tôi sẽ làm tiếp theo sau khi đã suy xét chi ly là... tôi sẽ không đi ăn sushi với anh Pa và sẽ dễ dàng hơn nếu hắn thi môn này không được đứng top (và phần trăm xảy ra rất thấp. Từng nghe tới từ 'thánh' chưa? Nó đó, đó chân chính là anh Pa).
Chiều nay tôi nên nói gì với anh Pa ta?...
Dù cho thấy buồn và tiếc tới nỗi muốn nhúng đầu lặn xuống cái hồ sau trường cho hết chán đi chăng nữa, nhưng tôi bất đắc dĩ phải làm.
"Haizzz...". Tôi thở dài ơi là dài và người nghe được không thể là ai khác ngoại trừ thằng bạn tôi.
"Sao rồi mày? Nghĩ cách chế tạo dao Kito chưa ra hả?". Thằng Ming ngồi co chân hết sức thoải mái giống như ở nhà trong khoảng thời gian nghỉ giải lao tập nhảy giới thiệu vào lúc trời bắt đầu chiều rồi.
"Tại sao tao phải chế tạo dao Kito?". Tao học khoa Khoa học, tao đem mẫu thử đi nghiên cứu không tốt hơn sao?...
"Đem đi 'chặt' đường ray chứ sao!"
(Ở Thái, họ ví von việc 2 người tình địch gặp nhau hoặc khi lịch hẹn bị trùng nhau như xe lửa đâm vào nhau. Ý Ming cắt đường ray (để xe lửa không đâm nhau) là giải quyết chuyện bị trùng hẹn đi ăn với Pa và Forth.)
Nó nói với vẻ mặt thản nhiên. Trò giễu hài của nó đây hả?... "Mày đừng đi diễn trò này nữa đó, không xấu hổ bản thân thì cũng phải nghĩ cho cái bản mặt mày giùm cái. Cái gì vậy không biết!"
"Thì tao không muốn mày căng thẳng."
"Tao không có căng thẳng.". Tôi nói xạo lớn họng... Ngài Thổ địa ở đoàn dự thi khoan hãy nguyền con nhé, chỉ bấy nhiêu thôi con đã khó xử trong việc quyết định lắm rồi.
"Vậy hả? Chỉ là hồn phách lạc đi tìm Nam khôi hết khoa này tới khoa kia."
"Bà cha mày."
"Làm theo những gì lòng mày muốn làm đi. Vậy thôi, dễ muốn chết."
"Không được.". Tôi nói ngược lại. "Tao hẹn với anh Forth trước rồi."
"Ờ, thằng anh này như thế nào nhỉ? Để ý cái gì trên người thằng bạn tao thế?"
"Anh ấy tốt mà... Nếu không có anh ấy, tao chắc là không ngồi vui vẻ và tiếp tục tập nhảy như vậy đâu."
"..."
"Là người khá là lạ. Cư xử thô lỗ nhưng suy nghĩ rất tuyệt, rất đỉnh."
"Yo!"
"Gì?"
"Đừng - đa - tình."
"Ming!!!". Tôi định đưa tay qua đánh vào đầu nó, nhưng nó né kịp.
"Gặp thêm được một Nam khôi khác, bày đặt động lòng. Nhiều lựa chọn ghê nhỉ?"
"Tao không có động lòng, thằng quần."
"Tụi bây làm gì mà trốn ở đây hả?". Giọng nói thứ 3 vang lên cắt ngang lời tôi và thằng Ming. Thằng Ming đưa tay lên vái một cách nhanh chóng, còn tôi thì chỉ chào hỏi.
"Anh Forth!". Tôi chào. Anh ấy thay đồ rồi. Quần jean và áo thun đen, đơn giản nhưng nhìn đẹp trai kiểu bad boy lắm. Có thể nhận ra điều đó qua ánh mắt của bánh bèo thật sự và bánh bèo 'giả' xung quanh.
Anh ấy đúng là thần tượng... Tôi dự thì xong tôi nên cạo tóc 2 bên, xăm hình không nhỉ?
Định xăm hình Luffy...
Ơ... Không được hả?
"Tại tụi bây mà người ta mới tập xong trễ đúng không?". Anh Forth nhìn thoải mái và lắc chìa khóa xe suốt.
"Đâu có đâu anh. Khó quá thì đúng hơn.". Ming nói. Nó cũng khá là thân với anh Forth không thì cả 2 người đều là người dễ chịu nên nói chuyện với nhau dễ dàng. Nếu 'someone' (ai đó) hiểu chuyện dễ dàng chắc sẽ tốt. Tôi có thể dám tiến tới nói chuyện chút... Tôi không có nói tới Phana Kongthanin đâu nhé.
"Khó cái gì? Cùi như tao còn vượt qua được."
Nếu như anh Forth gọi là cùi... Tôi và thằng Ming chắc thêm vào từ siêu vào đó, siêu cùi.
"Nghe nói anh sẽ đưa thằng Yo đi ăn tối hả?". Ming hỏi với nụ cười mỉm nhưng tôi nhìn ra được. Nó đang nhìn thái độ của anh Forth từ sắc mặt, ánh mắt cho tới giọng nói. "Em đi chung được không?"
"Sao lại không được? Đi đi. Nhưng mà đừng nhiều hơn vậy đó, tao không thân."
Thằng Ming nhìn mặt tôi như muốn nói rằng anh Forth hơn dự đoán của nó rất nhiều... Nam khôi năm 2 khoa nó nhìn có vẻ như chả thấy khó chịu gì khi mà thằng Ming định đi chung. Rồi làm sao mà anh ấy khó chịu được? Chỉ là anh em đi ăn tối với nhau, bình thường thôi mà.
"Ờ...". Tới nỗi Ming không biết nói gì tiếp, nhìn mặt tôi như muốn xin ý kiến.
"Đi đi, đi nhiều người cho vui."
"Vậy em đi cùng nhé anh.". Nó đè lên vai tôi.
"Ờ, tụi bây cố gắng tập đàng hoàng đi. Tao đợi ở quanh đây thôi."
"Thấy ngại rồi đó, để anh đợi.". Tôi bắt đầu nói.
"Vậy tiền thịt nướng của tao, mày với thằng Ming cùng nhau chia đi."
Khi mà anh Forth đi xa rồi... Thằng Ming chọt bên hông tôi.
"Anh ấy có thích mày không vậy ta?"
"Chắc không thích đâu. Khùng hả? Mặt tao giống như mặt dát vàng, ai cũng yêu ai cũng mê sao?"
(Mặt dát vàng: một nghi thức được thực hiện với niềm tin sẽ làm tăng may mắn về tiền bạc, tình duyên,....)
"Rồi sẽ biết...". Thằng Ming nhìn theo anh Forth bắt đầu ngồi nói chuyện với Nam khôi năm 2 khoa khác. Mà chuyện này cũng là chuyện bình thường ở đoàn dự thi rồi. "... Vậy mày sẽ giải quyết thế nào?"
"Chuyện gì?". Tôi bắt đầu đứng lên khi mà chế King đứng kế bên Netr ngoắc tay gọi tôi. Có nghĩa là việc luyện tập đang chuẩn bị bắt đầu lần nữa.
"Chuyện của một Nam khôi khác đó."
Tôi quay lại theo hướng mà thằng Ming nhìn và nói tới.
Bác sĩ Pa ăn mặc chỉnh tề từ đầu tới chân nhưng thiếu cà vạt đi tới cùng túi Louis nhỏ màu đen đeo trên vai và có một tờ giấy nằm trong tay. Hắn gật đầu nhận vái những người vái hắn, gật đầu chào những người cùng một khóa với hắn trước khi đi tới chỗ tôi với bộ dạng cực kỳ ngầu, người ta nhìn theo cả lũ.
*Pẹt*...
Tờ giấy đó đập vào giữa trán tôi.
Cứ làm như tờ giấy đó là lá bùa còn tôi là cương thi vậy.
"Cái gì..."
"Nhìn đi.". Anh Pa cởi 1 cái nút áo trước mặt tôi. Có vẻ như anh ấy khó chịu lâu lắm rồi.
... Nhưng mà có nhất thiết phải tới cởi trước mặt tôi không vậy?... Cổ của hắn bao trắng luôn.
"Nhìn cổ tao làm gì? Nhìn tờ giấy đi."
Chết mẹ, nhìn thấy nữa chứ. Tôi tằng hắng trước khi nhìn vào tờ giấy đó.
Điểm môn mà hắn vừa mới kiểm tra xong, về tuyến nội tiết.
[Sinh viên Y, Phana Kongthanin, 29.5 điểm].
"Thang điểm 50 hả?"
"Thằng quần.". Hắn làm ra vẻ tính đánh vào đầu tôi. "Thang điểm 50 thì tao được 49 rồi."
"Vậy... thang điểm 30 hả?"
Hắn gật đầu một cái.
Trời, người hay thánh?
"Vậy có ai được trọn điểm không?". Tôi quét mình nhìn một lượt, không ai đạt được 29.5 hết dù chỉ một người. Đừng nói tới mức điểm đó, mức điểm 27 kiếm còn khó. "Không có sao?"
"Ăn sushi!". Đây là điều mà thằng cha Pa kết luận...
Tôi nuốt nước bọt, nhìn đám Hoa khôi – Nam khôi bắt đầu cùng nhau vào tập nhảy. Và cố gắng gom can đảm nói anh Pa rằng có hẹn rồi.
Giống như nước lũ ngập qua miệng tôi vậy, khó mà nói ra. Càng nhìn mặt người mà tôi thích trước mặt, tôi càng muốn nói điều mà không phải rằng tôi sẽ không đi với anh ấy. Giống như nó đâm mạnh vào tim tôi vậy.
"Pa..."
Có một cô gái gọi anh Pa, anh ấy quay lại nhìn...
... Là chị Pring.
"Ra là ở đây. Mình đi ăn sushi đi. Beam với Kit nói là Pa muốn ăn lắm nhưng không có bạn đi chung. Mình rảnh rồi đó."
Chị Pring quay mặt đi chào hỏi người này người kia, có vẻ như là quen nhiều người lắm, trước khi đi tới chỗ anh Pa. Và nhìn có vẻ như chị ấy biết chắc rằng anh ấy sẽ trả lời đồng ý.
Anh Pa quay qua nhìn tôi... Anh ấy không có vẻ gì là khó xử dù chỉ một chút.
"Ừm, Pring cũng muốn ăn hả?". Nam khôi khoa Y năm 2 quay qua hỏi người mới tới.
"Đúng vậy."
Anh Pa chớp mắt như đã đưa ra quyết định... Anh ấy nhìn mặt tôi và nói rằng: "Vậy mày tập đi, tao sẽ đi ăn với Pring."
Trong lòng của tôi giống như có mưa lớn và giống như bị tạt nước vào người hay sao ấy.
"Ưm..."
Chỉ có thể trả lời như thế mặc dù sâu tận bên trong cực kỳ phản đối.
Nói đi nói lại... Tôi là ai mà có quyền giận hay tủi thân anh Pa chứ?... Tôi chỉ là một người hay cắn nhau với hắn, tự nhiên tiến tới cổ vũ cho hắn (mà hắn không nhận ra) còn thúc đẩy, thách thức hắn việc đứng top (một cách không cố ý) nữa. Cũng không có gì lạ khi mà anh Pa không giữ lời. Anh ấy không nghĩ là tôi nghiêm túc và anh ấy có lẽ cũng không hề nghiêm túc với điều đó ngay từ đầu rồi.
Và nhiều tiếng đồng hồ trôi qua, tôi mất thời gian cho việc ngồi suy nghĩ chuyện của anh ấy làm gì?
Không có cái gì... trong ánh mắt của anh ấy cả.
Hai người trai xinh gái đẹp khoa Y chào hỏi và tạm biệt người khác lâu ơi là lâu (gồm cả anh Forth nữa). Tôi quay lại tập và nhìn theo tự nhiên lại cảm thấy đau ngực đau lòng sao sao ấy.
"Thân nhau ghê nhỉ?". Thằng Ming nhảy gần tôi có cơ hội liền thì thầm với tôi như chuyện đại sự: "Có phải người là đối tượng tình nghi quen với anh Pa không?"
Mặt tôi trầm xuống...
"Hoa khôi khoa Y... và còn là Hoa khôi trường nữa.". Netr nói nhỏ... Cậu ấy chắc cũng đang nhìn 2 người họ và cũng biết rằng tôi với Ming đang nói tới ai.
Hoa khôi và Nam khôi sao?...
Ừm... Cũng xứng đôi nhỉ...
~~~
"Ming, bạn mày bị gì vậy?"
"...Nó... bị tâm bệnh ạ."
"Bị gì vậy?"
"Con chó nhà nó ngoại tình vợ nó đi tìm con chó cái khác.". Thằng Ming nói vu vơ, nhét thịt ba rọi vào miệng nó mà không lo về lượng calories. Và coi cái mà nó nói đi, làm sao mà không làm cho tôi thoát khỏi tiềm thức được.
"Ghẹo gan!"
"Ăn nhiều nhiều đi, Yo. Cuộc đời mày mắc cái gì mà phiền muộn lắm thế? Ăn đi!"
Anh Forth múc rau qua cho tôi... Tôi gật đầu để thay lời cảm ơn... Dù bầu không khí xung quanh đầy sự náo nức, nhưng quán thịt nướng và những món ăn tinh tế xếp theo hàng không giới hạn cũng không đủ làm cho tôi cảm giác tốt hơn.
Tự mình thích.
Tự mình yêu.
Tự mình tưởng tượng.
Tự mình đau.
Và tự mình hết...
Cứ như vậy bao nhiêu năm rồi.
"Anh Forth quen người yêu anh Pa không?". Thằng Ming hỏi như đang hỏi chuyện thời tiết, khí hậu. Tôi quay ngoắt qua nhìn mặt nó ngay lập tức. Nó nhún vai và nói tôi đợi câu trả lời từ anh Forth. Nói đơn giản đó là nó hỏi cho tôi đó... Cảm ơn mày.
Được rồi... Quán này có rượu cho sinh viên năm nhất uống mà... Nếu có thì tới luôn... Sẵn sàng đón nhận số phận nghiệt ngã rồi
Anh Forth đang lật thịt nướng và làm bộ mặt khó hiểu. "Người yêu thằng Pa?"
"Thì chị đẹp đẹp tới tìm anh Pa lúc nãy đó ạ."
"À... Pring ấy hả?"
"Dạ."
"Sao hả? Mày thích hả?". Nam khôi năm 2 khoa Kỹ thuật hỏi Nam khôi năm 2 khoa mình một cách thoải mái.
Nó lắc đầu. "Anh nhìn người mà chế ấy tới tìm đi, ai mà đấu lại."
"Chế mà mày nói tới cũng chẳng đấu lại ai."
"Có nghĩa là sao..."
"Pring cũng thích thằng Pa như nhiều người khác thích nó thôi. Chỉ là thằng Pa chưa từng quen ai nghiêm túc từ hồi vào đại học tới giờ."
Cảm thấy trái tim ẩm ướt hơn như thế nào ấy không biết...
"Hay là mày thích thằng Pa hả, Ming?"
"Khùng hả anh!!!"
"Pa kết hợp với Ming cũng được đó."
"Thôi anh, em không chịu, em không thích. Thằng Yo còn đỡ hơn nữa là.". Thằng Ming ôm cổ tôi ngay lập tức. Có vẻ như nó rất ngạc nhiên và đó giống như điều mà nó rất không thể chấp nhận được.
"Ê, mày hỏi ý tao chưa?". Tôi chọc nó.
"Hahaha, nhìn mặt mày đi, Yo.". Anh Forth cười, trong khi tôi cũng đang cười... "Cười lên cũng khá là dễ thương đó. Sao không cười nhiều nhiều vào? Toàn là trốn đi la làng một mình."
Câm luôn... Còn nói gì tiếp được đây?...
"Anh thấy Yo dễ thương hả?". Thằng Ming bắn ra câu hỏi tiếp... Cây súng mà nó cầm chắc có hình dạng giống dấu chấm hỏi nhỉ?
"Thì... Ming, mày cứ hỏi hoài. Nó ngồi trước mặt tao đây, muốn tao trả lời thế nào?"
"Cứ làm như nó không có ở đây đi anh."
"Thì... nó nhìn cũng được.". Anh Forth chỉ trả lời như vậy, cầm ly bia lên nhấp môi. "...Nhưng mà có vẻ không được làm Nam khôi trường năm nay đâu."
"Ơ, anh Forth!". Tôi giả bộ giận.
"Thì mày nhìn dễ thương hơn là đẹp trai. Cho mày đứng kế so sánh với thằng Pa đi, có cùng một kiểu đâu. Ming, khoa Kỹ thuật mình chuẩn bị nhận vị trí Nam khôi trường năm này được rồi đó."
Rõ ràng là giúp anh em tâng bốc nhau...
"Nếu em được thì sao?"
"Không được đâu, ngưng mơ mộng đi."
"Thì nếu em được?"
"Rồi... Có lẽ tao sẽ... cho mày phần thưởng."
"Anh chờ xem, chuẩn bị tiền được rồi đó."
"Mày đột nhiên cao hứng lên vậy, Yo. Mày bị gì vậy?". Anh Forth nhìn tôi một cách ngạc nhiên.
"Chắc là chó nhà nó sắp về với vợ nó đó ạ.". Thằng Ming cười nói.
"Mày đi làm nhà văn có khi thăng tiến đó. Tưởng tượng bao giỏi.". Tôi chửi nó.
"Thì nói ra theo tình trạng."
"Biết nhiều ghê ha mày..."
Nó đưa mặt sang thì thầm bên tai tôi... "Thì mày cười không ngừng từ lúc biết anh Pa vẫn còn độc thân."
Mẹ... Mày nói sự thật ra làm gì vậy...
~~~
Tối đó...
Ngủ không được, dù cho thế nào cũng ngủ không được. Tôi không thể ngừng nghĩ tới anh Pa và chị Pring dù cho đã biết sự thật rằng họ không có quen nhau. Nhưng điều đó cũng không thể xóa đi hình ảnh của họ được. Bọn họ xứng đôi nhau lắm. Và điều đó là điều nên xảy ra, bởi vì anh Pa thích con gái. Anh ấy nên quen với con gái và ở bên cạnh con gái.
Còn tôi là giống đực, cao ngất và có mọi thứ y chang anh Pa... Chắc hết tư cách.
Hết từ ngày mà anh Pa tốt nghiệp và nói với anh Beam rằng không thích con trai tới tán tỉnh mình...
Mày suy nghĩ nhiều tới nỗi thành con gái rồi, Yo ơi... Rảnh quá thì kiếm cái gì nặn mụn đi... Tôi lăn qua lộn lại trên giường như chó bị tạt nước nóng. Bởi vì bực mình bản thân chỉ biết nghĩ về người mà mình muốn gặp biết bao nhưng khi gặp lại chửi vào mặt.
Hay là để bị tạt nước nóng thật, có khi mọi chuyện lại tốt hơn...
Phòng đối diện phát ra tiếng động... Có vẻ chị Pring về rồi... Tôi dựa vào mình là năm nhất và sự đáng yêu tích lũy lâu nay (?) mở cửa ra gặp chị Pring và hỏi.
"Ơ, anh Pa đâu ạ?". Cosplay thành người thân ơi là thân với anh Pa và chị Pring chắc cũng nghĩ rằng tôi là đàn em thân thiết của anh Pa rồi.
Chị ấy thực sự nghĩ như vậy... "Ơ, em Nam khôi khoa Khoa học...Kiếm Pa hả?... Ăn xong rồi đi kèm cho bạn tiếp đó."
Ai đời lại có chuyện hỏi về người mình thích từ người thích cùng một người với mình. Cũng may là chị ấy tốt, không giấu gì...
"Thi hôm nay xong còn thi tiếp nữa ạ?". Tôi thắc mắc hỏi.
"Pa đi kèm bạn không đậu hôm nay, họ có bài thi lại ngày mốt."
Giỏi thôi chưa đủ, còn tốt bụng nữa.
Không lạ gì đâu, nghĩ tới sữa đá mà hắn đãi tôi đi...
... Hắn là người rất để tâm tới người khác.
"Vậy chừng nào mới về ạ?"
"Có chuyện gì với Pa không?"
Thấy chưa... Giác quan nhạy bén... Chắc là biết tôi có ý gì với anh rồi quá... Tôi đoán.
Xin lỗi nhé chị Pring lòe loẹt, em chuẩn bị câu trả lời sẵn rồi.
"Định hỏi về việc dự thi Nam khôi ạ."
"À... Rồi cũng về thôi, nhưng mà hơi khuya một chút."
"Em không biết phòng anh Pa ạ."... Diễn sâu vào. Yo, mày diễn sâu vào.
"Ở tầng 3, phòng 3 nhé."
Yesss! Biết cả thời gian về, biết cả số phòng... Ôi, hôm này là ngày may mắn gì đâu ấy! (Hồi sáng rõ ràng suýt nữa nhảy xuống hồ rồi)
"Cảm ơn nhiều ạ, chị Pring."
"Ừ, có gì thì cứ gọi chị nhé."
Đẹp và tốt như thế này, tại sao thằng cha Pa không thích ta?...
Nhưng mà cũng là chuyện tốt đối với tôi rồi, không phải sao? Tôi thắc mắc làm chi?
~~~
Tôi trở lại vào phòng, nằm lăn lộn suốt cùng lúc việc mở cửa sổ nhìn ra xem chiếc Audi màu trắng đậu vào bãi xe hay chưa. Và vẫn chưa... Dù cho thời gian trôi qua tới 10h, 10h30, 11h, 11h15,...
Mưa rồi. Hắn đi kèm ở quán 'Chuyện rượu chè sáng nay' hay sao ấy!!
Nóng lòng tới nỗi phải xuống dưới. Chỉ cần nhìn thấy anh ấy vào phòng an toàn tôi cũng hài lòng lắm rồi. Nhưng mà tôi phải đợi bao lâu nữa? Nếu hôm nay anh ấy ngủ ở phòng bạn thì sao?...
Lúc gần nửa đêm là lúc chiếc Audi màu trắng đậu ở bãi xe trước khu trọ... Tôi trốn sau cột nhà suýt nữa không kịp. Nhưng mà thằng cha Pa đậu xe ở đó và mưa lớn đang trút xuống tạt vào anh ấy như vậy, anh ấy ướt rồi sao...
Trong tay tôi có sẵn chiếc dù, bởi vì đôi khi tôi ra đường để nhìn xem thằng cha Pa về tới chưa... Bởi vì vậy, lúc này có vẻ như nó trở nên hữu dụng nhất. Tôi làm như đang đi ra ngoài, đúng lúc anh Pa mở cửa xe bước xuống.
"Ơ, mày...". Giả bộ là mới gặp, và đưa dù qua che cho. "... Không sợ bị cảm hả? Mày nghĩ rằng mày mạnh tới mức đó hả?"
Thằng cha Pa khựng lại, hắn vừa cúi xuống cất túi xách trong xe. Chắc là không hiểu rằng tôi từ đâu chui ra. "Mày chờ tao hả?"
"Khùng... Tình cờ đi ngang. Định đi mua thuốc.". Nhìn thấy tiệm thuốc nên nói là định đi mua thuốc. Tôi chỉ nghĩ được bấy nhiêu thôi.
"Bị gì? Bị bệnh à?"
"Ơ...". Không có bị gì hết... Sao bây giờ? Tao nên trả lời sao đây? "Định đi mua vitamin bổ sung... Dạo này cảm giác mặt không giống anh Dome cho lắm."
"Cũng giống mà, giống Dome The Star đó."
(Search Google Dome Pakorn và Dome The Star để so sánh ha = )))
"Đồ..."
"Khuya rồi, sao không ngủ nghê?"
Thì đợi mày chứ đâu... "Thì tại lo lắng, cứ nghĩ là mặt không giống anh Dome cho lắm."
Hắn chắc chắn đang nghĩ tôi điên chắc luôn... Và tôi cũng nghĩ là tôi điên thật...
"Tao tưởng mày đau mắt chứ."
Là ý gì? "Tại sao?"
"Thì mắt mày đỏ."
"À... Kính áp tròng.". Vẫy tay từ biệt mắt kính từ năm ngoái... Và thề với chính mình một cách tuyệt đối rằng sẽ không đeo ra mắt công chúng ở đâu nữa. Bởi vì tôi đeo kính và không đeo kính khác nhau cực kỳ. "Đeo lâu nhưng chưa tháo ra nên nó đỏ. Mày biết gì về mấy cái kiến thức này không thế?"
"Mày cận thị?"
"Yes"
"Đáng!". Anh Pa đóng cửa lớn tiếng. Tôi chuyển động dù theo anh ấy suýt chút nữa không kịp. "Ôi, thằng lùn! Mày làm việc quá sức không.". Anh Pa ném túi xách của anh ấy cho tôi và giành cầm lấy dù của tôi. Hắn không thấy loạn nữa khi mà người cầm dù cao hơn người ở trong dù.
Tim tôi đập mạnh khi nhận ra rằng bây giờ tôi ở gần anh Pa tới mức nào...
"Cũng biết làm người tốt như người ta nhỉ, thằng lùn!"
Tao là người tốt sẵn rồi, nhưng tao cũng là người ghẹo gan nữa đó, hiểu không?
Bởi tao mới hợp với mày chứ... con trâu.
"Mày định đi đâu?"
"Tiệm thuốc chứ đâu."
"À...". Tự xạo tự quên luôn. Ôi, thằng quần Yo... "Ờ..."
"Có gì?"
"Mày giỏi nhỉ, thi được top nữa."
Hắn không trả lời gì, chỉ đi về phía trước...
"Nhưng mà tiếc một chuyện, hơi ghẹo gan."
Thằng cha Pa quay lại, làm vẻ mặt như nếu đang trong tình huống khác, chắc là đuổi theo đá vào mông tôi rồi...
"Mày không ghẹo gan đâu nhỉ, thằng lùn."
Nếu không ghẹo gan mày, chắc tới kiếp sau tao mới nói chuyện trôi chảy với mày được...
Tao ghẹo gan nhiều như vậy chỉ với một mình mày thôi...
{ = Kit = }
Từ lúc sinh ra tôi chưa bao giờ mắc cười cái gì tới mức này.
Mắc cười người thông minh ơi là thông minh, thông minh từ trước tới nay. Thế mà lại ngu ngốc trong chuyện tình yêu của bản thân mình.
Em nó rõ ràng ở trước mũi nó rồi, thế mà thằng Pa chết tiệt... lại không nhận ra!!
Thật muốn cười cho tới rớt hàm luôn, nhưng mà sợ thằng Beam chửi tôi điên nên tôi chỉ biết nhịn cười mỗi khi thấy thằng Pa và thằng nhóc Wayo. Tôi hiểu rõ nỗi lòng thằng bạn tôi, nhưng còn nhóc kia thì tôi không dám chắc cho lắm. Chỉ nhớ rằng em ấy... cũng có ý với thằng bạn tôi.
Nhưng không biết bây giờ ra sao rồi...
"Pa!". Hôm mà tôi được gặp Yo lần đầu sau nhiều năm, tôi đến gặp Pa và bạn bè Nam khôi của nó mà tôi và Beam đã thân rồi. Không phải là tôi muốn thân với tụi đẹp trai thế giới không quên nổi này đâu, chỉ là thằng Pa bị chứng thích dính liền với bạn dữ lắm. Nói đơn giản là thích đi cùng với tụi tôi đây (Lớn lên cùng nhau. Hơn nữa, khi thi vào đại học, còn bắt ép chọn cùng một khoa với nó nữa. Lúc thi tôi với Beam muốn hộc máu chết. Học bác sĩ đó, chứ có phải học làm bánh đâu. Thằng quần Pa!). Khi nó thân với ai rồi và phải đi với tụi đó lâu lâu thì nó sẽ kéo tụi tôi đi chung...
Điều đó cũng tốt. Tôi được gặp bạn bè từ nhiều khoa nữa, chứ không phải ngày qua ngày chỉ gặp mỗi thằng Pa và thằng Beam thôi.
"Kit, rốt cuộc lấy được chưa? Đồ của mày ở trong phòng tao."
Hôm đó tôi để quên đồng hồ ở trong phòng thằng Pa. Nên tôi quay lại lấy, và điều đó làm cho tôi gặp Yo đi ngang qua.
Nhìn lướt qua lần đầu, tôi cũng không nhớ được đâu. Tôi nhớ ra được chỉ dựa vào chiều cao của nó thôi đó... Nói cho đúng là 'bất đắc dĩ' phải nhớ.
Thằng Pa chết tiệt ép tôi quan sát em nó suốt nhiều năm... Thằng Beam cũng bị.
Nhưng mà thằng ép buộc... lại không nhớ được. Chỉ là em nó đẹp trai hơn chút, mà bạn tôi ngố không nhớ ra. Thiệt muốn điên.
"Được rồi.". Tôi ngồi xuống kế bên thằng Pa. Có thằng Beam bắt đầu pha rượu cho tôi như biết nhiệm vụ. Tôi chào bạn quanh bàn. Tụi nó nói toàn những chuyện nhảm nhí, nên tôi có cơ hội nói chuyện riêng với thằng Pa. "Mày..."
"Có gì?". Quen với tính cách chán đời của nó rồi.
"Mày còn nhớ em Wayo của mày không?"
Tới nỗi thằng Pa sặc... Cái tên này lúc nào cũng gây damage (thiệt hại) nặng nề với nó. Tôi và Beam biết rõ. Thường hay thích chọc nó lắm, nhưng đôi khi cũng bị nó đánh vào đầu hoài.
"Sao vậy?"
"Trả lời trước rằng mày có nhớ không?"
"Không nói tới không có nghĩa là quên.". Nó nói rồi nâng ly uống. Vẻ mặt lạnh lùng lên cấp độ 10.
Nó tự giận mình vì nó không tìm ra em nó sau khi tốt nghiệp.
Nó tự giận mình không được nhận món quà của em ấy vì tìm không thấy. Chỉ có thiệp bị rơi trên sàn lớp học, giống như có người trộm hộp quà đó đi vậy...
Nó tự giận mình vì... khi vừa đọc thiệp xong thì biết ngay trái tim em ấy và nó hướng về nhau. Nhưng nó lại để cho thời gian trôi qua nhiều năm mà bản thân lại không làm cái mẹ gì vào lúc đó.
Và đó là lý do của damage nặng nề.
Tấm thiệp đó ở trong bóp tiền của thằng Pa... Dù là bọn tôi cũng không có quyền được đụng chạm hay đọc. Giữ tờ giấy đó kỹ như rắn hổ mang giữ trứng.
"Tao có được số điện thoại của em nó."
Tôi nói... Thằng Pa quay qua nhìn tôi, lông mày chau lại tới nổi mặt nó ngố luôn.
"Sao có được?"
"Bạn của bạn em nó.". Xạo thêm chút nữa... Yo không cho tôi nói rằng nó là ai mà, tôi cũng là người giữ lời đó chứ.
Tay thằng Pa đang cầm ly run giật giật... Chắc là muốn cầm điện thoại trong tay tôi lưu số vào máy nó muốn chết, chỉ là sĩ diện hảo.
Suýt chút nữa quên sĩ diện chứ gì... Chỉ cần nghe tên nó thôi là đã như vậy rồi.
"Lấy không?". Tôi hỏi nó. Lấy số em nó xong, gọi điện tán tỉnh xong làm người yêu nhau luôn đi cho rồi...
"Không.". Thằng Pa trả lời.
"Tại sao?"
"Không biết.". Nó nói. Có vẻ nó rất là căng thẳng. "...Em ấy chắc không như trước nữa."
Sao biết được?...
Việc thằng Yo muốn giấu thằng Pa có nghĩa là em nó vẫn như trước, không phải sao?
Có lẽ nó chỉ là không muốn thằng Pa nhớ hình ảnh lúc nó vẫn chưa đẹp trai thôi...
"Chỉ cần mày vẫn như trước là đủ rồi mà.". Thằng Beam nói... Nó hiểu rõ mọi chuyện luôn đó.
"Giống như cơ hội thứ 2 đang tới và mày sẽ để cho nó đi qua dễ dàng như vậy hả?"
"Pa! Cụng ly nào.". Bạn cùng bàn kêu lên cắt ngang cuộc trò chuyện của tôi và thằng Pa. Thằng Pa không trả lời gì nữa, nhưng đêm đó nó uống nhiều hơn trước.
... Và nó say, đem điện thoại của tôi phá.
Chắc nó đem đi gọi em ấy, nhưng em ấy không bắt máy. 3 giờ sáng, chắc người ta còn đó bắt máy cho mày .
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sau đó... Tôi vẫn chưa nói cho nó rằng người mà nó tìm kiếm là cùng một người với người mà nó thường hay ghẹo gan ở đoàn dự thi... Tôi ngứa miệng muốn nói dữ lắm, nói thật đó. Nhưng muốn thằng Pa tự mình nhớ ra thì hơn. Em nó chỉ không đeo kính, mày ngố tới nỗi không nhận ra người ta luôn hả bạn? Mày ngu hay mày ngốc thế?
Hôm thi môn tuyến nội tiết.
Thằng Pa được điểm top một cách không có gì phải nghi ngờ... Tôi và thằng Beam được hơn 25 điểm một chút mà muốn hộc máu chết. Muốn khó bao nhiêu, có khó bấy nhiêu... Có vẻ thằng Pa nó hơi mừng một chút vì được đứng top. Tới nỗi xin in bảng công bố điểm từ giảng viên luôn chứ.
"Bao lâu nay không thấy nó cảm thấy gì khi bản thân được top.". Thằng Beam thì thầm với tôi.
"Tao nghĩ có gì đó là lạ.". Tôi nói và tôi hỏi thẳng thằng Pa. "Bị cái giống gì? Có gì vui hả?"
"Thì... không có.". Nó nhún vai.
"Nó thẳng ra mau. Đừng để tụi tao phải tra hỏi nhiều."
"... Không có gì vui đâu."
"..."
"Chỉ là sắp đi ăn sushi.". Nghe than thở muốn ăn từ lúc trước khi thi rồi nhưng mà chưa có thời gian đi ăn.
"Với ai vậy?". Beam hỏi.
"Em Yo, Nam khôi khoa Khoa học hả?". Tôi nói.
Tới nỗi thằng Pa quay ngoắt qua nhìn tôi. "Sao mày biết được?"
Sao lại không biết chứ...
"Mày định cưa em nó hả? Sao cứ đụng tới em nó hoài vậy?"
"..."
"Quên Wayo của mày rồi hả?"
Cùng một người đó thằng ngáo... Cảm thấy ngược ngược vì tôi biết nhưng tôi phải làm như không biết bởi vì thằng bạn tôi ngáo.
"Không...". Nó trả lời ngắn gọn, đơn giản.
"Vậy thì không nên đụng vào ai hết chỉ vì người ta mặt giống người đó... được không?". Tôi nói cảnh tỉnh đứa bạn. Tôi và đám bạn nghĩ rằng em Yo mặt giống em Wayo. Thằng Pa cũng nghĩ vậy, chỉ là có một mình tôi nhìn ra và biết sự thật.
Tất nhiên rồi... Tôi đâu có ngu như tụi nó đâu... (Dù cho không được top đi nữa, nhưng chuyện này không liên quan tới việc điểm số nhé!)
Nếu bạn tôi nó cứ đụng tới em ấy, chỉ vì em nó mặt giống người mà nó thích hồi học trung học thì trông có vẻ quá khốn nạn...
Khi nào mày mới biết đây, Pa...
"Đi nói với ai cũng được rằng đưa tao đi ăn sushi ở đoàn dự thi."
"... Tụi tao?"
"Không phải tụi bây, ai cũng được."
"Tại sao?"
"Tao chỉ nghĩ được cách hủy hẹn này thôi... Mày hiểu không?"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tối hôm đó...
Nửa đêm, gần 1h giờ rồi. Tôi không ngủ được... Tôi ở khu trọ không xa chỗ thằng Pa cho lắm. Thằng Beam cũng ở cùng một khu trọ (phòng kế bên nữa đó). Lúc đầu định đi nấu mì gói ở phòng thằng Beam, chỉ là có tiếng điện thoại vang lên trước.
Thằng Pa...
Mưa vậy mà nó còn chưa ngủ, bình thường nó thích ngủ lúc trời mưa lắm mà.
"Có gì hả mày?"
"Kit..."
"Cái gì?"
"Thằng lùn nó cận thị.". Thằng lùn mà nó nói chắc là em Yo nhỉ... Nó không chịu gọi tên em nó, chỉ vì nó nói rằng mỗi lần gọi là nhớ tới Wayo... Ơ, thằng quần! Cùng một người chứ đâu.
"Rồi...?". Hay là nó biết rồi ta! Tôi tỉnh ngủ luôn.
"Mặt nó giống Wayo lắm luôn."
Cùng một người, thằng quần. Cùng một người! "Vậy hả?"
"Nó tới từ trường nào vậy? Mày biết không?"
Khóa 105, đàn em mày đó... "Sao tao biết được?"
"Giống lắm..."
"Nếu như là cùng một người... Mày sẽ làm thế nào hả Pa?"
"..."
"Ghẹo gan người ta cho lắm, chửi cho lắm. Nếu là cùng một người, mày sẽ làm thế nào?..."
"Thì...". Tới đi mày. Tuyến nội tiết mày còn trả lời được, chỉ bấy nhiêu thôi mà không trả lời được à? "...Sao có thể là cùng một người được? Yo ngoại hình tốt hơn Wayo nhiều lắm đó."
Nam chính truyện này nó ngu...
Bạn nam chính mới là thông minh...
Mẹ... Nếu như không vướng chuyện đẹp trai không bằng nó, tôi giành vị trí của nó luôn rồi đó.
"Tao buồn ngủ, tao ngủ trước đây.". Tôi chấm dứt cuộc nói chuyện.
"Ưm, ngày mai đi đoàn dự thi nữa đó, để tao có bạn..."
Lại nữa rồi... Đám bạn Nam khôi của mày không được gọi là bạn hả?...
Thằng Beam nhất định có phần thiệt hại trong chuyện này. Tôi sẽ kéo nó đi theo...
"Ờ, hẹp gặp lại."
Mong là tối nay nó sẽ nằm nghĩ rằng Yo và Wayo của nó giống nhau tới mức nào...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hôm sau tôi dậy trễ.
Tôi tắm rửa thay đồ xong trong thời gian nửa tiếng đồng hồ. Suýt chút nữa dịch chuyển đi tới gặp thằng Pa ở đoàn dự thi rồi đó. Nhưng lạ là nó không gọi hối. Bình thường nếu nó không thấy tôi là nó gọi rồi, khi mà không có bạn nhé...
Người gọi tôi lại là thằng Beam...
"Ờ, sắp tới rồi."
"Kit, tới mau, nhanh lên... Thằng Pa gặp chuyện!!!"
"Sao vậy? Chuyện gì xảy ra?". Tôi nóng lòng ngay lập tức. Thằng Pa có chuyện gì không vậy?
"Rồi rồi, tới mau. Đúng bất ngờ luôn."
Bất ngờ này là chuyện tốt hay không tốt vậy?...
Tôi nhanh chóng lái xe đi gặp tụi nó liền. Nhanh chóng xuống xe, đầu suýt cắm xuống đất rồi và chạy vào chỗ tụi Hoa khôi – Nam khôi đang tập. Lúc tôi sắp vào, tôi suýt đâm vào thằng Pa đang đi ra.
Làm bộ mặt như bị damage nặng nề...
"Bị cái gì vậy?"
Tôi hỏi ngay lập tức... Thằng Beam theo sát ngay phía sau kéo tay tôi và lôi tôi đưa mặt vào nhìn trong phòng.
"Cái gì?". Thì tụi nhỏ tập nhảy bình thường, có gì lạ...
"Mày nhìn bên đó đi.". Thằng Beam thì thầm.
Tay nó chỉ vào Nam khôi năm nhất khoa Kỹ thuật. Không đúng... Nó không chỉ vào thằng cao kiều đó... nhưng nó chỉ vào em Yo...
Trời... Em ấy đeo kính!!!!!
Mặt em ấy sáng hơn. Kiểu tóc đẹp trai hơn. Da trắng hơn. Mọi thứ nhìn đẹp hơn tới mức đáng ngạc nhiên... Nhưng cũng không tránh khỏi việc em ấy là Wayo của thằng Pa.
Có vẻ bạn tôi nó sốc...
Sốc tới hết đẹp trai...
"Cần ống hít không?". Thấy nó đứng im lặng. Nên tôi mới chọc nó một chút.
"Tại sao tao ngu?"
"Hahaha.". Tôi cười lớn không che đậy được nữa.
"Lúc đầu tao cứ nghĩ là mặt giống nhau thôi. Nhưng... mẹ nó..."
"Thấy mặt rồi cảm thấy thế nào?...". Beam tới ghẹo thằng Pa chút.
Pa liếc nhìn vào trong phòng lần nữa. Thằng nhóc đeo kính đen vẫn đang tập nhảy với bộ dạng vụng về. Mà phải nói là không khác với hồi học trung học bao nhiêu nhỉ?
"Nhớ..."
Nó chỉ nói được nhiêu đó...
Tôi và thằng Beam nhìn nhau và cười... "Mày định thế nào tiếp?". Cái này tôi hỏi...
"Định thế nào chứ?"
"Ơ, thằng quần."
"Tao mắng em nó nhiều vậy, rồi tự nhiên kêu tao nói chuyện đàng hoàng ấy hả?"
"Chứ sao. Mày thích em nó mà."
"Tao...". Thằng Pa nhìn có vẻ bần cùng hết đường đi lắm rồi. "... Tao không biết nên làm thế nào nữa."
"Mày phải biết.". Tôi cảnh tỉnh thằng bạn. "Bởi vì nếu như mày vẫn chưa biết, tao cũng không biết người sẽ tiếp cận em ấy nhiều tới cỡ nào."
"Thằng Forth cũng đáng nghi." Thằng Beam chen vào.
"Giàu sức hút vậy hả?"
"Ờ, mày thấy người ta dễ thương. Mày không nghĩ rằng người ta cũng thấy hả?" Tôi nói giúp vào.
"...Haizz"
"Đi... Đi tán tỉnh... trước khi để mất em ấy thêm lần nữa."
"Lần này bắt cho kỹ, đừng buông ra đó mày. Tụi tao lười nghe mày nói mớ."
Thằng Pa làm bộ mặt căng thẳng, một lát sau nó đi ra ngoài.
"Ơ... Đi đâu vậy?"
"Đi mua sữa hồng..."
Tối qua đeo kính áp tròng hơi lâu một chút, nên hôm nay mắt đỏ. Thế là tôi phải đeo kính đi tập nhảy. Chắc là nhìn quê mùa lắm. Nói thẳng rằng cực kỳ không tự tin vào bản thân dù chỉ một chút xíu. Tôi là người mà đeo kính và không đeo kính sẽ khác ơi là khác. Lúc mới gặp chế King lần đầu trong ngày hôm nay, chế ấy suýt chút nữa đã đuổi cổ tôi đi chỗ khác bởi vì không nghĩ rằng tôi là Nam khôi khoa của chế ấy...
Thiệt là, đeo kính trông tôi cũng đẹp mà, chỉ là đẹp theo một kiểu khác...
Kiểu nên đi đầu thai kiếp khác ấy.
"Ming!". Tôi bắt chuyện thằng bạn. "Anh Pa tới chưa vậy?"
"Ơ, mày bắt chuyện với tao chỉ vì lý do này?". Thằng Ming làm vẻ mặt chán ghét. "Thương bạn ghê nhỉ? Chưa có tới đâu. Người ta mới bắt đầu tập thôi. Mày nghĩ người chỉ tới ngồi khoe vẻ đẹp trai sẽ tới sớm sao?"
Ờ nhỉ. Đúng rồi... Thằng cha Pa ngoài việc tới đãi người này người kia ra, hắn còn tới để ngồi không nữa chứ. Cảm xúc đại khái như tao vác mặt tới rồi, nhưng tao không làm gì đâu đó, đại khái vậy.
Tối qua sau khi mua thuốc điên điên khùng khùng xong (Hơn nửa đêm nữa chứ, cảm ơn nhà thuốc đối diện vì mở cửa 24/24). Khi lên khu trọ, tới lầu 3, thằng cha Pa tách ra vào phòng luôn vì buồn ngủ rồi sau đó tôi lên tầng 5. Không trông mong gì nhiều rằng tôi và hắn sẽ nói chuyện đàng hoàng hơn. Thì chính tôi tự nói rằng tôi tình cờ gặp hắn sắp bị dầm mưa thôi.
Chỉ cần được ở dưới một cây dù cũng tuyệt lắm rồi... Tôi còn hy vọng gì nhiều nữa chứ...
"Sao hôm nay lại đeo kính?"
Biết ngay là nó sẽ hỏi mà. "Đeo kính áp tròng liên tiếp hơi bị lâu, nên hơi đau mắt chút."
"Cần đi khám không? Đúng lúc tao muốn cúp tập."
Khoan đã thằng quần Ming... Cái gì của mày thế hả?
"Không cần, ngày mai sẽ đỡ hơn thôi." Tôi không đời nào cho nó toại nguyện đâu.
"Kia kìa, người yêu dấu mày tới rồi kìa."
Tôi ngước cổ hết cỡ khi biết thằng Ming muốn nói tới ai. Khi thấy rồi suýt chút nữa tôi muốn đánh vào đầu nó rồi. Đó là chị Pring... người yêu dấu cái khỉ gì của tao hả?
Và hôm nay chị ấy cũng xinh đẹp như thường lệ trong bộ đồ bộ sưu tập cá nhân. Chị ấy mặc quần ngắn khoe chân thon và áo thun bình thường giống như đi tập thể dục buổi sáng. Nhưng mà tin tôi đi, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đã hot lắm rồi.
Một trong những tình địch của tôi... Chỉ giới tính thôi là đã thắng tôi mấy vòng rồi... Haizzz.
"Thằng quần!". Tôi chửi thằng Ming.
"Hahaha. Cũng đẹp mà."
"Thích thì cưa đi."
"Thôi, bạn tao đâu thích chị ấy đâu."
"Ai là bạn mày?"
"Thì mày đó."
"Ơ cái thằng, mày tính cưa ai cũng phải để tao thích nữa hả?"
"Chứ sao nữa, mày là bạn thân của tao đó. Tao thích ai thì mày cũng phải thích nữa. Đó là nguyện vọng trong lòng tao..."
Tao chịu thua mày luôn...
"Anh Pa tới rồi. Tới theo sau nhau nữa, có đi với nhau không ta?"
Thấy chưa, thằng cha Pa tới rồi... (Dù ai nói cũng không quan tâm câu sau). Hôm nay hắn ăn mặc cực thoải mái. Quần lửng và áo thun màu xanh dương. Nhìn cùi lắm nhưng mà chỉ cần thấy bản mặt hắn thôi là thấy đẹp, có phong cách liền. Thử cho tôi mặc đi, không đời nào đẹp như vậy đâu.
Tôi núp sau lưng thằng Ming ngay khi anh Pa bước vào. Anh ấy không nhìn về hướng này ngay lập tức đâu. Phải trò chuyện với mấy anh Nam khôi khác trước đã. Nhưng mà vậy đó, tôi núp trước. Đeo kính vào nhìn vụng về lắm, cảm thấy xấu hổ trước mặt anh Pa một cách không diễn tả được.
"Núp cái khỉ gì vậy? Độ hot của tao giảm xuống mất. Đi ra."
"Ông già mày, chút đi."
"Anh Pa không có kiếm đâu, thằng quần."
"Không biết, phòng hờ trước.". Tôi ló mặt ra khỏi lưng thằng Ming một chút để nhìn tình hình. Và ngay đúng lúc đó, thằng cha Pa quay qua nhìn về hướng tôi...
Không cần trốn cần tránh gì hắn nữa rồi...
Tôi giả bộ làm mặt ghẹo gan với hắn và quay đi (ra vẻ) quan tâm thứ khác tiếp... Đại khái là tao không có quan tâm mày đâu... Tao không có thích mày... Đại khái vậy.
Nhưng khi nhìn lại lần nữa, tại sao thằng cha Pa vẫn nhìn tôi ta?...
"Ming, mặt tao có gì dính không?". Bắt đầu thấy mất tự tin rồi. Bị thằng đẹp trai thần thánh nhìn chằm chằm tới cỡ đó.
"Cái gì?". Bạn tôi quay lưng lại nhìn. "Sự xấu xí..."
"Ăn chân tao không?". Tôi chửi nó lần nữa. "Đàng hoàng đi."
"Đâu có đâu. Nếu như khác bình thường thì là mắt kính của mày đó."
"Thằng cha Pa nhất định nghĩ trong lòng rằng tao xấu xí rồi đem chọc tao sau này chắc luôn."
"Bình tĩnh đi bạn.". Thằng Ming nói: "Nếu định tưởng tượng theo hướng tiêu cực, thì mày khoan hãy tưởng tượng."
"Nè mấy em, tới tập được rồi đó. Chiều nay chị sẽ có chuyện thông báo đó, có bài tập về nhà cho làm!". Quản lý đoàn dự thi tuyên bố với giọng vang vọng, làm cho tôi và thằng Ming cùng những Nam khôi khác đứng lên để chuẩn bị. Bây giờ tôi quen với nhiều Nam khôi khoa khác lắm rồi và mọi người đều chào tôi cùng một câu...
...Tại sao hôm nay mày đeo kính?
Khi quay lại nhìn thằng cha Pa lần nữa thì biến đâu mất hút rồi. Có vẻ là ghé qua rồi đi giống như tôi đã nói rằng anh Pa thuộc loại: Tao vác mặt tới rồi đó và tao sẽ đi đó, ok? Cứ vậy đi!
Bởi vì nghĩ anh Pa đi rồi, nên tôi mới tập nhảy quên sống quên chết. Mồ hôi nhễ nhại, mệt muốn chết, cho một mất một còn luôn...
"Netr, Netr có dây thun không? Mình khó chịu tóc, không chịu nổi nữa rồi.". Tôi quay qua hỏi Hoa khôi khoa tôi đang thở hồng hộc. Cậu ấy gật đầu. Cậu ấy cũng thấy tôi khó chịu tóc mái ẩm ướt của tôi tới mức nào, nên cậu ấy cột thành chùm cho tôi luôn.
Khỏe cái mặt... Thoải mái ghê... Lần này dù cực cỡ nào tôi cũng không màng...
"Các em, nghỉ giải lao ăn cơm trưa trước nhé.". Một chị thông báo. "Bình thường, vì thiếu kinh phí, chế sẽ để các em tự kiếm gì đó ăn, đúng không? Nhưng hôm nay có đại tỷ đãi đó. Cho tràng pháo tay cho chị Pring, Hoa khôi trường năm ngoái nào..."
Mọi người đều hô hào nhưng tôi thì im thin thít...
Đồ miễn phí mà mày không thích sao, Wayo?...
Thấy ai ai cũng khen chị Pring thế này, chị Pring thế kia, tôi cũng chỉ biết thở dài. Thật ra không phải là không thích chị ấy đâu. Chỉ là tôi thường nghe tiếng đồn tiếng vang lọt vào tai từ các Hoa khôi – Nam khôi năm nhất rằng 'Đó là người yêu anh Pa kìa', đại loại vậy. Nói thẳng nhé, có người nói tới một lần giống như có người đem dao đâm tôi một lần. A... Đau đớn.
"Nhóc Yo, sao lại làm bộ mặt như vậy hả?". Một giọng nói vang lên. Chết cha! Thấy rồi đưa tay lên vái suýt nữa không kịp, anh bác sĩ Kit...
"Chào anh ạ."
"Mày đúng là hài hước thiệt, cơm nè.". Thì ra anh ấy tới giúp phát cơm. Nghe nói anh ấy là bạn của các Nam khôi mà cũng tới giúp, đúng là người tốt.
"Hehe, hôm nay anh cũng tới nữa ạ?"
"Tao bị ép buộc tới.". Anh Kit nói... "Beam, thằng Pa chết tiệt nó... Ơ, cái thằng chết nhát."
"Ờ". Anh Beam xuất hiện ngồi kế anh Kit. Tôi và thằng Ming đưa tay lên vái lần nữa. "Sữa đá... của em đó."
Một ly sữa đá được đưa từ tay anh Beam tới tay tôi. Tôi cười với anh ấy và cảm ơn.
Ít người biết rằng tôi thích sữa đá...
Hay là ly này do...
"Tụi bây để nó ăn cơm đi." Thằng cha Pa đi tới. "Thời gian có giới hạn."
Anh Beam và anh Kit vò đầu tôi tới nỗi tóc tôi rối hết lên và đứng lên bỏ đi... (Từ đàn em xã giao, tôi trở thành đàn em yêu dấu của mấy anh từ lúc nào vậy?)
Thằng cha Pa nhìn mặt tôi trước khi nói. "Đâu rồi? Lời cảm ơn?"
"Cảm ơn cái gì?"
"Thì ly này tao mua."
Ơ... Đúng thiệt hả? "Tưởng anh Beam mua."
Thằng cha Pa làm vẻ mặt giống như tính mắng tôi một chốc... Nhưng lại không mắng... Bỏ đi ngang xương cùng với việc bị bạn anh ấy nói cái gì đó không biết nữa, có vẻ như đang chửi hay chọc ghẹo anh ấy hay sao ấy.
"Mày cũng mắc cười ghê nhỉ.". Thằng Ming nói.
"Cái gì?"
"Bị chứng bác sĩ vây quanh, haha."
"Ông già mày."
"Mấy đứa có nóng không? Xin lỗi nhé, tòa nhà này quạt bị hư.". Nhiều miếng Future Board đang được dùng để quạt phía trên tụi tôi. Mấy anh chị chăm lo cho chúng tôi tốt thật đó. Không phải chỉ biết bắt tụi tôi tập cực thôi đâu. "Chịu đựng chút nhé, buổi chiều sẽ có người tới sửa."
(Future Board : Là miếng bìa làm bằng nhựa polypropylen, gồm 2 miếng phẳng ở 2 mặt, ở giữa là miếng gợn sóng)
*Viu*...
Muỗng trong nay tôi suýt chút nữa bị thổi bay khi bị gió thổi tới từ miếng Future Board của ai đó.
*Viu*...
Dù là tóc mái bị cột thành một chùm còn bị chấn động... cái gì vậy nè?
Tôi ngẩng mặt lên, ra là thằng cha Pa vẫy miếng Future Board qua lại để tạo gió cho đàn em. Nhưng mà mạnh quá mức giống như cố ý, nên tôi kênh mặt lại.
*Viu*...
Con mắt sau mắt kính còn phải nhắm lại bởi sức gió nữa là.
"Mát không?"
Hắn hỏi... Hắn nhất định là đang phá tôi chắc luôn, tên Nam khôi quần này...
"Nếu như tới cỡ này thì thôi khỏi cũng được.". Ăn cơm không vô luôn khi mà thằng cha Pa đứng gần như vậy. Ơ, rốt cuộc tôi không có giận à? Tôi mắc cỡ hả?...
"Ăn đi."
"Ăn thế nào được? Mày quạt tới cỡ đó."
*Viu* *Viu* *Viu*
Biết mình lực mạnh nên hắn làm quá thêm... Tên điên.
"Hay là muốn tao đút?". Anh Pa nói chuyện khiêu khích.
"Pa, đưa đây.". Anh Forth đi tới giành Future Board từ trong tay anh Pa. "Đi ngồi khoe vẻ đẹp trai cho đúng chức vụ bên đó đi, để tao làm cho."
"Anh Forth, xin chào ạ."
"Ờ, chào. Ăn nhiều nhiều đi. Ốm muốn chết, nếu phải khoe da thịt thì mày phải làm sao hả, Yo?"
"Thì em sẽ không khoe chứ sao nữa anh."
"Tao sẽ nói với quản lý đoàn dự thi cho mày khoe."
"Không chịu!"
"Hahaha"
"Hừ..."
Anh Pa bỏ đi rồi... Và rồi chị Pring đi tới chỗ anh ấy cùng với việc đưa ly nước. Có vẻ như là đang đợi chăm sóc anh Pa cho thật tốt .
Chán luôn...
"Nhìn cái gì vậy? Ăn đi."
"Dạ, dạ."
Tôi hút sữa đá trong tay trong khi suy nghĩ. Thằng cha Pa mua sữa đá cho tôi ly thứ bao nhiêu rồi nhỉ? Tôi rất muốn hét vào tai hắn rằng cho người khác hy vọng thì không tốt đâu đó! Nhưng mà thật sự thì hắn cũng đâu có biết tôi thích hắn đâu. Hơn nữa, hắn làm có lẽ là vì hắn là người để tâm người khác và chăm sóc đàn em thôi.
Chắc chỉ có lý do đó thôi...
*************************************************
"Được rồi. Hôm nay tới đây thôi."
Không tin cũng phải tin rằng băng bác sĩ man rợ ở lại từ sáng cho tới tối. Bình thường thằng cha Pa sẽ xuất hiện rồi đi mất. Nhưng hôm nay hắn lại ở lâu, không biết là vì cái gì. Và việc mà hắn ở lại tới hết giờ tập, làm cho cả đoàn đặc biệt hăng hái. Đừng quên đó rằng hắn vừa đẹp trai vừa hot tới cỡ nào. Có người chỉ cần được thấy mặt hắn, người ta đã tươi tỉnh rồi...
... Tôi cũng y chang vậy đó.
"Cái mà chị nói là sẽ có bài tập về nhà đó, tập trung nghe nhé.". Tôi thở hồng hộc mồ hôi đầy mình. Thả mình ngồi xuống kế Nam khôi khoa Kỹ thuật, bạn tôi. Vừa ngồi xuống cái là có anh dùng Future Board quạt cho ngay. Không phải thằng cha Pa đâu, mà là người khác. Tên đó đứng khoanh tay bảnh bao ở bên kia kìa. "Mỗi người Hoa khôi – Nam khôi phải thể hiện khả năng đặc biệt."
Tôi lặng luôn...
Ngoài việc ngủ ra tôi giỏi chuyện nào nữa ta?...
Đi thi fan chân chính 'One Piece' còn có triển vọng hơn, chắc chết.
"Mỗi người sẽ có thời gian trình diễn không quá 3 phút. Ngày mốt phải báo lại cho chị rằng diễn cái gì. Bởi vì việc chuẩn bị dụng cụ rất quan trọng. Hôm nay tới đây thôi nhé. À... Ngày mai đừng quên, 9 giờ sáng..."
Cảm thấy hết sức lực liền... Hết sức hơn cả lúc vừa tập xong nữa. Thằng Ming nhìn có vẻ thoải mái, còn chọn được mình sẽ diễn cái gì nữa kìa. Còn tôi ấy hả?... Tìm một chút sở trường thôi mà cảm thấy khó hơn mò kim đáy biển.
"Mày định ngồi tới khi trời sáng luôn hả?"
Giọng như vậy chỉ có thể là thằng cha Pa thôi đó...
"Ơ...". Mới biết là tôi ngồi suy nghĩ tới nỗi bạn bè ngồi xung quanh biến đâu mất hết rồi.
"Về với tao không?... Tao có đem xe theo."
Yesssssss!
Anh Pa rủ tôi về chung! Hey, thiệt không vậyyyyyyyy!
Tôi há hốc mồm, nhìn người đẹp trai đứng cao quá đầu.
"Cái gì?... Sao lại nhìn như vậy?"
"Mày tới mánh gì vậy? Gỗ ép* hả? Cái gì nhập mày vậy?". Tôi thật sự sốc đó, mấy anh em...
(Chơi chữ: mánh với cây,gỗ cùng một từ nhưng 2 nghĩa)
"Gỗ tếch để đập đầu mày. Rốt cuộc có về chung không?"
"Về, về.". Có vẻ như tôi hơi háo hức quá, nhưng mà thôi kệ. Ai lại ngờ rằng tự nhiên thằng cha Pa rủ tôi về chung.
"Ừm, tao đợi ở ngoài xe nhé."
Tôi nhìn theo bóng lưng cao cao của thằng cha Pa cùng với tình trạng há hốc mồm. Vẫn đang sốc trong khi thằng Ming đi tới bên cạnh và đưa balô cho tôi.
"Để tao đưa mày về."
"Mày... Hôm nay không cần."
"Tại sao vậy?"
"Về với anh Pa."
"Cái gì?". Thằng Ming la rít lên. "Làm tư thế nào vậy? Tư thế khó hay sao mà anh ta lại muốn đưa mày về hả? Eh... Sao sao từ vụ sữa đá rồi đó. Anh Pa sao vậy ta? Thích bạn tao rồi hay sao?" Thêm một tràng dài...
"Không biết, nhưng mà mày giúp tao ghi lại ngày hôm nay là ngày lịch sử nhé.". Tôi vỗ vai bạn.
"Cư xử cho đàng hoàng đó."
"Thiệt chứ.". Tôi nhịn than thở không được. "Sao lại rủ về chung vào ngày tao xấu xí vậy chứ?"
"Xấu chỗ nào? Cũng dễ thương mà." Thằng Ming này cũng lạ. Mắc gì mà tự nhiên khen tôi. "Hôm nay nhiều thằng khen mày cho tao nghe mấy lần. Thằng quần, tao phải mệt vì cản tụi nó cho mày đó."
Tôi nghĩ là nó giỡn thôi... "Hẹn gặp lại ngày mai."
"Lau mồ hôi chút đi, bốc mùi trong xe anh ấy thì sao?"
"Ờ nhỉ. Trời, áo tao ướt mồ hôi không."
"..."
"Có xà bông không?"
"Mày định tắm luôn hả? Hahaha, đi đi. Anh ấy không nói gì đâu. Anh ấy biết là mày vừa tập mà."
Tôi cắn móng tay căng thẳng. Xung quanh mọi người bắt đầu dần dần đi ra hết rồi. Tôi không thể để thằng cha Pa đợi lâu được. Mắc công hắn lại than...
Trên đường đi tới bãi đậu xe, tôi cực kỳ hồi hộp. Mặc dù mệt gần như hết sức lực nhưng bây giờ tại cảm thấy phấn khởi và vui tươi quá mức... Bình tĩnh đi Yo, bình tĩnh. Ngươi đừng có đi cưỡng bức người ta đó.
"Lo từ biệt ai mà dữ vậy, lâu như thú."
Thấy tên đẹp trai đứng dựa xe mở miệng rồi, tôi xin phép đổi suy nghĩ ngay lập tức. Không cưỡng bức hắn nữa...
"Nói chuyện với Ming."
"Đi được rồi. Đói bụng muốn chết."
Ê... Không phải chỉ có về phòng trọ, được đi ăn chung nữa...
Tôi nghĩ rằng tôi bắt đầu dùng hết công đức của bản thân rồi đó, phải tích đức thêm nữa. Sao lại may mắn tới mức này chứ?
Tôi đi từ từ dừng lại trước mặt tên đẹp trai có chiếc Audi màu trắng làm nền. Thần linh phù hộ, sắp được ngồi Audi của thằng cha Pa. Nước mắt sắp rớt rồi. Muốn chụp hình đăng lên Facebook cho người ta tức chơi...
"Muốn ăn gì?". Anh Pa hỏi.
"Hỏi thật, chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao tự nhiên lại..."
"Cũng không có gì.". Anh Pa đi vòng qua chỗ ngồi người lái. "Tối qua mày giúp tao không bị mưa ướt."
"À... vậy hả?"
Cảm ơn bản thân vì đã dám điên rồ đi bung dù cho hắn rồi đó. Không thì chắc là không có thêm khoảnh khắc với anh Pa đâu...
"Vậy rốt cuộc muốn ăn gì?"
"Phải chiều ý tao sao? Tùy ý mày đi."
"Phải chiều theo ý người nhỏ tuổi hơn."
"Cái gì cũng được. Tao ăn được hết." ... nếu mày muốn ăn.
"Ưm... Có quán ngon. Để dẫn tới đó vậy."
Hey, đây là điều phải ghi lại trong lịch sử Thái Lan. Từ lúc sinh ra tới giờ, mới được lên xe thằng cha Pa, ở riêng một chỗ với anh Pa, còn được chiều ý muốn ăn gì nữa chứ (Dù cho không có nói thẳng đi chăng nữa). Đây rõ ràng là thiên đường. Chỉ bấy nhiêu thôi tôi cũng đủ mơ mộng ba ngày bảy đêm rồi...
Xe khởi hành... Trong khi sự im lặng bắt đầu dần dần mò vào trong xe.
Xe anh Pa sạch sẽ... Có mùi thơm của con trai quyền quý cực kỳ. Không có bụi, khay đựng đồ bóng loáng. Nhìn cũng đủ biết là người yêu xe tới cỡ nào. Tôi lén nhìn quan sát xung quanh. Cố gắng ghi nhớ chi tiết cho hết rằng xe anh Pa như thế nào.
"Không hổ danh học khoa Khoa học. Không biết là nên gọi thích quan sát hay ham học hỏi nữa."
Thằng cha Pa chắc là quan sát tôi qua khóe mắt.
"Không nói là nhiều chuyện luôn đi."
"Mắc công mày trách tao bất lịch sự."
Tin anh ấy luôn...
*Rrrrr* *Rrrrr* *Rrrrr*...
Điện thoại anh Pa rung lên... Anh ấy giữ vô lăng bằng một tay, còn một tay thì cầm lên xem. Đó là tư thế rất ư là bình thường, nhưng vì tôi thích anh ấy kìa, nên tôi mới nghĩ rằng tư thế đó rất ngầu...
Vừa nhìn xong là để lại vào chỗ cũ không lưỡng lự.
"Sao không bắt đi."
"... Thôi."
Tôi không dám nói gì tiếp... Một lúc sau, điện thoại lại rung lên. Tôi liếc nhìn xem anh Pa có bắt hay không. Anh ấy cứ để cho điện thoại rung như vậy.
"Bắt máy đi.". Nói là không rảnh để nói chuyện cũng được mà. Có vẻ người bên đầu dây kia có việc quan trọng, không ngừng gọi tới như vậy.
"Mày bắt giùm tao đi."
"Liên quan?... Khùng hả?"
"Thử đi."
Ơ... Tôi nhận điện thoại mà anh Pa đưa cho. Màn hình hiển thị số lạ bởi vì anh Pa không lưu số này. Tôi nhấn bắt máy.
"Xin chào ạ."
"Pa phải không? Đang làm gì nè?". Giọng phụ nữ ra vẻ đáng yêu, dễ thương... Tôi quay qua nhìn anh Pa bằng bộ mặt rụt rè. Trong khi anh Pa bắt đầu cười ở khóe miệng một chút, có chút xíu thôi.
"Thật ra..."
"Tại sao không bắt máy vậy? Không rảnh nói chuyện hả? Hôm nay có người thấy Pa trông chừng mấy em Hoa khôi – Nam khôi nữa. Mệt không?"
"Thật ra thì..."
"Nếu mệt thì để mình tới tìm, chịu không? Pa vẫn ở phòng trọ cũ hay không? Mình giúp Pa được đó."
Lặng.
Câm lặng luôn...
Nói giúp là giúp thế nào?
"Giúp gì ạ?"
"Thì giúp... như vậy đó. Miễn phí nhé, không tính tiền."
Ông già màyyyyyyyyyy....
Tôi mở miệng định chửi đầu dây bên kia hết mình nhưng vừa nhận ra đây không phải điện thoại tôi. Tôi quay qua nhìn chủ nhân điện thoại vẫn đang lái xe và làm vẻ mặt thờ ơ không biết gì hết. Chắc chết! Có phụ nữ tới ngủ chung kiểu dâng mình một cách tận tình, hắn vẫn làm ra vẻ thờ ơ...
Nhưng nếu không thờ ơ thì tôi chắc là đã thích nhầm người... Ai đời lại có phụ nữ như vậy hả?
"Không sao ạ. Anh Pa không thích hàng miễn phí."
"Eh?..."
"Lần sau đừng gọi tới nữa đó."
"Này..."
"Vậy đi."
"Mày là ai vậy!"
"Ơ...". Nên trả lời thế nào để mụ không đeo bám anh Pa nữa ta?... "Đàn em ạ, đàn em thân cận. Thôi nhé."
Tôi nhấn cúp máy. Đưa điện thoại cho anh Pa đang đưa tay tới nhận. "Gì vậy chứ? Có loại phụ nữ như vậy trên đời này nữa hả? Rồi lấy số mày từ đâu vậy? Nguy hiểm đó. Nếu như mày mù quáng nhận lời cô ta thì biết làm sao?... Không phải sẽ tệ lắm sao?"
"Lùn..."
"Cái gì?"
"Bình tĩnh đi.". Anh Pa mím môi như đang cố nhịn cái gì đó giống nụ cười.
Chết chưa...
Lỡ miệng quá trời luôn...
"Ơ...". Xạo đi mày. Xạo gấp, Wayo. "...Đó là rắc rối của xã hội về sau đó, rắc rối của mày nữa. Mày phải cắt cho đứt."
"Từ chối nhiều lần rồi, nhưng vẫn bám..."
"Không biết cách chặn số hả?"
"Chặn rồi. Vẫn gọi tới như cũ."
"Vậy thì đổi số."
"Lùn..."
"Cái gì?"
"... Bình tĩnh đi mà."
Sao tôi cảm thấy mất hình tượng với thằng cha Pa dữ vậy ta? Tôi thật sự không hiểu...
"Nếu như có kiểu như vậy gọi tới nữa thì nói nhé."
"Làm gì?"
"Tao sẽ bắt máy cho."
Dù là nói chuyện cũng đừng có mong...