Quyển 2 - Chương 81: Sự thật
Lý Tưởng không có nói chuyện mình gặp được Dạ Sắc ở khách sạn cho mấy đội hữu của mình biết.
Tuy lần này tình cờ gặp phải Dạ Sắc làm cậu cảm thấy rất vui sướng, nhưng không hiểu tại sao Lý Tưởng lại không muốn nói cho người khác biết...
Có lẽ là do cậu cảm thấy lần gặp gỡ ngoài ý muốn này là bí mật nho nhỏ chỉ thuộc về hai người bọn họ... Nếu nói cho tất cả mọi người biết nó liền mất đi ý nghĩa rồi. Chạy đi nói cho cả thiên hạ biết "Tui gặp được Dạ Sắc nè", "Dạ Sắc như thế nào như thế nào"... chỉ tưởng tượng thôi cũng đã thấy giống một tên yếu trí, nói không chừng còn có thể gây rắc rối cho Dạ Sắc.
Lý Tưởng không hi vọng bởi vì sự xuất hiện của mình mang đến phiền toái cho Dạ Sắc... Dạ Sắc ở Trường An đã đủ vất vả rồi, thôi thì cứ xem lần gặp gỡ bất ngờ này như là một đoạn nhạc đệm nho nhỏ đi...
Lý Tưởng mặc dù tự xưng là fan hâm mộ cuồng nhiệt của Dạ Sắc, nhưng cậu hâm mộ một cách có lý trí. Có thể cùng tuyển thủ mình yêu thích trò chuyện vài câu, trực tiếp nói lời ủng hộ cổ vũ với đối phương, vậy là đủ rồi...
Tính ra chuyến đi Bắc Kinh lần này khá là lời đó chứ, được tặng một bộ thú bông lưu niệm số lượng giới hạn, còn được tiếp xúc gần gũi cũng như trò chuyện với Dạ Sắc, ngần ấy đã đủ để Lý Tưởng thoả mãn thật lâu.
Ngô Trạch Văn ngạc nhiên hỏi trên QQ "Cậu đến đó không phải để xem thi đấu trực tiếp sao? Hồi sau còn một trận Quốc Sắc vs Phong Hoả, sao không ở xem mà lại về?"
Ngô Trạch Văn phát hiện Lý Tưởng đăng nhập QQ bằng máy tính chứ không phải di động, mới đoán là cậu đã trở lại khách sạn.
Lý Tưởng nói "Trường An thua nên tui thấy khó chịu trong lòng, bèn trở về khách sạn trước, nhưng cũng nhờ vậy mà có thu hoạch bất ngờ, hí hí ~"
Lưu Xuyên cười nói "Thu hoạch bất ngờ cái gì? Nói ra nghe chơi."
Lý Tưởng nói "Không nói cho mấy người."
Lưu Xuyên thấy tên đệ tử nhị hoá này cười cái kiểu hí hí là biết thu hoạch bất ngờ kia kiểu gì cũng là chuyện tốt, nếu Lý Tưởng không muốn nói Lưu Xuyên cũng lười đi đào bới chuyện riêng của cậu ta, bèn nói sang chuyện khác "Trận của Quốc Sắc với Phong Hoả sắp sửa bắt đầu rồi."
Cá nghe vậy liền hưng phấn "Chu đội Quốc Sắc cũng lên đài thi đấu kìa, tuyển thủ nữ đúng là hiếm thấy ha!"
Lưu Xuyên nói "Đúng vậy, tuyển thủ nữ trong giới eSport cơ hồ là rất ít thấy, cơ mà nếu có toàn là thứ dữ không. Chu Mộc là đội trưởng vô cùng xuất sắc, không những có tầm nhìn cục diện trải rộng, hơn nữa bố trí chiến thuật cũng rất cẩn thận chặt chẽ. Mặc dù trong liên minh thứ hạng của Quốc Sắc gần như là nằm chót, nhưng các cường đội khác mỗi lần đụng độ Quốc Sắc đều không ai dám khinh thường."
Ngô Trạch Văn buộc miệng hỏi "Anh đoán tỷ số là bao nhiêu?
Từ sau khi nhóc học bá suy luận ra thân phận của Lưu Xuyên, biết được anh là Hải Nạp Bách Xuyên rồi liền vô cùng nghiêm túc hỏi anh về việc dự đoán tỷ số trận đấu hay là an bài chiến thuật, etc.. Rõ ràng là coi Lưu Xuyên như chuyên gia cố vấn.
Lưu Xuyên dự đoán tỷ số có điểm bảo thủ "Quốc Sắc vs Phong Hoả, tôi đoán 4:5."
Ngô Trạch Văn nói "Tức là Quốc Sắc sẽ đoạt được hai lệnh kỳ trong đoàn chiến được 4 điểm, Phong Hoả được 3 điểm lôi đài chiến cùng 2 điểm lệnh kỳ?"
Lưu Xuyên nói "Ừ, khả năng này rất cao. Quốc Sắc rất mạnh về đoàn chiến, có Chu Mộc bày bố chiến thuật muốn đoạt được hai thanh lệnh kỳ cũng không khó. Nhưng lôi đài chiến trước giờ luôn là nhược điểm của Quốc Sắc, bởi vì đấu pháp của bọn họ là đánh kéo dài, hơn nữa Quốc Sắc cũng không có tuyển thủ đấu đơn nào lợi hại. Phong Hoả thì ngược lại, lôi đài chiến rất mạnh nhưng đoàn chiến thì lại bình thường."
Ngô Trạch Văn trầm tư gật đầu, sau đó lấy di động của mình ra đăng nhập vào weibo, cũng mở weibo của Võ Lâm share hoạt động đoán tỷ số, đồng thời kèm theo một dòng—— Quốc Sắc vs Phong Hoả, đoán tỷ số là 4:5.
Lưu Xuyên thấy Ngô Trạch Văn làm xong rồi mới ngạc nhiên nói "Cậu tin tôi thật đấy à?"
Ngô Trạch Văn gật đầu "Ừ."
Lưu Xuyên cười nói "Lỡ tôi đoán sai thì coi như cậu mất cơ hội bốc thăm rồi."
Ngô Trạch Văn nói "Chẳng sao, đoán chơi thôi mà."
Lưu Xuyên nghe vậy cũng không nói gì nữa, quay sang nhìn trận đấu.
Cả hai người đều ngồi trên ghế sofa, bên kia máy tính cùng loa ngoài đồng loạt phát trận đấu, thỉnh thoảng dùng di động mở QQ tán gẫu vài câu, trên bàn trước mặt đặt một lốc Cola cùng mấy bao hạt dưa đậu phộng—— xem thi đấu thôi mà xa hoa đến như vậy, hai người này đúng là biết hưởng thụ.
***
Mùa giải eSport Võ Lâm lần thứ mười, vòng thứ nhất, trận thứ hai, chiến đội Quốc Sắc vs chiến đội Phong Hoả.
Hai chiến đội này đều nằm trong danh sách bát cường của mùa giải trước, xếp hạng cuối mùa giải là Phong Hoả hạng 7 còn Quốc Sắc hạng 8. Cả hai đội thực lực đều ngang nhau, cũng rất hiểu biết về phong cách thi đấu của nhau, trận chiến diễn ra khá là gay cấn.
Giai đoạn lôi đài chiến, Minh Giáo bên Phong Hoả đánh chết tuyển thủ Ngũ Độc thứ nhất của Quốc Sắc, tuyển thủ Võ Đang thứ hai của Quốc Sắc hạ gục tuyển thủ thứ nhất của Phong Hoả, trước khi chết không quên kéo tuyển thủ thứ hai của Phong Hoả xuống chỉ còn máu tàn. Tuyển thủ thứ ba bên Quốc Sắc lên đài nhanh chóng đánh bại tuyển thủ thứ hai của Phong Hoả... Trận chiến luân phiên liên tục giằng co đến lúc tuyển thủ thứ ba của Phong Hoả lên đài. Tuyển thủ bên Quốc Sắc bởi vì máu ít hơn cuối cùng tiếc nuối tạm biệt lôi chủ kỳ, bị Phong Hoả thuận lợi đoạt 3 điểm.
Đến giai đoạn đoàn chiến do Quốc Sắc lựa bản đồ, đội trưởng Chu Mộc chọn Tử trúc lâm.
Tử trúc lâm là bản đồ lục địa chiến, tương đối mà nói thì trận đấu trên chiến trường trên đất bằng sẽ ít các yếu tố bất ngờ hơn trên bản đồ thuỷ chiến, nhưng Tử trúc lâm cũng là bản đồ thích hợp đọ sức mai phục, ngoại trừ ba đường lộ tuyến thì xung quanh đều là khu sương mù chiến tranh với rừng trúc tía rậm rạp. Chu Mộc làm đại biểu lưu phái thái cực Võ Đang, lợi dụng các trận pháp Võ Đang có phạm vi rộng kéo diều đối thủ, lợi dụng địa hình liên tục di chuyển chậm rãi mài chết chủ lực của Phong Hoả, cũng đoạt được lệnh kỳ đầu tiên.
Diễn biến tiếp theo của trận đấu cũng không kịch tính cho lắm, đánh khá là ổn định, cả hai đội đều phát huy vừa đủ trình độ vốn có của bên mình, tỷ số cuối cùng quả như Lưu Xuyên đã dự đoán trước, 4:5.
Lúc trận đấu vừa chấm dứt, Ngô Trạch Văn nhịn không được quay sang nhìn Lưu Xuyên một cái "Anh đoán đúng rồi."
Lưu Xuyên bật cười "Phải đó, hai đội này trình độ vốn ngang ngang nhau mà, tỷ số như vậy mới là bình thường."
Ngô Trạch Văn cầm di động check thử weibo, phát hiện rất nhiều người đều dự đoán tỷ số 4:5 này, chứng tỏ người xem hiểu biết rất rõ về hai đội, vậy nên có rất nhiều người đoán trúng kết quả, không giống kết quả bất ngờ trong trận Tuyết Lang với Trường An lúc nãy.
Phát hiện mình không được bốc thăm trúng, Ngô Trạch Văn liền cất di động vào túi.
Lưu Xuy��n biết cậu nhóc này hứng thú nhất là với các thể loại quà thưởng, liền buộc miệng tự tiến cử "Trạch Văn, về sau mỗi đầu trận đấu tôi giúp cậu đoán tỷ số, cậu cứ dựa vào tỷ số đó share weibo dự đoán đi, biết đâu có lúc may mắn được chọn trúng thì sao."
Ngô Trạch Văn nghe vậy hai mắt sáng rực, quay sang nhìn Lưu Xuyên "Ok!"
Bên cạnh mình là Xuyên thần Hải Nạp Bách Xuyên, tương đương như phần mềm hack cheat miễn phí, đoán tỷ số cũng chuyên nghiệp hơn mình đoán mò nhiều.
Ngô Trạch Văn cảm giác giống như thấy được quà thưởng đang đứng ở đằng trước vẫy gọi mình...
Hai trận thi đấu đều chấm dứt, đồng hồ cũng vừa lúc dừng lại ở 10 giờ. Thấy vẫn còn sớm, Lưu Xuyên liền đề nghị trên nhóm chat "Giờ vẫn còn sớm, hay là chúng ta onl game chút đi, đ��nh vài lượt phụ bản cũng tốt."
Đề nghị này được toàn thể thành viên trong đội cố định nhất trí hưởng ứng, kỳ thực lúc này đạo trưởng với Cá cũng đang onl game, vừa mở game vừa mở QQ tán gẫu. Lý Tưởng, Trạch Văn với Lưu Xuyên cũng đều tự mở ra client Võ Lâm đăng nhập vào game, Lưu Xuyên mời bốn người vào tổ đội, sau đó cả nhóm tập họp trước cổng Thiếu Lâm Tự.
Đánh phụ bản Thập Bát La Hán Trận cũng đã mấy chục lần, ai nấy đều vô cùng quen thuộc, vào phụ bản tập trung đánh một xíu là xong. Sau 5 lượt phụ bản thì cả đội lại thăng lên một cấp.
Cá đột nhiên hỏi "Đội trưởng, trước thứ tư tuần sau phải lên 40 cấp để đánh boss thế giới đúng không?"
Lưu Xuyên nói "Ừ, dựa theo tiến độ hiện tại thì mỗi ngày chúng ta đi 5 lượt phụ bản anh h��ng, cộng thêm nhiệm vụ chủ tuyến thì tới thứ ba là lên 40."
Cá nói "Cái lộ tuyến kéo boss đó, hổm rày tui tập luyện mấy lần, cảm giác tương đối ok rồi."
Đối với thánh diệt đoàn nhà mình, Lưu Xuyên vẫn có chút không yên tâm, lần trước cậu ta mới vừa hô "Xem khinh công thần sầu của tui!" xong liền té cái bẹp chết ngắt...
Có Cá trong đội thì tuỳ thời đều phải chuẩn bị tâm lý trái tim sẽ bị kích thích như ngồi tàu lửa siêu tốc...
Lưu Xuyên ngẫm nghĩ một lát, mới nói "Vậy đi thôi, tập họp ở nhân duyên thụ, tôi nghiệm thu thành quả huấn luyện của cả đội."
Cả đám lũ lượt kéo nhau đến nhân duyên thụ, tuyến đường chạy từ điểm xuất hiện boss là động nhền nhện đến nhân duyên thụ bọn họ luyện tập đi luyện tập lại cũng đã vô số lần, nếu là người bình thường có lẽ đã sớm mất kiên nhẫn phủi mông chạy mất. Nhưng đối với một tên shota có bộ não cất chứa những thứ kỳ quái như Cá cùng học bá nghiêm túc cần cù như Ngô Trạch Văn thì dù bị bắt luyện tập liên tục như vậy họ cũng chẳng oán giận câu nào. Hơn nữa cũng nhờ vào sự chịu khó của cả hai, nên hôm nay lúc Lưu Xuyên nghiệm thu thành quả thì phát hiện ra một điều—— cả hai người này hợp tác cũng khá là ăn ý, từ đầu tới cuối gần như không xuất hiện sai lầm!
Lưu Xuyên hài lòng gật gù "Xem ra hai người cũng có tự mình luyện tập, rất tốt, cứ duy trì trạng thái như vậy, tới lúc đó tôi với đạo trưởng sẽ ở bên cạnh trợ giúp bảo vệ hai người. Đại sư thì cứ đứng dưới tàng cây chờ boss, nhớ chú ý phương pháp kéo boss tôi đã dặn là được."
Lý Tưởng nói "Đã hiểu!"
Cá Bơi Bơi Trong Nước "Đã rõ đội trưởng!
Ngô Trạch Văn nói "Đã biết."
Lưu Xuyên cười khẽ hỏi "Một tuyến đường như vậy mà tôi bắt ba người luyện tập hoài, ba người có cảm thấy phiền không?"
Cá Bơi Bơi Trong Nước "Không có na, cảm thấy rất thú vị!"
Ngô Trạch Văn nói "Không, luyện nhiều một chút có thể đề cao khinh công."
Lý Tưởng "Tui chỉ cần nhớ kỹ năng là được, có gì mà phiền đâu?"
Nhìn cả ba người sôi nổi tràn đầy sức sống, Lưu Xuyên trong lòng thật sự xúc động.
Trong giới liên minh chuyên nghiệp, có đôi khi vì bày bố chiến thuật mà một tấm bản đồ phải luyện tập đi luyện tập lại liên tục những động tác nhàm chán như vậy, nếu đổi là người bình thường kiểu gì cũng cảm thấy chán chết, nhưng Cá lại cảm thấy vui vẻ thú vị, Ngô Trạch Văn thì chuyên tâm để nâng cao chính mình... Tính cách của bọn họ thực sự rất thích hợp trở thành tuyển thủ...
Nếu bọn họ đều gia nhập chiến đội của mình thì hay biết mấy...
Lưu Xuyên đang trầm tư suy nghĩ thì đột nhiên góc trái nhảy lên một tin tức từ hệ thống——
"Hảo hữu của ngài [ Thất Dạ Tuyết ] đã lên mạng."
Lý Tưởng theo phản xạ gửi lời mời Thất Dạ Tuyết vào đội, Tần Dạ cũng nhanh chóng gia nhập, thấy trong đội toàn mấy gương mặt cũ cũng không kinh ngạc.
Đội bọn họ lại đủ 6 người, Cá nhìn thấy sư tỷ đồng môn Nga My xuất hiện liền cao hứng chào hỏi trên kênh đội ngũ "Sư tỷ!"
Thất Dạ Tuyết "Ừ, mọi người đang làm gì đấy?"
Cá nói "Đang tập khinh công!"
Ngô Trạch Văn dựa vào suy luận đoán được Thất Dạ Tuyết chính là Tần Dạ, thấy người này lên mạng liền quay sang hỏi Lưu Xuyên "Sao giờ này Dạ Dạ lại online?"
Lưu Xuyên có chút bất đắc dĩ thở dài "Có lẽ do tâm trạng không tốt đi."
Ngô Trạch Văn nghe vậy gật gù như hiểu được, mới nãy đoàn chiến Tần Dạ bị đối thủ cố ý nhắm vào thê thảm như vậy, tới sau trận đấu còn phải chịu áp l���c từ cánh phóng viên, là ai cũng sẽ cảm thấy trong lòng khó chịu, mở acc phụ chạy vào game chơi một chút coi như giải trí thư giãn cũng là bình thường.
Lưu Xuyên gửi tin nhắn cho Tần Dạ "Ổn không?"
Tần Dạ trả lời "Không có gì, một mình ở khách sạn hơi buồn nên vào game chơi một lát."
Lưu Xuyên cau mày nói "Nói thật, lẽ ra cậu không nên gánh hết mọi trách nhiệm về mình như vậy, ai có mắt đều thấy trận đoàn chiến hôm nay thảm bại là do ai. Tên Dương Kiếm đó chỉ giỏi trốn tránh, ngay cả phỏng vấn sau trận đấu cũng đùn đẩy cho cậu. Đội trưởng gì mà chỉ muốn được người khác ca ngợi chứ không thích nghe lời chê bai, đúng là lần đầu tiên mới thấy!"
Lưu Xuyên càng nói càng thấy tức giận.
Thực sự mà nói thì tính cách Lưu Xuyên rất dễ dãi, hiếm khi thấy anh vì việc gì mà nổi giận, nhưng biểu hiện của Dương Kiếm hôm nay khiến Lưu Xuyên chướng mắt thật sự. Không chỉ vì bất bình thay cho bạn mình là Tần Dạ, mà hành động của Dương Kiếm thật sự rất vô trách nhiệm, đến nỗi khiến người từng là đội trưởng như Lưu Xuyên cũng muốn nói thẳng vào mặt Dương Kiếm một câu——
Cậu không có tư cách làm đội trưởng chiến đội Trường An!
Lôi kéo quan hệ với đội bình luận viên, trải rộng quan hệ để lôi kéo sự nổi tiếng của mình thì có ích gì? Toàn liên minh có bao nhiêu đội trưởng thật sự muốn qua lại với Dương Kiếm? Tiếu Tư Kính, Thiệu Trạch Hàng, Đường Ngự Phong, Diệp Trầm Khê, kể cả nữ tuyển thủ như Chu Mộc... Những đội trưởng kỳ cựu của các chiến đội hạng nhất kia có người nào thật lòng bội phục hoặc là tôn trọng Dương Kiếm đâu?
—— Không có, hoàn toàn không có.
Dù cho mùa giải trước Trường An được Dương Kiếm dẫn dắt đoạt được quán quân, nhưng hầu hết các tuyển thủ trong giới liên minh trong lòng ai nấy đều không tán thành thực lực của Dương Kiếm.
Lưu Xuyên bị vô số đội trưởng thống hận đến cực kỳ, nhưng song song đó anh cũng được đội trưởng các cường đội tán thành và tôn trọng—— sự tôn trọng đối với tuyển thủ vĩ đại!
Bên dưới chiếc ngai vàng đội trưởng quán quân của Dương Kiếm trải đầy hoa tươi cùng ánh hào quang, nhưng nền móng của nó lại yếu ớt tựa như một toà lâu đài lơ lửng giữa không trung vậy. Trận đấu của Trường An hôm nay trong mắt các đội trưởng chiến đội thật chẳng khác gì một vở kịch hài, vậy mà sau trận đấu Dương Kiếm còn muốn trốn tránh sự thật không dám đối mặt với truyền thông.
Sau trận đấu ngày hôm nay, kẻ được tất cả tán thành ngược lại là đội trưởng Phương Chi Diên của chiến đội Tuyết Lang!
Một Phương đội trẻ tuổi nhưng tài cao rất nhanh sẽ trở thành trọng điểm chú ý cùng nghiên cứu của các đội trưởng cường đội, Dương Kiếm không những không chịu điều chỉnh trạng thái của bản thân mà lại đi buồn bực oán giận người khác... Lưu Xuyên quả thật cảm thấy bất lực đối với con người này.
Tần Dạ thấy Lưu Xuyên nói như vậy, không hiểu sao tâm trạng bỗng nhiên trầm tĩnh lại. Mới nãy nam sinh vô tình gặp ở hành lang nói rất đúng, đoàn chiến không phải là chuyện của một cá nhân. Nếu thua thì vấn đề là do tất cả các thành viên trong đội. Đối với Trường An anh đã cố hết sức rồi, những chuyện nên làm anh cũng đã làm.
Trường An là chiến đội ấp ủ cho anh ước mơ, cho anh cố gắng, nhưng đến bây giờ nó lại khiến anh cảm thấy trong lòng nguội lạnh...
Năm năm, cũng đã đến lúc nên chấm dứt.
Tần Dạ bình tĩnh hồi phục Lưu Xuyên "Tôi không sao, mọi người sang nhân duyên thụ làm gì đấy?" Vừa nãy mở ra bản đồ thế giới mới phát hiện cả năm đội hữu đều đang ở nhân duyên thụ bên Nam Cương, bên đó giống như cũng có mấy cái phụ bản thì phải?"
Lưu Xuyên nói "Đang luyện đánh boss thế giới."
Tần Dạ nghe mà bó tay "Còn tính đánh boss thế giới? Cậu sợ server này chưa đủ loạn à?"
Lưu Xuyên cười nói "Để mấy tên kia có thêm tí kiến thức ấy mà, quan khán mấy trường hợp lớn như vậy mới có lợi."
Tần Dạ nghe vậy cũng không nói gì nữa, điều khiển nhân vật chạy đến nhân duyên thụ tụ họp.
Ngô Trạch Văn hỏi "Phải rồi, mấy bản đồ thi đấu có phải đều là lấy từ cảnh trong game thu nhỏ lại không?"
Lưu Xuyên trả lời "Ừm, phần lớn là vậy, cũng có vài cái bản đồ chuyên môn thiết kế riêng cho thi đấu. Hỏi làm gì đấy?"
Ngô Trạch Văn nói "Tôi muốn xem thử Liên hoa hồ."
Cá lập tức xếp hàng ủng hộ "Tui cũng đi nữa! Tui chưa xuống nước thử cảm giác bơi trong game này lần nào, nghe nói game này lặn xuống nước lâu quá sẽ chết đuối đúng hông?"
Lưu Xuyên "Liên hoa hồ là bản đồ cấp 45."
Ngô Trạch Văn nói "45 cũng đâu có sao."
Lưu Xuyên dở khóc dở cười nói "Vấn đề là bây giờ chúng ta mới 38, không thể truyền thống trực tiếp đến bản đồ cấp 45."
Ngô Trạch Văn nói "Bản đồ trong game đều là nối tiếp nhau, không thể truyền tống thì đi bộ qua cũng được."
Cá lập tức ủng hộ "Đúng rồi đó, đi bộ qua được mà! Dù sao giờ cũng đâu có gì làm, tui muốn đi xem Liên hoa hồ!"
Lưu Xuyên "..."
Thật muốn lạy hai tên tân thủ này ghê!
Hai người không biết dọc hai bên đường sẽ xuất hiện quái sao? Muốn đi qua cũng phải toàn mạng mới qua được đó...
Lưu Xuyên thấy Ngô Trạch Văn vẻ mặt thật lòng như vậy, có lẽ là phát hiện được cái gì hay ho đi? Nếu bây giờ đi qua đó kiểu gì cũng sẽ phải đụng độ một đám quái cấp cao hơn, cơ mà chả sao, Lưu Xuyên tin chắc bằng thực lực của sáu người bọn họ, giết quái cao hơn mình vài cấp cũng không thành vấn đề.
Đường đường Hải Nạp Bách Xuyên với Dạ Sắc mà bị quái cấp 45 giết chết, nếu truyền ra ngoài kiểu gì cũng làm trò cười cho thiên hạ.
Dù sao cũng rảnh rỗi không có gì làm, coi như chạy sang bản đồ cấp cao xem một cái, sẵn tiện cũng luyện thao tác.
Vì thế, sáu người tổ thành một đội du lịch ngắm cảnh, Lưu Xuyên làm hướng dẫn viên đi ở đầu tàu, còn lại nối gót theo sau, dùng khinh công chạy như bay về phía bản đồ Liên hoa hồ 45 cấp..
Luyện khinh công cũng đã lâu như vậy, cả đội ai nấy đều vô cùng thuần thục, Lưu Xuyên còn cố ý tăng nhanh tốc độ, vậy mà cả ba tên tân thủ Trạch Văn, Lý Tưởng lẫn Cá đều không bị bỏ lại phía sau.
Ngô Trạch Văn đột nhiên quay sang hỏi Lưu Xuyên "À đúng rồi, tôi có thể nói với Lý Tưởng chuyện anh là Hải Nạp Bách Xuyên với Thất Dạ Tuyết là Dạ Sắc không?"
Lý Tưởng dù gì cũng là bạn thân nhất của Ngô Trạch Văn, cả ba người họ lại thường xuyên chơi game chung với nhau, nếu gạt Lý Tưởng có vẻ như không hay lắm.
Cũng đã bị khả năng trinh thám thần sầu của Trạch Văn vạch trần chân tướng rồi, Lưu Xuyên cũng chả buồn giấu làm gì nữa, liền thoải mái nói "Nói đi, không sao cả."
Ngô Trạch Văn gật đầu, liền quay lại gửi tin nhắn cho Lý Tưởng "Lý Tưởng, nói cậu nghe một sự thật này."
Lý Tưởng đang khinh công bay vi vu trên trời, thấy lời này liền dừng lại đứng ở ngọn cây một lát trả lời Ngô Trạch Văn "Sự thật gì?"
Ngô Trạch Văn nói "Lưu Xuyên là Hải Nạp Bách Xuyên, Thất Dạ Tuyết chính là Dạ Sắc."
Lý Tưởng "..."
Trên màn hình đại sư đột nhiên víu một phát, sau đó rụng từ trên cây xuống bẹp một tiếng nằm im trên mặt đất, chết queo...
Quyển 3 - Chương 82: Liên hoa hồ
Lúc biết Lưu Xuyên chính là Đường Môn trong game kiêm sư phụ của mình, Lý Tưởng tuy cảm thấy có chút vỡ mộng nhưng cậu chấp nhận việc này rất nhanh chóng.
Biết Dạ Sắc là nam nhân thì, Lý Tưởng mặc dù có hơi khiếp sợ, nhưng nhìn thấy tài năng xuất sắc của anh trên đấu trường lôi đài chiến, cậu cũng rất nhanh chấp nhận việc này.
Thân là một đại sư Thiếu Lâm, cả ngày phải đối mặt với vô số kiểu sm của boss, Lý Tưởng cứ đinh ninh rằng khả năng chống đòn của mình đã trở nên rất mạnh mẽ rồi!
Nhưng mà hiện tại, Ngô Trạch Văn lại nói cho cậu biết, Lưu Xuyên không chỉ là sư phụ của mình, còn là Hải Nạp Bách Xuyên? Thất Dạ Tuyết không chỉ là bà xã trong game của mình, hơn nữa chính chủ còn là Tần Dạ?
Đây không phải là vỡ mộng nữa rồi, là từ phim hài chớp mắt biến thành phim kinh dị thì có!
Lý Tưởng bởi vì kinh hãi quá mức mà ngón tay run lên, nhân vật cũng sẩy chân rớt từ trên cây xuống đất cái bẹp chết ngắt. Mà đám đội hữu vô lương tâm không ai phát hiện ra, vẫn tiếp tục khinh công bay theo Lưu Xuyên. Bay được một đoạn thiệt xa Lưu Xuyên mới phát hiện thiếu mất một người, bèn hỏi trên kênh đội ngũ "Đệ tử đang ở đâu đấy?"
Lý Tưởng "..."
Ngô Trạch Văn tốt bụng giải thích dùm "Cậu ta bất cẩn té chết."
Cả đám nhìn lại thì thấy đại sư đáng thương đang nằm úp mông trên mặt đất.
Thanh máu cũng tụt về 0.
Cá cười ha ha nói "Đại sư sao tự dưng té chết vậy!"
Cả đội "..."
Lý Tưởng "..."
Lưu Xuyên liếc nhìn Ngô Trạch Văn bên cạnh một cái, nhất ��ịnh là do nhóc này nói sự thật cho Lý Tưởng nghe, làm tên nhị hoá kia bị kích thích đến té thẳng từ trên cây xuống... Mà kẻ đầu sỏ gây nên lại bình tĩnh ung dung giống như không có chuyện gì xảy ra, mọi chuyện chả liên quan gì tới mình... Lưu Xuyên thật sự là bái phục người này.
Tần Dạ nói trên kênh đội "Cá chạy trở về hồi sinh đại sư đi."
Cá ồ một tiếng, lùi trở về nhảy xuống đất, bắt đầu đàn Ức Cố Nhân.
Ức Cố Nhân, kỹ năng hồi sinh của Nga My cầm, có thể giúp đội hữu đã chết sống lại, bị cấm dùng ở cạnh kỹ trường.
Tiếng đàn thánh thót dần dần vang lên bên tai, xung quanh thi thể của đại sư bắt đầu tản ra một vòng ánh sáng màu đỏ nhu hoà, trên màn hình của Lý Tưởng cũng xuất hiện khung thông báo của hệ thống:
[Cá Bơi Bơi Trong Nước]muốn h���i sinh cho ngài, có đồng ý hay không?
Lý Tưởng dùng ngón tay vẫn còn cứng ngắc đè chuột chọn đồng ý, thi thể đại sư lập từ mặt đất đứng bật dậy. Vừa sống lại Lý Tưởng liền bùm bùm đánh chữ tư tán gẫu với Ngô Trạch Văn "Cái đậu! Trạch Văn ông đang giỡn tui phải không? Lưu Xuyên là Hải Nạp Bách Xuyên? Thất Dạ Tuyết là Dạ Sắc? Đừng hù trái tim bé nhỏ của tui được hông vậy!"
[ Mê Vụ Chiểu Trạch ] nói với ngài: "Không phải hù cậu."
[ Mê Vụ Chiểu Trạch ] nói với ngài: "Đây là sự thật."
[ Mê Vụ Chiểu Trạch ] nói với ngài: "Lưu Xuyên đã thừa nhận."
Ngô Trạch Văn dùng ba đoạn liên kích đơn giản rõ ràng nháy mắt giết chết Lý Tưởng. Trong nhất thời Lý Tưởng cảm thấy trước mắt mình toàn là màu đen!
—— Bạn cùng phòng bên cạnh lại là Hải Nạp Bách Xuyên, Đường Môn khôi lỗi mạnh nhất lịch sử Liên minh? Cựu đội trưởng của chiến đội Hoa Hạ?
—— Bà xã vô tình "lừa gạt" được trong game, "sư muội" Thất Dạ Tuyết có thân phận thật sự là Dạ Sắc, tuyển thủ mà mình yêu thích nhất?
Chuyện này giống như đang đứng mà trên trời rớt xuống một cái bánh nhân thịt bự thiệt bự, đập vào đầu khiến người ta hôn mê...
Da đầu đau đến giật giật, Lý Tưởng vẻ mặt hết sức phức tạp nhìn chằm chằm màn hình máy tính, một lúc lâu sau mới run rẩy hai tay gõ chữ pm cho Lưu Xuyên "Hải Nạp Bách Xuyên?"
Lưu Xuyên trả lời kèm theo cái mỉm cười "Ừ."
Lý Tưởng "..."
Lưu Xuyên tiếp tục mỉm cười "Sư phụ là Hải Nạp Bách Xuyên, bà xã trong game là Dạ Sắc, đại sư huynh là Lộc Tường, có cảm thấy thụ sủng nhược kinh không đồ đệ?"
Lý Tưởng "..."
Đâu chỉ đơn giản là thụ sủng nhược kinh, là bị cái bánh nhân thịt làm bằng kim cương đột nhiên từ trên trời rớt xuống chôn vùi luôn mới đúng... Có thể bị kim cương chôn vùi quả thật là hạnh phúc đến không cách nào hình dung được!
—— có một đội hình người quen tập họp một đống siêu sao như vậy, nói ra người khác tuyệt đối sẽ bị người khác hâm mộ nguyền rủa chết luôn cho mà xem!
Sư phụ là Xuyên thần, bà xã là Dạ thần, đại sư huynh là Cái thần Lộc Tường... Số mình may mắn tới cỡ nào mới được một đám toàn là đại thần hàng đầu đích thân dẫn đi đánh phụ bản na!? Dạ Dạ hồi trước hành mình nhiều hồi như vậy, bây giờ ngẫm lại quả thực là rất xa xỉ!
Có người chơi nào chơi game được Xuyên thần, Dạ thần, Lộc thần đích thân ra tay hành đến liên tục như vậy không? Mình tuyệt đối là duy nhất trong lịch sử!!!
Lý Tưởng hưng phấn đến mức muốn bay ra khỏi cửa sổ nhảy xuống dưới chạy ba vòng quanh khách sạn.
Đương nhiên, mấy hành động có tính nguy hiểm cao này cũng chỉ nên tưởng tượng chút là được rồi, Lý Tưởng dùng sức bóp mặt mình mấy cái, mới gửi tin nhắn riêng cho Thất Dạ Tuyết "Hê hê, Dạ Sắc phải hông? Tui là cái người đụng mặt anh lúc nãy ở ngoài hành lang khách sạn nè! Chính thức giới thiệu chút nha, tui là Lý Tưởng, bạn cùng phòng ký túc xá với Lưu Xuyên!"
Tần Dạ "..."
Trong game, Thất Dạ Tuyết bất ngờ trượt chân, té bẹp từ trên cây xuống, chết queo.
Cá Bơi Bơi Trong Nước "Dạ Dạ sao cũng té chết rồi!?"
Đội hữu từng người từng người thi nhau té chết hay sao vậy? Kỹ năng hồi sinh cũng có cd chứ bộ, đừng tạo áp lực cho tui chứ!
Bởi vì Tần Dạ cũng té chết, nên cả đội đành phải tạm dừng lại. Lưu Xuyên tủm tỉm cười nói trên kênh đội "Đại sư với Dạ Dạ thi nhau té chết như vậy làm gì vậy nè?"
Tần Dạ trợn mắt xem thường—— đầu sỏ gây ra mọi chuyện còn dám giả vờ!?
Tranh thủ thời gian chờ Cá hồi sinh, Tần Dạ nhắn tin cho Lưu Xuyên "Hôm nay tôi có gặp một người ngoài hành lang khách sạn, cậu ta tự nhận là bạn cùng phòng với cậu, chính là đại sư này phải không? Tên Lý Tưởng?"
Lưu Xuyên cũng không ghĩ đến Tần Dạ với Lý Tưởng lại có thể tình cờ đụng mặt nhau ngoài đời như vậy, hết sức kinh ngạc nói "Hôm nay hai người đã gặp nhau?"
Tần Dạ vẻ mặt bình tĩnh đánh chữ trả lời "Ừ, cậu ta cũng đúng lúc ở khách sạn này, lúc nãy gặp nhau ngoài hành lang bị cậu ta nhận ra."
Bên kia Lý Tưởng cũng không tính giấu diếm, nếu Lưu Xuyên là Hải Nạp Bách Xuyên bạn thân của Dạ Sắc, mình lại là bạn cùng phòng với Lưu Xuyên, liền nhịn không được muốn chia sẻ tâm trạng kích động vì gặp được thần tượng của mình "Lưu Xuyên! Hôm nay tui ở khách sạn gặp Dạ Sắc đó! Thật không ngờ Thất Dạ Tuyết lại là Dạ Sắc ha, quả thật là có duyên ghê."
Lưu Xuyên thấy hai người thay phiên pm mình, liền dứt khoát kéo Trạch Văn, Lý Tưởng lẫn Tần Dạ vào phòng chatvoice riêng của mình, bật mic lên nói chuyện "Đừng có thay phiên nhau pm tôi như vậy, tôi không phải ba đầu sáu tay đâu mà trả lời kịp."
Tần Dạ lạnh nhạt "Vậy à? B��ng tốc độ của cậu thì một lúc chat với mười người cũng hoàn toàn không có vấn đề mới phải chứ?"
Lưu Xuyên cười cười nói "Nói trắng ra như vậy làm gì, thì tôi lười đánh chữ được chưa."
Cả đám "..."
Lưu Xuyên nói "Ok, nào lại đây chúng ta giới thiệu chính thức với nhau một chút, Thất Dạ Tuyết là đội phó Dạ Sắc của chiến đội Trường An, tên thật là Tần Dạ, là bạn thân của tôi lúc còn ở Liên minh. Còn tôi thì, cựu đội trưởng Hoa Hạ, đại biểu mạnh nhất của lưu phái khôi lỗi Đường Môn, tức Hải Nạp Bách Xuyên. Còn về tên thật thì ai cũng biết rồi ha, không nhắc nữa."
Cả đám "..."
Từ trước đến giờ những lúc Lưu Xuyên tự ca ngợi mình đều không biết hai chữ xấu hổ viết thế nào. Lý Tưởng cho dù trong lòng bội phục Xuyên thần đến cỡ nào đi nữa, nghe được lời tự giới thiệu của người này cũng muốn đấm cho anh ta mấy phát... Quả nhiên là kẻ am hiểu kéo cừu nhất Liên minh, đến fan hâm mộ cũng có thể kéo cừu thoải mái như vậy, thực sự là vô địch...
Lưu Xuyên tiếp tục nói "Tần Dạ giới thiệu với cậu, Ngũ Độc tên là Ngô Trạch Văn, là người đã suy đoán ra thân phận của chúng ta. Hiện tại tôi đổi gọi cậu ta là thám tử Ngô rồi, hoả nhãn kim tinh vô cùng lợi hại! Thiếu Lâm tên là Lý Tưởng, hôm nay hai người gặp nhau rồi đúng không? Cả hai tên này đều là bạn mới quen sau khi tôi về trường, sau này nếu rảnh cứ vào game tìm tụi này chơi."
Ngô Trạch Văn nghiêm túc chào hỏi "Chào anh Dạ Sắc."
Tần Dạ đáp lại "Ừ, chào cậu thám tử Ngô."
Ngô Trạch Văn "..."
Ngô Trạch V��n quay qua nhìn kẻ tuỳ tiện đặt biệt danh cho người khác bên cạnh mình, phát hiện anh ta dùng vẻ mặt vô tội nhìn lại mình, chỉ đành bất đắc dĩ chấp nhận nickname này...
Lý Tưởng kích động nói "Dạ Sắc, hồi nãy chúng ta gặp nhau đó, anh còn nhớ tui hông?"
Đương nhiên là nhớ, mới xảy ra cách đây tiếng mấy chứ nhiêu...
Nhớ đến vẻ mặt xuẩn ngốc của nam sinh cao lớn đứng trước mặt cố nhét hộp quà vào tay mình, Tần Dạ bất giác nở nụ cười, anh nói "Ừ, thật là tình cờ."
Lý Tưởng liều mạng gật đầu "Phải đó phải đó, thiệt là tình cờ mà! Lúc đó tui đặt khách sạn này là vì nó cách sân thi đấu gần nhất, giao thông cũng tiện lợi nữa. Tui vất vả lắm mới cướp được suất đặt phòng trên mạng, không ngờ cũng là khách sạn chiến đội Trường An nghỉ ngơi, còn là ở chung một tầng lầu nữa, trùng hợp gì đâu á.. Hê hê..."
Lưu Xuyên nghe tên nhị hoá đồ đệ của mình cứ ngồi đó cười đến ngây ngô, liền mở miệng trêu ghẹo "Lý Tưởng à, trước mặt thần tượng giữ thể diện chút đi đệ tử."
Lý Tưởng lập tức ngưng cười, đưa tay gãi gãi đầu, nhưng khoé miệng cứ không chịu nghe lời cong lên mãi.
Không biết tại sao cậu cứ cảm thấy tâm trạng vui sướng cực kỳ! Hôm nay có thể gặp được Dạ Sắc bằng xương bằng thịt đã xem như niềm vui lớn rồi, không ngờ Thất Dạ Tuyết quen trong game lại chính là Tần Dạ... Cứ như khoảng cách giữa mình và Dạ Sắc ngày càng gần hơn một chút ấy, nghĩ như vậy trong lòng liền cảm thấy rất vui rất vui...
***
Trong game, cả đại sư lẫn Thất Dạ Tuyết đều được Cá hồi sinh, đội ngũ lại tiếp tục tiến về phía trước.
Lưu Xuyên vừa khinh công dẫn đường cả bọn vừa dùng mic nói trên kênh chatvoice "Tần Dạ, chuyện anh là Dạ Sắc đạo trưởng cũng đoán được, do cái hôm đánh phá kỷ lục thế giới ấy. Đạo trưởng của chúng ta cũng là tuyển thủ trong giới."
Ngô Trạch Văn kinh ngạc "Cả đạo trưởng luôn sao? Thảo nào tôi cứ cảm giác đạo trưởng rất lợi hại!"
Lý Tưởng "..."
Đại sư suýt chút lại trượt chân té chết.
Đạo trưởng cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp? Bạn bè xung quanh sao ai cũng lợi hại vậy!
Tần Dạ nghe vậy cũng không ngạc nhiên "Trước đó tôi đã hoài nghi rồi, thấy anh ta thao tác tỉ mỉ lại khống chế rất chuẩn xác, rõ ràng bản lĩnh cá nhân rất vững vàng. Là người của chiến đội nào?"
Lưu Xuyên nói "Một chiến đội đã giải tán, cụ thể tôi không hỏi rõ. Hiện tại anh ta đã rời liên minh rồi, vì buồn chán nên mới vào game chơi một chút thôi, lần trước tôi có mời chào anh ta vào đội."
Tần Dạ khen ngợi "Được đấy, tính cách của đạo trưởng như vậy rất thích hợp đánh phụ trợ, ổn lại vững, lưu phái thái cực cũng khá thích hợp anh ta."
Lưu Xuyên mỉm cười nói "Ừ, coi như lần này nhặt được bảo vật."
Cả đám vừa tán gẫu vừa bay đi, chẳng mấy chốc vòng qua các đám quái ven đường bay đến gần Liên hoa hồ ở bản đồ Giang Nam.
Liên hoa hồ trong game lớn hơn Liên hoa hồ trong thi đấu rất nhiều.
Và tất nhiên, Liên hoa hồ trong game cũng không có các khu vực sương mù chiến tranh như trong thi đấu, tầm nhìn cả hồ đều sáng rõ ràng. Mặt nước hồ xanh biếc trong suốt vô cùng, mặt hồ thi thoảng gợn sóng lăn tăn phản chiếu ánh sáng lấp lánh, nước trong tới mức có thể thấy vài chú cá nhỏ bơi qua bơi lại dưới đáy nước. Dĩ nhiên nếu có ai nấp dưới nước cũng sẽ dễ dàng nhìn thấy. Trên đỉnh đầu là trời xanh mây trắng hoà quyện với những rặng dương liễu xanh biếc phản chiếu trên mặt hồ... Phong cảnh nơi đây tú l��� duyên dáng, đứng ở nơi này cảm giác hệt như đang đứng ở cạnh hồ liên hoa vùng Giang Nam, khiến người ta cảm thấy tâm tình sung sướng.
Nếu là server cũ thì lúc này Liên hoa hồ chắc chắn sẽ có rất nhiều người tập trung. Những thắng cảnh như nhân duyên thụ hoặc là Liên hoa hồ này đều rất được phe ngắm cảnh yêu thích, cơ hồ lúc nào cũng có người chạy tới tạo dáng chụp ảnh làm lưu niệm. Nhưng nơi này là server mới, Liên hoa hồ lại là khu vực dành cho cấp 40-45, cấp bậc hiện tại của server là khoảng 37 cấp, hầu hết người chơi ai nấy đều vội vàng làm nhiệm vụ hoặc đánh phụ bản thăng cấp, không ai rảnh tới cất công chạy sang bản đồ cấp cao hơn mình ngắm cảnh chụp hình, bởi vậy nên xung quanh Liên hoa hồ cơ hồ không có một bóng người, tĩnh lặng vô cùng.
Sáu người dừng bước ở bờ nam Liên hoa hồ, Cá lập tức nhảy phốc vào trong nước, vừa bơi vừa đánh chữ "Chức năng bơi lội game này đã thiệt đó! Xuống nước liền có thanh hô hấp, nếu thanh này tụt xuống 0 là nhân vật sẽ chết đuối đúng không?"
Thanh Phong Đạo Trưởng trả lời "Ừ."
Cá lập tức trồi lên khỏi mặt nước chờ cho thanh hô hấp đầy lại, sau đó lại lặn xuống.
Ngô Trạch Văn cũng điều khiển nhân vật xuống nước bơi một lát, nói "Tốc độ di động dưới nước bằng khoảng 50% trên mặt đất đúng không?"
Lưu Xuyên nói "Đúng vậy."
Ngô Trạch Văn thử dùng mấy cái kỹ năng, kết luận một câu "Dùng kỹ năng cũng bị delay."
Lưu Xuyên nghe vậy bật cười "Đòi tới Liên hoa hồ chỉ để nghiên cứu cái này thôi đấy hả?"
Ngô Trạch Văn trả lời thật lòng "Ừm, tôi còn chưa thử bơi dưới nước, muốn tự mình thể nghiệm một lát."
Cả đám đang trò chuyện rôm rả, đột nhiên có một trận gió nhẹ thổi thoáng qua mặt hồ, dương liễu ven bờ lay động theo gió, mặt hồ sóng gợn từng trận lăn tăn, ánh nắng chiếu vào mặt hồ bị gợn sóng vỡ tan thành từng mảnh nhỏ loang lỗ như ánh bạc lấp lánh.
Hiệu ứng thời tiết của game được thiết kế vô cùng chân thật, cơn gió vừa dứt, bên bờ đông Liên hoa hồ đột nhiên xuất hiện một vị nam tử mặc trường sam xanh lục, nam tử chậm rãi bước đến lương đình ở giữa hồ, trên tay cầm vũ phiến nhẹ nhàng lay động, vừa nhẹ giọng lẩm nhẩm "Chính thị giang nam hảo phong cảnh, lạc hoa thời tiết hựu phùng quân..."
Trên đỉnh đầu nam tử có bốn chữ "Liên hoa cư sĩ"
Hơn nữa bốn chữ này lại mang màu sắc hiếm thấy—— màu tím đậm!
Lưu Xuyên kinh ngạc nói "Liên hoa cư sĩ xuất hiện giờ này sao?"
Cá nghe vậy rất ngạc nhiên liền lú đầu lên mặt nước hỏi "Liên hoa cư sĩ là ai vậy?"
Thanh Phong Đạo Trưởng giải thích "Là người đọc thơ ở giữa hồ, boss tinh anh dã ngoại 42 cấp, chỉ xuất hiện ở Liên hoa hồ, có danh hiệu là Liên hoa cư sĩ. Boss này có tỷ lệ xuất hiện cực kỳ thấp, gần như là rất hiếm gặp, nếu có thể đánh chết rớt không ít đồ tốt."
Cá nghe vậy hai mắt sáng rực "Đồ tốt? Có trang bị hông?"
Nghe liền biết cậu nhóc buff này chấp nhất trang bị cỡ nào, cơ mà cũng đúng, trang bị trị liệu của cậu nhóc tới giờ vẫn chưa full toàn thân.
Đạo trưởng nói "Đồ tím 40 cấp."
Cá nghe vậy lập tức dùng một loạt biểu tình chảy nước miếng bày tỏ tình yêu của mình "40 cấp!"
Lưu Xuyên cười nói "Boss này tính ra nể mặt chúng ta quá chứ, tới ngắm cảnh thôi mà nó lại xuất hiện "chào hỏi" chúng ta nhiệt tình như vậy."
Nói xong liền thuận tay kéo đạo trưởng lẫn Cá vào kênh chatvoice của mình.
Hai người v��o room chat rồi mới phát hiện cả đội đều có mặt đầy đủ.
Loa nhỏ trước tên đạo trưởng nhấp nháy sáng lên, bên tai mọi người cũng vang lên thanh âm bình tĩnh của Giang Thiếu Khuynh "Chúng ta đánh Liên hoa cư sĩ à?"
Lưu Xuyên nói "Đương nhiên là đánh! Vớ được bở ngu sao mà không xơi?"
Giang Thiếu Khuynh nói "Liên hoa cư sĩ là boss 42 cấp, chúng ta hiện tại chỉ mới 38 cấp, vượt cấp đánh boss rất khó."
Lưu Xuyên cười nói "Bởi vậy mới có tính khiêu chiến!"
Trong game, cứ mỗi lần lên năm cấp là phải đổi một cái phụ bản, nếu như cấp bậc chênh lệch quá cao thì lúc đánh boss sẽ không trúng mục tiêu.
May là Liên hoa cư sĩ là 42 cấp, so với bọn họ 38 cấp vẫn ở trong phạm vi chênh lệch 5 cấp. Nếu như là 43 vượt hơn bọn họ 6 cấp vậy căn bản không cần đánh, kỹ năng đánh ra toàn bộ sẽ đều miss. Hiện tại chỉ chênh lệch kém hơn có 5 cấp, đánh sẽ khá là khó nhưng vẫn có thể thử một lần xem sao.
Tính cách của Giang Thiếu Khuynh trước giờ làm gì đều luôn cẩn thận, loại chuyện mạo hiểm như chạy đi chọc con boss cấp cao hơn mình này đổi lại là anh của trước đây thì chắc chắn sẽ không bao giờ làm. Nhưng lúc này là Lưu Xuyên dẫn đội, anh cũng rất muốn thử một lần xem sao—— có lẽ là do tính cách Lưu Xuyên bắt đầu ảnh hưởng đến anh đi, Xuyên đội chưa bao giờ gặp khó mà lui, vậy đội hữu như mình có mặt mũi rút lui sao?
Cùng lắm thì đoàn diệt, cả đám cùng chết thôi!
Từ khi đội rước về một thánh buff diệt đoàn chuyên dùng mặt chà bàn phím thì chuyện đoàn diệt cũng không phải một hai lần...
Trong phòng ngủ trường đại học X, th��nh buff diệt đoàn Cá thiếu niên đột nhiên hắt xì một cái rõ to, cậu nhóc đưa tay xoa mũi thì thào "Mấy người có đang chửi tui hông? Sao tui cứ hắt xì hoài vậy?"
Giang Thiếu Khuynh "..."
Lưu Xuyên cười nói "Liên hoa cư sĩ này tôi nhớ có từng đánh một lần, nhưng là năm năm trước rồi, kỹ năng của boss này là gì tôi cũng chả nhớ nữa."
Giang Thiếu Khuynh nói "Tôi cũng không biết, tỷ lệ xuất hiện rất thấp nên trước giờ chưa từng đánh nó lần nào, chỉ nhớ hình như nó có tỷ lệ rớt một món trang sức thắt lưng tên là "Hồng liên ngọc trụy". Ngọc trụy hình hoa sen màu đỏ có thể phát sáng, khá là đẹp mắt, ở server cũ toàn bán giá trên trời."
Lúc trước Giang Thiếu Khuynh cũng là một thương nhân, nên đối với những thứ có thể bán được giá cao anh gần như là thuộc nằm lòng.
Liên hoa cư sĩ sau khi đánh chết sẽ rơi bọc thưởng bao gồm các loại như tài liệu, trang bị cùng đá ngũ hành, kèm theo tỷ lệ nhất định rơi xuống vật trang sức thắt lưng "Hồng liên ngọc trụy". Vì là phụ kiện trang sức cho nên không có cộng thêm thuộc tính gì cả, nhưng được cái tạo hình xinh đẹp, hơn nữa thỉnh thoảng sẽ phát sáng. Ngọc trụy hình đoá sen lấp lánh ánh sáng màu đỏ nhìn rất bắt mắt, được kẻ theo đuổi ngoại trang yêu thích, nên bán giá cao cũng là bình thường, đám đại gia trong game không tiếc vung tiền như rác để có được vật trang sức hi hữu này cho bộ sưu tập của mình.
Lưu Xuyên chạy đi lên BaiDu tìm hướng dẫn cách đánh, không bao lâu liền tìm ra được công lược Liên hoa cư sĩ, đổi qua QQ kéo Tần Dạ vào nhóm rồi share link cho mọi ngư��i cùng xem.
Cả đám mở link ra xem, phát hiện topic hướng dẫn này được đăng trên diễn đàn chính thức của Võ Lâm, thời gian lập topic là sáu năm về trước.
Sáu năm về trước là lúc game mới vừa CB, còn chưa có liên minh chuyên nghiệp, topic này quả thực thuộc hàng đồ cổ na...
Công lược được viết vô cùng chi tiết rõ ràng, hơn nữa còn được sắp chữ lớn nhỏ có thứ tự, màu sắc hài hoà phối hợp, kèm theo một loạt các hình ảnh minh họa khá dễ nhìn, thậm chí còn chu đáo đến dùng phần mềm vẽ ra bản đồ đánh dấu vị trí đứng của từng người, chủ tank thì dùng ký hiệu là tam giác màu đen, buff là hình vuông màu đỏ, các phái còn lại thì dùng hình tròn màu xanh dương làm ký hiệu, vừa nhìn liền hiểu ngay phối trí của cả đội.
—— Công lược thôi mà viết rõ ràng chuyên nghiệp như vậy, rất giống phong cách của "tên kia"...
Lưu Xuyên liếc mắt nhìn sang bên trái, thấy ID của người lập topic đúng thật là Lam Lam Lam Lam, hình avatar là một mảnh bầu trời xanh thẳm.
Lam Lam Lam Lam.
Bốn chữ Lam, gọi tắt là Tứ Lam.
ID quen thuộc này khiến Lưu Xuyên bất giác nhớ tới một vị "bạn cũ" lâu rồi không gặp... Cơ mà hiện tại cũng không phải lúc hồi tưởng chuyện xưa, đánh boss quan trọng hơn.
Lưu Xuyên đọc nhanh một lượt bài viết rồi mới nói "Nếu là công lược của Tứ Lam viết thì chắc chắn sẽ không sai, mọi người dựa theo cái này đánh đi."
Cá tò mò mở miệng hỏi "Tứ Lam là ai vậy? Người này viết công lược rất chuẩn hả?"
Tần Dạ đương nhiên cũng biết người này, anh thừ người trầm mặc một lát.
Mà từng xém bước chân vào giới tuyển thủ chuy��n nghiệp, Giang Thiếu Khuynh tất nhiên là có nghe thấy lời đồn đãi về người này, trong lòng hơi giật mình một chút, vội hỏi "Là đội trưởng đầu tiên của Lạc Hoa Từ?"
Lưu Xuyên cười nói "Phải, là anh ta. Trong giới tuyển thủ chuyên nghiệp rất hiếm người thích nghiên cứu phụ bản, Lam đội có thể coi là đầu tàu gương mẫu trong số đó. Nhìn công lược anh ta viết chi tiết như vậy là hiểu rồi. Mấy thứ anh ta nghiên cứu viết ra chẳng khác gì công lược chính thức của quan phương cả, cứ dựa theo đánh là được."
Cá nghe vậy càng tò mò hơn "Giới tuyển thủ là gì? Lam đội là ai?
Lưu Xuyên bất đắc dĩ nói "Tò mò hại chết mèo đó! Đừng hỏi nữa, hiện tại có giải thích cũng không rõ ràng, về sau từ từ rồi nói, trước đánh boss đi đã!
Cá nghe vậy gãi đầu, đành t���m thu lại lòng hiếu kỳ mãnh liệt của mình.
Quyển 3 - Chương 83: Liên hoa cư sĩ
Tứ Lam viết công lược cực kỳ chi tiết, dù là một kẻ không biết gì về game nhìn vào cũng có thể hiểu được.
Lưu Xuyên nhìn một lượt nội dung, rồi mới tổng kết nhấn mạnh mấy điểm quan trọng cùng đội ngũ "Theo như công lược thuyết minh thì boss này phòng ngự không cao lắm, hơn nữa có cừu hận cố định cho nên Thiếu Lâm có thể giữ cừu. Liên hoa cư sĩ là boss Tiêu Dao, theo lưu phái vũ phiến. Vũ phiến chuyên về trận pháp, thuộc loại phụ trợ, nó sẽ luân phiên tạo ra các loại trận pháp gây debuff lên các mục tiêu trong phạm vi trận."
"Giai đoạn đầu là máu boss trên 70%, boss sẽ ngẫu nhiên tạo trận pháp dưới chân chúng ta, ngoại trừ Thiếu Lâm ra thì tất cả những người còn lại nếu nhìn thấy dưới chân mình xuất hiện trận pháp phải lập tức khinh công bay đi, nếu không sau 2 giây sẽ bị nổ trận chết ngay lập tức, thêm nữa là lúc đó mà có hai người đứng cạnh nhau thì sẽ chết cả hai. Cho nên trong quá trình đánh boss phải liên tục tránh né trận pháp dưới chân, hơn nữa không được chạy gần đồng đội."
"Máu boss xuống 70% sẽ tiến vào giai đoạn thứ hai, giai đoạn này boss sẽ bắt đầu dùng Truyền Tống Trận của Tiêu Dao, ngẫu nhiên di chuyển đến trên mặt hồ, chúng ta buộc phải đuổi theo đánh."
Vừa phải truy theo đánh vừa phải chú ý tránh né trận pháp dưới chân, đánh boss như vậy rất tiêu hao tinh lực cùng kiên nhẫn của mọi người.
Lưu Xuyên nói tiếp "Máu boss xuống 30% sẽ bước vào giai đoạn thứ ba, trong nháy mắt sử dụng Liên Hoàn Trận của Tiêu Dao vây công chúng ta, theo như bài hướng dẫn phân tích thì nếu trận này nổ sẽ khiến cho đoàn diệt, giai đoạn thứ ba nhất định phải tụ lại ôm đoàn, cố gắng tránh xa phạm vi của Liên Hoàn Trận, đừng để chết là được."
Lưu Xuyên nói xong những điểm cần lưu ý rồi, mọi người lại đọc nội dung của công lược một lần nữa, cũng âm thầm ghi nhớ cách đánh cùng vị trí đứng ở từng giai đoạn.
Lưu Xuyên lại lên tiếng "Boss này tôi không có cách chỉ huy cả quá trình được, cũng không có cách nhắc nhở mọi người né trận pháp dưới chân. Sau khi trận pháp xuất hiện thì mọi người có 2 giây thời gian để tránh né, sau 2 giây trận nổ sẽ chết cho nên sống hay chết đều phụ thuộc vào phản ứng của mọi người trong 2 giây này, còn lại thì tuỳ cơ ứng biến."
Trước giờ lần nào đánh phụ b��n cũng đều dựa vào Lưu Xuyên chỉ huy, bởi vì khả năng phân tích cùng năng lực chỉ huy xuất sắc của anh nên dù có là tân thủ như Ngô Trạch Văn hay gà mờ Lý Tưởng đều có thể theo kịp nhịp độ các lần phá kỷ lục phụ bản. Mọi người ai nấy cũng đều hiểu được Lưu Xuyên mới là trụ cột chính của cả đội ngũ, nếu như không có anh chỉ huy thì dựa vào vài người bọn họ có khi đến bây giờ cũng chưa thể thông qua phụ bản anh hùng nữa là, chứ đừng nói tới chuyện phá kỷ lục phụ bản...
Nhưng mà hiện tại, cả Lưu Xuyên cũng không có cách chỉ đạo bọn họ từng chút một nên làm thế nào.
Bọn họ nhất định phải dựa vào chính mình!
—— bọn họ có thể làm được không?
Ngoại trừ hai vị tuyển thủ chuyên nghiệp Tần Dạ và Giang Thiếu Khuynh có tự tin làm được ra, ba tên gà mờ còn lại không hiểu sao đều cảm thấy có hơi thiếu tự tin.
Lưu Xuyên cười cười nói "Các cậu có thể làm được. Sợ cái gì, chết thì đánh lại thôi, bản đồ này cũng chỉ có sáu người chúng ta, tối nay nhất định phải ăn được nó!"
Có lẽ nhờ đội trưởng cổ vũ như vậy, cả đám ai nấy đều lập tức hăng hái cả lên!
Đúng vậy, sợ cái gì chứ!
Đây là trong game chứ không phải trên cạnh kỹ trường, boss vẫn sẽ đứng im nơi đó, nếu đánh không lại diệt đoàn thì sống lại đánh tiếp thôi!
Xung quanh bản đồ Liên hoa hồ cũng chẳng có ai, không cần sợ bị người khác cướp boss, vậy thì cứ thủng thẳng mà chơi với nó, đánh từ từ kiểu gì cũng sẽ chết thôi!
Cả đội kiểm tra trang bị cùng điều chỉnh lại kỹ năng của mình, ai nấy đều nôn nóng muốn bắt đầu ngay lập tức.
Lưu Xuyên mỉm cười nói "Chuẩn bị xong chưa? Đánh thử một lần trước đi, lát nữa Cá nhớ chú ý, nhiệm vụ của cậu là nặng nhất, vừa phải né trận vừa phải buff máu, còn phải để ý giải debuff cho đồng đội, nếu cảm thấy không xuể thì ưu tiên giải cho đại sư, những người khác phóng sinh cũng không sao nhưng tank thì không được, tank chết là đoàn diệt."
Cá nghe vậy lập tức gật đầu, tiếp đó bên tai mọi người vang lên giọng nói thanh thuý của thiếu niên "Biết zồi đội trưởng! Thánh buff sẽ chăm mọi người thật tốt mà, cứ an tâm!"
Cả đội "..."
Làm ơn đừng nhắc tới hai chữ thánh buff đó được không... Nghe hai chữ này sao nghi là sắp sửa diệt đoàn quá!
Cả năm người chia ra đứng ở năm vị trí xung quanh boss, Lý Tưởng mang theo dự cảm xấu bước lên phía trư���c khều boss.
Liên hoa cư sĩ lập tức mở miệng đọc thơ.
Môn phái Tiêu Dao trong Võ Lâm được đặt ra với thuộc tính "thư hương dòng dõi". Đệ tử môn phái mỗi người đều tay cầm chiết phiến, thắt lưng giắt sáo ngọc, hình tượng lịch thiệp nhã nhặn. Tiêu Dao Các cũng là nơi cất chứa lượng tàng thư đồ sộ nhất giang hồ, môn chủ Tiêu Dao Tử đọc biến đàn thư thiên hạ, đệ tử môn hạ ai nấy đều tinh thông cầm kỳ thi hoạ.
Mà lưu phái vũ phiến Tiêu Dao cũng là lưu phái nghiêng về khống chế như Võ Đang thái cực, trận phụ trợ có phạm vi rất rộng, hơn nữa mỗi trận đều có màu sắc khác nhau trải trên mặt đất trông cực kỳ bắt mắt.
Liên hoa cư sĩ dùng thanh âm nhẹ nhàng lẩm nhẩm "Nhật xuất giang hoa hồng thắng hỏa..."
Lời vừa dứt, dưới chân Trạch Văn cùng đạo trưởng đồng thời xuất hiện trận pháp màu xanh lục Phong Hoa Tuy���t Nguyệt, Ngô Trạch Văn lập tức dùng khinh công nhảy qua bên trái rời khỏi phạm vi trận pháp, đạo trưởng thì cắm Tam Thanh Trận xuống hoá giải Phong Hoa Tuyết Nguyệt Trận, trận của Võ Đang thái cực và Tiêu Dao chiết phiến có thể dùng để hoá giải hiệu quả của lẫn nhau, tuy Lưu Xuyên không đệ cập tới điểm này nhưng anh tin chắc một tuyển thủ đủ tư cách như Giang Thiếu Khuynh sẽ tự hiểu được điểm ấy. Thực tế cũng chứng minh như vậy, đạo trưởng dùng trận hoá giải chứ không khinh công tránh né, còn sẵn tay cắm Lưỡng Nghi Trận dưới chân giảm phòng ngự boss, hiệu suất sát thương của cả đội lập tức được nâng cao rất nhiều.
Liên hoa cư sĩ tiếp tục đọc thơ "Xuân lai giang thủy lục như lam..."
Boss sẽ đứng im tại chỗ đọc thơ, cứ chấm dứt mỗi câu thơ thì trận pháp s�� xuất hiện dưới chân của mọi người cũng bạo nổ, theo những câu thơ được đọc ra càng lúc càng dài thì trận pháp tốc độ xuất hiện trận pháp cũng càng lúc càng nhanh, cả đội phải liên tục khinh công bay qua bay lại rối loạn hết cả lên!
Cuối cùng, đúng ngay lúc Liên hoa cư sĩ đọc hết bài" Ức Giang Nam ", trận pháp bắt đầu xuất hiện liên hoàn thì Cá do né không kịp mà ngã xuống trước.
Buff chết, tank không ai ôm nên máu tụt cứ như băng huyết, nhưng Lý Tưởng vẫn vô cùng dũng cảm chống đỡ thêm 20 giây nữa mới chịu ngã gục... Không có buff xốc máu mà có thể kiên trì chống đỡ boss tới tận 20 giây như vậy coi như là tiến bộ rất lớn rồi.
Đại sư chết đương nhiên đoàn cũng diệt, cả đám tập thể hồi sinh trở lại tập họp.
Cá áy náy nói "Xin lỗi nha tui buff hông kịp! Tui hại mọi người nữa rồi, xin lỗi!"
Quen với việc bị mấy đội qua đường đá nên vừa mới diệt đoàn Cá lập tức theo thói quen chủ động xin lỗi.
Kỳ thật vấn đề không phải chỉ do Cá buff không xuể, ngay cả Lưu Xuyên đánh cũng cảm thấy vất vả vô cùng, máu boss tuột cực kỳ chậm.
Lưu Xuyên nói "Không phải lỗi của mình cậu đâu Cá, boss này cấp bậc chênh lệch quá cao, hơn chúng ta những 5 cấp, đánh suốt 15 phút mà máu vẫn còn 90%, tốc độ ra trận lại càng lúc càng nhanh. Coi bộ đánh kiểu này không được."
Ngô Trạch Văn đột nhiên lên tiếng nói "Cách đánh của Tứ Lam là với đội ngũ đều 42 cấp, nên phương pháp này có lẽ không thích hợp với chúng ta."
Trạch Văn nói không sai, dựa theo số liệu dps có thể dễ dàng cho ra kết luận này.
Năm đó Tứ Lam đánh boss, đội ngũ không bị chênh lệch cấp bậc với boss, tất cả đều là 42 cấp. Trong 15 phút dư sức kéo máu boss xuống còn 70% để chuyển qua giai đoạn thứ hai. Nhưng hiện tại đội của Lưu Xuyên đánh boss suốt 15 phút mà máu vẫn ở 90%, kém rất xa.
Nghe Trạch Văn nhắc tới điều này, Lưu Xuyên cũng phát giác ra điểm sơ xuất của mình—— anh quá mức tin tưởng vào trình độ viết công lược của Tứ Lam, lại quá sơ suất bỏ qua điểm quan trọng nhất là chênh lệch cấp bậc! Nếu bọn họ đều là 42 cấp thì dựa theo công lược của Tứ Lam viết đánh boss vậy sẽ không có vấn đề gì. Nhưng hiện tại bọn họ chỉ mới 38 cấp, tốc độ đánh boss rất chậm, theo không kịp tốc độ của boss, hậu quả là trận pháp càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhanh, toàn bộ mặt hồ đều bị phủ trận pháp, ngay cả nơi đặt chân cũng không có thì nói gì đến đánh boss.
Lưu Xuyên bất đắc dĩ nói "Ai, xem ra lần này lại phải tự nghĩ phương pháp rồi!"
Thiệt là mệt gì đâu...
Đánh boss chơi thôi mà cũng phiền toái như vậy, có sẵn công lược mà cũng không dùng được, còn phải tự mình đi phân tích tìm ra phương pháp!
Thanh Phong Đạo Trưởng đề nghị "Hay là để tôi giải trận thay Cá, bảo đảm cho buff không chế thì tank cũng sẽ sống, từ từ đánh thử xem như thế nào."
Lưu Xuyên nói "Nếu vậy áp lực của đạo trưởng sẽ khá nặng, còn phải chú ý phải né trận dưới chân."
Thanh Phong Đạo Trưởng nói "Ừm, cứ thử xem đi."
Tam Thanh Trận của Võ Đang cùng Phong Hoa Tuyết Nguyệt Trận của Tiêu Dao có thể giải trừ lẫn nhau... Là một tuyển thủ từng được huấn luyện, Giang Thiếu Khuynh đương nhiên là thuộc nằm lòng các trận pháp này khắc chế lẫn nhau như thế nào. May mắn đây chỉ là boss 42 cấp, mới nãy Giang Thiếu Khuynh có để ý tới nó chỉ có thể sử dụng bốn trận pháp cấp thấp của Tiêu Dao, mà các trận pháp này Võ Đang đều có thể giải. Các trận pháp cao cấp không thể lẫn nhau giải trừ được Giang Thiếu Khuynh còn chưa học tới, may là boss này cũng không sử dụng được!
Có điều trận pháp Võ Đang bị hạn chế về thời gian cd, boss sử dụng trận lại gần như liên tục cho nên Giang Thiếu Khuynh chỉ có thể giải trận cho một người, anh ưu tiên lựa chọn bảo vệ buff là Cá cũng bởi vì suy xét cho cả đội, làm đội trưởng Lưu Xuyên tất nhiên là đồng ý.
Cả đội điều chỉnh đấu pháp rồi bắt đầu lại lần nữa, có đạo trưởng hỗ trợ nên lần này áp lực của Cá nhẹ hơn rất nhi���u, trực tiếp đứng tại chỗ buff máu cho tank là được. Cá trước giờ chơi rất nhiều game, thao tác buff cơ bản khá là ổn định, lại thêm mấy hôm nay bị đội trưởng cùng Lưu Xuyên thay phiên tẩy não, gần như biến buff máu thành phản xạ có điều kiện.
Mà Lý Tưởng làm tank cũng không cần di chuyển, Thiếu Lâm da dày thịt béo nên không sợ nổ trận mất máu mà chết, có buff lại thêm kỹ năng giảm sát thương môn phái, một tank một buff có thể nói là sướng vô cùng!
Nhưng bên này mấy vị dps lại hơi bị mệt, phải vừa đánh vừa liên tục né trận dưới chân. Nhất là Giang Thiếu Khuynh, vừa phải tránh né còn phải phân tâm chú ý dưới chân Cá có xuất hiện trận hay không, lúc boss tăng tốc sử dụng trận có mấy lần suýt giải hụt. May là tính cách của anh vô cùng cẩn thận, cắm trận hoá giải cũng chính xác vô cùng cho nên không lãng phí lần nào, miễn cưỡng vẫn là có thể chống đỡ.
Lưu Xuyên với Tần Dạ tự nhiên không cần bàn tới, thời gian 2 giây để trốn trận với họ là quá dư dả, mà năng lực phản ứng của Ngô Trạch Văn cũng cực kỳ mau, mới đầu thì có chút luống cuống tay chân, đến sau quen dần với tiết tấu rồi cậu cũng tính toán được quy luật cùng khoảng cách thời gian boss ra trận, cho nên lần nào cũng đúng lúc tránh được."
Tiếc cái là chênh lệch cấp quá lớn đi, sát thương không đủ, cả đám từ từ mài mài máu boss gần nửa giờ, cuối cùng kéo xuống 70% boss chuyển sang giai đoạn thứ hai.
Sau đó đột nhiên pặc một cái, sáu người nháy mắt té nhào!
Cả đội ai nấy đều sững sờ kinh ngạc, vụ gì đấy? Boss nổi điên sao? Sao tự dưng lại diệt đoàn nữa rồi?
Ngô Trạch Văn cẩn thận nhìn bảng thống kê số liệu dps bên cạnh, mới nói "Trong công lược kia không có viết các nhân tố có thể khiến boss cuồng bạo, bởi vì bọn họ đều 42 cấp nên chỉ cần dựa theo phương pháp này đánh chuyển giai đoạn, boss cũng sẽ không cuồng bạo. Nhưng chúng ta kém cấp quá xa, đánh không kịp boss liền cuồng bạo."
Cũng không phải do Tứ Lam viết công lược thiếu sót, mà là do đám người Lưu Xuyên tự đâm đầu vào chỗ chết!
Có ai rảnh rỗi sinh nông nỗi tới mức mới 38 cấp mà chạy đi đánh boss 42 cấp không? Ai ở không đi viết công lược làm sao khiêu chiếu boss vượt cấp? Viết ra kiểu gì cũng bị người ta chửi vào mặt!
Công lược Tứ Lam viết là áp dụng cho các trường hợp đánh boss thông thường, nhưng chịu thôi, ai bảo đội của Lưu Xuyên ai nấy đều lớn mật như gì, ��ến ngay cả boss cũng không thích bọn họ, vừa chuyển qua giai đoạn hai liền cuồng bạo.
Giang Thiếu Khuynh lên tiếng "Nói vậy tức là là do giai đoạn đầu chúng ta đánh không đủ, kéo quá dài nên boss mới cuồng bạo?"
Mỗi một con boss đều có một yếu tố ẩn gây ra cuồng bạo, có thể là do lượng sát thương không đủ, hay là thời gian đánh quá lâu, etc... Hiện tại nguyên nhân cụ thể là gì vẫn chưa rõ.
Cả đám hồi sinh lồm cồm bò dậy chạy trở về tập trung, vừa đi vừa thảo luận.
Lưu Xuyên nói "Đánh lại lần nữa xem coi nguyên nhân khiến nó cuồng bạo là gì, lần này mọi người dốc hết toàn lực đánh, cố gắng đẩy nhanh tốc độ!"
Hiển nhiên cả đám càng lúc càng hăng hái trong việc đối phó Liên hoa cư sĩ!
Thật không tin không giết được ngươi.
Sau hai lần đoàn diệt càng khiến mọi người càng thêm hưng phấn, lúc nãy phối hợp khá tốt, các thành viên trong đội ăn ý hiểu biết lẫn nhau, cho nên kế tiếp tự nhiên đánh thoải mái vô cùng, dần dần rút máu boss xuống còn 70%, lần này chỉ tốn có 25 phút... Nhưng vừa chuyển giai đoạn cả đội lại lần nữa diệt đoàn!
Lý Tưởng nói "Tui có để ý tới thời gian, lần này chúng ta phối hợp êm hơn hồi nãy nên rút ngắn được 5 phút, không lẽ thật sự do đánh chậm lố giờ?"
Tần Dạ vốn mù chuyện đánh phụ bản, cũng không có hứng thú đánh boss, anh chấp nhận phí thời gian nãy giờ là vì cảm giác đội ngũ này rất thú vị.
Nhưng mà boss cuồng bạo gì đó... chậc, nghe không cũng nhức đầu rồi. Tần Dạ khẽ nhíu mày, mở ra chức năng loa ngoài của notebook nghe cả đội thảo luận với nhau, còn mình thì đứng dậy pha một tách cafe vừa uống vừa nghe.
Ngô Trạch Văn mở bảng thống kê dps ra vừa nhìn vừa tính gì đó, thái độ vô cùng chuyên chú. Lưu Xuyên ngồi bên cạnh quay đầu sang nhìn thấy vậy liền nhịn không được liếc mắt nhìn màn hình của cậu, hạ giọng hỏi "Đang tính gì đó?"
Ngô Trạch Văn nói "Thống kê dps đội chúng ta đánh boss, tôi đang thử đối lập một chút với phương pháp viết trong công lược của Tứ Lam để đoán xem nguyên nhân cuồng bạo nằm ở đâu."
Vừa nói cậu vừa vẽ một biểu đồ bốn cạnh kèm theo mấy con số tính toán, rồi xác suất rồi thống kê cái gì gì đó, đối với một sinh viên khoa văn như Lưu Xuyên thật sự là... khó hiểu đến phát khóc!
Mà ở trong game, ai nấy đều thấy hình loa bên cạnh tên Ngũ Độc nháy sáng lên nhưng lại vang ra tiếng nói của đội trưởng, hơn nữa còn là cái kiểu cố đè giọng thiệt thấp để thì thầm với nhau...
Cá nhịn không được hỏi "Đội trưởng, hai người ở cạnh nhau à?"
Lưu Xuyên ngồi trở về chỗ của mình, cầm tai nghe đeo vào nói "Ừ, đang cùng một phòng ở tiệm Net, cậu ấy ngồi cạnh tôi."
Cá gật gù "Ố ồ, ra là vậy!"
Ngô Trạch Văn tính toán mất một lúc lâu, rốt cuộc mới cho ra kết luận "Vấn đề không phải là thời gian, tôi vừa mới đối chiếu thời gian đánh boss của Tứ Lam với chúng ta. Tuy là chúng ta đánh chậm hơn bọn họ nhưng dựa theo hệ thống thiết định phần thưởng di động khi đánh boss trước giờ thì nếu người khiêu chiến cấp bậc thấp hơn boss thì thời gian phán định của hệ thống lúc chúng ta đánh boss cũng sẽ được kéo dài. Chúng ta nãy giờ đánh vẫn là trong phạm vi hợp lý, không đủ khiến boss cuồng bạo. Nãy giờ tôi có cố ý quan sát một chút, nếu đoán không sai thì có lẽ vấn đề nằm ở mana của chúng ta."
Cả đám nghe vậy theo phản xạ liếc nhìn thanh mana của mình, quả nhiên phát hiện thanh mana của cả sáu người đều nằm dưới 20%!
Ngô Trạch Văn share một tấm ảnh chụp màn hình nói "Bọn họ đánh boss chuyển giai đoạn hai thì mana của cả đội đều trên 80%, tôi nghĩ có lẽ yếu tố ẩn gây cuồng bạo của boss này được gây ra dựa theo trị số mana của các người chơi xung quanh."
Lưu Xuyên "..."
Chuyên gia phân tích nói rất có lý, nếu như vấn đề không phải do thời gian, mà máu cũng được Cá buff đầy, như vậy bị diệt đoàn có lẽ thật là do lượng mana không đủ.
Trong game cũng không thiếu loại boss có kỹ năng ẩn bị gây ra bởi trị số mana của người chơi.
Hơn nữa môn phái Tiêu Dao quả thực có rất nhiều trận pháp chuyên môn nhắm vào mana!
Dựa theo hệ thống thiết định thì boss này môn phái là Tiêu Dao, nên khả năng yếu tố ẩn bị gây ra chắc chắn sẽ dựa theo đặc tính của Tiêu Dao... Lưu Xuyên càng nghĩ càng cảm giác phán đoán này là chính xác, nhịn không được nói "Trạch Văn nói rất đúng, có lẽ thực sự là do mana của chúng ta không đủ. Chúng ta thủ sẵn thuốc hồi mana nhiều một chút đánh lại lần nữa xem sao, tôi về mua mấy lốc."
Lý Tưởng vội lên tiếng "Khỏi về khỏi về, có sẵn nè!"
Thân là một đại sư bị nuôi thả trường kỳ, Lý Tưởng có thói quen ra đường là mang theo thuốc, trong hành lý của cậu thứ đáng giá thì không có, nhưng thuốc hồi máu với hồi mana thì bao la vô cùng...
Lưu Xuyên vỗ tay tán thưởng "Làm tốt lắm, đại sư quả là xứng chức bộ trưởng hậu cần na!"
Lý Tưởng sắp xếp lại mấy lốc thuốc trong túi, sau đó kéo ra vứt trên mặt đất, mọi người thay phiên nhau nhặt lên, sau đó kiểm tra toàn thân lại một lượt mới bắt đầu mở boss.
Lần này lúc máu boss hạ xuống 71%, Lưu Xuyên lập tức lên tiếng nhắc nhở "Chú ý mana!"
Cả đội ai nấy đều lanh trí kéo sẵn mana đặt ở phím hotkey, nghe nhắc nhở lập tức bấm sử dụng thuốc kéo mana hồi trở lại trên 50%, sau đó có chút khẩn trương nhìn máu boss tuột xuống...
Máu còn 70%!
Liên hoa cư sĩ đột nhiên tạm dừng khoảng một giây, sau đó mỉm cười nói "Các vị hôm nay đến thăm, khiến ta nhịn không được nhớ đến một vị cố nhân ngày xưa..."
Rất tốt! Không bị diệt đoàn! Rốt cuộc cũng chuyển giai đoạn!
Cả đội ngũ đều kích động vô cùng, Lưu Xuyên cũng nhịn không được duỗi tay qua bên cạnh xoa tóc Ngô Trạch Văn mấy cái, nói "Thám tử Ngô siêu thật! Phân tích chính xác vô cùng!"
Ngô Trạch Văn "..."
Tôi không phải trẻ em, anh xoa đầu tôi tới nghiện luôn rồi sao?
Ngô Trạch Văn quay sang liếc nhìn Lưu Xuyên một cái, phát hiện người nọ cả gương mặt đều tràn đầy ý cười, giống như tâm trạng vui vẻ vô cùng...
Thật ra là vì Lưu Xuyên cảm thấy trong lòng vui vẻ muốn biểu đạt một chút thôi, trong tay không có gì đó có thể xoa xoa nên anh mới đưa tay xoa đầu Ngô Trạch Văn, lại ngoài ý muốn phát hiện tóc của nhóc học bá vừa mềm vừa mượt, vuốt lên.. rất thoải mái.
Đám nam sinh với nhau thường vỗ vai hay vò đầu lẫn nhau để thể hiện quan hệ thân thiết, cũng không phải hiếm thấy. Nhưng chẳng hiểu sao trong lòng Ngô Trạch Văn cảm giác... có gì đó là lạ.
Mới nãy, khi ngón tay của nam nhân xỏ qua tóc mình nhẹ nhàng xoa xoa, tim cậu giống như... đập nhanh hơn mấy nhịp.
Có lẽ... là do từ nhỏ đến lớn ít khi có người bạn nào thân thiết như vậy đi... Cho nên mới không quen với động tác tiếp xúc thân mật đến thế...
Ngô Trạch Văn lẳng lặng quay mặt lại, tạm thời không chấp nhất người nào đó, chuyên tâm lo đánh boss...
____________________
Giải thích một chút
+ Về các câu thơ, như ở trên có giải thích đó là bài Ức Giang Nam của Bạch Cư Dị. Nếu ai có để ý thì sẽ thấy ở chương trước Liên hoa cư sĩ đã đọc hai câu đầu khi vừa mới xuất hiện, tớ đoán là đến lúc khều mở boss nó sẽ đọc tiếp mấy đoạn sau của cả bài. À thêm nữa là trong nguyên tác thì ĐCL viết nhầm câu thơ thứ 3, tớ cũng sửa lại theo bản gốc.
Thôi cũng dán ra đây cho mấy bạn muốn dòm xem hen.
憶江南其一
江南好,
風景舊曾諳.
日出江花紅勝火,
春來江水綠如藍,
能不憶江南.
Ức Giang Nam (kỳ 1)
Giang Nam hảo,
Phong cảnh cựu tằng am.
Nhật xuất giang hoa hồng thắng hoả,
Xuân lai giang thuỷ lục như lam,
Năng bất ức Giang Nam.
Dịch nghĩa:
Giang Nam đẹp
Phong cảnh cũ từng quen
Trời mọc trên sông rực hơn lửa
Xuân đến sông xanh biếc như lam
Sao chẳng nhớ Giang Nam
Quyển 3 - Chương 84: Khai hoang boss
Boss chuyển giai đoạn thì đấu pháp kỹ năng cũng sẽ tương ứng thay đổi theo. Mà giai đoạn thứ hai Liên hoa cư sĩ sẽ ngẫu nhiên dùng Truyền Tống Trận di chuyển trên mặt hồ, người chơi nhất định phải đuổi theo đánh.."
Truyền Tống Trận của Tiêu Dao vũ phiến có thể mang bản thân mình cùng đội hữu đứng trong phạm vi trận pháp tập thể truyền tống đến vị trí được chỉ định trong bản đồ. Trong game rất nhiều người thích chơi lưu phái này bởi vì cảm giác dùng trận pháp biến mình cùng đồng bọn từ chỗ này sang chỗ khác rất ngầu. Nhưng mà kỹ năng này của người chơi có một hạn chế đó là thời gian cd khá lâu, nếu đã dùng thì phải chờ rất lâu mới được dùng tiếp lần nữa. Nhưng boss thì khác, bản thân sự tồn tại của nó cũng đủ nghịch thiên rồi, cho nên Truyền Tống Trận của Liên hoa cư sĩ cơ hồ là không bị hạn chế bởi thời gian cd, trực tiếp lăng xăng không ngừng di chuyển khắp map, dẫn theo cả đám Lưu Xuyên cũng phải chạy vòng vòng khắp mặt hồ đuổi đánh, toàn cảnh có thể dùng "gà bay chó sủa" để hình dung.
Vị trí của boss không cố định, liên tục truyền tới truyền lui, bởi vậy nên giai đoạn thứ hai sẽ không có cừu hận cố định, Lý Tưởng muốn kéo boss cũng kéo không được, cả bọn chỉ đành bất đắc dĩ rượt theo sau mông boss. Chiến trường dời từ bờ phía bắc hồ kéo sang bờ phía nam hồ, rồi từ bờ nam kéo sang bờ đông, hơn nữa lúc di chuyển cần sơ sẩy một chút là bổ nhào vào hồ nước, phiền toái muốn chết!
Giai đoạn này bởi vì phải di chuyển khắp nơi nên hỗn loạn vô cùng, quên né là lập tức bị trận dưới chân nổ chết, cả đội lại diệt đoàn, lại hồi sinh tập họp.
Chỉ là một boss dã ngoại 42 cấp, rơi trang bị cùng tài liệu đối với đám người 70 cấp mà nói thì không đáng nhắc tới, chỉ có vật trang sức thắt lưng hồng liên ngọc trụy thì còn có giá trị một chút, nhưng cũng không đáng để cả đám ngồi nhai hành suốt mấy tiếng đồng hồ như vậy. Nếu đổi lại là công hội nào hoặc đội ngũ nào đó thì bị boss hành diệt đoàn lên xuống nhiều lần như vậy phỏng chừng rút lui từ lâu rồi.
Nhưng Lưu Xuyên không muốn rút lui, bởi vì anh biết các đội hữu của mình cũng không muốn rút lui.
Không ai tỏ ra mất kiên nhẫn hay khó chịu, ngược lại càng chết càng bùng cháy ý chí chiến đấu, diệt đoàn liên tục vẫn vui vẻ đứng dậy, sau mỗi lần nằm xuống cả tập thể lại bắt đầu phân tích vấn đề sai sót ở chỗ nào, mỗi người đều lên tiếng phát biểu cái nhìn cá nhân, trò chuyện vô cùng rôm rả.
—— Đây chính là lạc thú của việc cùng nhau khai hoang!
Ngoại trừ những lần cùng đoàn tinh anh cao thủ của Hoa Hạ suốt đêm khai hoang bản sao hồi sáu năm về trước, lâu lắm rồi Lưu Xuyên mới lại cảm thấy lạc thú như vậy!
Từng bước từng bước một nghiên cứu, từ từ phân tích tìm ra kỹ năng ẩn của boss, tính toán nên né kỹ năng như thế nào, trải qua vô số lần diệt đoàn hợp lực kéo máu boss hạ xuống từ từ, mãi cho đến khi hạ gục được nó...
Những người chơi khác chỉ biết dựa theo công lược của các bậc tiền bối viết ra mà đánh boss, mấy ai biết được mỗi một công lược như thế đều là nhờ đội trưởng cùng các đội hữu trải qua vô số lần diệt đoàn mới nghiên cứu ra được.
Liên hoa cư sĩ này Lưu Xuyên chưa từng vượt cấp khiêu chiến, mà công lược của Tứ Lam lại không thích hợp với đội họ... Hôm nay anh dẫn theo đám đồng bạn của mình đến ngắm cảnh, cuối cùng lại được lần nữa nếm trải cảm giác kích thích của việc khai hoang boss sau sáu n��m trời tưởng như đã quên lãng...
Đây là lần thứ sáu bị diệt đoàn, độ bền trang bị trên người cơ hồ tụt về 0, toàn thên đều đỏ.
Lưu Xuyên cười hỏi "Giờ mọi người còn muốn đánh tiếp không?"
Lý Tưởng lập tức nói "Đánh chứ! Đánh đến tận nước này rồi còn gì, tối nay không ăn được nó tui không ngủ!!"
Cá cũng đồng ý hai tay "Tiếp tục đánh đi, giữa chừng bỏ đi thì tiếc lắm, tui đang chờ nó rơi cho tui trang bị tím 40 cấp na!"
Ngô Trạch Văn cũng nói "Đánh tiếp đi."
Thanh Phong Đạo Trưởng nói "Tiếp đi."
Tần Dạ "Tôi sao cũng được, tuỳ mọi người."
Lưu Xuyên nói "Ok, vậy đánh tiếp! Giờ mọi người trở về thành sửa chữa trang bị đi, nhớ mua thuốc hồi máu với mana nữa, chuẩn bị xong rồi chúng ta trở lại!"
Sáu ng��ời nghe vậy liền sử dụng bùa hồi thành trở lại Giang Lăng, tìm NPC mua thuốc sửa trang bị, xong xuôi liền đến cổng thành tập họp, sau đó khinh công bay đến bản đồ Liên hoa hồ.
Cả đội đều dốc sức đánh một mạch, lần này có thể nói là vô cùng thuận lợi.
Giai đoạn đầu tiên gần mọi người phối hợp với nhau rất tốt, hoàn toàn không xảy ra sai lầm nào. Đến giai đoạn thứ hai, bởi vì phạm vi truyền tống của boss rất rộng nên cả đám nghĩ ra biện pháp chia nhau đứng tản ra, nếu boss xuất hiện ở gần chỗ mình thì lập tức chạy tới đánh vài cái, còn những người khác thì đứng im ở chỗ chờ, như vậy có thể bảo đảm ai cũng có thời gian nghỉ ngơi lấy sức, cũng không cần lo việc cả đội chạy loạn sơ ý bị trận nổ chết.
Sau 20 phút, giai đoạn thứ hai cũng thuận lợi thông qua, boss chuyển sang giai đoạn cuối cùng.
Tiêu Dao Liên Hoàn Trận!
Liên Hoàn Trận chính là vô số trận pháp từng trận từng trận liên hoàn xuất hiện dưới chân người chơi, làm cho dưới chân đều bị trận pháp bao phủ không có cách nào trốn tránh, một khi trận nổ cả đội sẽ diệt đoàn.
Lưu Xuyên lên tiếng nhắc mọi người ôm đoàn, Liên Hoàn Trận bắt đầu xuất hiện dưới chân, mọi người sử dụng khinh công lướt nước nhanh chóng bay đi, Ngô Trạch Văn với Cá luyện khinh công lâu như vậy, gần như là thông thạo phải ứng phó thế nào khi bị boss truy kích sau lưng. Lưu Xuyên nhắc nhở "Hai người nhân cơ hội này thể hiện trước cảm giác bị boss thế giới truy kích đi."
Ngô Trạch Văn vừa đánh vừa chạy, Cá thì vừa chạy vừa buff máu, luyện tập mãi đến bây giờ mới có cơ hội thực tiễn nh��ng cả hai người đều vận dụng vô cùng linh hoạt!
Vô số lần lặp đi lặp lại luyện tập khinh công ở lộ tuyến nhân duyên thụ bên Nam Cương khiến cho hai người họ gần như hình thành phản xạ có điều kiện phối hợp với nhau, dù bị Liên Hoàn Trận truy kích vẫn bình tĩnh lần lượt dùng khinh công tránh né...
Nếu lúc này có ai đó tình cờ đi ngang Liên hoa hồ sẽ có cơ hội nhìn thấy tình cảnh này—— vô số trận pháp Tiêu Dao với đủ loại màu sắc đua nhau trải rộng khắp mặt hồ, thanh âm trong trẻo báo hiệu trận pháp được hình thành lần lượt vang lên, sáu người cực nhanh bật nhảy lướt ngang mặt hồ. Liên hoa cư sĩ đứng ở giữa hồ, chiết phiến trên tay liên tục vung ra khắp bốn phía, trên mặt hồ không ngừng hình thành các loại trận pháp giống như trăm hoa đua nở sáng ngời rực rỡ! Mà sáu người chạy trong hồ khinh công ai nấy đều là cao thủ hạng nhất!
Cuối cùng, mặt hồ bộc phát một tiếng "ầm" thật lớn, tất cả Liên Hoàn Trận đồng loạt nổ tung, sương mù dày đặc màu trắng nháy mắt bao phủ toàn bộ mặt hồ!
Lát sau, sương mù tan dần, sáu người lập tức nhìn sang đội hữu bên cạnh mình...
Rất tốt, mọi người đều còn sống!
Tuy đều chỉ còn lại máu tàn, nhưng ít nhất là không có ai chết.
Cá lập tức đàn khúc Quảng Lăng Tán, kỹ năng buff máu quần thể duy nhất của Nga My cầm, ngay lập tức xốc máu của cả đội đầy lại.
Giai đoạn ba Liên Hoàn Trận thuận lợi thông qua, cũng chứng tỏ bọn họ sắp ăn được boss!
Liên hoa cư sĩ bắt đầu nhớ lại chuyện cũ, miệng liên tục lẩm nhẩm bài " Ức Giang Nam "của Bạch Cư Dị, không cắm trận pháp cũng không sử dụng bất kỳ công kích nào nữa. Lưu Xuyên dẫn đầu bay đến trước mặt boss, những người còn lại nhanh chóng đuổi theo đội trưởng nhà mình, một đám kỹ năng thay phiên nhau đánh vào boss, máu của Liên hoa cư sĩ bắt đầu tụt dần——
10%... 5%... 3%... 0%!
Qua rồi!
Kênh thế giới đồng thời xuất hiện dòng thông cáo màu vàng chói mắt——
"Chúc mừng đội ngũ các người chơi: Lưu Phương Bách Thế, Mê Vụ Chiểu Trạch, Đại Sư Có Lý Tưởng, Thất Dạ Tuyết, Thanh Phong Đạo Trường, Cá Bơi Bơi Trong Nước dẫn đầu hạ gục boss dã ngoại Liên hoa cư sĩ ở bản đồ Liên hoa hồ, cũng đạt được thành tựu [ Thủ Sát ]"
Tin này vừa ra, người chơi cả server ai nấy đều kinh sợ!
Lại là "hội bạn thân" này!
Từ sau lần Lưu Danh Bách Thế dẫn đội phá kỷ lục thế giới của phụ bản Dạ Tham Danh Kiếm Các thì đột nhiên liền im tiếng, cũng một dạo rồi không thấy họ xuất hiện trên kênh thế giới. Giai đoạn đánh phụ bản Thập Bát La Hán Trận cấp 35 bắt đầu cũng đã lâu rồi, cả server đều trông ngóng vị này mang đội đánh phá thêm cái kỷ lục thế giới nữa để khu bảy của bọn họ nổi tiếng lần nữa, ai ngờ chờ hoài mà chẳng thấy đâu, ngay cả kỷ lục server cũng không có. Thành ra mấy hôm nay cả server đều gần như quên bẵng bọn họ...
Kết quả dòng thông cáo chói mắt đột nhiên bắn ra trên kênh thế giới một lần nữa khiến cả server nhớ đến đám cao thủ này!
—— Bọn họ đánh chết được cả boss dã ngoại Liên hoa cư sĩ 42 cấp!?
Điều này khiến tất cả mọi người cảm thấy thực sự không thể tin nổi!
Vượt cấp khiêu chiến boss là một việc làm tốn công mà vô ích cực kỳ. Hiện tại vẫn đang còn trong giai đoạn tân thủ, trang bị của mọi người đều sàng sàng dưới mức trung bình, muốn khiêu chiến với boss dã ngoại hơn mình những 5 cấp là một việc rất khó, khó giống như một đội chạy đi đánh phụ bản hơn mình 5 cấp vậy, bảo đảm sẽ bị diệt đoàn đến dục tiên dục tử...
Nhưng đám người này lại có thể giết được boss Liên hoa cư sĩ, trình độ thật sự khiến người khác phải bội phục!
Kênh thế giới bắt đầu tràn ngập thắc mắc lẫn trầm trồ khen ngợi, mà bên kênh tư tán gẫu của Lưu Xuyên thì không ngừng nháy lên...
"Cao thủ có nhận đệ tử không!?"
"Cao thủ vào công hội chưa?"
"Cao thủ tui muốn ôm đùi!"
Ngay cả hai tên tân thủ gà mở như Lý Tưởng cùng Ngô Trạch Văn cũng nhận được mấy tin như vậy "Cao thủ, c�� nhận đồ đệ hông vậy?"
Ngô Trạch Văn nghiêm túc trả lời lại "Không có nhận, tôi vẫn còn là tân thủ."
Lý Tưởng thì hồi phục theo kiểu đắc ý khoe khoang "Không nhận! Sư môn của tui là đỉnh nhất toàn bộ Võ Lâm đó, tuỳ tiện như vậy mà muốn bái sư hả, nằm mơ đi!"
Cậu chàng từ khi biết sư phụ của mình là Hải Nạp Bách Xuyên, bên trên còn có đại sư huynh Lộc Tường liền bắt đầu tự hào vô cùng, mặc dù trình độ hiện tại của bản thân còn hơi gà xíu, nhưng sư môn của mình mà nói ra bảo đảm hù chết cả đống người!
Mà ngay cả buff gà mờ như Cá cũng nhận được tư tán gẫu từ mấy vị đồng môn Nga My muốn nhận cậu làm sư phụ, khiến cậu nhóc bởi vì quá mức thụ sủng nhược kinh mà đập cả đầu vào bàn phím, bắt đầu dùng mặt cà một đống chữ lộn xộn "%&*#¥%@%..."
Trải qua lần này, cả đám rốt cuộc hiểu được cảm giác "Đi theo cao thủ có thịt ăn" hạnh phúc tới cỡ nào!
Bị diệt đoàn nhiều lần như vậy cuối cùng cũng đánh chết Liên hoa cư sĩ, tâm trạng mọi người đều kích động.
Liên hoa cư sĩ ngã xuống, lưu lại một cái bọc lấp lánh loé loé, Lưu Xuyên nói "Đại sư, mau lên sờ!"
Lý Tưởng vận may luôn rất cao, cho nên mỗi lần đánh xong boss đều bị giao nhiệm vụ sờ trang bị. Cả đội dõi mắt ngóng chờ, Lý Tưởng cũng không thèm khách khí lập tức vọt lên trước khom xuống nhặt bọc thưởng mở ra, trên màn hình lập tức bắn ra một đống phần thưởng——
Đá ngũ hành cấp 4 các loại thuộc tính (x100), vũ khí tử ngọc trùng địch 40 cấp của Ngũ Độc cổ trùng, vũ khí tiêu vĩ cầm 40 cấp của Nga My cầm, vũ khí đàn mộc phật châu 40 cấp của Thiếu Lâm phật, ngoại trừ mấy món vũ khí này ra còn lại đều là phòng cụ tím 40 cấp cùng trang sức tím 40 cấp, năm cái tài liệu hiếm màu cam, cùng với vật trang sức có tỷ lệ rơi ra từ Liên hoa cư sĩ—— Hồng liên ngọc trụy!
Mọi người thấy phần thưởng nhiều đến hoa cả mắt, cảm thấy mới nãy bị chết đi sống lại nhiều lần như vậy quả thực rất đáng!
Nhất là Lưu Xuyên, nhìn trên màn hình danh sánh phần thưởng liền buộc miệng cảm thán "Đại sư đúng là tay thơm! Một lần sờ ra ba món vũ khí Ngũ Độc Nga My Thiếu Lâm, tuần sau đánh boss thế giới đúng lúc thiếu vũ khí, hôm nay đi ngắm cảnh lại đụng phải Liên hoa cư sĩ, quả thật là trời hạn liền gặp mưa rào!"
Vận khí của cả đám quả thực rất may, Lưu Xuyên vốn tính đến tuần sau phải đi đánh boss thế giới nên đợi khi nào cả đám thăng lên 40 sẽ đi phụ bản 40 kiếm vũ khí, lại không ngờ hôm nay vô tình gặp được boss dã ngoại, cộng thêm tay siêu thơm Lý Tưởng sờ trang bị một phát ra ba món vũ khí 40!
Ba người nhận được vũ khí tự nhiên là vui vẻ vô cùng, đạo trưởng với Lưu Xuyên mỗi người một món trang sức giới chỉ thêm công kích, coi như cả đội lần này gặp mùa bội thu.
Đội trưởng dựa theo môn phái phân chia trang bị cho mọi người, lúc này Lý Tưởng đột nhiên phát hiện... hình như không có món nào của Tần Dạ!
Lý Tưởng có chút buồn bực, trước giờ cậu luôn tay thơm sờ ra trang bị cho mọi người... nhưng sao boss không rớt món nào cho Tần Dạ nhỉ?
Lý Tưởng lập tức nói "Dạ Dạ tui hông sờ được trang bị cho anh, hay là để tui chạy đi chỗ giao dịch mua cho anh mấy món ha, trang bị trên người Thất Dạ Tuyết còn chưa full đồ tím 35 nữa!"
Tần Dạ nghe như vậy bất giác cong cong khoé miệng—— đại sư này ngốc thật, anh đường đường là tuyển thủ Tần Dạ của liên minh, là đội phó của chiến đội Trường An, trang bị tốt tới cỡ nào cũng từng dùng qua, không lẽ anh lại khó chịu vì không được chia mấy món tím 40 sao?
Nhưng mà... cảm giác được đội hữu quan tâm nhớ đến... thật tốt.
Lý Tưởng không sờ được trang bị cho Thất Dạ Tuyết, liền tính chạy đi thương hội mua vài món bù đắp lại. Ý tưởng này tuy có chút đơn thuần thậm chí là ngốc, nhưng lại cảm nhận được sự chân thành đối đãi với bạn bè của cậu.
Mắt nhìn cả đám ngồi ăn chia trang bị, Tần Dạ mới chợt phát hiện đêm nay bản thân mình cũng đủ rảnh, lại chạy theo đám người này chết đi sống lại đánh một con boss dã ngoại 40 cấp vớ vẩn như vậy... Nếu bị đám tuyển thủ trong giới phát hiện chắc là sẽ nghĩ anh phát rồ mất rồi.
—— nhưng mà, anh cảm thấy vui.
Chỉ có những lúc như vậy, anh mới có thể gác những chuyện phiền lòng sang hết một bên.
Hôm nay Trường An thua đến mất cả mặt mũi, Dương Kiếm khó chịu từ chối không muốn nhận phỏng vấn, đội phó như Tần Dạ không tránh được bị dư luận chỉ trích mắng chửi, khiến anh cảm giác tim mình như nguội lạnh. Nhưng hiện tại anh lại có thể vứt bỏ hoàn toàn những gánh nặng đè trên vai mình, cùng một đám dở hơi đánh một con boss 40 cấp, dù là liên tục bị diệt đoàn, nhưng lại là diệt đoàn trong tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Nhóc Cá kia rất thú vị, lúc nào cũng chảy nước miếng khi thấy trang bị; Đạo trưởng tính cách luôn bình tĩnh, lúc đánh thao tác cắm trận pháp chuẩn xác đến từng chút một; Ngũ Độc lại là cao thủ trong phân tích số liệu, nói rất ít nhưng hễ vừa tiếng liền nói đúng ngay trọng tâm vấn đề; Đại sư tuy có hơi lải nhải dài dòng, nhưng cũng là một tên nhiệt tình bộc trực, chơi Thiếu Lâm luôn hiểu được phải bảo vệ đồng đội; Lưu Xuyên là đội trưởng, chỉ cần mở miệng liền kéo cừu thiên hạ, nhưng Tần Dạ biết Lưu Xuyên là một người rất có trách nhiệm, rất đáng tin cậy, những lúc mấu chốt tất cả mọi người đều sẵng sàng nghe theo quyết định của anh.
Đội ngũ này khiến Tần Dạ cảm nhận được ấm áp, khiến anh nhịn không được nhớ lại Trường An của bốn năm trước.
—— đây mới thật sự là một đội ngũ.
Dù là diệt đoàn cũng sẽ không quy trách nhiệm cho một người, mọi người cùng nhau bàn bạc thảo luận, cùng nhau phân tích nghiên cứu, dần dần sờ soạn ra cách đánh boss sau các lần diệt đoàn, cũng hết sức kiên nhẫn gian nan đánh với một con boss hơn mình những năm cấp, đánh liên tục hai tiếng mấy cũng chẳng ai than phiền than mệt...
Chết hết lần này tới lần khác, nhưng đến cuối cùng khi bọn họ phối hợp thành công đánh gục boss, khoảnh khắc ấy ngay cả Tần Dạ đều cảm nhận được một loại cảm xúc, kích động, nhiệt huyết...
Lý Tưởng thấy Tần Dạ cả buổi cũng không trả lời mình, liền nói tiếp "Dạ Dạ, theo tui đi qua thương hội đi, anh muốn mua gì tui mua cho!"
Tần Dạ nói "Thôi, tôi không cần."
Lý Tưởng ngẩn người, cũng rất nhanh phản ứng lại—— Dạ Sắc là ai chứ, sao có thể để ý tới m��y món trang bị nhỏ nhoi trong game...
Nghĩ như vậy, không hiểu sao lại cảm giác có chút mất mát, có lẽ là bởi vì chênh lệch giữa hai người rất lớn đi?
Lý Tưởng đưa tay gãi gãi đầu, đang không biết phải nói lại như thế nào liền thấy bên góc trái đột nhiên xuất hiện một dòng tư tán gẫu "Tài khoản này tôi chỉ để lên mạng chơi game giết thời gian mấy lúc rảnh rỗi thôi, không cần để ý tới trang bị."
Lý Tưởng vội vàng hồi phục lại "Ồ, tui hiểu rồi! Anh còn phải quan tâm đến chuyện của Trường An đúng hông, trong mùa giải chắc là rất bận rộn ha? Hay là vậy đi, acc này của anh để tui luyện cấp giúp cho, sau này nếu anh cảm thấy chán cứ vào game tìm mọi người chơi cùng."
Người này... vẫn nhiệt tình hệt như trong ấn tượng của mình...
Acc Thất Dạ Tuyết này của T��n Dạ lúc trước mới bắt đầu chơi còn tự mình kéo lên 30 cấp, sau liền giao hẳn cho Lý Tưởng xử lý thay mình, Tần Dạ ngày thường nào có thời gian rảnh để vào game cày cấp, nhưng mỗi lần anh lên mạng đều phát hiện acc của mình lúc nào cũng bằng cấp với đám người Lưu Xuyên, chưa bao giờ kém cấp so với mọi người, hơn nữa trang bị trên người cũng đều là đồ tím, thoạt nhìn không hề giống một acc clone lập đại cho có.
Rõ ràng Lý Tưởng rất dụng tâm đối với acc của mình...
Không những kéo cấp cho ngang bằng với đội ngũ, trang bị cũng kiếm gần đầy đủ. Server mới ai cũng đua nhau đi cày lên cấp, Lý Tưởng một mình chơi những hai acc, vất vả cũng gấp đôi người khác, không khác gì dịch vụ kéo thuê phải chịu khổ chịu mệt mà còn miễn phí.
Tần Dạ nghĩ vậy, có chút áy náy nói "Hay là cậu cứ mặc kệ acc này đi, cậu cùng đám Lưu Xuyên là một đội cố định, mỗi ngày muốn thăng cấp hẳn là an bài không ít hoạt động, lại còn phải phân tâm luyện acc dùm tôi, như vậy rất tốn thời gian."
Lý Tưởng vội nói "Không sao mà, mỗi ngày tui đều mở một lúc 2 acc đánh hết lượt phụ bản thường rồi làm nhiệm vụ vợ chồng, cấp thăng lên cũng gần như bằng nhau, cũng không tốn bao nhiêu thời gian, chừng một giờ là ok. Hoạt động cố định của đội bắt đầu lúc 8 giờ, dư sức mà, cứ an tâm!"
Nếu cậu ta đã nói tới vậy, Tần Dạ cũng không từ chối nữa "Vậy cảm ơn."
Lý Tưởng phát cái biểu tình mỉm cười "Đừng khách sáo!"
—— có thể vì anh làm chút chuyện, cũng là một loại vinh hạnh với tôi...
Có thể tiếp xúc gần gũi với tuyển thủ mà mình thích nhất, còn tình cờ dụ được đại thần cưới về nhà, Lý Tưởng cao hứng muốn chết!
Tần Dạ tiếp tục nhắn tin qua "10281028, đây là mật mã cấp 2. Nếu cậu cảm thấy bất tiện thì cứ đổi lại số di động khoá tài khoản thành số của cậu đi."
Lý Tưởng nói "Ok, vậy anh cũng lưu lại số di động của tui đi, sau này anh muốn lên mạng thì nhắn tui hỏi tui mật mã."
Hai người trao đổi số điện thoại cho nhau, cũng đổi số di động khoá acc Thất Dạ Tuyết thành số của Lý Tưởng, xem như tạm thời chuyển giao acc cho Lý Tưởng.
Lý Tưởng im một lát, lại nói "Trễ rồi đó, anh mau đi ngủ đi. Đám kia ai nấy cũng hưng phấn, hôm nay lại là cuối tuần nữa, tui thấy có lẽ bọn họ không chịu rời mạng sớm như vậy đâu. Lát nữa có khi lại kéo nhau đi luyện khinh công, anh ngủ sớm đi, đừng thức đêm cùng cả bọn, coi chừng mai lại ảnh hưởng thi đấu!"
Tần Dạ nhìn những lời này, bất giác khẽ cười.
Cậu nam sinh này... có hơi dài dòng chút, nhưng lại rất chân thành, thấy cậu ta lải nhải một đống như vậy nhưng Tần Dạ lại không thấy phản cảm xíu nào.
Hôm nay anh quả thực rất mệt, lên game chơi cũng chỉ là muốn thả lỏng thần kinh căng thẳng của mình một chút mà thôi... Kết quả đừng nói tới thả lỏng, bất ngờ gặp được Liên hoa cư sĩ, cùng cả bọn vất vả giằng co với boss hai tiếng mấy, càng khiến anh mệt mỏi hơn, nhìn máy tính một lát cả người liền buồn ngủ rã rời...
Tần Dạ che miệng ngáp một cái, phát cái biểu tình vẫy tay chào tạm biệt với Lý Tưởng, lại nói vào mic với cả đội "Tôi out trước ha mọi người, hơi mệt."
Lưu Xuyên nói "Đi đi, ngủ một giấc thật ngon."
Cá nói "Sư tỷ... a không không không, sư huynh bái bai nha!"
Đạo trưởng nói "Bai bai."
Ngô Trạch Văn cũng nói "Ngủ ngon."
Chào xong rồi Tần Dạ liền rời mạng tắt máy, vào WC rửa mặt rồi mới nằm lên giường.
Trước giờ Tần Dạ rất hay mất ngủ, mỗi ngày đều phải lao lực mệt mỏi... Nhưng thật lạ, tối hôm đó vừa nằm lên giường anh liền rất nhanh chìm vào mộng đẹp...
Quyển 3 - Chương 85: Hồng liên ngọc trụy
Sau khi Tần Dạ rời mạng, đội ngũ còn lại năm người bắt đầu tiến hành kiểm kê thu hoạch của hôm nay. Một loạt các trang bị tím đạt được trong năm lần đánh 18 La Hán anh hùng, cùng với tài liệu đá ngũ hành hệ thống thưởng cho sau khi đánh chết Liên hoa cư sĩ... gom hết sắp xếp lại một lượt rồi mới giao d��ch sang tài khoản Thất Dạ Tuyết cất vào kho hàng công hội. Nhìn các trang của kho hàng tràn ngập tài liệu, đá ngũ hành cùng trang bị các loại, ai nấy đều cảm thấy vui sướng trong lòng.
Nhất là Cá, mới đầu gia nhập toàn thân đều như hàng rách nát đáng thương hiện tại đã nhanh chóng vươn lên thành buff chuẩn full trang bị tím!
Trước khoan đề cập tới thao tác của cậu nhóc có xứng là thánh buff hay không, chỉ nhìn riêng một thân trang bị như vậy cũng đã có dáng dấp của thánh rồi~
Toàn thân đều là trang bị tím chuẩn 35 cấp, vũ khí tím 40 cấp cũng có sẵn, đợi khi nào thăng lên cấp 40 liền có thể lập tức thay vũ khí này vào dùng, tới lúc đó mình sẽ trở thành Nga My cầm đầu tiên dùng vũ khí cầm tím 40 toàn server—— cảm giác từ nô lệ vươn lên làm địa chủ thiệt thật sự rất là yomost!!
Đánh bại Liên hoa cư sĩ ngoại trừ được rất nhiều quà thưởng trang bị tài liệu ra thì kinh nghiệm cũng khá là dày.
Bởi vì bọn họ vượt cấp đánh boss nên dựa theo quy tắc phần thưởng di động của hệ thống, những thứ rơi ra sẽ được gấp hai, kinh nghiệm tất nhiên cũng gấp hai. Cả đám vốn đang ở cấp 38.5, boss vừa chết tập thể liền nhảy vọt lên 39.5, trực tiếp thăng lên một cấp, mở ra bảng cấp độ cũng có thể thấy tên bọn họ đứng ở các thứ hạng top đầu.
Trước giờ bảng xếp hạng cấp độ đều toàn do cao thủ công hội chiếm lĩnh, tự dưng lại xọt ra mấy kẻ lạ hoắc lại không có công hội, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc. Nhưng nhìn kỹ thấy tên bọn họ là đám người thuộc đội ngũ của Lưu Danh Bách Thế thì ai nấy cũng bình tĩnh trở lại. Tên kia vừa mới mang đội đánh chết Liên hoa cư sĩ, nhảy cấp cũng là bình thường.
Trong lúc mọi người kiểm kê lại hàng hoá thì Ngô Trạch Văn quay sang hỏi Lưu Xuyên "Phải rồi, Tần Dạ là tuyển thủ chuyên nghiệp mà theo chúng ta đánh boss liệu có sao không?"
Lần trước phá kỷ lục thế giới Danh Kiếm Các nhưng Lưu Xuyên lại tỏ ra không quá vui vẻ, giống như liên quan đến việc tuyển thủ làm trái quy định của liên minh, nên bây giờ Ngô Trạch Văn mới hỏi như vậy.
Lưu Xuyên cười nói "Không sao, chỉ cần không dính dáng tới cạnh tranh các bảng xếp hạng thì cứ thoải mái, đánh kỷ lục là trực tiếp cạnh tranh thứ hạng với người chơi nghiệp dư nên mới bị phán là trái quy tắc, nhưng boss dã ngoại ai đánh cũng được. Hơn nữa thời gian Liên hoa cư sĩ xuất hiện là ngẫu nhiên, chỉ có thể tình cờ gặp rất khó canh, ai may mắn gặp thì đánh thôi."
Ngô Trạch Văn nghe vậy mới an tâm, quay sang hỏi cả đội "Hồng liên ngọc trụy này xử lý làm sao?"
Tài liệu trang bị cùng đá ngũ hành đánh boss thưởng cho đều xếp hết vào kho hàng, hồng liên ngọc trụy Lý Tưởng vẫn giữ trong hành trang, không có bỏ vào kho.
Lý Tưởng mở hành trang nhìn cái hồng liên ngọc trụy một cái, hưng phấn reo lên "Ngọc trụy này tên màu cam đó, là vật trang sức cực hiếm, bên trên còn có boss đích thân ký tên nữa nè!"
Nói xong Lý Tưởng nhanh tay post cái hồng liên ngọc trụy lên kênh đội ngũ cho mọi người xem, cả đám bấm vào nhìn thuộc tính của ngọc trụy, quả thực có chút đặc biệt——
Hồng liên ngọc trụy
Loại: Trang sức thắt lưng
Phẩm chất: Tuyệt phẩm thất tinh
Hạn chế môn phái: Không
Hạn chế cấp bậc: Không
Chính thị Giang Nam hảo phong cảnh, lạc hoa thời tiết hựu phùng quân —— Liên hoa cư sĩ.
Hàng cuối cùng là boss ký tên, cũng chứng tỏ lai lịch tuyệt phẩm của ngọc trụy này, chỉ có thể đợi Liên hoa cư sĩ xuất hiện sau đó hạ gục nó mới có xác suất nhận được nó. Nhưng nên nhớ, thời gian Liên hoa cư sĩ xuất hiện là không có cố định, đôi khi một tháng nó mới xuất hiện một lần, xác suất cực kỳ ngẫu nhiên. Phía quan phương giải thích như vậy "Vật phẩm hi hữu tự nhiên chỉ tặng những người hữu duyên.", bởi vì xác suất ngẫu nhiên cực kỳ khốn nạn này nên rất khó nếu muốn có được nó, những người có được tự nhiên sẽ sinh ra một loại cảm giác t thành tựu. Hơn nữa bởi vì tạo hình vẻ ngoài của ngọc trụy vô cùng bắt mắt, đeo vào người sẽ tản ra vầng sáng nhu hoà, nếu mà treo lên bán bảo đảm sẽ có vô số người cướp mua, bởi đây là vật sưu tập cực hi hữu, chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Lưu Xuyên nghĩ một lát, mới nói "Mọi người có ai thích ngọc trụy này không?"
Này là thứ mọi người cùng nhau hợp sức mới đạt được, Lưu Xuyên mặc dù là đội trưởng cũng không thích tự chủ trương, cho nên anh mới hỏi trước người trong đội có ai muốn không.
Cả đám gần như đồng thanh nói "Không."
Ngô Trạch Văn không hứng thú lắm với mấy thứ không có thuộc tính như vậy, Lý Tưởng là đại sư mà đi đeo ngọc trụy sẽ rất kỳ cục, đạo trưởng hiển nhiên chỉ quan tâm đến giá trị thương mại của nó, còn về Cá ấy à... cậu nhóc vẫn đang hạnh phúc nhìn đắm đuối món trang bị tím hôm nay kiếm được.
Không ai cảm thấy hứng th�� với thứ này, vì thế Lưu Xuyên cũng vui vẻ quyết định "Nếu không ai cần vậy bán đi. Cơ mà nên bán kiểu gì bây giờ?"
Giang Thiếu Khuynh nói "Treo lên cửa hàng đi, để tôi đi check giá thử."
Giá trị của ngọc trụy nếu đổi ra thành nhân dân tệ ít nhất cũng vài trăm, Giang Thiếu Khuynh vô cùng am hiểu giá thị trường, tìm kiếm một lát về các loại giá cả giao dịch ngọc trụy này ở các server cũ. Lần giao dịch cuối cùng thành giá là 500 tệ, dựa theo giá vàng ở server cũ quy ra là khoảng 150 ngàn vàng, giá vàng ở server mới đắt hơn một chút, khoảng 100 ngàn có lẽ là được.
Giang Thiếu Khuynh nói "Treo 100 ngàn vàng có lẽ không ai mua, chúng ta để giá 80 ngàn thế nào?"
Ngô Trạch Văn đề nghị "Hay là chúng ta treo nó lên đấu giá?"
Lưu Xuyên nghe vậy mới nhoài người kề sát tai cậu thấp giọng nói "Thám tử Ngô xem tiểu thuyết nhiều quá rồi đó, game này không có hệ thống đấu giá."
Ngô Trạch Văn nói "Chúng ta có thể tự tổ chức."
Lưu Xuyên nghe mà bó tay "Tổ chức đấu giá chỉ để bán một cái hồng liên ngọc trụy, không thấy kì sao?"
Ngô Trạch Văn nói "Sẵn tiện bán luôn mớ trang bị tím tồn kho, nhất định sẽ có lời."
Lưu Xuyên nghe vậy bật cười, nhìn cậu nói "Rồi, vậy phương án cụ thể của cậu là thế nào?"
Ngô Trạch Văn nói "Chúng ta có thể treo hồng liên ngọc trụy ở vị trí dễ thấy nhất trong cửa hàng, đừng treo giá, chỉ đặt ra triển lãm thôi, sau đó viết trên thông báo của cửa hàng về việc đáu giá hồng liên ngọc trụy, ghi giá khởi điểm cùng với phạm vi tăng giá, thời hạn đấu giá cuối cùng, ai cảm thấy hứng thú sẽ để lại lời nhắn kèm theo giá. Đợi đến hết hạn thì chúng ta tổng kết lại, ai ra giá cao nhất chúng ta sẽ bán cho người đó." Ngô Trạch Văn tạm ngừng một chút, lại bổ sung thêm "Có thể kéo dài thời gian treo ngọc trụy, thứ nhất là đợi những người chân chính muốn có nghe được đồn đãi đến xem và ra giá, mà những người thích nhưng không đủ tiền cũng sẽ chạy đến xem một cái, góp phần gia tăng nguồn khách cho cửa hàng, như vậy không phải vẹn toàn đôi bên sao."
Lưu Xuyên "..."
Thật sự là bái phục nhóc này luôn!
Phương pháp do tổng quản tài vụ kiêm cao thủ phân tích nghĩ ra quả thực không có chỗ sơ hở nào!
Trong game đúng là không có hệ thống bán đấu giá, nhưng biện pháp đấu giá do Trạch Văn nghĩ ra nghe khá là ổn. Mỗi cửa hàng đều có một bảng thông báo riêng cùng bảng nhắn tin dành cho khách hàng, trước viết rõ mọi thứ trên bảng thông báo lôi kéo sự chú ý, những ai muốn mua có thể đến xem và nhắn giá lại ở bảng nhắn tin. Mọi người đều có thể nhìn thấy người trước mình ra giá bao nhiêu—— này không phải là loại hình thức đấu giá đơn giản nhất sao?
Hơn nữa dù cho cả đám bọn họ không ai ở trên mạng thì những người muốn mua ngọc trụy cũng có thể đến cửa hàng nhắn lại giá mình ra, cạnh tranh công bằng!
Lưu Xuyên càng nghĩ càng thấy ổn, nhịn không được khen ngợi "Cậu đúng là thiên tài! Cứ làm vậy đi, biện pháp này rất ổn!"
Lúc nãy hai người thảo luận với nhau thì ba người còn lại cũng nghe thấy, đạo trưởng đồng ý cả hai tay với biện pháp do Trạch Văn nghĩ ra, Cá nghe được sắp sửa có đấu giá thì vô cùng hưng phấn, vì thế cả năm người cứ như vậy vui sướng quyết định.
Giá khởi điểm của ngọc trụy do đạo trưởng định ra, giá ban đầu là 60 ngàn vàng, phạm vi tăng giá một lần là 1 ngàn vàng, ngày hết hạn là đúng 10 giờ buổi tối thứ sáu tuần sau.
***
Đêm đó sau khi trở lại ký túc xá, Lưu Xuyên mở máy tính của mình ra tải về hai video ghi lại trận đấu ngày hôm nay.
Mỗi một trận đấu đều phải tải về lưu lại, đây là thói quen hình thành lúc anh vẫn còn là đội trưởng Hoa Hạ đén nay. Anh còn đặc biệt dành ra một ổ cứng di động dung lượng cực kỳ lớn chuyên môn lưu các video thi đấu, từ mùa giải đầu tiên đến mùa giải thứ mười này, suốt mười cái folder, mấy ngàn cái video clip, chứng kiến lịch sử suốt sáu năm của Liên minh chuyên nghiệp Võ Lâm, cũng chứng kiến hưng suy vinh nhục của vô số chiến đội.
Bộ tư liệu trong tay của Lưu Xuyên này tuyệt đối là bộ sưu tập video ghi hình đầy đủ nhất của mười mùa giải
Hai trận thi đấu của hôm nay Lưu Xuyên cũng đặt tên lại, một cái là [Vòng đấu thứ nhất mùa giải thứ 10 Trường An vs Tuyết Lang (bản đồ Băng nguyên liệt cốc, Liên hoa hồ)] một cái là [Vòng đấu thứ nhất mùa giải thứ 10 Quốc Sắc vs Phong Hoả (bản đồ Lôi đài Giang Lăng, Tử trúc lâm)]
Thử mở ra các folder lưu trữ khác, bên trong là một loạt các video thi đấu được Lưu Xuyên đặt tên dựa theo quy cách tên chiến đội cùng bản đồ thi đấu, nhìn rất dễ hiểu.
Mỗi một trận thi đấu có thể giúp Lưu Xuyên phát hiện ra nhiều điều mới mẻ, sau này nếu có cần nghiên cứu đấu pháp cùng phong cách của chiến đội nào đó thì chỉ cần mở các trận đấu trước giờ của chiến đội đó xem lại. Sưu tập thứ này tuy mất rất nhiều thời gian, nhưng lại có thể soạn ra một phần tài liệu tham khảo quý giá, vậy cũng đáng.
Bởi vì dung lượng khá nặng nên tải về mất rất lâu, đến lúc xong xuôi đi ngủ thì cũng đã ba giờ rưỡi sáng, dẫn đến hôm sau gần mười hai giờ trưa Lưu Xuyên mới tỉnh lại.
Mở di động ra thấy có một tin nhắn chưa đọc [Dậy chưa?]
Người gửi là Ngô Trạch Văn, gửi lúc mười một giờ rưỡi..
Lưu Xuyên lúc này mới sực nhớ ra hôm qua đã hẹn Ngô Trạch Văn sang phòng 401 dùng cơm trưa, kết quả hôm nay lại ngủ quên mất! Bây giờ qua có khi nào thức ăn lạnh ngắt rồi không?
Mau chóng vào toilet rửa mặt đánh răng thay đồ, xong rồi mới cầm điện thoại gọi qua "Trạch Văn hả, xin lỗi ha vừa mới dậy..."
Ngô Trạch Văn nói "Không có gì, lên đây ăn đi, thức ăn tôi làm xong rồi."
Lưu Xuyên cười nói "Ok tới liền!"
Cúp điện thoại, Lưu Xuyên gom di động cùng ví tiền nhét vào túi, sau đó bò lên lầu bốn gõ cửa phòng 401.
Ngô Trạch Văn ra mở cửa, vừa mở cửa lập tức có thể ngửi được mùi thơm nức mũi bay ra, Lưu Xuyên nhịn không được hút mũi vãi cái, vào phòng nhìn quanh hỏi "Có một mình cậu thôi hả?"
Ngô Trạch Văn gật đầu "Ừ, bạn phòng của tôi một người vốn là người bản địa nên cuối tuần về nhà, một người chuẩn bị xuất ngoại nên mướn nhà riêng bên ngoài ở, còn một người thì có hẹn với bạn gái."
Lưu Xuyên ồ một tiếng, nhìn quanh đánh giá một lượt, phát hiện phòng của bọn họ cũng được quét dọn vô cùng sạch sẽ.
Trong bốn cái giường có một cái nhìn sạch sẽ lại gọn gàng, trải drap giường caro xanh nhạt, chăn được gấp chỉnh tề vuông vắn, trên giường đặt một cái giá sách bằng gỗ nho nhỏ, trên giá đặt một đống sách dày cộm...
Lưu Xuyên mỉm cười bước đến trước giường nhìn một cái "Giường này của cậu đúng không?"
Ngô Trạch Văn gật đầu "Ừ."
Lưu Xuyên đưa tay chỉ vào đống sách dày cộm bên trên giá sách nói "Đừng nằm trên giường đọc sách nhiều quá, xem gần như vậy có hại cho mắt lắm."
Ngô Trạch Văn đưa tay đẩy kính mắt trên sống mũi nói "Tôi không có thói quen nằm đọc sách, sáng dậy vừa mới xếp lại nên để đó thôi. Trên bàn đặt sách nhiều lắm, tôi phải dọn để có chỗ đặt máy tính nữa."
Lưu Xuyên quay đầu nhìn bàn học của cậu, quả nhiên đã được dọn gần như sạch sẽ không có gì, Ngô Trạch Văn tính cách lo trước tính sau, dự định mua notebook liền tranh thủ dọn ra chỗ trống trên bàn học trước, khác với đại đa số người chỉ khi nào mua về mới lo dọn dẹp kiếm chỗ đặt.
Lưu Xuyên thấy cậu chăm chú nhìn vào nồi, tay không ngừng khuấy khuấy, mới nhịn không được bước tới tò mò "Đang làm gì đấy? Thơm ghê..."
Ngô Trạch Văn đưa tay nhấc nắp nồi, nói "Thức ăn hôm qua gói mang về, tôi bỏ hết vào nồi nấu lại."
Lưu Xuyên "..."
Như vậy có thể ăn sao?
Lưu Xuyên kinh ngạc nhìn đống thập cẩm nằm trong nồi, tỏ vẻ cực độ hoài nghi "tài nấu ăn" của Ngô Trạch Văn.
Thịt viên cùng rau dưa trộn chung với nhau rồi nấu, nguyên nồi to oạch... Cảm giác sao giống nấu cháo heo vậy...
Lưu Xuyên dở khóc dở cười nói "Nấu vậy có thể ăn không đấy?"
Ngô Trạch Văn nói "Trong phòng chỉ có nồi cơm điện, không có chảo để xào nấu nên chỉ có thể làm món hầm như vậy."
Nói dứt lời liền với tay cầm một cái đĩa to múc món hầm vào đầy một bát to, bên trên nào là thịt viên rồi rau dưa, có cả mì lớn, chỉ ngửi không thì quả thật là rất thơm.
Lưu Xuyên kéo ghế ngồi xuống, Ngô Trạch Văn đưa chén cho anh hỏi "Trước giờ anh chưa ăn mấy món hầm kiểu này à?"
Lưu Xuyên nói "Chưa từng."