Một tuần trước khi quay, đoàn làm phim sẽ có một ngày gặp gỡ để các diễn viên làm quen và đọc kịch bản. Hôm nay chính là ngày đó.
Trong đoàn phim có một đồng nghiệp khá thân thiết với cậu chính là chị Giai Kỳ, trước đây cả hai đã từng đóng chung một bộ phim. Vì có chung đam mê ẩm thực nên sau khi kết thúc phim, cả hai vẫn giữ liên lạc đến bây giờ, thỉnh thoảng sẽ hẹn nhau đi ăn món gì đó. So với Bạch Quang, Giai Kỳ có nhiều hơn ba năm trong nghề. Tuy không đạt đến mức ngôi sao hạng A nhưng được xem là có chỗ đứng nhất định trong làng giải trí bởi tài năng và nhân cách tốt. Nghe nói trong phim này, chị ấy sẽ vào vai sát thủ và là đàn em của Mặc Khiêm
Vừa thấy Bạch Quang xuất hiện ở bãi đỗ xe, Giai Kỳ liền vui vẻ đến tay bắt mặt mừng.
"Vậy là hai chị em mình lại có dịp tung hoàng mấy quán ăn nữa rồi!" Giai Kỳ phấn khởi nói.
"Em không thấy có chút tâm trạng nào cả!" Bạch Quang thở dài trả lời.
"Sao vậy? Em lo chuyện gì sao!?"
Bạch Quang gật đầu nhưng không trả lời.
Vốn là diễn viên lâu năm, Giai Kỳ có thể hiểu được mối lo âu của cậu em nhỏ. Cô liền lên tiếng trấn an:
"Thực ra đóng với ai cũng không quan trọng, điều quan trọng là em phải làm hết sức mình. Hơn nữa, kỹ thuật diễn của em cũng rất tốt. Đừng tự tạo áp lực cho mình quá!"
"Em hiểu rồi! Em sẽ cố gắng!"
Cả hai sau đó đi đến phòng chờ thì thấy gần như mọi người đều đến đông đủ. Cậu và Giai Kỳ vừa yên vị thì tiếng cửa phòng được mở lại vang lên lần nữa. Người bước vào chính là Mặc Khiêm.
Mặc Khiêm được xếp ngồi đối diện với Bạch Quang trên chiếc bàn dài. Cả hai cũng được xếp ngồi gần đạo diễn nhất.
Đây là lần đầu tiên Bạch Quang được thấy Mặc Khiêm ở ngoài đời. Người này chỉ mặc áo sơ mi sọc với quần tây đen mà cũng đẹp xuất sắc. Đôi mắt tuy không to nhưng lại dài, kết hợp với sóng mũi cao trên gương mặt chữ điền, chẳng khác gì một tác phẩm khắc họa. Nét đẹp của Mặc Khiêm không phải nét đẹp ngọt ngào tươi trẻ của mấy tiểu thịt tươi, cũng không phải nét đẹp dày dặn giống những nam minh tinh lớn tuổi khác. Nét đẹp của Mặc Khiêm chính là sự kết hợp của hai nét đẹp kể trên, vừa nhẹ nhàng vừa chững chạc.
"Được rồi! Bây giờ, tôi sẽ đọc rõ tên và vai diễn của từng người nhé!" Đạo diễn Trần cất tiếng nói.
Mặc Khiêm vào vai Cao Lãng, con trai của Thiệu Kiệt.
Chú Lập Thành vai Thiệu Kiệt.
Hạc Hiên vai Thiệu Huy, anh trai cùng cha khác mẹ của Cao Lãng.
Bạch Quang vai Bác Văn.
Giai Kỳ vai Tư Duệ.
Hâm Bằng vai cảnh sát Trương.
Sau màn giới thiệu của từng người, Bạch Quang càng cảm thấy tự ti hơn. Hình như trong đoàn này, cậu là người ít nổi tiếng nhất.
Cậu nghe nói đạo diễn Trần nhờ các mối quan hệ thân thiết, ngoài Mặc Khiêm còn mời được hai ngôi sao lớn khác chính là đại tiền bối Lập Thành và tiền bối Hạc Hiên.
Chú Lập Thành vốn là lão làng của làng điện ảnh. Ông là người luôn sẵn lòng tham gia đóng phim hỗ trợ thế hệ đàn em mà không màng đến thù lao, đã có hơn ba mươi lăm năm trong nghề.
Còn vị minh tinh Hạc Hiên kia, danh tiếng trước đây còn lớn hơn cả Mặc Khiêm, đạt vô số giải thưởng. Ba năm trước vì không may mắn mà gặp tai nạn phim trường nên anh ấy phải ở ẩn một thời gian khá lâu. Lúc Hạc Hiên đứng lên chào mọi người, Bạch Quang đã thấy được một vết sẹo dài ở trên trán. Cậu nghe nói anh ta nhận lời đóng bộ phim này một phần là vì bạn bè thân thiết với đạo diễn Trần, một phần xem như bước đánh dấu trở lại màn ảnh của anh ta sau ba năm vắng bóng.
Chưa kể đến nam diễn viên Hâm Bằng, cậu này tuy nhỏ hơn Bạch Quang hai tuổi nhưng danh tiếng của cậu ta lại vô cùng lớn. Vốn dĩ cậu ta xuất thân là thành viên trong một nhóm nhạc nổi tiếng nên đã có sẵn lượng fan hâm mô khổng lồ. Tuy rằng cậu ta đã đóng vài bộ phim truyền hình nhưng nghe nói diễn xuất vẫn không được đánh giá cao. Nhưng vai diễn lần này là do cậu ta tham gia casting mà có nên Bạch Quang nghĩ khả năng diễn xuất của cậu ta cũng không tệ đâu, có thể là người hâm mộ đã quá khắt khe với cậu ấy.
Nghĩ đến đây Bạch Quang vẫn thấy có chút tiếc nuối. Thực ra ban đầu cậu chính là đi casting vai cảnh sát Thiệu này nhằm xây dựng hình tượng mới. Vậy mà sau khi cậu dốc sức hết mình diễn xong, đạo diễn Trần liền lắc đầu nói cậu không hợp. Ông nói kỹ thuật diễn của cậu vẫn còn hiền lắm, không thể vào vai này. Bạch Quang lúc đó trong lòng vô cùng thất vọng, cậu thầm nghĩ vốn dĩ trước đây cậu cũng đã từng vào vai cảnh sát rồi cơ mà, chẳng lẽ diễn xuất của bản thân lại tệ đến như vậy sao. Nhưng không để Bạch Quang thất vọng lâu, đạo diễn Trần đã nhanh chóng đề nghị cậu vào vai Bác Văn. Bạch Quang tuy lúc đó không thích nhưng cũng đành nhận lời. Bởi vì nếu không nhận, cậu sẽ vụt mất cơ hội đóng bộ phim điện ảnh đầu tiên.
Càng nghĩ, Bạch Quang càng cảm thấy tự ti với độ nổi tiếng của mình. Gương mặt có chút tiu nghỉu, cậu cúi thấp đầu, tập trung vô đọc kịch bản.
Mặc Khiêm ngồi ở phía đối diện vô tình ngẩng đầu định uống ngụm nước liền trông thấy cảnh này. Anh cảm thấy hình ảnh của người đối diện có chút quen mắt.
"Đúng rồi! Cậu ta trông giống Tiểu Mao nhà mình", Mặc Khiêm thầm nghĩ, "Con mèo xám béo ú ấy mỗi lần bị la liền cụp tai, cúi đầu như thế. Tuy rằng cậu nhóc này không có được hai cái má phệ như Tiểu Mao nhưng mà hình ảnh này cũng thiệt giống quá đi mất. Có lẽ là do cậu ta cũng đang mặc áo màu xám chăng!?"
Nghĩ đến đây, Mặc Khiêm bỗng nhiên không tự chủ được bản thân mà nhếch miệng cười. Cùng lúc này Bạch Quang ngẩng đầu lên thì bắt gặp Mặc Khiêm đang nhìn mình cười, cả hai liền cảm thấy ngượng ngùng nhanh chóng cuối đầu tiếp tục đọc kịch bản.
Mặc Khiêm cảm thấy bản thân anh thật kỳ quặc. Từ lúc vào nghề cho đến bây giờ, anh rất ít khi bị xao nhãng mỗi khi làm việc vì những lý do vớ vẩn như vậy. Lần này còn bị bạn diễn cặp bắt gặp mình đang cười thơ thẩn trông rất thiếu chuyên nghiệp. Thật bực mình! Tất cả đều là do Tiểu Mao mà ra, chút nữa về nhà phải phạt con mèo béo ấy một trận ra trò.
Trong khi Mặc Khiêm đang ngồi đổ thừa cho Tiểu Mao thì Bạch Quang ở bên này trong lòng lại đang như lửa đốt.
"Nụ cười của anh ấy lúc nãy là có ý gì vậy!?", Bạch Quang nghĩ bụng, "Cười nhếch miệng như vậy hẳn là do xem thường mình rồi! Cũng phải! Danh tiếng của mình nhỏ như vậy, chưa kể đến bộ dạng này nữa. Rõ ràng là nhỏ hơn người ta hai tuổi mà mặt mũi còn muốn già hơn anh ấy. Sáng nay mình còn chưa kịp cạo râu. Đạo diễn Trần à, chú nghĩ gì mà chọn con vô vai này vậy!?"
Bạch Quang vừa đọc kịch bản vừa khóc thầm trong lòng.