Sau khi buổi đọc kịch bản kết thúc, đạo diễn Trần yêu cầu Bạch Quang và Mặc Khiêm cùng ở lại trò chuyện đôi chút.
"Trước khi bộ phim khởi máy, chú muốn hai đứa làm quen với nhau trước. Nếu là một diễn viên nam và một diễn viên nữ, chú sẽ không yêu cầu làm như thế. Bởi vì cả hai đều là nam, lại lần đầu tham gia thể loại này. Việc làm quen với nhau trước sẽ giúp cả hai bớt ngại ngùng khi diễn. Hơn nữa, tình cảm giữa hai nhân vật này là một trong những mấu chốt quan trọng của bộ phim. Bộ phim này có thành công hay không còn phụ thuộc vào phản ứng hóa học giữa hai đứa nên việc hai đứa tìm hiểu nhau trước sẽ giúp ích rất nhiều cho vai diễn."
Nghe đạo diễn Trần nói như vậy, cả hai đều gật đầu đồng ý.
"Vậy thì tốt rồi! Chú có việc phải đi trước. Hai đứa sắp xếp đi đâu uống nước rồi nói chuyện với nhau đi nhé!"
Đạo diễn Trần đứng lên rời đi nhưng ra tới cửa, như chợt nhớ ra điều gì đó nên ông quay đầu lại nói:
"À Mặc Khiêm! Về cảnh thân mật, chú mong cháu có thể suy nghĩ đến việc tự thực hiện thay vì thế thân."
"Cháu sẽ suy nghĩ" Mặc Khiêm bình thản trả lời.
Đạo diễn Trần vừa rời đi, không khí trong phòng liền trở nên gượng gạo.
"Trước khi đi, đạo diễn Trần còn nhắc đến phân cảnh đó . Thật là xấu hổ muốn chết!" Bạch Quang thầm nghĩ trong lòng.
"Vậy...", Mặc Khiêm lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Bạch Quang, "Vậy bây giờ cậu có rãnh không? Tôi có khoảng nửa tiếng, chúng ta cùng nói chuyện một chút."
"Được ạ! Lịch trình ngày hôm nay của em hết rồi. Hay là chúng ta xuống phòng ăn mua nước uống rồi nói chuyện đi."
"Cũng được" Mặc Khiêm đồng ý.
Cả hai vừa đặt chân đến phòng ăn, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào họ. Đây là phòng ăn của hãng phim nên việc nhân viên ở đây gặp người nổi tiếng là chuyện bình thường. Chỉ là việc nam đại minh tinh Mặc Khiêm xuất hiện bên cạnh một chàng diễn viên trẻ mà có lẽ không phải nhân viên nào ở đây cũng biết quả là một chuyện kì lạ. Để tránh ánh mắt của mọi người, cả hai sau khi mua nước thì được nhân viên của hãng sắp xếp cho ngồi ở một góc khuất riêng biệt.
"Không ngờ anh cũng thích uống mocha giống em" Bạch Quang vui vẻ mở lời.
"Ừm! Mocha rất ngon!" Mặc Khiêm trả lời.
Trước câu trả lời không thể ngắn gọn hơn, Bạch Quang vẫn cố nở một nụ cười. Cả hai sau đó rơi vào im lặng. Sau vài chục giây, Mặc Khiêm mới tiếp tục cuộc trò chuyện:
"Nghe nói cậu nhỏ hơn tôi hai tuổi phải không?"
"Dạ phải ạ! Năm nay em hai mươi tám tuổi."
Mặc Khiêm gật gù không nói gì.
"Bình thường anh có chơi game gì không?" Bạch Quang cố gắng tìm chủ đề để nói chuyện.
"Thỉnh thoảng tôi cũng có chơi PUBG."
"Vậy sao? Em cũng hay chơi game đó lắm. Hôm nào có dịp, chúng ta cùng đấu một ván thử xem"
"Ừm. Cũng được!"
"Lại thêm một câu trả lời không thể ngắn hơn!" Bạch Quang thầm nghĩ.
"Vậy còn món ăn thì sao? Anh thích ăn món gì?" Bạch Quang tiếp tục hỏi.
"Tôi thích ăn cải xào và cơm chiên. Còn cậu?"
"Rau cải thì em không thích cho lắm nhưng cơm chiên cũng là món khoái khẩu của em."
"Ừm"
"Lại ừm! Anh thật sự không có gì để nói sao đại minh tinh!?" Nội tâm Bạch Quang gào thét.
Cậu cảm thấy buổi trò chuyện này càng lúc càng quá sai. Sao nó lại giống như mấy buổi gặp gỡ mai mối ấy nhỉ? Nhưng ngoài mấy câu hỏi ấy ra, cậu đâu biết phải hỏi hay nói cái gì nữa. Chẳng lẽ hỏi anh ta kinh nghiệm diễn xuất!? Đây là lần đầu tiên gặp mặt, tỏ ra thân thiết như vậy chỉ sợ người ta nghĩ mình muốn dựa hơi. Không được! Mình phải nhanh kết thúc cuộc trò chuyện này. Đúng rồi! Hỏi xem anh ta có mạng xã hội không, kết bạn trên đó nói chuyện từ từ cũng được. Nghĩ vậy, Bạch Quang hồ hởi nói:
"À tiền bối, anh có chơi mạng xã hội nào không? Hay là chúng ta kết bạn trên đó đi, em nghĩ trò chuyện qua tin nhắn cũng dễ dàng hơn đấy ạ!"
"Tôi không xài mạng xã hội!", Mặc Khiêm từ tốn trả lời, "Hầu hết đều do công ty lập ra để làm việc thôi."
"À, ra vậy à! Vậy còn số điện thoại thì sao? Hay là chúng ta nói chuyện qua điện thoại cũng được."
"Cái này... Tôi thường không trao đổi số điện thoại với người lạ."
Câu nói này của Mặc Khiêm khiến cho nụ cười của Bạch Quang bỗng trở nên cứng ngắc.
"Không sao ạ!" Cậu nhỏ giọng nói rồi cúi đầu nhìn theo dòng nước trong ly cà phê mình đang khuấy.
Đối với việc nhìn người khác không vui vì bị anh từ chối số điện thoại, Mặc Khiêm luôn cảm thấy bình thường vì đó là nguyên tắc của anh. Thế mà không hiểu sao khi nhìn thấy Bạch Quang trở nên ngượng ngịu, Mặc Khiêm lại cảm thấy có hơi áy náy.
"Hay là...cậu..."
"Mặc Khiêm, tới giờ chúng ta phải đi rồi!" Quản lý của Mặc Khiêm đột ngột xuất hiện cắt lời anh muốn nói.
Mặc Khiêm vốn dĩ muốn nói Bạch Quang đưa số điện thoại cho anh trước, khi nào cảm thấy thích hợp, anh sẽ liên lạc với cậu nhưng đã lúng túng không biết mở lời thế nào.
Bởi vì Mặc Khiêm sắp có cuộc phỏng vấn với tạp chí lớn, anh không thể đến trễ được nên đành chào tạm biệt Bạch Quang ra về.
Nhìn theo bóng lưng Mặc Khiêm rời đi, Bạch Quang thở phào nhẹ nhõm. Cậu cảm thấy thoát khỏi được cái bầu không khí ngột ngạt này thật là dễ chịu nhưng nghĩ đến việc không thể hoàn thành nhiệm vụ mà đạo diễn Trần giao liền trở về trạng thái ủ rủ.
Với cái tình hình này, cậu không biết đến lúc bấm máy cậu có diễn được tốt hay không chứ đừng nói đến việc tạo ra phản ứng hóa học với anh ta.
"Sao rồi! Sao lại trông ủ rũ thế kia?" Minh Hạo ở bên ngoài chờ nãy giờ, vừa thấy Mặc Khiêm rời đi liền vào đi tìm cậu.
"Anh à! Em sợ lần này sẽ làm mất mặt công ty thiệt đó" Bạch Quang than thở.
"Làm sao? Chẳng phải đạo diễn Trần bảo hai người làm quen uống nước!?"
"Thất bại rồi!"
Minh Hạo không nói gì, chỉ chau mày khó hiểu chờ Bạch Quang giải thích.
"Anh ta không thích nói chuyện. Em gợi ý muốn nói chuyện qua tin nhắn cho thoải mái thì anh ta từ chối, còn bảo em là người lạ."
"Anh ta nói như vậy thật sao!?" Minh Hạo muốn xác nhận.
Bạch Quang bĩu môi gật đầu.
Thấy gà con nhà mình bị người ta xem thường, Minh Hạo có chút tức giận. Đối với anh, Bạch Quang không khác gì đứa em trai nhỏ, thấy cậu không vui như vậy làm anh quả thực mất thiện cảm với vị minh tinh kia. Chẳng phải nghe nói cậu ta rất lễ độ sao!? Đây còn là yêu cầu của đạo diễn nữa, sao lại có thể thiếu thân thiện như vậy được nhỉ!?
"Được rồi, đừng lo lắng nữa!", Minh Hạo trấn an Bạch Quang, "Cậu ta không thích là việc của cậu ta. Cậu cứ làm tốt việc của mình. Anh tin cậu sẽ làm tốt."
Thấy Bạch Quang vẫn còn buồn bã nằm ườn trên bàn, Minh Hạo nghĩ cách an ủi.
"Gần đây có tiệm gà rán ngon lắm. Cậu cứ như vậy thì anh không mời cậu ăn đâu."
Vừa nghe đến đồ ăn, Bạch Quang liền bật dậy như cái lò xo, miệng cười toe toét:
"Nếu anh mời thì em không ngại. Chúng ta đi thôi."
Minh Hạo nhìn vị diễn viên nhà mình khinh bỉ nói:
"Cậu đi ra ngoài đừng có giới thiệu bản thân là diễn viên. Chả có diễn viên nào vì đồ ăn mà vứt bỏ liêm sỉ như cậu cả."
Bạch Quang đã quá quen với những câu này từ quản lý nhà mình nên chẳng buồn đôi co, chỉ lo vui vẻ lôi người đi.
Về phần Mặc Khiêm, sau khi lên xe cùng quản lý, anh vẫn không tránh khỏi cảm thấy áy náy. Không hiểu sao hình ảnh của Bạch Quang vẫn luôn xuất hiện trong tâm trí. Từ trước giờ, Mặc Khiêm chưa từng để tâm đến những việc này, thậm chí là bị người khác nói xấu, anh vẫn rất dửng dưng. Mặc Khiêm quan niệm anh chỉ chuyên tâm làm việc của mình và sống theo cách của mình, đối với đồng nghiệp anh luôn cư xử chuẩn mực, lịch sự nhưng không vượt quá giới hạn mà bản thân đặt ra.
Vậy tại sao lần này anh lại sợ bản thân làm cậu nhóc kia buồn vậy? Đúng rồi! Có lẽ là do cậu ta nhìn giống Tiểu Mao nên anh mới cảm thấy thương xót một chút.
Mặc Khiêm tự huyễn hoặc chính mình bằng một lý do "vô cùng thuyết phục" rồi nhanh chóng dời sự tập trung vào quyển kịch bản.
Mặc Khiêm cũng không hiểu được bản thân anh là thật sự muốn nghiên cứu nhân vật hay chỉ muốn gạt hình ảnh của Bạch Quang ra khỏi đầu.