Chereads / Tomorrow( Hi vọng ngày mai ) / Chapter 1 - Chương 1 : Khởi đầu cho ngày mai

Tomorrow( Hi vọng ngày mai )

dong_hiep2112
  • --
    chs / week
  • --
    NOT RATINGS
  • 3.1k
    Views
Synopsis

Chapter 1 - Chương 1 : Khởi đầu cho ngày mai

" Xuống ăn sáng nào Jiro, cả nhà đang đợi đó " - Mẹ tôi nói vọng từ dưới nhà lên

Sau tiếng gọi, tôi nhanh chóng bước xuống nhà tay cầm lấy miếng bánh mì trên bàn ăn, uống vội cốc sữa rồi ra cửa thay giày.

" Sao không ngồi xuống ăn sáng cho đàng hoàng rồi hẵng đi, cái thằng bé này." Mẹ tôi nhìn tôi nhăn nhó nói.

" Nhớ kĩ lời ba dặn chưa đó, ở nhà nhớ phải..."

" Con nhớ kĩ lắm rồi mà ba, nhớ đến mức nó in sâu vào đầu con luôn rồi." - Tôi uể oải cắt lời ba.

" Vậy con đi học đây."

" Ở nhà ăn uống cho đầy đủ  nha. Hẹn gặp lại " - Mẹ tôi vẫy tay chào cười vui vẻ.

Nhưng chưa kịp bước ra tới cửa chị tôi liền cất tiếng :

" Mà này, đừng có dẫn bạn gái về nhà rồi làm mấy chuyện linh tinh đấy nhé " - Miệng vừa ăn vừa cười rõ to. Tôi thì làm gì có bạn gái cơ chứ. Haizz quả là bà chị phiền phức.

Giờ thì hãy để tôi giải thích chút về tình cảnh hiện tại của mình. Tôi tên Rihito - Nakamura Rihito là học sinh năm ba trường cao trung Tokyo và là con thứ của gia đình, cũng vì vậy nên mọi người trong nhà gọi tôi là Jiro. Hôm nay là ngày đầu tiên của năm học mới nhưng cũng chính là ngày mà ba mẹ tôi bắt đầu chuyến du lịch bên châu Âu của mình. Điều đó đồng nghĩa với việc họ sẽ không về nhà trong vài tháng tới. Còn chị tôi năm nay 25 tuổi và sẽ đi công tác dài hạn từ hôm nay. Vậy là tôi sẽ sống một mình cho đến khi họ trở về nhưng tôi rất vui vì điều đó.

Tôi đi bộ đến trường một cách chậm rãi để thưởng thức bầu không khí trong lành sảng khoái của buổi sáng và ăn nốt chỗ bánh mì mang theo từ nhà.

" A, Rihi. Chào buổi sáng."

Tiếng nói phát ra từ phía sau tôi. Không cần quay lại tôi cũng biết đó là ai. Tôi không chào lại mà tiếp tục đi.

" Á. Làm cái gì vậy chứ? " - Tôi bị đánh vào sau lưng.

" Gì cái đầu ông ấy. Ít ra phải chào lại người ta một tiếng chứ."

" Mới sáng ra mà nhìn mặt đã như thằng chết trôi thế kia. Tóc vẫn còn bù xù sau gáy kìa."

" Kệ tôi. "

Quên chưa nói, tôi là một người lúc nào trông cũng ảm đạm, mọi người thường nói tôi tự kỉ vì tôi luôn thích ở một mình và điều này đã giúp tôi tránh được hầu hết mọi rắc rối, phiền phức. Và dĩ nhiên điều đó làm tôi trở lên cách biệt với nhười khác và dần bị lãng quên sự hiện diện trong lớp học.

" Này, năm nay ông học lớp nào thế? "

" 3-B ''

" 3-B sao? " - Đột nhiên Yuuto đi chậm hẳn lại phía sau, miệng lẩm bẩm gì đó trông có vẻ hơi buồn.

" Sao thế?" - Tôi cũng đi chậm lại

" H..Hử, không có gì. Chỉ là tự dưng tôi nghĩ ông sẽ cảm thấy nhớ tôi khi không được học chung với tôi nữa. Với cái bản mặt như thế kia thì ông kiếm đâu ra bạn cơ chứ. Hehe. '' - Yuuto vỗ ngực nói ra vẻ tự hào.

Tôi liếc nhìn Yuuto và cũng không nói gì thêm. Chúng tôi tiếp tục đến trường với vài câu chuyện ngắn không đầu đuôi và có ghé qua tiệm tạp hóa mua vài thứ. Tôi và Yuuto chơi với nhau từ bé, nahf của chúng tôi cách nhau một đoạn đường không xa. Yamada Yuuto là một cô gái thông minh, hoạt bát và năng động nhưng với tôi lại là một cô gái luôn ồn ào và phiền phức. Chúng tôi học chung lớp với nhau từ nhỏ nhưng năm ngoái do chính sách của nhà trường thay đổi nên chúng tôi bị xếp lại lớp. Tôi được xếp vào lớp 3-B còn Yuuto là 3-A. Điều đó cũng không có gì lạ, một học sinh ý thức tốt và  học lực suất sắc như cô ấy thì vào lớp A là điều dễ hiểu. Còn tôi chỉ là một tên không có ý chí, không có nổi một tia hi vọng nào về cả học lực lẫn thể thao.

7:15 am. Tại sân chính của trường.

Khung cảnh trường vẫn không có gì đổi mới vẫn nhàm chán với sự ồn ào ầm ĩ của các CLB đang tranh giành những học sinh năm nhất vừa nhập trường hi vọng rằng họ sẽ cảm thấy thích thú và tham gia CLB.

" Cậu ta nhìn bên em trước, mong Senpai hãy thả cậu ấy ra."

" Đừng có nói ling tinh, rõ ràng cậu ấy có hứng thú bên chị hơn nên em đừng ép người ta. Bỏ tay ra nào."

Cuộc tranh cãi như vậy như một phong tục của trường năm nào cũng xuất hiện vào khoảng thời gian đầu năm học khi học sinh năm nhất mới vào trường. Năm tôi nhập học để tránh những vụ lôi kéo vô bổ kiểu vậy, tôi đã vòng qua cửa phụ rồi lên thẳng lớp học. Nhờ đó mà tôi đã thoát khỏi những cuộc tranh dành thừa hơi của các Senpai khóa trước.

" Rihi năm nay vẫn không địnhvào CLB nào sao? " - Yuuto cất tiếng hỏi.

" Um "

" Như vậy sẽ chán lắm đó. Hay gia nhập CLB Nhiếp Ảnh với tụi mình nè. "

" Không. " - Tôi trả lời một cách không do dự.

" Gì vậy chứ, ít ra cũng phải suy nghĩ rồi mới trả lời chứ. "

Mà rõ ràng biết trước câu trả lời rồi mà sao mình vẫn cảm thấy đau lòng nhỉ. " - Cô ấy thở dài than vãn.

" Biết trước vậy rồi thì đừng có hỏi. "

" Rồi rồi, không có lần sau đâu. Ông đi trước đi nhé tôi ra phụ giúp CLB một tay đây. Gặp lại ông sau. "

" Um, gặp sau. "

Năm nào cũng vậy cô ấy đều mời tôi gia nhập CLB mặc dù biết chắc rằng tôi sẽ từ chối. Yuuto là một cô gái tốt bụng, luôn tràn đầy nhiệt huyết. Nhìn lại bản thân thì tôi chỉ là một thằng thất bại không hơn không kém. Tôi không hề nghiêm túc với bất kì việc nào tôi làm. Mọi thứ với tôi đều hời hợt, tôi chỉ làm ở mức vừa đủ những việc cần thiết phải làm hoặc những viết bắt buộc phải tuân theo để hạn chế tối đa những rắc rối không đến với mình.

Tại phòng thể chất. Bầu không khí im lặng trang nghiêm.

"...Tại đây thầy xin tuyên bố : Năm học mới của chúng ta chính thức bắt đầu. " Sau bài phát biểu dai dẳng của Hiệu trưởng và tiếng vỗ tay của toàn thể học sinh, cuối cùng tôi cũng được thả về lớp. Đối với tôi, cái bài phát biểu chán ngắt y như năm ngoái đó là một cực hình. Nó khiến đầu óc tôi trở nên mơ màng, buồn ngủ và oàn thân trở nên mệt mỏi. Cảm giác như lúc đó thời gian ngừng trôi vậy.

Tôi bước vào lớp học bỏ qua những người xung quanh. Những người học chung lớp trước kia và cả những người mới chuyển thì với tôi đều là người lạ cả. Tôi còn không nhớ nổi một nửa tên của học sinh lớp cũ. Tôi đi thẳng đến chỗ ngồi của mình đã được chỉ định sẵn ở trên bảng. Bàn tôi xếp thứ tư ngay cạnh cửa sổ hướng ra sân thể dục. Đó là một nơi lý tưởng để tôi thư giản và ngắm nhìn cảnh vật.

Sau hồi chuông thông báo vào tiết vang lên, tôi lò dò từ trên sân thượng của trường xuống lớp học. Khi tôi vừa bước đến chỗ ngồi thì có giáo viên bước vào cửa.

" Im lặng và ngồi về đúng vị trí. "

Lớp tôi nhanh chóng ổn định, không ai dám hé miệng phát ra tiếng động. Tôi mơ màng nhìn ra cửa sổ đón lấy những cơn gió mát dịu.

" ... Cộc ..cộc. " - Một chiếc thước gỗ dài và khá dày được gõ lên bảng chỉ vào dòng chữ " Katsumi Yuhiko ".

" Katsumi Yuhiko. Tôi là giáo viên bộ môn thể dục và được giao phụ trách lớp này. Mong chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ. " . Lớp tôi vỗ tay sau lời giới thiệu của Sensei

" Yes. Vậy là xong màn giới thiệu. Tiết chủ nhiệm kết thúc tại đây, khi nào có báo hiệu hết tiết thì chúng ta nghỉ. Lớp tự quản. "

Bóng của Katsumi - Sensei đã khuất dần sau cánh cửa mà lớp tôi vẫn còn chưa hết sững sờ trước màn giới thiệu cộc lốc không đầu đuôi đó. Nhưng tình trạng này kéo dài không lâu, một lúc sau tiếng xì xèo đã bắt đầu nổi lên.

" Bộp.bộp.. " - Tiếng đập tay của một ai đó.

" Các bạn, mình xin chút thời gian để đề nghị. "

" Như các bạn đã thấy do sự thay đổi chính sách của trường nên chúng ta đã có sự thay đổi về lớp học và thành viên trong lớp. Mình muốn các bạn hãy tự giới thiệu một chút về bản thân để mọi người có thể hiểu rõ hơn về nhau và cũng để lớp chúng ta có thể đoàn kết. "

" Mình xin phép giới thiệu trước. Mình tên Yoshida Harosu, tưng học lớp 2-A và hiện tại là đội trưởng đội bóng của rường. Mong được mọi người giúp đỡ. "

Và nhờ bài phát biểu của tên đẹp mã đó mà tưng người trong lớp đã tự giới thiệu về mình cho mọi người, người thì trong CLB âm nhạc, người thì trong đội bóng chày. Tai tôi thỉnh thoảng vẫn hướng vào trong lớp nhưng hầu như trong suốt khoảng  thời gian màn giới thiệu đó dường như toàn thân thể tôi đều hướng về những ngọn gió bên ngoài cửa sổ.

" Hình như lúc nãy cậu vẫn chưa giới thiệu về mình phải không? "

" Um " - Tôi đang mơ màng buồn ngủ thì có người hỏi

" Vậy mình xin phép giới thiệu lại. Mình tên Yoshida Harosu, cứ gọi mình là Harosu cũng được. Mong được cậu giúp đỡ. " - Cậu ta không hề thấy phiền khi phải giới thiệu lại.

" Um, nhớ rồi. Cậu là tên tóc vàng đẹp mã. Nakamura Rihito, cứ gọi tôi thế nào mà cậu muốn " - Tôi liếc qua nhìn cậu ta rồi trả lời song mắt lại dán ra ngoài.

" Thế Rihito - kun. Tôi gọi cậu bằng tên nhé "

Cậu ta ngồi ngay phía trước tôi. Nếu không nhờ cậu ta bắt chuyện thì có lẽ tôi sẽ chẳng nhớ nổi tên những người xung quanh.

"Ano, Rihito - kun phải không nhỉ. " - Một cô gái ạ ngồi kế bên bàn tôi

" Ai vậy. "

" Mình là Yuuki Nakashi, mình ngồi bền kế bên. Chắc cậu không nhớ chứ năm ngoái chúng ta đã học chung một buổi hào nhạc chung của hai lớp."

"Xin lỗi nhưng mình không nhớ. "

" À không sao dù gì cũng có học chung một lần. Rất vui được làm quen mong cậu giúp đỡ trong thời gian tới." - Cô ấy đưa tay ra phía trước đợi tôi bắt lại.

" U...um. Mong được giúp đỡ." - Cái bắt tay làm quen đó khiến tôi phát ngượng, mặt tôi đỏ bừng. Dù sao thì tôi cũng chưa lắm tay con gái lần nào ngoài mẹ tôi.

Cùng lúc đó chuông báo giờ nghỉ trưa đã bắt đầu.

" Được nghỉ rồi, chúng ta đi ăn trưa thôi chứ  Yuuki - chan và cả Rihito nữa. "

" Hai người cứ đi trước đi, lát nữa tôi sẽ đi sau" - Tôi từ chối vì định lên sân thượng ngồi ăn một mình nhưng

" Thôi nào Rihito-kun, đăng nào cũng phải đi ăn thế nên đi chung luôn cho vui. Đứng dậy đi nào!" - Yuuki vừa nói vừa kéo tôi. Cô ấy có nụ cười thật đẹp.

Đối diện trước nụ cười của Yuuki, cả người tôi dương như không còn sức để kháng cự. Có lẽ do tôi không lỡ từ chối lời mời của hai người họ hoặc cũng có thế không phải vậy. Lý do thực sự khiến tôi phải tù bỏ ý định ăn một mình là gì có lẽ chính tôi cũng chưa tìm ra câu trả lời cho mình.

Trên chuyến bay hướng tới Paris.

" Không biết giờ này Jiro ăn uống gì chưa. Có khi thằng bé lại trốn đi đâu đó ngồi ăn một mình nữa. '' - Một người phụ nữa nói với chồng của mình.

" Haha thằng bé là vậy mà trước nay nó toàn ăn một mình còn gì. "

" Chắc Jiro đang nhớ chúng ta lắm đây. Khi nào trở về phải mua thật nhiều quà cho thằng bé mới được. "

" H...hắt xì.i " - Đột nhiên tôi cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

" A, Rihi " - Yuuto ngồi ăn phía trước vẫy tôi.

Sau khi lấy được bừa trưa của mình tôi ngồi xuống đối diện cô ấy.

" Đi ăn một mình à? Những người khác đâu."

" Họ đang bận chút việc tí họ sẽ ăn sau. Mình thấy hơi đói nên đi ăn trước ấy mà. Hihi."

" Xin lỗi đã để cậu phải chờ Rihito." - Harosu và Yuuki cũng tiến lại gần bàn chúng tôi.

" Không vấn đề."

" H...hở..Mình có đang mơ không?. Rihi có bạn mới.." - Yuuto bật dậy khỏi ghế tỏ vẻ ngạc nhiên ra mặt . Còn tôi chẳng buồn giải thích mà tập trung vào phần ăn của mình.

" Hân hạnh được gặp. Mình là Yoshida Haruso"

" Còn mình là Yuuki Nakashi"

" A...a..xin lỗi đã thất lễ. Mình là Yamada Yuuto bạn của Rihi. Mời hai người ngồi." - Yuuto đỏ mặt cúi người xin lỗi.

Tôi vẫn chẳng buồn mở miệng nói gì vẫn cứ tập trung thưởng thức hương vị của đồ ăn và rồi chính tôi đã trở thành chủ đề nói chuyện của ba người họ. Những tật xấu của tôi lần lượt bị lôi ra bởi cô bạn thân gần nhà và chúng trở thành trò cười cho bọn họ trừ tôi.

Sau một ngày ở tường dài đằng đẵng cuối cùng thì chuông báo đã lên tiếng.

" Hẹn mai gặp lại." - Yuuki chào bọn tôi ra về.

" Tôi cũng về đây. Bye '' - Haruso cũng ra về với hai cô bạn đứng đợi sẵn ngoài cửa.

" Tên đẹp mã có khác, haizz. Mà, chắc mình cũng về thôi." - Tôi từ từ rời khỏi phòng học ra về.

Dừng lại trên cầu, tôi nhìn xuống mặt sông ngắm nhìn hình bóng mặt trời đang lặn dần đi. Tôi nghĩ : " Một mình Yuuto đã ồn ào lắm rồi mà giờ cả ba người họ lại thân với nhau thì không biết ngày mai của tôi sẽ ra sao đây". Yuuto, Yuuki và Haruso cả ba người họ sau bữa trưa đó không hiểu vì lí do gì mà họ đã trở nên thân thiết với nhau. Lúc này tôi chỉ hi vọng rằng họ sẽ không kéo tôi vào những rắc rối phiền toái mà vốn tôi đã không ưa. Tôi đứng nhìn một lúc rồi lại tiếp tục ra về. Và tôi cũng chợt ra một điều là trong khoảng thời gian đó hình như đã có lúc nụ cười của Yuuki hiện lên trong tâm trí tôi nhưng tôi lại không nhớ rõ là lúc nào và lí do là gì. Tôi chỉ nhớ nụ cười đó thật đẹp, thật rạng rỡ.