Download Chereads APP
Chereads App StoreGoogle Play
Chereads

Quyền khí lưu tinh

DaoistveLo2U
--
chs / week
--
NOT RATINGS
3.5k
Views

Table of contents

VIEW MORE

Chapter 1 - Khởi nguồn

 "Đêm nay trăng khuyết à?"

Bóng người trong đêm đang vừa quét dọn vừa nhìn lên trời than vãn về công việc của mình.

Cơn gió thổi nhẹ làm anh nhân viên giật nảy người. Cũng phải, đêm khuya đứng quét dọn trên con đường không một bóng người thì thế nào chẳng cảm thấy sợ, như thể nếu vô tình quay đầu ra sau thì sẽ thấy ngay đôi bàn tay đầy máu của ai đó không chân vậy.

"Choang"

Có tiếng vỡ gì đấy phát ra bên trong cửa hàng, anh nhân viên cũng nghe thấy. Vứt cây chổi xuống đất, anh vội chạy vào trong với cái miệng lẩm nhẩm "Bọn chuột chúng mày lại làm bể gì rồi, muốn tao chết đói hay gì,…"

Vô vàn vết nứt vô sắc xuất hiện ngay giữa không gian cửa hàng. Nếu mà quay video lại và đăng lên mạng, chắc có lẽ người ta sẽ vỗ tay khen cho sự edit đầy kỳ công như thế mất.

_ Hể, cái quái gì đây…

Anh đưa tay định chạm thử vào vết nứt ấy thì bỗng nhiên, một luồng khói đủ màu phụt thẳng vào mặt như thể anh đang bị ai đó dùng vòi cứu hỏa xịt vậy. Luồng khói phụt mạnh đến nỗi làm anh ngã văng ra.

Trong khi không biết nên làm gì tiếp theo, thì luồng khói ấy đã hòa lẫn vào không khí. Và những vết nứt kia cũng đã biến đi đâu mất.

_ Cái quái gì vừa xảy ra vậy? Ảo giác à?

_ Mình điên rồi!

Anh thở dài đứng dậy đi ra ngoài cất cây chổi vào trong. Anh lại ca than về công việc của mình khiến anh không bận tâm đến những con mắt của dàn móc khóa đang sáng lên, dù vốn dĩ chúng không gắn đèn pha bên trong.

Lượm cây chổi lên, một tiếng nổ ầm trời phát ra ngay sau lưng anh, hay nói rõ hơn là cửa hàng phát hỏa. Cả khu phố như được thắp sáng lên bởi ánh nến khổng lồ mà ngọn đuốc là cửa hàng Linh Linh, một cửa hàng chuyên bán phụ kiện.

_ Gì vậy… Chập… điện hả?

Giọng nói đầy run rẩy và bộ răng thì đánh vào nhau như điệu C-walk khi anh nhìn thấy ánh lửa trại với vô vàn tia lửa nhỏ bay phất phới trong không trung.

Nắm chặt lấy điện thoại trên tay, mồ hôi đổ như thể vừa tắm, anh nhân viên đã thoáng nghĩ đến cảnh tương lai đen tối như con đường đêm u ám không một bóng người xung quanh.

Điện thoại rung lên, là ông chủ cửa hàng. Nhưng tay anh lại run đến nỗi không thể nào bấm được vào cái nút 'trả lời' trên màn hình. Cứ thế, chiếc điện thoại rớt xuống đất với vô số vết nứt, hao giống vết nứt bên trong cửa hàng ban nãy.

Lại thêm một vụ nổ, anh đưa tay che mặt mình. Có rất nhiều thứ gì đó bay ra, chúng tản khắp cả thành phố. Hạ nhẹ tay xuống, anh nhân viên số nhọ thấy ngọn lửa như tạo thành hình một con cáo 8 đuôi trừng mắt nhìn thẳng vào anh. Cái nhìn đó làm mặt anh tái xanh.

_ Quái… vật…

Dịch thể chảy từ khắp các lỗ có thể chảy trên khuôn mặt anh. Một nỗi sợ mà từ trước đến giờ anh chưa từng biết tới. Anh toang bỏ chạy thì một làn gió xanh khẽ vụt qua cổ với vài tiếng lách tách nhỏ.

Đầu anh nhân viên rớt xuống đất, nhẹ nhàng như chiếc lá cuối cùng trên nhánh cây già bay đi. Nhưng cơ thể anh thì không thế, đầu gối tiếp đất một cách đầy bạo lực và tiếng bịch cũng khá to khi cả người đổ nhào xuống. Máu chảy lênh láng khắp mặt đường đen, trông không khác gì một vũng nước bẩn.

"_ Đúng như dự đoán nhỉ, con cáo chết tiệt!" - Giọng nói ngoại quốc cách đó không xa.

Nổi giữa ánh trăng đêm là bóng người ngồi chễm chệ trên cột điện với thanh đại đao to tướng đang phát ra tiếng lách tách cùng vài tia lửa điện sáng xanh.

"_ Tất cả đều vì Arizama tối cao!" (tiếng nước Trung Thông).

                    ***************

Sáng hôm sau.

Một ngày đẹp trời rất thích hợp để nướng của cậu học sinh Ngô Dương Huy Cường, và nó sẽ tuyệt hơn nếu mẹ cậu không đạp tung cửa phòng với tay áo xắn cao còn giọng nói thì vô cùng tức giận.

_ Muốn tự dậy đi học hay xem thử đôi tay yêu dấu của mẹ hả?

_  Năm phút nữa thôi…

Hẳn là câu nói điển hình của những người ghét việc dậy sớm khi phải bước ra khỏi chiếc giường êm ấm. Hiển nhiên, với câu nói đó và cả việc kéo chăn xoay người vào góc phòng đã làm mẹ cậu tức điên lật tung cả giường lên cùng tiếng thét nội lực.

_ DẬY NGAY!

Buổi sáng nhà cậu bắt đầu bằng việc gọi cậu dậy với những pha gank như thế. Đó cũng là lý do cho việc cậu luôn chào ngày mới bằng cái thân thể ê ẩm.

Cậu lại mặc áo hoodie đen in hình hai con rắn quấn lấy nhau trên khúc gỗ, kèm với thân ngoài áo khoác jean được đính vào khiến chiếc áo trông rất khó coi. Đi ngang qua bàn thờ, cậu cúi chào cha mình một cách lịch sự rồi bước vào phòng ăn.

Nhìn sơ thì căn nhà được xếp vào loại khá giả, đó là điều ai cũng nói khi nhìn vào tràng bằng khen từ công việc cảnh sát của mẹ cậu được treo khắp tường phòng khách. Và sẽ tuyệt hơn nữa nếu mẹ cậu biết nấu ăn, thứ mà một người mẹ nào cũng có thể, trừ mẹ cậu.

_ Lại ốp la nữa ạ. Con bắt đầu có thể cảm nhận được mùi vị của nó bất cứ lúc nào trong ngày rồi đấy.

Cậu ngồi xuống bàn với vẻ tránh móc, cũng phải, việc ăn sáng hơn cả tháng chỉ bằng vài lát bánh mì cùng trứng thì hiển nhiên con người đã được nâng lên một tầm cao mới trong khẩu vị như thế. Mà, kể cả khi tỏ vẻ khó chịu, trông cậu vẫn vô cùng cuốn hút.

_ Mẹ có thể làm gì khác ngoài trứng cơ chứ?

Để miếng trứng lên dĩa rồi đặt trước mặt Cường, có vẻ mẹ cậu đã đặt hết tâm huyết khi làm món trứng vì khóe mắt có đọng một ít nước.

_ Để mai con làm bữa sáng, chứ không thì khuôn mặt mẹ sẽ trở thành nỗi ám ảnh với cô bán trứng mất.

Dù cho thở dài hay tỏ vẻ khó chịu nhưng không có vẻ gì là cậu sẽ từ chối dĩa đồ ăn mà cậu đã ăn ngập họng cả tháng qua.

Đáp lại cho sự nhiệt tình, là cái xoa đầu nhẹ nhàng đầy yêu thương từ mẹ cậu như thể bà đang đối xử với đứa con trai vừa lên năm của mình.

_ Đó là nếu con dậy sớm hơn mẹ đi đã.

_ Nếu như mẹ không chơi trò khóa cửa phòng con trai mình lúc 4 giờ sáng để chạy xuống dành lấy không gian bếp cho riêng mình ấy.

Nở nụ cười rồi quay vào trong, mẹ cậu treo chiếc tạp dề lên. Lúc này trông mẹ cậu thật đẹp khi mặc bộ đồng phục cảnh sát quần dài đi kèm áo tay ngắn.

_ Có vẻ như không được rồi con ạ, vì từ hôm nay mẹ sẽ đi hết tháng sau lận.

_ Một tháng…

_ Thì cảnh sát mà, chịu thôi. Mẹ cũng đã ở nhà hơn tháng còn gì?

_ Mẹ phải đón tiếp đoàn ngoại giao bên Trung Thông. Khổ thật, nghe bảo bên đó có con của quan chức bằng tuổi con nên mẹ được cử đi chăm sóc.

Mẹ cậu nở nụ cười nhẹ trước gương mặt ngỡ ngàng của cậu. Cậu im lặng, một sự im lặng không thỏa mãn. Cậu nắm chặt lòng bàn tay cầm nĩa lại, như thể dồn cơn tức giận của mình vào nó.

"Rầm"

_ Một tháng, chả phải lúc đó là qua tết lâu rồi sao? Mẹ đã nói là sẽ ở nhà ăn tết cùng với con mà! Giờ mẹ lại bảo đi chăm cho con người ta và bỏ mặc con trai ruột của mẹ hả?

Cậu đập chiếc nĩa đang cầm trên tay xuống bàn, giải phóng cơn giận trong lòng mình.

_ Thôi nào con trai, sau chuyến này thì mẹ sẽ được ở nhà với con mà. Con cũng phải thông cảm cho mẹ chứ, dù gì thì mẹ cũng là cảnh sát cao cấp chứ bộ.

_ Cảnh sát, lại cảnh sát. Mẹ xem, chính vì cái công việc vớ vẩn đi bảo vệ người khác này, mà con đã được nghe tiếng cha bao giờ chưa? Có được sà vào lòng hay cảm nhận hơi ấm của cha chưa?

Cậu rất ghét nghề cảnh sát, một công việc hy sinh lợi ích và tính mạng của mình để bảo vệ cho người khác, bất kể tốt xấu. Cha cậu mất khi đang truy bắt cướp, trước khi cậu sinh ra. Thứ làm cậu biết cha mình tồn tại là qua những câu chuyện mẹ kể hằng đêm, và tấm hình trên bàn thờ.

Từ nhỏ đến lớn, cậu luôn được nghe rằng nhà cậu là một gia đình hạnh phúc, dù chỉ có hai mẹ con. Nhưng đâu phải thế. Để có tiền nuôi sống hai mẹ con, và cả vì vô vàn nhiệm vụ của người cảnh sát, cậu luôn phải ở nhà một mình từ nhỏ, nở một nụ cười tươi tiễn mẹ đi làm và ngồi giữa nhà hằng đêm chờ đợi một tiếng xe quen thuộc.

Cậu chợt im lặng. Những cảm xúc ích kỷ lại len lỏi trong tim. Cậu bặm chặt môi, quay mặt sang hướng khác như thể giấu đi nỗi cô đơn.

_ Con xin lỗi…

Đây không phải lần đầu, nhưng cũng sẽ không phải lần cuối. Những cuộc cãi vã đơn thuần chỉ vì sự cô đơn trong tâm trí cậu. Và nó luôn kết thúc bằng câu xin lỗi từ cậu với sự im lặng kéo dài.

_ Không sao đâu con à…

Mẹ cậu nở nụ cười nhẹ nhàng như sự bao dung của tình mẫu tử. Bà đưa tay vuốt nhẹ lên đầu đứa con trai bé bỏng.

_ Con lại thức khuya nữa đúng không? Mắt con hiện rõ vết bầm đen rồi này.

_ Con xem, cứ mãi cắm đầu vào sách vở mà không quan tâm gì đến bản thân cả.

Sự bao dung từ mẹ lại càng khiến cậu mềm lòng hơn. Thực sự, cậu thực sự chỉ muốn nói với mẹ mình rằng hãy bỏ việc cảnh sát đi và ở bên cậu, cậu thật sự rất cô đơn.

_ Con biết rồi…

Nhưng, cậu đã lớn, đủ để hiểu mình không thể ích kỷ như thế. Phải gạt phăng đi sự ích kỷ đó vì bản thân cậu, và cả vì mẹ nữa.

_ Con cứ như vầy thì làm sao mà có gái theo cơ chứ?

Bắt đầu tập dựng một mối quan hệ với người khác, nảy sinh tình cảm, hẹn hò, rồi kết hôn, những thứ đó vốn dĩ không tồn tại trong cậu. Cậu cảm thấy không hứng thú với nó, vì tình cảm luôn là những câu chuyện phiền phức.

_ Con… con không thèm nhé…

_ Ara ara… Con trai tui không thèm yêu sao? Thế mà mẹ nó lại cứ nghĩ cách để giúp nó hẹn hò với cô bé tên Trâm nào ấy chứ…

Nhưng không phải cậu không hứng thú với tình yêu. Mặt cậu đỏ bừng lên khi nghe đến cái tên ấy. Tên cô bạn thân thuở nhỏ mà cậu thầm thích, nếu không phải chuyển đi vì bà cô có sức khỏe yếu.

_ Mẹ nhớ không lầm thì trên danh sách lớp có tên cô bé đúng không nhỉ? May thật con ha? Này là nói gì ta? Trời không phụ lòng người hả?

Mẹ cậu vẽ giữa không trung một hình trái tim với nụ cười tươi sáng. Và nó khiến khuôn mặt cậu càng đỏ hơn. Cậu vội vàng chỉ tay về phía đồng hồ viện đại một lý do tránh né cái chủ đề này.

_ Mẹ sắp trễ giờ làm rồi kìa.

Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, mẹ cậu đưa tay nhéo nhẹ hai bên má với giọng nói vui vẻ.

_ Ui, ánh sáng của tui bắt đầu nhớ mẹ rồi sao? Dễ thương quá đi mất.

_ Con 18 tuổi rồi, là học sinh năm cuối cấp ba đấy…

Cậu không thích cái cách gọi đó lắm, nhưng cậu chưa từng yêu cầu mẹ ngưng gọi như thế cả.

Xách balo lên vai, mẹ cậu bước ra khỏi bếp mà không quên căn dặn cậu đủ điều khi ở nhà một mình. Dù không thích lắm nhưng cậu vẫn "vâng, vâng…" một cách ngoan ngoãn để mẹ yên lòng.

_ A! Quên mất!

_ …

_ Con nhớ cẩn thận nhé, mẹ vừa nhận tin có một cửa hàng gần nhà mình bị cướp, băng này không những cướp của mà còn giết người bịt đầu mối đấy.

_ Con nghĩ chúng sẽ lẳng lặng đi ra khi ập vào mắt là một đống bằng khen mà có thể đổ đầy bồn tắm ngoài phòng khách đấy.

Má mẹ cậu phùng phình tỏ vẻ khó chịu, nhưng xa nhau hơn tận một tháng khi xung quanh có vụ án như thế thì một câu đùa nhạt cũng có thể làm mẹ cậu an tâm phần nào. Vốn dĩ do tính chất công việc, mẹ cậu luôn thấy trước vô vàn kết cục đau khổ nên cậu cố gắng làm bà yên tâm nhất có thể khi phải xa nhà một thời gian.

_ Vậy nhé, mẹ đi đây…

_ Mẹ đi cẩn thận!

Vẫy tay chào nhẹ, cậu thở một hơi dài khi mẹ cậu đi khỏi. Ngã người vào lưng ghế, cậu nhìn lên trần nhà với những cánh quạt đang quay một cách vô tình.

_ Nghĩ thế nào thì mình cũng ghét nghề cảnh sát hết nhỉ?

                    ***************

Khi giáo viên chưa vô thì quả thật, lớp học không khác gì một cái chợ. Cường mải mê đọc cuốn lịch sử thế giới ở chỗ ngồi mình với ánh nắng ban mai bên khung cửa sổ và vài chú chim hót líu lo. Phá vỡ không gian tĩnh lặng giữa cái chợ trời, Nam, bạn thân nhất của cậu, vỗ vai rồi ngồi ngay phía trước mặt.

_ Lại đọc mấy cuốn sách nhàm chán nữa à?

_ Đối với người có não thì đây là cuốn sách rất bổ ích đấy.

_ Này, hơi bị cay nhau rồi nhé.

Nam phun ra một tràng ngôn ngữ kỳ lạ chửi rủa. Nhưng nó có nghĩa lý gì khi cậu không quan tâm tới vì những câu chuyện lịch sử đang làm cậu mê mẩn.

_ À này…

_ Mày nghe tin gì chưa?

_ Gần trường có shop bị cướp đấy, đêm qua còn đốt luôn cả cửa hàng nữa, ở nhà mày thấy không? Sáng rực trời luôn đó.

Nam hào hứng kể lể bản tin về vụ việc tối qua cho Cường nghe. Nhưng thay vì hứng thú với câu chuyện, Cường tỏ ra hời hợt gật đầu, đôi lúc còn "ờ, ừm,…" khiến Nam phát điên lên.

_ Mày có nghe tao nói gì không hả?

Nam chỉ tay thẳng vào mặt cậu, khuôn mặt nó đỏ bừng lên khi thấy hai bên lỗ tai Cường nhét nút tai từ lúc nào. Nó tức điếng người, nhẹ nhàng từ tốn tháo bịt nút tai cậu rồi hét to.

_ Mày hơi bị vô tâm rồi đấy!

Cú hét lớn làm cả lớp quay sang nhìn hai người bọn cậu, nhưng mà họ đã quá quen với việc hai thanh niên vui đùa nên không để tâm lắm mà quay lại với việc của mình.

_ Ù tai rồi đấy thằng ngốc này…

_ Thế hả? Cho mày thủng màng nhĩ luôn, tội khinh bố!

_ Ờ, tao nào dám khinh mày…

Nam lấy ngón trỏ dí vào người Cường, nhưng cậu đã chắn lại bằng bìa siêu dày của cuốn sách lịch sử thế giới. Bất lực, Nam thở dài như thể người cha lo lắng cho số phận đứa con trai của mình.

_ Mày cứ vô tâm thế, thì cậu nhỏ của mày cứ mãi bọc trong kén thôi đấy.

_ Thèm vào.

_ Không thích ai thật à?

_ Không!

_ Không thích gì thế? - Giọng nữ bất chợt chen vào.

Đó là giọng Trâm, cô bạn thuở nhỏ của Cường, và Nam nữa. Cả Nam và Trâm đều từng chung một khu phố với Cường, nhưng vì nhiều biến cố xảy ra nên bọn họ đều xa nhau từ nhỏ, mãi đến khi học cấp 3 thì họ mới gặp lại nhau.

Cường bất giác nhìn lên. Khuôn mặt ngây thơ của Trâm chắc hẳn đã làm cậu xao xuyến. Tranh thủ khi cậu xao nhãng, Nam nhanh mồm:

_ Nó bảo nó không thích b…

Nhưng Cường vẫn đủ tỉnh táo để đạp cho Nam một cú đau điếng vào lòng bàn chân, đôi mắt nhìn Nam như ý định muốn thiêu cháy cậu.

_ Ưm…

Có vẻ như việc nhìn thấy ánh mắt sắc hơn dao nhọn kia khiến Nam cố gắng nín mồm lại thay vì kêu toáng lên đau đớn cho cái chân sưng phù của mình.

_ Không gì đâu, chỉ là nó hỏi tớ có thích nuôi pet không thôi, cậu biết đấy, tớ bị dị ứng lông động vật…

_ Thật sao?

Lại là nụ cười ngây thơ đó. Nếu muốn định nghĩa cho Cường biết thiên thần là gì, những việc bạn cần làm đơn giản là hãy nói: "Y như Trâm ấy" là nó sẽ tự động hiểu mà không cần phải nói về đủ thứ những chuyện khác.

Thầy giáo bước vào lớp, và chỉ cần một tiếng ho nhẹ, ngay lập tức, cái chợ con ồn ào mất trật tự hồi nãy đã biến thành trại giáo sinh với toàn quân im thin thít, nếu chú ý, sẽ có vài tiếng vo ve của lũ muỗi bay lòng vòng trong lớp.

Và những thành phần ồn ào thì không thể chấp nhận được. Thầy Hải quơ tay đập mạnh vào chiếc bảng đen, tiếng vo ve kết thúc bằng xác chú ruồi nhỏ nằm ngay trên bảng, như thể ra oai rằng: "Đứa nào ồn thì cứ lấy đó làm gương!"

Đầu tiết sinh hoạt chủ nhiệm luôn bắt đầu bằng một tràng tụng kinh gõ mõ về việc ổn định nhanh chóng khi vào lớp. Tiếp theo sẽ luôn là chuyên mục "Nhìn lớp người ta đi… " khi thầy lật sổ đầu bài và than ngắn thở dài với một loạt vi phạm trong đấy. Kết thúc buổi thuyết giảng sẽ là phần ưu ái với học sinh lớp 12, "Hết hè này các em sẽ không còn là học sinh nữa, các em chuẩn bị bước ra đời, các em phải biết rũ bỏ cái tính trẻ con của mình mà học làm người có ích cho xã hội…"

Trong khi cả lớp mải chịu trận thì Cường đã đem bài ca của thầy làm nhạc hát ru và chìm vào cõi mộng từ lúc nào.

"Vút"

Thầy đưa nhẹ tay lên không trung, và không cần nói cũng biết, cả lớp luôn biết điều gì tiếp theo. Viên phấn bắn ra từ tay thầy bay vút đến chỗ cậu theo một đường thẳng, dựa trên dải bụi phấn để lại vì lực ma sát với không khí. Như mọi lần, dù đang ngủ nhưng cậu vẫn né được nó. Một tràng pháo tay tán dương của lớp khiến thầy Hải tức điên lên.

_ Ít ra em cũng nên nghe tôi nói một vài câu chứ, Cường? Em tránh được thì em vẫn còn thức đúng không?

Không một lời đáp lại, thầy Hải chỉ còn biết thở dài ngồi xuống và kêu lớp trưởng điểm danh.

_ Lớp nay vẫn vắng bạn Trang thưa thầy.

_ Lại nữa à? Một tháng rồi, nó có muốn đậu tốt nghiệp không đây…

                    ***************

Giờ ra về có thể nói luôn là tiết mà học sinh thích nhất, nếu như không có câu: "Ngày mai tôi sẽ dò bài đấy, ráng mà cày đi!" thì sẽ tuyệt vời.

Cả ba đi bộ về cùng với nhau. Ngoài đường lúc này thật sự thú vị, tiếng xe, tiếng mời chào, những cuộc nói chuyện vô bổ, mùi thức ăn,… vô vàn mọi thứ xung quanh luôn khiến tất cả mọi người đều khẳng định, thành phố là nơi rất đáng sống.

_ Tại sao người Vân Long lại phải đi học tiếng nước ngoài chứ?

Vân Long là một nước có cấu trúc địa lý rất đặc biệt, các mảnh đất tập trung lại và tạo thành hình xoắn ốc, được bao bọc bởi biển và là vùng giao thoa kinh tế hàng hải vô cùng quan trọng của thế giới.

Lại là những câu hỏi mang tính tại sao của Nam, tại sao phải học cái này, tại sao phải học cái kia,… Cường lại lần nữa bơ cậu bạn thân để đắm chìm cùng những trang cuối sách trong khi Trâm bất lực giải thích cho cậu bạn đầu đất từng chút một.

_ Kẻ yêu nước sẽ không phản bội đất nước mình mà đi học một thứ tiếng khác. Tôi là người yêu nước chân chính, tôi sẽ không học ngoại ngữ đâu.

Nam hét to lên như khẳng định bản thân mình. Nhưng cậu nhanh chóng bị đè bẹp bởi gáy cuốn sách lịch sử thế giới mà Cường vừa đọc xong.

_ Im mồm!

_ Mày không thấy mấy đứa cấp 1, 2 đang nhìn mày với ánh mắt xót thương à?

Và quả thật, dù không cố ý, lớp đàn em đang nhìn chằm chằm Nam với chung suy nghĩ: "Phải học, nếu không thì ngu như thằng này chết!"

Đi đến đoạn ngã tư chia tay, cũng là lúc kết thúc một ngày vui vẻ. Trâm và Nam đi cùng đường về, nhưng Cường hoàn toàn đi về hướng ngược lại. Cô đưa tay vẫy giữa không trung như thể cảm thấy tiếc nuối.

_ Mai gặp lại nhé.

Nam thì chỉ cười nhẹ với cái cặp xách bên vai.

_ Bye!

Khi hai người họ đi được một khoảng, Cường quay mặt sang bên như thể tránh gương mặt mình bị nhìn thấy.

_ Nam…

_ Sao ấy?

_ Mẹ tao…

_ Nữa à? Thế bao lâu?

_ Một tháng…

Nam cười nhẹ, nó đưa tay ra thể 'không sao đâu'.

_ Có gì tao về nói má rồi tối tao qua.

_ Ừm…

_ À này…

Trâm nhẹ nhàng chen vào câu chuyện của hai người bọn họ.

_ Nếu được thì tớ qua nữa được không?

_ À thì…

Cường đưa tay gãi đầu thì nhanh chóng bị Nam chộp lấy. Nó cười đùa trêu ghẹo Cường không thương tiếc.

_ Thằng này bà chỉ cần muốn thì qua lúc nào chả được. Bà mà kêu muốn ở luôn nhà n…

Nhưng tất nhiên là chưa nói được dứt câu thì cậu phải lãnh một cú huých mạnh vào ngay ngực, một hit knock - out.

Cường đứng yên nhìn bóng dáng hai người họ khuất đi mất, dù có vừa cười, dù có hơi lạnh lùng, nhưng có một cái gì đó trống rỗng bên trong cậu. Luôn luôn trống rỗng, dù sự thật là điều hiển nhiên, cậu hiểu và chấp nhận nó, nhưng nỗi cô đơn trong cậu không hề phai.

Đi được một đoạn, cậu thấy có gì đó lóe lên ở gốc cây cột điện, chắc do việc rêu và bụi bẩn đã khiến mọi người xung quanh không đoái hoài đến. Tiến lại nhặt nó lên, đó là một cái móc khóa hình cáo đỏ. Cầm lên soi xét, đôi mắt cậu nhìn đầy cảm thông:

_ Mày… Cũng một mình sao…