Chereads / Poker Face / Chapter 2 - Chương 2: Đi đêm

Chapter 2 - Chương 2: Đi đêm

Tích tắc. Tích tắc.

Lật người sang phải.

Tích tắc. Tích tắc.

Lật người sang trái.

Tích tắc...

Hướng mặt lên nhìn trần nhà.

Tích tắc...

Yumeni chán nản ngồi dậy, vò đầu tóc của mình thành tổ quạ. Không thể hiểu đợc tại sao nó khong thể ngủ được, gần 10 giờ đêm rồi...

Cuối cùng Yumeni quyết định đi ra ngoài đi dạo. Thời gian này là khoảng thời gian trẻ con không nên nên ra ngoài đường nhất, cơ mà không ngủ được và chỉ quanh quẩn ở nhà thì chả thoái mái tí nào.

---

Một chiếc bánh bao nóng hổi cầm trên tay, Yumeni cắn một miếng. Giờ này còn chỗ bán đúng là hiếm có, và chiếc bánh bao này ngon thật.

Đi qua một công viên, Yumeni dừng chân và ngồi lên chiếc xích đu ở đó. Gió lạnh nhẹ thổi bay mái tóc đen dài, ánh trăng êm dịu đáp trên gương mặt non nớt, trẻ con của Yumeni.

- Yên bình ghê, lâu lắm rồi mới trải nghiệm làm cú đêm thế này.

Yumeni ngửa đầu lên, cảm thán và hít sâu, lấp đầy hai lá phối bằng không khí lạnh về đêm.

- Thôi mà, Shinichi! Tớ nghĩ chúng ta không nên đến trường muộn thế này đâu!

- Thì tớ đã bảo cậu ở nhà rồi mà! Bố mẹ cậu mà biết cậu lẻn ra khỏi nhà thế nào cũng mắng!

Có tiếng cãi cọ vang vọng trong không gian, đánh vỡ tâm trạng tận hưởng thời yên tĩnh của Yumeni. Yumeni để nửa con mắt nhìn hai đứa trẻ cung tuổi mình vừa đi vừa cãi nhau. Thấy đờn hai gương mặt quen thuộc, nó không khỏi thở dài.

Là Shinichi và Ran. Thế quái nào giờ này cũng gặp hai người vậy!?

Cót két ~

- Cái... Cái gì vậy!?

Ran hoảng sợ núp sau lưng Shinichi, hai đôi mắt ngưng trọng nhìn về phía công viên.

- Các cậu l��m gì ngoài này vào lúc trễ thế này? Nguy hiểm lắm đấy.

Yumeni đi về phía hai người bạn. Thấy được người quen, thanh mai trúc mã cùng nhau thở phào. Cứ tưởng thứ gì chứ...

- Câu nói đó không phải nên dành cho cậu sao? Cậu làm gì vào giờ này ở công viên?

Shinichi liền hỏi ngược lại.

- Không ngủ được nên ra ngoài dạo.

Yumeni trả lời.

- Cậu ngủ sớm vậy?

Ran khá ngạc nhiên.

- Ba mẹ bắt thành thói quen rồi. Nhưng giờ tớ đang sống một mình nên cũng không cần tuân thủ quá.

Yumeni nhún vai. Đây là sự thật, gia tộc Jabami khá là quy củ, cứ nhìn trưởng nữ là chị cả của nó đi là biết. Vì nó là con út và nó hay biểu hiện bản thân không thích cờ bạc rõ rệt nên ba mẹ nó thấy được nó rất "vô dụng" trong nhà này nên "thả rông" nó để nó cũng không cần phải tuân quá nhiều quy tắc. Đó cũng là lý do nó mới có thể thoái chuyển ra khỏi nhà Jabami và sống một mình ở nơi này.

- Sống một mình? Ba mẹ cậu...

Shinichi tự dưng bày ra vẻ mặt nghiêm trọng. Nhìn sắc mặt của cậu, cậu biết cậu đang nghĩ gì rồi, tiêu cực quá đó chàng trai à.

- Ba mẹ tớ sống ở trung tâm Tokyo vì đặc thù công việc ở đó. Đừng có nghĩ lung tung.

Yumeni cho cậu một ánh mắt cá chết.

Shinichi giật mình, toát mồ hôi. Được rồi, do lậm vài truyện trinh thám có mấy nhân vật có hoàn cảnh bi đát quá thôi.

- Còn hai cậu? Làm gì vào giờ này?

Yumeni hỏi. Thật ra hỏi cho có lệ vậy thôi chứ cô nghe được cuộc trò chuyện của hai người rồi.

Dạo gần đây trường cấp 1 Teitan, nơi mà cô đang học, bỗng có tin đồn về bóng ma thường xuất hiện vào đêm trăng trong ở trong thư viện, đặc điểm nhận ra bóng ma đó là chiếc mũ kì quái đội trên đầu và giọng nói nghe rất ghê rợn.

Hum, ma trong trường học sao? Khá thú vị đó.

Ran kể lại ý định của hai người họ cho cô nghe, cô vờ như không biết mà bày ra vẻ mặt kinh ngạc, sau đó thì bày ra biểu cảm hứng thú dạt dạo. Trình độ diễn xuất vừa đủ đậu vào trường sân khấu điện ảnh á.

- Tớ đi cùng được chứ? Tớ cũng thấy nó khá thú vị... Đi thêm một người coi như để tìm kiếm manh mối nhanh hơn thì sao?

Yumeni đề nghị. Lúc nói nửa đoạn thì thấy Shinichi há miệng định nói gì đó thì bị cô chèn thêm một câu, đảm bảo cậu ta sẽ vứt cái suy nghĩ muốn đuổi cô đi.

Có chuyện vui phải phải hóng chứ :)

Shinichi xem xét lại, đúng là không có chỗ nào để phản bác.

- Đừng có gây rắc rối gì đấy.

Để lại một câu cảnh cáo rồi bỏ đi trước. Yumeni không tức giận gì đối với thái độ "già người" kia của Shinichi. Cô đi theo hai người tới trường Teitan.

---

Tới thẳng thư viện, không chút do dự hay sợ hãi, trên đường đi Yumeni không hề hạ xuống nụ cười của mình dù chỉ một giây, cứ híp mắt cười cười. Shinichi không cần hỏi cũng biết nó đang có hứng thú dạt dào với lời đồn trong trường học. Y hệt cậu vậy.

Cả ba xém nữa bị phát hiện bởi chú bảo vệ trong trường học, nhưng may là chú ấy đang trong tình trạng say rượu nên cũng không ở lại lâu, lập tức dời đi.

Sau khi bác bảo vệ nát rượu rời đi, Yumeni vẫn cảm thấy có gì đó không đúng ở trong thư viện tối om như mực này.

Nó cảm nhận được có một sự hiện diện khác trong thư viện ngoài ba người bọn nó.

Ran xém nữa la lên khi thấy cái bóng in trên sàn. Yumeni nhìn tới, có chút thất vọng khi thấy cái thứ tạo nên cái bóng nhin như người kia. Chỉ là chiếc móc rèm hỏng khiến rèn rũ xuống thôi.

- Về thôi, chẳng có gì ở đây đâu.

Shinichi với vẻ mặt cá chết chán chường định mở cửa rời đi thì đúng ngay lúc Yumeni đang quan sát và vô tình ngẩng lên nhìn, ánh mắt đụng phải một bóng đen ngồi thản nhiên trên giá sách.

- Ô, xuất hiện rồi này. Bóng ma trong tin đồn.

Yumeni cười cười.

- Cái gì!?

Shinichi cùng Ran động loạt giật mình nhìn tới Yumeni rồi nhìn theo hướng nhìn của nó. Đúng là nó xuất hiện rồi!

- Trông cô bé có vẻ không hoảng sợ khi thấy ta nhỉ?

Bóng đen đó nói với Yumeni.

- Do xem phim kinh dị nhiều thôi.

Yumeni trả lời, suýt nữa làm bóng đen đó ngã khỏi giá sách vì câu trả lời có hơi kì quái của nó.

Có đứa trẻ con nào thích xem phim kinh dị vào tuổi này không??? Không thấy kì quái còn kì lạ hơn.

- Hai người quen nhau à?

Shinichi có chút không thích ứng đợc hoàn cảnh lúc này. Yumeni chả tỏ ra thái độ hoảng sợ như Ran mà bình thản đáp lời của bóng đen kia, trông cứ như hai người có quen biết nhau ấy.

- Không. Cơ mà...

Yumeni híp mắt cười nói, đang định nói gì đó thì lại hướng ánh mắt đến bóng đen đó. Bóng đen đó im lặng, có lẽ là đang chờ đợi lời tiếp theo của nó?

- Ừ, không quen. Giọng nghe ghê thiệt sự, như vịt đực ấy.

Kéo dài tiếng mấy giây cuối cùng chỉ phun ra mấy từ mang tính chất gây thù hận.

Đúng vậy, không quen. Yumeni sẽ không nói giọng nói đó đã bị thay đổi đâu, và nó không biết bóng đen đó là ai. Không hề.

Bóng đen: Con bé này biết cách khịa lắm ('-')

Shinichi: Con nhỏ này đáng nghi thật sự (-_-)

Ran: Bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì vậy? ('^')

Yumeni: Ơ kìa, mọi người, tớ không biết gì mà (^v^)

- Chú mày chưa tìm hiểu kĩ liền bỏ về. Làm vậy đúng là sai lầm lớn nhất đấy.

Để tránh bầu không khí tự dưng lâm vào kì quái, bóng đen đó lên tiếng, lôi kéo sự chú ý của hai người kia, còn Yumeni đứng một bên xem kịch.

Nói qua nói lại, bầu không khí lâm vào sự căng thẳng. Đã có lúc Shinichi nhờ Ran (hoàn toàn quên mất Yumeni) chạy đi báo bác bảo vệ nhưng cửa thư viện không thể mở. Cả hai lo lắng đến toát ròng rã mồ hôi.

Yumeni nhìn tới cây lau nhà ở phần tay cầm bị buộc dây ở đầu và đang dựa chéo, chắn cánh cửa lại. Nó âm thầm thở dài, đúng là ông thầy, thích chơi đùa tâm lý con người ta thật.

Kết thúc vở kịch là Shinichi chấp nhận lời thách thức của bóng đen, bóng đen đó phóng con dao cắm xuyên qua ví da, găm vào cửa rồi biết mất.

Yumeni nhẹ giật khóe mắt, ông thầy à, biết thầy có tay nghề nhưng đừng có chơi kiểu đó được không? Họ là trẻ con đấy.