"Có một góc thân quen
Lớp học, nhà xe và khoảng trời nhỏ bé
Cậu, tớ và thanh xuân lướt qua thật nhẹ
cơn mưa năm ấy, chúng ta năm này
Gió thoảng, mây bay..."
1.
Tối hôm qua (18/9/2019) tôi nằm mơ, mà tự dưng lại mơ thấy X.T. Nói là "lại" bởi vì trước đây tôi cũng có vài lần bị mơ thấy nó, mà về việc gì thì tôi cũng chẳng nhớ, chỉ còn nhớ duy nhất có lần trong mộng tôi và nó cãi nhau rồi bị nó khiến cho không cãi lại được rồi tức đến nỗi bật dậy giữa đêm. Tỉnh dậy không nhớ gì mà tôi vẫn còn cảm thấy tức.
Thôi nhé,lại con cà con kê rồi, về lại chuyện chính này. Tôi mơ thấy X.T có bạn gái, nhưng lại không thể nhớ nổi mặt mũi nào này thế nào (nhưng tôi có thể chắc chắn người ta không xinh đẹp bằng tôi ) Tôi thấy X.T vẫn đi trên em xe điện quen thuộc lò dò bên cạnh một bạn gái đạp xe, nhưng không phải là tôi nữa, mà là một bạn nào ấy, nói cười toét. Trong giấc mơ tôi buồn lắm, hình như có cảm giác mất mát. Trong mơ tôi thậm chí còn làm trò con bò là rủ Mai Linh- bạn cùng bàn bây giờ của tôi- đến gặp X.T. Hình như khi đó tôi có hỏi, ý thơ đại loại rằng tại sao tôi thích nó lâu như thế, nó lại không thể thử chấp nhận tình cảm của tôi xem sao. Tôi chẳng còn nhớ nó đáp lại gì, chỉ thấy nó nắm tay bạn gái đi mất. Để lại tôi buồn bã mặc Mai Linh Kéo lên xe đi về.
Đây là mơ thôi, chứ bây giờ tôi thì sao có thể như thế mà buồn được, còn thấy thương cho con gái nhà ai chẳng may bị nó thích ấy. Với lại tôi cũng đâu có thích X.T nó có bạn trai bạn gái gì cũng đâu mắc mớ đến tôi cho nên tôi không thể buồn được, đúng không nào!
2.
Một câu chuyện vào ngày 21 tháng 10 năm 2019, vì Đoàn Minh đưa girlfriend của nó về nên X.T bảo "hôm nay T đưa P về" (bố tổ, nhà nó phải đi qua nhà tôi chứ ông tướng này chỉ giỏi nói thế cho sang mồm), trên đường về XT nhìn thấy bình nước của tôi trong giỏ xe.
"Tặng cho tao cái bình nước kia đi."
"Ủa, sao tao phải tặng mày?"
"Hôm qua 20/10 mày vẫn chưa tặng quà tao."
"..."
Rồi nó lại hỏi: "Ê, hình như mày chưa trả vở viết văn cho tao thì phải?"
"Ờ đấy, cho tao mượn mấy hôm nữa đi để tao còn đăng lên Waka cho các bạn cùng xem."
"Đéo nói nhiều, chiều mang trả tao tao mang về làm văn mẫu cho em."
"!!!"- Văn của nó so với tấu hài cũng một chín một mười mấy :v
Nhưng, bài viết trong cuốn vở ghi đến giờ tôi vẫn giữ của nó đấy, với mọi người nó chỉ là một bài viết tầm phào, nhưng từng câu chữ dù có toàn là chọc ngoáy đá đểu tôi, thì mỗi lần đọc đến câu cuối bài, tôi lại thấy xốn xang vô cùng.
Đề: "hãy tưởng tượng 20 năm sau vào một ngày hè em về thăm lại trường xưa Hãy viết thư cho một bạn học hỏi ấy kể về buổi thăm trường đầy xúc động đó."
Bài viết:
Natasa Phương thân mến! (Lời của Phương: Cô bảo lấy tên một người bạn nước ngoài cũng được, tên khốn này lấy luôn cái tên trẩu một cục đấy để chỉ tôi. nắm đấm)
Hè vừa rồi, nhân dịp về thăm quê mình có ghé thăm trường cũ. Sau hơn 20 năm mái trường xưa có rất nhiều thay đổi, nhưng cái không khí ở đó thì vẫn như ngày nào. Thành muốn viết thư cho Phương ngay, vừa để hỏi thăm sức khỏe của gia đình vừa muốn chia sẻ cùng Phương những cảm xúc của mình khi về thăm trường xưa.
Đã lâu không gặp Phương, không biết bây giờ Phương đang làm nghề gì, làm công nhân trong công ty hay đang vui vẻ ở nhà làm nội trợ mà nếu có viết thư lại cho mình thì trả lời mình luôn nhé Natasa. Bây giờ mình bận rộn lắm, hôm nay mới rảnh để dành ra 5 phút viết thư cho Phương chứ thường ngày mình phải cai quả hơn 50 công ty bất động sản lớn nhỏ trên thế giới với cả vợ Thành mới bị ốm vì phải đếm quá nhiều tiền nên mình phải tiếp quản thêm gần 100 siêu thị của vợ mình nữa. Không biết Phương đã lập gia đình chưa còn mình thì đang rất hạnh phúc cùng với vợ và hai đứa con của mình. Đợt này mình về quê là có dự án quy hoạch hơn chục mảnh đất lớn để xây resort nho nhỏ và một vài khu nghỉ dưỡng. Với cả đợt này là mình muốn đưa bố mẹ mình xuống Hà Nội ở để tiện chăm sóc và sống cùng với con cháu cho vui. Mình thì không thường xuyên ở nhà nên cho hai ông bà xuống chơi với các cháu. Hôm nay tiện đường đi qua nên mình vào ghé thăm ngôi trường đã giúp mình thành đạt được như ngày hôm nay.
Thôi nói vào vấn đề chính đây chứ từ nãy đến giờ lan man dài dòng quá. Vào một buổi chiều muộn, không gian làng quê yên ả thanh bình đến lạ kỳ. Qua ngã tư, mình bước trên con đường vào cổng trường, vẫn là con đường ngày xưa nhưng cảm giác của mình thật lạ, hồi hộp xao xuyến như cậu học trò nhỏ ngày nào đến trường(Lời của Phương: lại chép mẫu chắc.). Natasa Phương còn nhớ lời cô đã nói không? "Bước qua cánh cổng trường là một thế giới mới sẽ mở ra". Đúng là như vậy. Ngôi trường của chúng ta giờ đã đẹp hơn, to hơn, khang trang hơn, vừơn thực vật và rất nhiều cây cảnh. Chỉ có những hàng cây trên sân trường là vẫn thế: xanh biếc đến nao lòng. Giữa sân trường, bác xà cừ già vẫn tỏa bóng xum xuê. Tất cả như mùa thi vừa mới qua thôi... Mình bước chầm chậm lên cầu thang tầng 2, giật mình khi trông thấy Bác Dũng bảo vệ. Có lẽ nhìn cái vẻ bần thần của mình bác ấy cũng đoán ra là học sinh cũ về thăm trưởng nên chỉ cười mà không nói gì cả. Lòng bồi hồi bước đến bên lớp cũ, nhìn qua cửa sổ, cảm thấy mình vẫn là cậu học trò nhỏ ngày nào. Trong ngôi nhà chung ấm cúng này, 37 thành viên của lớp đã học tập, vui chơi cùng chia sẻ với nhau những niềm vui, nỗi buồn, những tâm tư tình cảm của tuổi học trò hồn nhiên trong sáng. Những dãy bàn, những giờ học hăng say, dường như còn thoảng đâu đây cả lời cô giáo giảng.
Natasa Phương (Lời của Phương: sao vẫn dùng cái tên này) còn nhớ chỗ ngồi của mình không? Bàn cuối cùng dãy trong, chỗ ngồi đó gắn bó với chúng mình trong suốt cả năm học lớp 9. Đầu năm lớp 9 cô giáo chủ nhiệm đã thống nhất với cả lớp sẽ không thay đổi chỗ ngồi. Cô muốn chúng mình nhớ về chỗ ngồi ấy như một góc ký ức của tuổi học trò. À còn nữa, không biết Phương còn nhớ bà Thúy béo bán xôi ở cổng trường không,còn mình thì rất nhớ vì những bát xôi đong điêu và những lời nói hài hước của bà. Thôi Natasa Phương à, bây giờ mình phải về Hà Nội để kịp chuyến bay sang Mỹ mua thuốc cho vợ mình.
Mong rằng Natasa sẽ nhớ mãi những kỉ niệm thời học trò của bọn mình. Nếu có thời gian hãy về thăm lại trường, nước mắt bạn sẽ rơi đấy.
Bạn cùng bàn-Xuân Thành.