Chereads / TỐI CƯỜNG NAM THẦN / Chapter 10 - chương 10

Chapter 10 - chương 10

Nháy mắt liền nhận được trả lời "Xong lâu rồi sư phụ! Đang ăn bữa tối đây nè! Hôm nay là tiệc hải sản, ăn cực ngon luôn! Đệ tử mới vừa ăn xong năm con sò, ba con tôm hùm với bốn con cua!"

Lưu Xuyên "..."

Tiểu Lộc Tường bùng nổ tốc độ tay, nhanh chóng đánh thiệt nhiều chữ trên tin nhắn gửi sư phụ "Bàn bên cạnh đang uống rượu nè, Dương Kiếm sắp xỉn rồi! Sư phụ không có mặt tiếc ghê luôn, lúc trước lần nào có sư phụ thì ai nấy đều hùa vào chuốc rượu sư phụ, vui muốn chết!"

Lưu Xuyên "..."

Lúc trước mỗi lần tham dự hội nghị trước thi đấu, lần nào cũng bị Tiếu Tư Kính dẫn đầu mời một ly, kèm theo "Xuyên đội, mùa giải này nương tay một chút ha.", tiếp theo là Thiệu Trạch Hàng, cũng một ly một câu "Nương tay.", sau đó lần lượt Diệp đội rồi Đường đội... đội trưởng nào cũng một ly kèm một câu y hệt "Nương tay một chút."

Lưu Xuyên bị đám người này mời rượu đến mức nghẹn trân cả họng —— mấy người có nương tay với tôi lần nào chưa?

Thảo nào, hôm nay cứ cảm giác như có người đang nguyền rủa mình, hoá ra là cái đám đội trưởng đầy bụng xấu xa lại tụ cùng với nhau...

Lưu Xuyên cười nói "Lộc Tường, đừng nói tới đám người đó nữa. Đệ tử có tiền gửi ngân hàng đúng không? Cho sư phụ mượn mười ngàn tệ đi."

"Phụt..."

Hiện trường buổi tiệc, Lộc Tường đột nhiên bị mắc xương cá, ho sặc sụa liên tục.

Tần Dạ bất đắc dĩ "Ăn chậm một chút lại coi, quỷ đói đầu thai hay sao vậy?"

Thiệu Trạch Hàng đưa cho Lộc Tường một ly nước, cũng giúp cậu vỗ vỗ lưng.

Lộc Tường sặc hơn nả ngày, cả gương mặt ho tới đỏ bừng, cuối cùng cũng nuốt xuống được xương cá, mới cầm ly uống vài ngụm nước, vẻ mặt xấu hổ lắc tay "Em đi toilet xíu..."

Vào toilet rồi, Lộc Tường mới lấy di động ra liều mạng bấm chữ "Không phải chứ, sư phụ? Sư phụ mượn tiền đệ tử!!?"

Lưu Xuyên cười nói "Sư phụ cũng có lúc đói mốc mỏ chứ sao."

Lộc Tường khiếp sợ "Sư phụ nghèo tới mức nào mà đi vay đệ tử? Tiền đó giờ đâu? Còn mấy đợt đoạt giải tuyển thủ xuất sắc nhất năm nữa, tiền thưởng cũng đâu có ít, đâu rồi?"

Lưu Xuyên bình tĩnh trả lời "Gửi tiết kiệm định kỳ, rút không được."

Lộc Tường "..."

Lưu Xuyên nói "Sư phụ tính mua một cái laptop để chơi game, thêm một cái bàn phím cơ với chuột xịn nữa, cho sư phụ mượn đi, cuối năm trả lại."

Lộc Tường gãi đầu "Ừ cũng được, chờ mai đệ tử họp xong trở về, chúng ta hẹn chỗ gặp rồi đệ tử đưa ha?"

Lưu Xuyên nói "Ok, sư phụ mời cơm."

***

Giải quyết xong vấn đề kinh tế, Lưu Xuyên vô cùng sung sướng trở lại tiệm Net, kiếm một máy trống ngồi xuống.

Ngô Trạch Văn và Lý Tưởng đang trên mạng, Thanh Phong Đạo Trưởng vẫn chưa online.

Khiến người ta kinh ngạc là, acc Thất Dạ Tuyết của Tần Dạ cũng đang online; Tần Dạ lúc này đang ở dùng tiệc ở cuộc họp Võ Lâm, nên hiển nhiên là Lý Tưởng đang cầm acc.

Anh chàng Lý Tưởng này quả thực tốt đến phát khờ, bởi vì acc đại sư của cậu ta hết lượt, cậu ta liền mở acc của Tần Dạ đi phụ bản, hiệu quả cũng rất khả quan, lúc này đã lên 32 cấp.

Lưu Xuyên thấy Lý Tưởng vẫn đang miệt mài trong phụ bản, liềm pm cho Ngô Trạch Văn nói "Bà xã online lúc nào vậy?"

Ngô Trạch Văn trả lời "Ba giờ chiều."

Hai người họ lên mạng sớm hơn Lưu Xuyên ba tiếng, rõ ràng là do Lưu Xuyên ngủ dậy rất muộn.

Lưu Xuyên nói "Có thấy chán không? Chán thì chúng ta đi phụ bản thường, anh làm mẫu cho xem vài lượt rồi bà xã tự đi một mình thử xem.

Ngô Trạch Văn hoàn toàn không cảm thấy đánh phụ bản một mình có gì khó khăn, liền gật đầu "Được."

Điểm bắt đầu của cậu rất cao, mới giai đoạn tân thủ đã tiếp xúc với cao thủ đứng đầu như Lưu Xuyên. Chuyện đánh phụ bản một mình này, đối với người khác có lẽ sẽ rất đáng sợ, rất khó khăn, nhưng Ngô Trạch Văn thì lại cảm thấy... rất bình thường.

Hai người cùng nhau vào phụ bản, quái trong phụ bản thường không khó đánh như anh hùng, cũng không tạo ra trạng thái xấu, chỉ cần gom lại đánh cho hết là qua. Ngay cả boss cũng không khó đánh, bởi vậy thưởng cho kinh nghiệm cũng rất ít.

Lưu Xuyên vừa đánh vừa cẩn thận giảng giải phương pháp cho Ngô Trạch Văn, hai người đi một lần phụ bản bình thường mà tốn đến mười mấy phút.

Đến vòng thứ hai, Lưu Xuyên không ra tay, chỉ đứng bên cạnh quan sát, để Ngô Trạch Văn tự mình đánh.

Đáng thương đại tỷ Ngũ Độc, bộ dạng gà mờ bị một đám quái bu quanh hội đồng, máu tụt cứ như bị rong huyết, liều mình giãy dụa giữa đám quái.

Mỗi lần đợi đến lúc Ngũ Độc gần chết, Lưu Xuyên mới chịu ra tay, vài kỹ năng tung ra liền giải quyết hết đám quái, cứu lại cô nàng Ngũ Độc lúc này đã mu���n hấp hối.

Ngô Trạch Văn biết người này làm vậy là vì muốn huấn luyện mình, cũng không có ý kiến gì, yên lặng giãy dụa sinh tồn giữa đám quái hung hãn.

Cứ như vậy liên tục vài lần, Ngô Trạch Văn rốt cuộc nắm giữ được kỹ xảo đánh quái.

Năng lực lĩnh ngộ của Ngô Trạch Văn rất mạnh, tới lần thứ ba vào phụ bản đã có thể tự một mình vượt phụ bản, tuy thời gian đến tận 20 phút, nhưng phải nhớ một điều, Ngô Trạch Văn là một tân thủ! Một tân thủ dám đi đánh phụ bản một mình, nói ra chắc chẳng ai tin...

Lưu Xuyên mỉm cười nói "Lần này anh không vào nữa, bà xã tự đi đánh một mình đi, nhớ để ý mấy chi tiết mà lúc nãy anh dặn ha, cố gắng nắm chắc tiết tấu sử dụng kỹ năng, thử xem có thể vượt qua phụ bản trong 15 phút không."

Ngô Trạch Văn nói "Cũng ��ược."

Sau 15 phút, Ngô Trạch Văn đi ra, đem hai thanh vũ khí xanh giao dịch dho Lưu Xuyên.

Lưu Xuyên hỏi "Có thể rút ngắn thời gian lại không?"

Ngô Trạch Văn nói "Lúc nãy có vài lần mắc sai lầm, nếu không có lẽ thời gian sẽ ngắn lại khoảng 30 giây."

Lưu Xuyên mỉm cười "Vậy thử lại lần nữa xem."

Lần thứ tư quả nhiên chỉ cần 14 phút 30 giây, Lưu Xuyên quả thực bội phục, cậu nhóc này đối với bất cứ cái gì liên quan tới con số đều nhạy bén như vậy...

Hai người cứ như vậy, vừa tán gẫu vừa đánh phụ bản một mình. Ngô Trạch Văn đơn độc một mình trong phụ bản, đánh quái, đánh boss... càng lúc càng thành thạo, cũng càng lúc càng nắm chắc kỹ năng của Ngũ Độc.

Tới đúng 7 giờ tối, Lý Tưởng rốt cuộc đánh xong 5 lượt phụ bản anh hùng cho acc Nga Mi, mệt đ���n muốn hộc máu, còn không quên phát lời than thở với hai đồng đội của mình "Mới nãy lấy acc Dạ Dạ đi đánh với đội lạ, đánh tới muốn phát khùng, cả đám đánh như lũ đần ấy, xém đoàn diệt mấy lần, lằng nhằng suốt 40 phút mới đánh xong cái phụ bản."

Lưu Xuyên cười "Đội qua đường đánh anh hùng đa số đều là như vậy. Sao, cuối cùng cũng thông quan được, là do cậu chỉ huy họ sao?"

Lý Tưởng nói "Phải đó, tui nhìn đám đó thiệt nhịn không nổi mà. Nguyên lũ toàn gà mờ, đến khống chế hộ vệ ở boss 2 cũng không biết, thả cho hộ vệ liên tục hồi máu boss, đánh nguyên buổi máu vẫn cứ 100%..."

Lưu Xuyên bật ngón tay cái khen ngợi "Làm tốt đấy, học được cả chỉ huy rồi ta?"

Lý Tưởng cười "Do đội trưởng dạy tốt!"

Đến bây giờ, Lý Tưởng mới nhận ra sự tồn tại của vị chỉ huy cao thủ Đường Môn này quan trọng đến mức nào, đối lập so sánh hai bên, chênh lệch quá lớn.

Lý Tưởng trong lòng có chút nôn nóng, chỉ mong mau mau đến 12 giờ đêm reset lại số lượt, tiếp tục đi đánh phụ bản anh hùng.

Đúng lúc này, góc trái khung chat của Lưu Xuyên xuất hiện cửa sổ buzz tán gẫu riêng——

[ Diệp lạc vô thanh ] nói với bạn "Chào cao thủ ha, tôi là Diệp lạc vô thanh, hội trưởng công hội Trường An ở server này."

Lưu Xuyên trả lời lại "Xin chào."

[ Diệp lạc vô thanh ] nói với bạn "Thật sự là xin lỗi, lúc trước vì không xác định được thân phận của đội bên cậu, cứ tưởng là do đám bên Thất Tinh Thảo dùng acc phụ đi đánh phụ bản nên mới phái người dò xét các cậu, làm các cậu chê cười:)"

Lưu Xuy��n cười nói "Không có gì, hiểu mà."

Diệp lạc vô thanh lại nói "Cậu bảo đêm nay số lượt phụ bản reset, có thể mang người của bên chúng tôi cùng đi đánh phụ bản phải không?"

Lưu Xuyên nói "Đúng vậy, tốt nhất phái đến cho tôi hai cao thủ Đường Môn."

Diệp lạc vô thanh lập tức dùng biểu tình bắt tay tỏ vẻ vui sướng "Bên tôi rất ngạc nhiên, không biết đội cậu dùng cách nào đánh được thành tích bảy mươi lăm ngàn cao như vậy, cho nên rất muốn phái hai người trong công hội sang học tập. Cậu cứ yên tâm về trình độ của họ, đều là cao thủ lâu năm cả. Bất quá, nếu như miễn phí học công lược từ cậu như vậy tụi tôi cũng rất xấu hổ, nên nếu cậu có cái gì cần cứ việc mở miệng ha, coi như phí dạy học cũng được."

Không hổ là quản lý công hội, thủ đoạn ngoại giao không chê vào đâu được.

Lưu Xuyên cười nói "Hội trưởng không cần khách sáo như vậy, bên tôi cũng không cần cái gì đâu, tại do đội không đủ người, sợ kiếm người trên kênh thế giới lại không yên tâm về trình độ. Hai tên gà trong đội tôi cũng đang cần rèn luyện, bên anh phái hai cao thủ tới hỗ trợ, cũng coi như là giúp tôi rồi.

Diệp lạc vô thanh "..."

Diệp lạc vô thanh nghe vậy mà ngây ra, mới đầu còn tưởng Đường Môn này kêu họ cử hai người theo đội hắn đánh phụ bản, là có ý muốn bán công lược của bọn họ cho bên mình, không ngờ người này lại cho công lược miễn phí?

Dạy người khác miễn phí? Thực sự có chuyện tốt như vậy?

Lưu Xuyên nói "Lúc trước tôi có bảo với cái cậu kia rồi mà, cách tôi dùng đánh phụ bản có thể dạy bên anh bất cứ lúc nào. Cơ mà thành tích phụ bản thì còn tuỳ, có thể phá được hay không còn phải nhìn bản lĩnh của bên anh nữa."

Diệp lạc vô thanh nhìn lời này mà khiếp sợ vô cùng.

Ý của người này là, phương pháp kia cho dù là bất cứ ai học được, cũng không thể phá được kỷ lục của cậu ta?

Ẩn ý của lời này chính là, chấp các người dùng phương pháp giống hệt, cũng không đủ trình độ đánh ra đư���c thành tích như tôi. Bởi vậy nên dạy các người cũng chả sao cả, bởi vì các người căn bản phá không nổi kỷ lục này... Là vậy sao?

Diệp lạc vô thanh nháy mắt liền hiểu.

Người này... thực sự là tự tin vô cùng! Chẳng lẽ cậu ta nghĩ trình độ của các cao thủ công hội khác không bằng được cậu ta sao?

Diệp lạc vô thanh bình tĩnh nói "Vậy được rồi, tôi cảm ơn trước. Buổi tối đến lúc 12h reset phụ bản, bên tôi sẽ cử hai cao thủ Đường Môn qua cùng đội cậu đánh phụ bản, học hỏi kinh nghiệm một chút."

Lưu Xuyên mỉm cười "Ok, tới lúc đó cứ bảo bọn họ kiếm tên tôi xin vào đội trực tiếp ha. Có điều, tôi miễn phí dạy đấu pháp thôi, trang bị tài liệu phụ bản rớt ra thì không có phần của bên anh."

Diệp lạc vô thanh lập tức nói "Không sao cả, không cần chia cũng được."

Diệp lạc vô thanh nhanh chóng trở về công hội lựa chọn người trong đoàn tinh anh của bên mình, chọn ra hai cao thủ Đường Môn xuất sắc nhất trong đoàn phụ bản là Phong tuyết thiên cùng Vũ trung mạn bộ. Hai vị này còn là cao thủ chiến giới sáu trong cạnh kỹ trường, đồng thời là nguyên lão từng cùng đoàn tinh anh phá vỡ vô số kỷ lục phụ bản.

Diệp lạc vô thanh dặn dò "Tên Đường Môn kia bảo sẽ dạy chúng ta công lược miễn phí, nhưng tôi cứ cảm giác có gì đó không ổn lắm. Trên đời làm gì có chuyện trời rớt mưa kẹo đâu? Hai người vào đội họ nhớ phải xem cho kỹ, đừng quên ghi hình."

Vũ trung mạn bộ nhíu mày "Tên kia thái độ cũng quá mức kiêu ngạo đi?"

Phong tuyết thiên nói "Bất quá là nghé mới sinh không sợ cọp thôi. Có khi vô tình tìm đư��c bug gì đó mới có thể nâng cao thành tích như vậy, liền coi mình lợi hại bằng trời. Hội trưởng không cần lo, coi tụi này vẽ mặt nó cho xem!"

Cũng đúng lúc này, kênh hệ thống trên khung chat của Lưu Xuyên xuất hiện dòng chữ: Hảo hữu của ngài, [ Thanh Phong Đạo Trưởng ] đã online.

Quyển 2 - Chương 42: Giấc mộng lúc ban đầu

Thấy Thanh Phong lên mạng, Lưu Xuyên lập tức gửi mời anh vào tổ đội.

Lưu Xuyên nói "Đạo trưởng chuẩn thật, đúng 8 giờ liền onl."

Thanh Phong Đạo Trưởng nói "Ừm, mới vừa tan ca."

Vừa nói vừa điều kiển nhân vật đến cửa hàng nhìn một cái, phát hiện vốn lưu động của cửa hàng đã tăng lên đến mười ngàn kim. Anh vẫn còn nhớ rõ tối qua trước lúc out có kiểm tra, lúc ấy chỉ mới có năm nghìn kim, trong thời gian ngắn như vậy đã tăng lên gấp đôi...

Thanh Phong lại mở bảng ghi chép giao dịch ra xem, phát hiện về sau Đường Môn bỏ vào rất nhiều trang bị xanh đều được bán đi.

Người này quả thực rất có tầm nhìn kinh tế, như vậy bọn họ hợp tác cũng sẽ khiến cửa hàng thăng cấp nhanh hơn trước, coi như cả đôi bên đều có lợi đi.

Thanh Phong Đạo Trưởng hỏi "Hôm nay mọi người đánh hết lượt phụ bản thường luôn rồi à?"

Lưu Xuyên nói "Ừ, đánh kiếm trang bị, sẵn luyện kỹ thuật luôn, một công đôi chuyện ấy mà."

Thanh Phong Đạo Trưởng kinh ngạc "Cậu còn cần luyện kỹ thuật ở phụ bản thường làm gì nữa?"

Lưu Xuyên cười "Là Ngũ Độc với Thiếu Lâm, tôi dạy hai tên kia đánh một mình."

Thanh Phong Đạo Trưởng nghe vậy liền trầm mặc, đột nhiên cảm giác năng lực của cả ba người này thực sự... lợi hại đến mức quái thai! Một đội bốn người tính cả bản thân mình, ai cũng đều có thể tự đánh phụ bản thường một mình, lời này mà nói ra ngoài, bảo đảm sẽ khiến vô số người kinh ngạc đến không nhặt được mồm...

Lưu Xuyên tiếp tục nói "Tốc độ của đại sư là chậm nhất, lần nào cũng tốn mười mấy hai mươi phút, phải tiếp tục cố gắng hơn nữa."

Lý Tưởng nói "Tại tui mới đổi tâm pháp chuyển qua đánh nên chưa quen, lần sau bảo đảm ổn mà! Tui thử lại xem xem!"

Lưu Xuyên nói "Ừm, bà xã cũng thử đổi qua cổ trùng vào đánh xem như thế nào."

Ngô Trạch Văn nói "Ừm cũng được."

Thanh Phong Đạo Trưởng càng thêm kinh ngạc.

Lại còn bảo hai tên tân thủ này đổi tâm pháp đi đánh phụ bản một mình? Đường Môn này rốt cuộc muốn làm gì? Huấn luyện hai người này sao?

Đạo trưởng rất nhanh sẽ biết được đáp án.

Đường Môn quả thực muốn thông qua phương pháp này huấn luyện hai người nọ...

Lý Tưởng nói "Nhanh hơn nãy 2 phút luôn! Quả nhiên, quen rồi liền mau hơn."

Lưu Xuyên nói "Ừm, cố lên."

Một lát sau, Ngũ Độc cũng đi ra nói "Vẫn như cũ 9 phút."

Lưu Xuyên nói "Không cần gấp, giai đoạn đầu lưu phái cổ trùng rất ít kỹ năng công kích, khi nào học được triệu hồi nhện với bướm ra mới trở nên lợi hại hơn. Nên bà xã vẫn tiếp tục dùng trường tiên đánh đi, để xem nếu như dùng trường tiên có thể rút ngắn thời gian 7 phút 30 giây lại nữa không?"

Ngô Trạch Văn nói "Để thử lại xem."

Ba người cứ như vậy vừa đánh phụ bản vừa tán gẫu tâm đắc, trông hệt mấy đội ngũ thông thường khác, hết lần này đến lần khác một mình đi vào Danh Kiếm Các, một đám rồi lại một đám vũ khí cùng trang bị xanh mới ra lò được treo lên bán trong cửa hàng...

Thanh Phong trầm tư nhìn danh sách đội ngũ của mình...

Ba người này... trình độ cao đến quá mức khoa trương đi, căn bản không giống người chơi game bình thường chút nào. Càng kỳ quái hơn là, hôm trước Ngũ Độc và Thiếu Lâm rõ ràng còn là tân thủ, nhưng dưới sự chỉ dẫn của Đường Môn trình độ lại đột nhiên tăng vọt, tốc độ tiến bộ nhanh đến nỗi chẳng khác gì đang dùng phần mềm hack. Hôm qua lúc cả đội đánh phụ bản, Thiếu Lâm còn bởi vì Đường Môn kéo quá nhiều quái mà gào rú lên, hôm nay đã có thể tự mình đi đánh phụ bản thường...

Thanh Phong Đạo Trưởng đang bình tĩnh tự hỏi thì, đột nhiên góc phải xuất hiện dòng tin tức tư tán gẫu "Đạo trưởng tôi phục anh thật đấy, một mình im lặng chịu đựng, thà âm thầm tự suy đoán cũng không chịu mở miệng hỏi tôi đầu đuôi ra sao?" Phía sau còn kèm theo một đống mặt cười tí tởn.

Thanh Phong Đạo Trưởng "..."

Lưu Xuyên "Chắc anh cũng đã nhận ra rồi đúng không? Nói chung trước sau gì cũng không gạt được anh, tôi cũng không giấu diếm làm gì nữa. Hai tên tân thủ này đều rất có tiềm lực, nên tôi quả thực là đang dùng các biện pháp để huấn luyện họ, tôi muốn bằng cách nhanh nhất biến họ trở thành cao thủ chân chính."

Thanh Phong Đạo Trưởng nghi hoặc "Để đánh cạnh kỹ trường?"

Lưu Xuyên nói "Không, để thi đấu."

Thanh Phong Đạo Trưởng "...Đừng bảo cậu muốn lập đội đi đánh giải tranh bá anh hùng toàn quốc đấy?"

Lưu Xuyên "Không khoa trương đến mức đó, ba đứa tụi tôi đều là học sinh, thi đấu giải trường mà thôi."

Thanh Phong Đạo Trưởng "Giải đấu liên trường đại học?"

Lưu Xuyên nói "Phải đó."

Nói tới đây, Thanh Phong Đạo Trưởng cũng hiểu được, hoá ra Đường Môn là một cao thủ, muốn huấn luyện hai người bạn học của mình chơi game để tham gia thi đấu giải liên trường, thảo nào thời gian cả ba người lên mạng rời mạng lại cùng lúc như vậy. Bất quá, cùng là bạn học với nhau, trình độ cũng ngang ngửa nhau, quả thực rất hiếm gặp.

Thanh Phong Đạo Trưởng đang tự hỏi trong lòng thì, Lưu Xuyên lại dùng chiêu bài mỉm cười "Bí mật là nên trao đổi với nhau đúng không?"

Thanh phong Đạo Trưởng "?"

Lưu Xuyên "Tôi ngay cả con át chủ bài cũng lật cho anh xem rồi, ngược lại đối với anh tôi lại chẳng biết gì cả, hẳn là nên trao đổi để hiểu nhau hơn đúng không:)"

Thanh Phong Đạo Trưởng trầm mặc một lát, mới hỏi "Cậu muốn hiểu cái gì?"

Lưu Xuyên nói "Người ngay không nói chuyện lòng vòng, thường thì đám cao thủ tôi gặp trong game trình độ của bọn họ đều sàng sàng như nhau, nhưng anh lại khác, trình độ của anh cao hơn so với đám tự nhận tinh anh cao thủ của mấy công hội lớn kia nhiều lắm."

Lưu Xuyên mỉm cười, tự tin gõ chữ "Nói thẳng ra là, đạt chuẩn tuyển thủ."

Thanh Phong Đạo Trưởng "..."

Lưu Xuyên hỏi "Anh thuộc chiến đội nào?"

Thanh phong Đạo Trưởng "..."

Lưu Xuyên cười nói "Thôi được rồi, không muốn nói cũng không sao. Không thiếu cao thủ của chiến đội chạy tới game mở acc nhỏ chơi đùa, bất quá đa số họ đều cố hết sức giấu tài, sau khi mãn cấp tiến vào cạnh kỹ trường mới là mục đích chủ yếu của bọn họ. Còn anh, chẳng vội vàng đi thăng cấp, còn mở cửa hàng để làm ăn kiếm tiền... Chơi acc phụ mà cũng nhập tâm như vậy, tính ra cũng lợi hạ..."

Thanh Phong Đạo Trưởng im lặng, lát sau mới lạnh lùng hỏi "Làm sao cậu nhìn ra được tôi là tuyển thủ?"

Lưu Xuyên cười "Đánh phụ bản với anh mười lượt, tôi cảm giác được trình độ của anh rất cao, bởi vậy nên lần cuối cùng quyết tâm lấy kỷ lục tôi mới thay đổi tạm thời phương pháp đánh boss, cũng yêu cầu anh phối hợp chuyển đội vị trí. Bởi vì là thay đổi phương pháp lâm thời, nên Ngũ Độc lẫn Thiếu Lâm đều có thể sẽ mắc sai sót, hai ngư��i bên Thất Tinh Thảo ít nhiều gì cũng sẽ sai lầm, nhưng tôi tin tưởng anh tuyệt đối sẽ không, bởi vì trình độ của anh đạt chuẩn tuyển thủ."

"Năng lực lĩnh ngộ cùng khả năng biến hoá của anh rất khá, nên dù cho tôi không lên tiếng chỉ huy thì anh cũng biết nên làm như thế nào mới là đúng nhất. Bởi vì anh đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp, cho nên quan niệm ý thức khác xa so với những người chỉ chơi game đơn thuần. Các chiến đội đều sẽ dùng các phương pháp chuyên nghiệp huấn luyện cho các tuyển thủ, rèn luyện họ từ ý thức cho đến phản ứng, cách thức di chuyển, khả năng tuỳ biến hiện trường, kỹ xảo thao tác khinh công hay cả những kỹ xảo lúc sử dụng kỹ năng... những điểm này anh đều hoàn thành rất đủ, cũng rất vĩ đại. Cho nên tôi chắc chắn anh đã từng tr��i qua huấn luyện chuyên nghiệp... Tôi nói có sai không?"

Thanh Phong Đạo Trưởng một lần nữa lâm vào trầm mặc, hai tay đặt trên bàn phím cũng dần dần trở nên cứng ngắc...

——Đạt chuẩn tuyển thủ?

Đã lâu lắm rồi, mới lại được nghe từ hình dung này...

***

Rất lâu về trước, cũng từng có người nói với anh như vậy "Đạo trưởng, trình độ của cậu vậy mà không đi thi đấu thì uổng quá, đủ chuẩn tuyển thủ rồi đó."

Người nọ nói đến ba hoa chích choè, khen ngợi đấu pháp của anh khiến cho người khác nhìn liền yêu thích, lại bảo chỉ cần được huấn luyện tốt hơn, tuyệt đối có thể trở thành một Võ Đang cao thủ.

Khi đó anh vẫn còn rất ngây thơ, rất ngu xuẩn, chơi game chỉ đánh phụ bản, đánh cạnh kỹ trường, có thể tham dự thi đấu chuyên nghiệp là ước mơ lớn nhất của anh. Cho nên, khi bị đội khai quật tân nhân chiến đội tìm đến, anh cảm giác mình tựa như một con thiên lý mã rốt cuộc gặp được Bá Nhạc, hưng phấn đến mất ngủ suốt mấy hôm.

Đạo trưởng có một người bạn chơi Minh Giáo rất thân trong game, hai người thường cùng nhau tổ đội đi đánh xếp hạng. Bởi vì cả trình độ của cả hai người đều cao nên đánh tới chiến giới bảy, Minh Giáo thi thoảng cũng mở lôi đài pk với người khác, tỷ lệ thắng 1v1 của cậu ta cũng thuộc hàng đứng đầu tổng hợp toàn bộ server.

Người của đội khai quật ngỏ lời mời hai người gia nhập chiến đội Càn Khôn tham gia huấn luyện thử nghiệm, đạo trưởng vui vẻ vô cùng, liền nói tin tức này cho người bạn kia nghe.

Lại không ngờ, đối phương nghe xong trực tiếp tạt cho anh một gáo nước lạnh "Chiến đội Càn Khôn? Tham gia cái loại chiến đội hạng ba rác rưởi này cậu nghĩ sẽ có tiền đồ sao? Đừng suy nghĩ viển vông nữa, trình độ cỡ như cậu mà đòi đi thi đấu chuyên nghiệp? Ngay cả tôi cậu còn đánh không lại nữa cậu đòi đánh ai!"

Đạo trưởng "..."

Người nọ vẫn luôn như vậy, mở miệng ra nói chuyện chưa bao giờ biết khách khí là gì, câu nói đầu tiên đã khiến người khác tổn thương đến đầy mình thương tích.

Nhưng Thanh Phong Đạo Trưởng lại cảm thấy không đúng, có cơ hội tham dự thi đấu chuyên nghiệp hay không, chí ít cũng phải đi thử một lần mới cam tâm. Vì thế, anh cố chấp rời khỏi bang hội, một thân một mình đến huấn luyện doanh của chiến đội Càn Khôn.

Anh biết, bản thân mình không phải thiên tài khiến người khác gặp liền cảm thấy phải lôi kéo cho bằng được, tốc độ tay của anh chỉ có 220, miễn cưỡng đạt tới tiêu chuẩn thấp nhất của tuyển thủ chuyên nghiệp, nếu gặp đối thủ tốc độ nhanh hơn chỉ có nước ăn hành của người khác.

Cao thủ trong liên minh lại nhiều như mây, tân nhân như anh mà được chiến đội khai quật chào mời coi như đã cực kỳ may mắn rồi, nên anh cũng không dám đòi hỏi vừa mới bắt đầu liền có thể gia nhập vào đội mạnh. Bởi vậy dù chỉ là gia nhập một chiến đội hạng ba như Càn Khôn, anh cũng cảm thấy rất vui vẻ. Anh tin rằng chỉ cần mình cố gắng, một ngày nào đó cũng sẽ thành công.

Ở lại huấn luyện doanh của chiến đội Càn Khôn, anh khắc khổ luyện tập, bắt đầu từ trụ cột di chuyển, đánh quái, khinh công, thao tác kỹ năng, từng bước từng bước một luyện tập.

Thật ra mà nói thì, đời s���ng của tuyển thủ chuyên nghiệp rất buồn tẻ, không phấn khích hay vui vẻ như khi ta chơi game thông thường đâu. Bắt đầu từ 8 giờ sáng mãi cho đến 6 giờ tối, luôn phải lặp lại các thao tác giống nhau, lặp đi rồi lặp lại, buồn chán lại vất vả. Hơn nữa liên tục nhìn cùng một hình ảnh trong thời gian dài như vậy sẽ khiến người ta hoa mắt chóng mặt.

Nhưng anh lại cắn răn kiên trì, bởi vì mấy loại huấn luyện này đều là tri thức cơ bản mà một tuyển thủ cần nắm giữ, cơ bản càng vững chắc thì lúc lâm trận phát huy sẽ giảm thiểu sai sót xuống thấp nhất...

Huấn luyện doanh của một chiến đội vô danh không nghiêm túc chính quy như các đội ngũ nổi tiếng khác, đội viên trình độ chênh lệch so le nhau, đội trưởng cùng chủ lực cũng không có thời gian đi quản lý đám tân nhân như bọn họ, ngay cả huấn luyện viên trình độ cũng không cao hơn họ là bao.

Mỗi lần đội trưởng dẫn chiến đội đi nơi khác tham gia thi đấu thì, đám tân nhân trong huấn luyện doanh đều nhân cơ hội nhàn hạ.

Nhưng anh thì không, anh chưa từng cho bản thân mình nhàn hạ một phút nào. Mỗi ngày anh đều là người thức dậy sớm nhất tham gia huấn luyện, buổi tối là người trễ nhất đi ngủ, bởi vì anh biết khuyết điểm lớn nhất của mình—— anh không còn trẻ tuổi nữa.

Không giống với những thiếu niên mười sáu mười bảy bên cạnh, bọn họ còn rất nhiều thời gian tiêu phí, cơ hội tiến bộ của họ cũng rất nhiều. Lúc anh bị chào mời về đã 21 tuổi, ở lĩnh vực thể thao điện tử thì rất nhiều người 21 tuổi đã trở thành tuyển thủ chủ lực của các chiến đội mạnh đứng đầu, còn anh... 21 tuổi chỉ mới bắt đầu tiến vào huấn luyện doanh...

Khởi điểm c��a anh thực sự rất trễ, cho nên anh nhất định phải tranh thủ từng phút từng giây.

Đáng tiếc, không phải bất cứ cố gắng nào cũng sẽ mang lại thành công, thể thao điện tử lại là nơi tàn khốc hơn bất cứ nơi nào.

Chiến đội Càn Khôn thành tích cứ trượt dần theo từng vòng thi đấu, cuối cùng rơi xuống hạng bét chót trong 16 chiến đội, bọn họ bắt buộc phải đánh một trận với hai đội quán – á quân của giải tranh bá anh hùng toàn quốc để đoạt được vé tham dự mùa giải sau.

Sau đó, Càn Khôn chiến đội gặp phải Tuyết Lang...

Đội ngũ tổ kiến từ các cao thủ nghiệp dư dân gian này có lối đấu pháp cực kỳ sắc bén, tuyển thủ của bọn họ tốc độ đều nhanh như thiểm điện, tựa như những con dã lăng băng mình vụt chạy trên tuyết, chiến đội Càn Khôn bị bọn họ đánh cho tơi bời hoa lá, rốt cuộc lấy thành tích thua 8: 0 thảm thiết, hoàn toàn bị đào thải...

Anh còn nhớ rõ, lúc ấy nhìn thấy các đội viên của chiến đội Tuyết Lang, sau khi trận đấu kết thúc bọn họ vui vẻ hưng phấn ôm chầm lấy nhau, có một tuyển thủ trẻ tuổi khinh miệt nhìn về phía chiến đội Càn Khôn cười nói "Đây là chiến đội chuyên nghiệp à? Cũng chẳng như thế nào thôi."

Bên cạnh có một thiếu niên vẻ ngoài y hệt cậu ta, vỗ vỗ vai nói "A Kiệt, em quên đây là đội xếp chót trong hàng ngũ chiến đội của liên minh sao?"

Nam sinh bị gọi là A Kiệt gãi đầu "Hạng bét chót hả? Thảo nào, gà cứ như đám sâu thân mềm ấy, hành cỡ nào cũng mềm nhũn ra."

Nghe thấy đối phương nói vậy, đội viên của chiến đội Càn Khôn mặt mày đều xám ngắt, đội trưởng xanh cả mặt.

Bị diệt đoàn suốt mười lần, đúng là sự sỉ nhục đối với một tuyển thủ chuyên nghiệp!

Sau đó, đội trưởng chiến đội Tuyết Lang là Phương Chi Diên cực kỳ phong độ nho nhã bước đến lễ phép mỉm cười, bắt tay cùng với toàn thể đội viên bên họ.

Phương Chi Diên mỉm cười đầy lịch sự, đối lập rõ ràng với vẻ mặt hụt hẫng của đội trưởng chiến đội Càn Khôn... đây chính là sự tàn khốc của thể thao tranh tài, thắng thì làm vua thua thì làm giặc, không có ai bởi vì đối thủ yếu nhược mà nương tay cả.

Sau trận thi đấu lần đó, nhà tài trợ của chiến đội Càn Khôn quyết định giải tán đội ngũ. Chung quy nhà tài trợ đầu tư là vì muốn kiếm tiền, chẳng ai muốn buôn bán lỗ vốn cả, thành tích của chiến đội cứ như vậy, đánh trận nào thua trận đó, cơ hồ không nhìn thấy một chút hi vọng nào, giải tán cũng là điều tất yếu.

Đội viên của cả đội bị đả kích đến hoàn toàn mất hết tin tưởng, ý chí chiến đấu cũng hoàn toàn bị đè bẹp.

Đội trưởng cùng đội phó nản lòng thoái chí, trực tiếp rời đội nghỉ thi đấu, tuyển thủ chủ lực cũng không ai muốn tiếp tục ở lại nơi này, đại bộ phận người trong chiến đội đều chọn lựa rời bỏ nghề này, đi tìm việc làm khác, còn ý chí muốn tiếp tục ở lại làm tuyển thủ chỉ có hai người——

Chu Phi Phàm mười bảy tuổi, và đạo trưởng Giang Thiếu Khuynh hai mươi hai tuổi.

Mùa giải mới gần kề, tất cả những tuyển thủ nào hết hợp đồng khôi phục lại thân tự do, tư liệu đều sẽ được nộp trở lại bộ phận tư liệu bên liên minh để các chiến đội dễ dàng chọn lựa. Những tuyển thủ vương bài tr��� lại thân tự do tất nhiên sẽ bị vô số người tranh đoạt, mà tân nhân như bọn họ, có người muốn đã là cực kỳ may mắn. Nói thật thì khó nghe, lúc ấy Giang Thiếu Khuynh cảm giác bản thân mình tựa như một món thương phẩm sắp hết hạn sử dụng, bị người vác ra chất ở cửa thương trường làm hàng giảm giá đẩy mạnh tiêu thụ.

Sau Chu Phi Phàm được Thất Tinh Thảo chào mời, Giang Thiếu Khuynh đến tận ngày hết hạn hợp đồng đều chẳng có ai hỏi thăm.

Tuổi đã muốn hai mươi hai, lại vẫn còn là tân nhân trong thanh huấn doanh, trước giờ chưa từng tham gia bất kỳ trận đấu nào... bấy nhiêu thôi cũng đã đủ khiến bất kỳ vị quản lý nào cảm thấy sợ mà rút lui.

Tuổi tác như vậy, muốn tiếp tục bồi dưỡng hiển nhiên không còn kịp nữa, không lẽ mời về thanh huấn doanh ở một năm rồi ��i ra? Các chiến đội săn người mới, thích nhất là các thiếu niên có thiên tư, chỉ cần chờ một hai năm trưởng thành liền có thể tiếp nhận vị trí chủ lực lên sân thi đấu...

Loại tân nhân lớn tuổi như anh, ngay từ giai đoạn khởi bước cũng đã mất đi cơ hội cạnh tranh.

Giang Thiếu Khuynh chỉ có thể lựa chọn yên lặng rời đi.

Quản lý chiến đội Càn Khôn phát cho anh bốn ngàn nhân dân tệ, là hai tháng lương cuối cùng của anh... Anh thậm chí không nhớ rõ lúc ấy bản thân cầm tiền thì tâm tình là như thế này, ngón tay cứng ngắc suýt chút nữa ngay cả tiền cũng cầm không chắc.

——Trải qua suốt một năm huấn luyện, đến chấm dứt thì nhận được trợ cấp bốn ngàn tệ, đây chính là toàn bộ kiếp sống tuyển thủ của anh.

——Tham gia cái loại chiến đội hạng ba rác rưởi này cậu nghĩ s�� có tiền đồ sao? Đừng suy nghĩ viển vông nữa, trình độ cỡ như cậu còn đòi đi thi đấu chuyên nghiệp?

Trong đầu đột nhiên vang lên câu nói lúc ấy của người bạn thân, Giang Thiếu Khuynh lúc này mới phát hiện, bản thân không cách nào cãi lại lời này được...

Cao hứng vui sướng chạy đến nhận huấn luyện, sau đó đầy người chật vật rời đi...

Đây chính là kết quả bởi vì mình suy nghĩ rất viển vông sao...

Bảo anh là tuyển thủ chuyên nghiệp?

Không sai, anh từng ở tại chiến đội tham gia huấn luyện tuyển thủ một năm.

Nhưng, bảo anh đạt đủ chuẩn tuyển thủ? Ngay cả anh cũng không tin điều này.

Có tuyển thủ chuyên nghiệp nào mà ngay cả thi đấu cũng chưa từng dù một trận sao? Tuyển thủ mà ở huấn luyện doanh cả năm trời mà mặt mũi đội trưởng cũng chỉ gặp được có vài lần sao?

Tuyển thủ mà... ngay cả đến ngày cuối hạn hợp đồng cũng chẳng ai muốn, cuối cùng chỉ có thể yên lặng cầm tiền lương bốn ngàn tệ rời đi... sao?

Trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp...

Giấc mộng lúc ban đầu, bây giờ nhìn lại chẳng khác gì một hồi hài kịch.

Giang Thiếu Khuynh đã sớm nản lòng thoái chí, anh trở về tìm một công tác để duy trì sinh hoạt. Công việc hiện tại của anh rất ổn định, cuộc sống quy luật lại bình tĩnh.

Nhưng... trong lòng anh vẫn không cách nào quên đi trò chơi này, vẫn luôn nhớ đến Võ Đang một thân đạo bào trắng xanh phấp phới, nhớ đến Thanh Phong Đạo Trưởng của mình...

Anh không có mặt mũi trở lại server cũ chơi với bạn bè ngày xưa, cho nên mới chọn chơi ở server mới.

Lần này bản cập nhật đúng lúc update vũ khí cam của hai mươi bốn lưu phái. Anh chơi l���i chỉ là muốn đổi thử một thanh vũ khí cam trong game chơi một chút mà thôi...

Quyển 2 - Chương 43: Võ đang kiếm tông

Lưu Xuyên thấy Thanh Phong Đạo Trưởng im lặng cả buổi không phản ứng lại, liền tiếp tục đánh chữ nói "Nếu như không tiện nói ra cũng chả sao cả, nói chung tôi cũng không có ý muốn dò hỏi chiến đội của anh. Cơ mà, mùa thi đấu mới sắp bắt đầu rồi, tiếp tục chơi game như vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến trạng thái thi đấu đấy?"

Giang Thiếu Khuynh trầm mặc một lúc, mới nói "Không sao cả, tôi không cần thi đấu."

Lưu Xuyên kinh ngạc "Chẳng lẽ anh là người của huấn luyện doanh?"

Giang Thiếu Khuynh nói "Ừ."

Nhìn đến những lời này, ngược lại đến phiên Lưu Xuyên trầm mặc.

Đấu pháp của Thanh Phong Đạo Trưởng bình tĩnh lại ổn trọng như vậy, nếu là cao thủ của chiến đội danh tiếng, Lưu Xuyên chắc chắn sẽ biết ngay người này là ai. Nhưng anh ta bảo mình là người của huấn luyện doanh, thành ra không biết cũng là chuyện bình thường. Dù sao huấn luyện doanh chỉ là đội dự bị thay thế của chiến đội, rất nhiều tân nhân ở huấn luyện doanh đều được bí mật đặc huấn. Nhất là một số tên đội trưởng xấu bụng, cố ý ém nhẹm tân nhân ở huấn luyện doanh, đến lúc thi đấu mới thả ra làm người khác bất ngờ chấn động.

Người này bảo mình là tân nhân của huấn luyện doanh, nhưng thuộc chiến đội nào đây?

Đối phương đã không muốn nói, Lưu Xuyên cũng không muốn tiếp tục hỏi ép chuyện cá nhân của người khác.

Suy nghĩ một lát, Lưu Xuyên mới nói "Thật ra tôi hỏi anh mấy cái này không phải là tò mò muốn biết thân phận của anh, là muốn tính toán thời gian hợp lý để không ảnh hưởng đến chương trình huấn luyện hàng ngày của anh để đặt ra thời gian online thích hợp cho mọi người."

Giang Thiếu Khuynh "Đặt ra thời gian? Cậu muốn tổ đội cố định?"

Lưu Xuyên nói "Đúng vậy, đánh phụ bản có đội cố định yên tâm hơn. Phụ bản có hạn chế lượt vào, mỗi lần đều phải kiếm người trên kênh thế giới, nếu mà mời vào một tên đội hữu như heo kiểu gì cũng lãng phí thời gian của mọi người. Trước mắt có tôi, Ngũ Độc, Thiếu Lâm với anh, tổng cộng bốn người, chúng ta cố định đội trước. Nếu như anh không phải tham gia thi đấu vậy tôi cũng không cần lo ảnh hưởng tới anh nữa."

Giang Thiếu Khuynh nói "Ừ, tôi hiểu."

Lưu Xuyên đổi sang kênh đội nói một câu "Nào mọi người, thấy chúng ta lập đội cố định thế nào?"

Lý Tưởng lập tức đáp lời bằng cái biểu tình chảy nước miếng "Đồng ý! Lập đội cố định đi! Đánh phụ bản với đội qua đường quả thực rất đau trym!"

Ngô Trạch Văn cũng không ý kiến "Sao cũng được."

Lưu Xuyên mỉm cười nói "Tôi còn là sinh viên, cuối tuần thời gian tự do, ngày thường không thể thức quá khuya, còn mọi người?"

Lý Tưởng nói "Tui với Ngũ Độc cũng là sinh viên, mỗi ngày đều có khoá học, nên cũng không dám thức khuya quá. Ký túc xá trường có quy định giờ đóng cổng, sau mười hai giờ rưỡi là đóng cửa. Tui lại thích lên mạng ở tiệm, nên về sau có thể online tầm bảy giờ đến mười hai giờ thôi."

Ngô Trạch Văn nói "Tôi cũng vậy, giống như đại sư."

Lưu Xuyên nghĩ nghĩ, mới nói "Như vầy đi, chúng ta liền đặt ra thời gian cố định của đội là từ 8 đến 12 giờ. Thời gian còn lại tự do muốn làm gì thì làm, mọi người thấy thế nào?"

Lý Tưởng nói "Ok, không thành vấn đề!"

Ngô Trạch Văn nói "Được."

Giang Thiếu Khuynh cũng nói "Không thành vấn đề."

Lưu Xuyên nói "Ok, quyết định như vậy đi! Mọi người lẫn nhau thêm hảo hữu trước đi."

Cả đám thêm hảo hữu nhau xong, Lưu Xuyên lại bảo "Đạo trưởng, nếu đã quyết định lập đội cố định, tôi cũng muốn xem một chút trình độ của anh như thế nào, sau này đi phụ bản dễ an bài chiến thuật hơn. Sau 50 cấp nhất định phải cố định lưu phái, đạo trưởng tính theo lưu phái nào?"

Giang Thiếu Khuynh nói "Võ Đang kiếm tông."

Lưu Xuyên nghe vậy hơi bất ngờ.

Tốc độ tay cùng với phong cách như vậy... tại sao lại theo kiếm tông?

Vị tuyển thủ này... có điểm hơi kì quái ta...

Lưu Xuyên nghĩ vậy, liền nói "Vậy đi, anh đến cửa đông thành Giang Lăng, chúng ta luận bàn đánh một trận."

Đúng lúc Giang Thiếu Khuynh cũng muốn xem thử trình độ của Đường Môn, nghe vậy liền cưỡi ngựa đến cửa đông Giang Lăng.

Đánh phụ bản chỉ có thể nhìn được thao tác cơ bản cùng ý thức của một người, nhưng trình độ pk như thế nào thì vẫn phải đích thân thử mới biết được. Giang Thiếu Khuynh cũng nhận ra, Đường Môn chắc chắn cũng từng trải qua chương trình huấn luyện chuyên nghiệp của chiến đội, nhưng rốt cuộc là thần thánh phương nào thì vẫn chưa xác định được.

Người chơi ở cùng một đội tên sẽ biểu hiện màu xanh lam, Giang Thiếu Khuynh liếc nhìn một cái liền thấy ba đội hữu của mình trong đám đông, Đường Môn mặc y phục xanh lam đứng ở gần cửa đông Giang Lăng, Ngũ Độc dắt theo con rắn nhỏ im lặng đứng bên cạnh, Thiếu Lâm nhị hoá thì nhảy loi choi tập khinh công.

Lưu Danh Bách Thế, Mê Vụ Chiểu Trạch, Đại Sư Có Lý Tưởng...

Ba kẻ có cái tên đều kỳ quái hết sức này là đội hữu cố định của mình sao? Cảm giác là lạ...

Giang Thiếu Khuynh dừng lại trước mặt ba người, Đường Môn lập tức gửi qua lời mời——

Hiệp sĩ [ Lưu Danh Bách Thế ], môn phái Đường Môn, 33 cấp mời ngài luận bàn.

Trong game, chỉ có những ai lên max 70 cấp mới có thể tiến vào cạnh kỹ trường liên server của Võ Lâm. Dưới 70 cấp mà muốn đánh nhau chỉ có hai cách, một là thêm cừu nhân mở cừu sát, nhưng giết người sẽ bị dính sát khí, một khi điểm sát khí vượt quá quy định sẽ bị NPC tóm lại giam vào tù.

Cách còn lại chính là luận bàn hữu nghị, luận bàn không thể đánh chết người, chỉ cần đánh đến máu còn 1 điểm sẽ phân thắng bại. Lúc hai người luận bàn ở giữa sẽ xuất hiện một cái lệnh kỳ, bởi vậy mọi người cũng thường gọi này là "cắm cờ". Ngoại trừ những khu được các thế lực trung lập Võ Lâm bảo hộ ra, bất cứ ở đâu cũng có thể cắm cờ luận bàn.

Quảng trường cùng cửa các thành chính là nơi người chơi thích cắm cờ luận bàn nhất, lúc này cửa thành Giang Lăng cũng có không ít nhân sĩ rảnh rỗi cắm cờ luận bàn trao đổi với nhau.

Giang Thiếu Khuynh chấp nhận lời mời, vừa định ra tay, lại thấy Đường Môn nói trên kênh đội "Đạo trưởng đổi qua kiếm tông đi, đánh lưu phái anh am hiểu nhất ấy."

Lý Tưởng hưng phấn "Hai người pk hả? Tui coi với!"

Ngô Trạch Văn cũng bước đến, điều chỉnh góc nhìn tham gia vây xem.

Giang Thiếu Khuynh ok một tiếng, sau đó thay đổi tâm pháp và trang bị kiếm tông.

Lưu Xuyên nói "Bắt đầu đi!"

Năm giây đếm ngược chuẩn bị chấm dứt, luận bàn chính thức bắt dầu!

Trong nháy mắt Lưu Xuyên lập tức khinh công nhảy lùi về phía sau kéo ra khoảng cách, kỹ năng độc tiêu không cần cd của Đường Môn liên tục phóng ra, chỉ trong một giây ngắn ngủi mà trên người đạo trưởng đồng thời dính ba lần độc tiêu, tốc độ tay nhanh tới mức khiến người ta sợ hãi.

Bất quá, Giang Thiếu Khuynh vẫn vô cùng bình tĩnh, nâng lên trường kiếm trong tay, trực tiếp xông lên về phía Đường Môn——

Nhân kiếm hợp nhất!

Kỹ năng trung giai của Võ Đang kiếm tông, lợi kiếm cùng kiếm khách hợp thành một thể, hướng về phương hướng bất kỳ nhanh chóng xông tới cũng công kích vào người đối thủ, tạo thành sát thương lớn, nếu công kích trúng mục tiêu sẽ đạt được năm ô kiếm khí!

Trong quá trình di động chớp nhoáng của đối phương, cư nhiên có thể phán đoán chính xác phương hướng di chuyển, trực tiếp sử dụng nhân kiếm hợp nhất, cả người hoá thành một thanh lợi kiếm đâm mạnh tới!

Lưu Xuyên không tránh né, đứng nhận toàn bộ sát thương của chiêu này, thanh máu nháy mắt mất đi một phần năm.

Thanh Phong Đạo Trưởng l��p tức nối tiếp kỹ năng kiếm ảnh vô ngân!

Tiêu hao toàn bộ kiếm ý, trường kiếm trong tay huyễn hoá thành kiếm ảnh vô hình công kích đối thủ, kiếm ý nhiều chừng nào, số bóng kiếm huyễn hoá ra sẽ nhiều chừng nấy, sát thương gây ra cũng sẽ càng lớn!

Đây có thể nói là bộ liên chiêu cơ bản nhất của Võ Đang kiếm tông, dùng nhân kiếm hợp nhất tích luỹ kiếm ý, sau đó tiêu hao kiếm ý phát động kiếm ảnh vô ngân, hai chiêu liên tục phóng ra, tốc độ tay càng nhanh càng dễ trúng mục tiêu, liên tục trúng mục tiêu sẽ khiến đối phương chịu sát thương cực lớn!

Nhưng mà, khiến Thanh Phong Đạo Trưởng cảm thấy bất ngờ là hai liên chiêu nối tiếp cực nhanh như vậy, nhưng chiêu thứ hai kiếm ảnh vô ngân lại không trúng mục tiêu, Đường Môn giống như là đã dự đoán sẵn từ trước, ngay thời điểm anh ra tay tức khắc tung một cái mê ảnh túng!

Mê ảnh túng, kỹ năng thông dụng của Đường Môn, lập tức bật nhảy tới vị trí chỉ định trong phạm vi 20 mét!

Đường Môn dùng kỹ năng nhảy đi, đích đến là phía sau lưng Võ Đang, ám khí dày đặc trong tay cũng nháy mắt tung ra——

Tang hồn đinh! Kim châm thứ huyệt! Phi hoa trích diệp!

Ba loại ám khí, ba loại kỹ năng, cơ hồ là ra tay cùng một lúc!

Võ Đang bị đánh lén, sau lưng trúng ám khí liên tục, hiệu quả xuất huyết kèm theo cũng nhanh chóng chồng lên ba tầng!

Vô ngã vô hình!

Kỹ năng trung giai của Võ Đang kiếm tông, giải trừ một trạng thái debuff bất kỳ trên người.

Trong lúc pk, kỹ năng loại giải trừ debuff này muốn sử dụng cũng phải xem xét thời cơ, bởi vì thời gian cd của nó rất dài, sử dụng một lần rồi thì cứ yên tâm là trong thời gian kế tiếp sẽ bị đối thủ áp chế đi.

Thanh Phong Đạo Trưởng vừa thấy trên người xuất hiện debuff xuất hiện lập tức sử dụng kỹ năng này, bời vì anh biết đối thủ của mình là một cao thủ thực sự, chỉ vài giây thôi cũng đủ quyết định sinh tử rồi, tuyệt đối không được để cậu ta chồng nhiều tầng xuất huyết!

Sau khi giải trừ debuff trên người, đạo trưởng liền điều chỉnh góc nhìn, sử dụng tật phong bộ dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo Đường Môn, trường kiếm trong tay vung lên liên tục tạo thành kiếm hoa, kỹ năng cơ bản nhất của Võ Đang kiếm tông – tam hoàn sáo nguyệt!

Kiếm quang trong tay đạo trưởng tựa như một vòm trăng khuyết liên tục vung ra, dưới bầu trời đêm càng thêm xinh đẹp. Kỹ năng này tiêu hao MP rất ít, lại có ba đoạn liên chiêu, nếu tam hoàn sáo nguy��t đánh trúng mục tiêu ba lần liên tục, sẽ tạo ra sát thương gấp đôi, còn có thể nhanh chóng tích luỹ kiếm ý.

Giang Thiếu Khuynh tăng tốc độ tay, ba đoạn liên chiêu đâm trúng yếu hại Đường Môn, sát thương lại được nhân đôi, Đường Môn máu mỏng lại bị rút đi một phần năm máu! Giang Thiếu Khuynh lập tức sử dụng kiếm ảnh vô ngân nối chiêu!

Nhưng mà, Đường Môn lại lần nữa linh hoạt tránh né, lần này là bằng khinh công giang hồ phi hạc xung thiên!

Kiếm ảnh vô ngân của Giang Thiếu Khuynh lại đánh hụt, anh ngừng lại một chút, chủ động kéo giãn khoảng cách, bình tĩnh tính toán cd khinh công của Đường Môn.

5 giây sau, nhân kiếm hợp nhất!

Ngay vừa lúc Đường Môn hạ xuống đất, đạo trưởng Võ Đang lại hoá thành một thanh lợi kiếm, nhắm thẳng xông đến!

Một đạo kiếm quang cực lớn "vút" một tiếng băng qua không trung, chuẩn xác đâm vào Đường Môn đang đáp xuống đất!

Tiếp đó lại nối chiêu bằng kiếm ảnh vô ngân, tam hoàn sáo nguyệt, kiếm ảnh vô ngân... Một bộ liên chiêu rút hơn nửa thanh máu của đối phương!

Bởi vì lượng máu đạt tới hạn chế của luận bàn, nên góc trái xuất hiện tin tức hệ thống nêu lên "Hiệp sĩ Võ Đang [ Thanh Phong Đạo Trưởng ] luận bàn chiến thắng Hiệp sĩ Đường Môn [ Lưu Danh Bách Thế ]."

Lưu Xuyên ngồi xuống tại chỗ hồi phục máu, không quên đánh chữ kèm theo chiêu bài cười tủm tỉm "Đánh tốt ghê ha, đạo trưởng."

Lý Tưởng cũng vỗ tay khen ngợi "Đạo trưởng siêu ghê luôn!"

Ngô Trạch Văn cũng khen "Rất lợi hại."

Giang Thiếu Khuynh trầm mặc một lát, mới gửi tán gẫu cho Lưu Xuyên "Cậu nhường tôi?"

Lưu Xuyên hồi phục "Cũng không phải nhường gì, chủ yếu là do tôi muốn nhìn trình độ thực sự của anh thôi. Chúng ta là đồng đội của nhau, hiểu biết lẫn nhau là nên làm. Mà anh pk thực sự rất khá, Võ Đang kiếm tông 30 cấp cũng chỉ có mấy kỹ năng cơ bản như tam hoàn sáo nguyệt, nhân kiếm hợp nhất, kiếm ảnh vô ngân... Chỉ bằng vài kỹ năng đơn giản này, anh có thể liên tục vận dụng, phối hợp thành liên chiêu, chứng tỏ ý thức của anh rất tốt." Nhận xét xong còn không quên kèm theo một đống biểu tình ngón tay cái.

Giang Thiếu Khuynh nghe xong liền trầm mặc, kỳ thực trong lòng anh rất rõ ràng, lúc nãy Đường Môn này luôn nhường mình.

Lúc nãy Đường Môn dùng mê ảnh túng vòng qua sau lưng, liên tục phóng ba chiêu ám khí khiến anh suýt chút trở tay không kịp. Thế nhưng sau đó Đường Môn lại chỉ sử dụng các loại khinh công tránh né công kích của mình chứ không hề ra tay đánh lại... Nếu người này dùng phương pháp bọc hậu đánh lén liên tục, anh không chắc mình có thể ứng phó được...

Lưu Xuyên tiếp tục cười nói "Tôi dùng cách chơi diều khinh công di chuyển liên tục là muốn kích ra tốc độ tay nhanh nhất của anh. Nhưng càng làm tôi bất ngờ là bị chơi diều như vậy mà anh cũng không tức giận cũng không nổi nóng mà cực kỳ bình tĩnh ứng phó, hơn nữa mỗi kỹ năng anh sử dụng đều vô cùng cẩn thận, cũng cực kỳ chuẩn xác. Dù đánh trượt cũng không bối rối mà lập tức nghĩ cách bổ cứu, không hổ là đạt chuẩn tuyển thủ!" phía sau lại kèm một chuỗi ngón tay cái.

Được Đường Môn khen ngợi, nhưng Thanh Phong Đạo Trưởng cũng không cảm thấy quá cao hứng.

K�� thuật của anh trong giới game thủ nghiệp có thể xem như xuất sắc, muốn xử lý cao thủ các công hội cũng không khó, nên lúc trước mới được đội khai quật của chiến đội phát hiện, mời chào vào huấn luyện doanh.

Nhưng nói thật, anh cũng có khuyết điểm rất lớn. Tuổi tác không còn trẻ nữa, tốc độ tay cũng chỉ có 220, vừa đủ đạt mức tiêu chuẩn thấp nhất đối với tuyển thủ, thuộc dạng nếu chỉ chơi game thôi thì là cao thủ, nhưng làm tuyển thủ thi đấu thì chỉ có thể ở hàng thấp thủ, nói đúng hơn là loại tuyển thủ bình thường cao không cao mà thấp không thấp.

Đường Môn khen ngợi nhiệt tình như vậy, Thanh Phong Đạo Trưởng im lặng một hồi, vẫn là lễ phép đáp lễ một câu "Cảm ơn khích lệ."

Lưu Xuyên cười tủm tỉm nói "Khen xong ưu điểm rồi, tôi cũng muốn nói một chút khuyết điểm của anh được không? Đừng tức giận ha."

Thanh Phong Đạo Trưởng nói "Không sao, cứ nói đi tôi nghe."

Lưu Xuyên nói "Anh không hợp chơi kiếm tông đâu, có muốn đổi sang lưu phái khác không?"

Giang Thiếu Khuynh "..."

Cái này mà gọi là nói ra khuyết điểm sao? Là phủ định toàn bộ thì có!

Quyển 2 - Chương 44: Ưu điểm và khuyết điểm

Dám nói ra lời này là bởi vì Lưu Xuyên đã nắm chắc trong lòng, phong cách của đạo trưởng không thích hợp với kiếm tông Võ Đang.

Võ Lâm phân chia lưu phái rất nhiều, cho nên đại đa số người mới bắt đầu chơi đều sẽ lâm vào tình trạng bối rối không biết lựa chọn lưu phái như thế nào, rất nhiều người đều mắc phải sai lầm lựa chọn lưu phái không thích hợp với mình, khiến cho không cách nào phát huy tối đa trình độ của bản thân mình. Điển hình như Lý Tưởng, ban đầu khăng khăn chơi Đường Môn mặc dù dở tệ, về sau chuyển qua Thiếu Lâm trình độ rõ ràng đề cao lên rất nhiều.

Môn phái Võ Đang chia ra làm ba chi nhánh: kiếm khách cận chiến (kiếm tông), pháp sư viễn trình (khí tông) cùng với loại hình phụ trợ (thái cực); Những người chọn chơi Võ Đang đa số đều vì thích phong thái tiên phong đạo cốt của đạo trưởng Võ Đang, đến giai đoạn về sau đại bộ phận sẽ nghiêng về kiếm tông, bởi vì kỹ năng của kiếm tông hoành tráng hoa lệ nhất trong ba lưu phái.

Lưu Xuyên nghi hoặc hỏi lại "Đạo trưởng, anh chơi kiếm tông Võ Đang là bởi vì thích mới chơi sao?"

Giang Thiếu Khuynh nói "Ừ, tôi thích môn phái Võ Đang."

Lưu Xuyên nói "Tôi đoán tốc độ tay của anh ở vào khoảng 220 đúng không?"

Giang Thiếu Khuynh nói "Không sai."

Lưu Xuyên nói "Kiếm tông là lưu phái thuộc loại công kích theo hướng bạo sát thương, điểm đặc sắc nhất của nó là xuất liên chiêu cực nhanh để tích luỹ kiếm ý, liên chiêu càng nhiều thì kiếm ý tích luỹ càng nhanh, sát thương tạo ra cũng sẽ càng cao. Anh chơi kiếm tông đó giờ, chắc là từng nghe nói đến đội trưởng Dương Kiếm của chiến đội Trường An đúng không?"

Giang Thiếu Khuynh nói "Biết, Dương Kiếm là một trong các tuyển thủ Võ Đang kiếm tông lợi hại nhất liên minh."

Lưu Xuyên nói "Tốc độ tay đạt cực hạn của Dương Kiếm ở vào khoảng 500+, nếu anh đánh với Dương Kiếm, anh nhắm mình có bao nhiêu phần trăm thắng lợi?"

Giang Thiểu Khuynh "..."

Lưu Xuyên tiếp tục "Gần như bằng 0 đúng không?"

Giang Thiếu Khuynh nghe lời này cũng không cảm thấy tức giận, ngược lại vô cùng bình tĩnh nói "Dương đội là đội trưởng chiến đội Trường An, là tuyển thủ cấp cao của liên minh, tốc độ tay của tôi chỉ đạt một nửa so với cậu ta, đánh với cậu ta đương nhiên không có phần thắng."

Lưu Xuyên lại bảo "Tiếu đội của Thất Tinh Thảo ấy, tốc độ tay anh ta chỉ ở tầm 240 thôi, nhưng anh ta đánh với Dương Kiếm thì tỷ lệ thắng là 5:5, dù cho liên chiêu của Dương Kiếm nhanh cỡ nào đi nữa thì khi đối mặt với Tiếu đội cậu ta cũng không cách nào bạo sát thương được."

Giang Thiếu Khuynh "..."

Lưu Xuyên hơi mỉm cười nói "Bởi vậy, anh đừng vì tốc độ tay của mình kém người khác mà thấy thiếu tự tin. Tốc độ tay của mỗi người là thiên phú, nhanh có đấu pháp của nhanh mà chậm sẽ có đấu pháp của chậm. Chỉ cần tốc độ tay đạt tiêu chuẩn, lựa chọn lưu phái thích hợp với mình nhất, chậm rãi nghiên cứu đến khi thật thấu triệt, rồi cũng sẽ có ngày anh đạt được thành tựu."

Giang Thiếu Khuynh nhìn những lời này, không biết phải trả lời như thế nào.

Thiếu tự tin? Quả thật, anh từng bởi vì tốc độ tay của mình kém hơn người khác mà sinh ra tâm lý tự ti chán nản. Thời điểm anh bị đội khai quật mời chào đến huấn luyện doanh thì, nơi đó đã có sẵn rất nhiều thanh thiếu niên mười sáu mười bảy, đại đa số họ đều có tốc độ tay nhanh hơn anh rất nhiều. Bản thân lớn tuổi, tốc độ tay lại xếp gần chót, bắt đầu cũng muộn hơn người khác, vẫn cứ luôn cảm thấy bản thân không hợp với đội ngũ, cho nên càng lúc càng trở nên trầm mặc ít lời, bên cạnh thậm chí chẳng có lấy một người bạn nào...

Đến hôm nay nghe Đường Môn nói những lời này, tuy rằng có hơi chói tai khó nghe, nhưng câu nào câu nấy đều chân thành... Lời thật thì mất lòng chẳng phải sao?

Trước giờ, chưa từng có ai nói với anh như vậy, cũng chẳng có ai quan tâm anh chơi lưu phái này có thích hợp hay không...

Lưu Xuyên tiếp tục nói "Anh cứ tiếp tục chơi kiếm tông như vậy chính là đang phô ra khuyết điểm tốc độ của mình. Kiếm tông là dựa vào tốc độ cực nhanh cùng thao tác linh hoạt mà đánh, tỷ như Dương Kiếm, bởi vì cậu ta quá nhanh nên mới có thể liên tục chuyển liên chiêu, mặc dù có lúc lộ ra sơ hở nhưng cậu ta sẽ dùng tốc độ che lấp sơ hở của mình trong nháy mắt. Kiếm ảnh nhanh đến chóng mặt cũng sẽ khiến đối thủ không kịp trở tai, lưu phái nghiêng về bạo sát thương này chính là so coi ai nhanh hơn thôi. Một kiếm tông mà tốc độ không đủ thì đến lúc gặp được cao thủ thật sự, ngay cả kiếm ý cũng không tích luỹ được."

Lưu Xuyên tạm dừng một lúc, lại tiếp tục thật lòng nói "Khuyết điểm của anh rất rõ ràng, tốc độ tay chậm, không dồn bùng nổ sát thương được. Nhưng ưu điểm của anh cũng rõ ràng không kém, anh cực kỳ cẩn trọng lại bình tĩnh, không nóng không vội, khả năng quan sát cục diện cũng rất mạnh. Vậy tại sao anh cứ phải chọn kiếm tông? Lấy nhược điểm của bản thân đi so với ưu điểm của người khác để làm gì?"

Giang Thiếu Khuynh "..."

Nhìn hết đoạn chữ thật dài trên màn hình, Giang Thiếu Khuynh ngây ngẩn cả người, thật lâu đều không nói được lời nào.

Mình... là đang lấy nh��ợc điểm của bản thân... đi so với ưu điểm của người khác sao?

Lúc nãy có bảo, Võ Lâm tồn tại rất nhiều lưu phái, mà Giang Thiếu Khuynh từ bé đã thích Võ Đang, yêu thích phong thái của các đạo trưởng, cho nên lúc mới bắt đầu chơi game này anh không hề do dự chọn lựa Võ Đang, chậm rãi một đường từ tân thủ mò mẫm đi lên. Trong ba lưu phái của Võ Đang, số người chơi kiếm tông là nhiều nhất, hơn nữa kiếm pháp liên chiêu của kiếm tông nhìn rất hoành tráng, lại đẹp nữa, nên anh cũng tự nhiên mà chọn chơi kiếm tông.

—— Có thể nói, đây là tâm lý theo đám đông của đại bộ phận những người mới bắt đầu chơi game.

Tốc độ tay của anh chỉ có 220, nếu đặt ở người chơi bình thường thì dư sức trở thành cao thủ đứng đầu rồi. Lúc trước pk cùng người khác cơ hồ chưa từng thua, sử dụng liên chiêu cũng rất thoải mái, nên anh mới tự tin vào bản thân như vậy, cảm thấy bản thân chơi kiếm tông vậy là rất khá rồi.

Nhưng mà, đến khi bước chân vào giới tuyển thủ, anh mới phát hiện đó là một thế giới hoàn toàn khác.

Lúc trước còn chơi game, tốc độ tay khiến anh tự tin có thể đánh bại bất cứ cao thủ nào một cách dễ dàng, nhưng đặt ở giới tuyển thủ lại chỉ nằm ở thứ tự đếm ngược từ dưới lên! Tốc độ tay 220 thật sự rất chậm, sau vài lần thua cuộc khi pk với đám tân nhân ở huấn luyện doanh, nguyên bản tin tưởng cùng ngạo khí của anh bắt đầu mất dần!

Là bởi vì tốc độ của bản thân mình chưa đủ!

Mỗi lần bị tuyển thủ chuyên nghiệp đánh cho bại trận thì, trong lòng vẫn canh cánh cảm giác lực bất tòng tâm này...

Chưa đủ nhanh... Nhanh thêm một chút nữa thì tốt rồi...

Nhưng là, lần này gặp phải một cao thủ Đường Môn với ánh mắt nhạy bén, nhìn một cái lập tức thấu hiểu vấn đề của mình ở đâu...

Giang Thiếu Khuynh im lặng một lát, mới nói "Cậu cũng là tuyển thủ chuyên nghiệp, đúng không?"

Lưu Xuyên trả lời bằng biểu tình tươi cười quen thuộc "Từng thôi, tôi tham gia không ít trận đấu, có hiểu biết đôi chút về các đại thần của các chiến đội, cho nên kia là ý kiến của riêng tôi, nghe rồi tham khảo một chút cũng được."

Giang Thiếu Khuynh nghe vậy cũng không thấy bất ngờ, trình độ của Đường Môn này quả thực cao hơn nhiều so với các cao thủ thường thấy trong game. Chỉ là đấu pháp của cậu ta khiến cho người khác cảm giác có gì đó không đúng, rõ ràng là đang ẩn giấu thực lực...

Nếu cậu ta bảo mình từng là tuyển th��, vậy mọi chuyện cũng trở nên dễ hiểu hơn...

Nhìn cách nói như vậy, chẳng lẽ là tuyển thủ đã nghỉ thi đấu?

Dựa theo lời cậu ta nói, có vẻ như cậu ta hiểu rất rõ các đội trưởng như Tiếu đội, Dương đội... nhưng đến cùng là Đường Môn của chiến đội nào chứ?

Giang Thiếu Khuynh cố nén tò mò trong lòng, bởi vì muốn giữ phép lịch sự tối thiểu, nên anh cũng không hỏi cho ra ngọn ra ngành.

Lưu Xuyên tiếp tục nói "Kiếm tông dựa vào tốc độ để bùng nổ, tốc độ tay của anh trong game muốn hành ngang hành dọc thì ok, nhưng đặt ở giữa rừng tuyển thủ thì... kiếm tông như anh có chút lực bất tòng tâm. Trong đám cao thủ liên minh, tuyển thủ kiếm tông tốc độ kém nhất cũng đạt 350. Càng đừng nói đến những người đứng đầu như Dương Kiếm, mỗi lần bùng tốc đều lên đến hơn 500. Chắc hẳn anh cũng cảm giác được mà đúng không? Không đủ nhanh, tựa như gặp được bế tắc vậy, làm cách nào cũng không tăng lên được."

Giang Thiếu Khuynh xấu hổ nói "Đúng vậy."

Lưu Xuyên mỉm cười "Nếu muốn nâng cao thực lực, vậy đừng tiếp tục chơi kiếm tông nữa, thử đổi lưu phái khác đi."

Giang Thiếu Khuynh thật lòng hỏi lại "Vậy cậu cảm thấy tôi thích hợp chơi lưu phái nào?"

Lưu Xuyên ngẫm nghĩ một chút, nói "Tôi đề cử cho anh hai phương án, một là lưu phái thái cực của Võ Đang, hai là lưu phái vũ phiến của Tiêu Dao, đều là loại hình phụ trợ, lấy chậm đánh nhanh, kỹ năng đều có ct, tốc độ 220 đủ dùng rồi. Lưu phái loại hình phụ trợ khống chế cục diện này có thể coi như trợ lực lớn nhất đối với đoàn đội. Ưu điểm của anh lẽ ra nên thể hiện trong đoàn đội mới đúng!"

Ưu điểm của anh lẽ ra nên thể hiện trong đoàn đội mới đúng!

——chưa từng có ai nói những lời khích lệ cổ vũ anh như vậy...

Một năm trước, lúc còn ở huấn luyện doanh của chiến đội Càn Khôn, liên tục bị đánh bại bởi những tân nhân nhỏ tuổi hơn mình, ba lần rồi lại bốn lượt cảm nhận được thất bại... Ngoại trừ thất vọng ra, không hề cảm nhận được bất cứ gì khác có thể ủng hộ anh về mặt tinh thần.

Nhưng mà hiện tại, nghe Đường Môn đội trưởng nói như vậy, Giang Thiếu Khuynh đột nhiên cảm giác được, có lẽ mình có thể thử tin tưởng lời của cậu ta...

Có lẽ, thật sự là do mình chọn sai phương hướng ngay từ lúc ban đầu?

Giang Thiếu Khuynh nhanh chóng làm ra quyết định, cũng đánh chữ nói "Tôi thích Võ Đang, vậy ��ể tôi đổi sang thái cực thử xem sao."

Lưu Xuyên kinh ngạc nói "Anh không thèm hỏi tôi là người thế nào, nghe thôi liền tin lời tôi nói?"

Giang Thiếu Khuynh nói "Tôi không quan tâm cậu là từng là tuyển thủ chiến đội nào, nhưng tôi tin lời của cậu là muốn tốt cho tôi. Trước giờ chưa từng có ai nói với tôi như vậy."

"..." Lưu Xuyên nghe vậy mà thở dài.

Thanh Phong Đạo Trưởng này, thực sự bị mai một tài năng rất lâu...

Lưu Xuyên quan sát người này có một đoạn thời gian, bản thân anh cũng cảm thấy bội phục tố chất tâm lý của anh ta. Dù là thời điểm pk cố ý khiêu khích, hay là lúc trò chuyện dùng lời kích thích, người này vẫn có thể bảo trì bình tĩnh trước sau như một, người như vậy nếu như đặt ở vị trí khống chế cục diện, chắc chắn sẽ giúp trình đ�� của cả đoàn đội được nâng cao lên một đẳng cấp hoàn toàn mới.

Nếu như nói tuyển thủ hình bùng nổ sát thương là võ tướng tiên phong xông pha chiến trường, vậy thì tuyển thủ hình khống chế sẽ là quân sư bình tĩnh đứng ở hậu phương.

Đa số những tuyển thủ đi theo con đường phụ trợ này đều là những người ít được biết đến, kém nổi tiếng, bởi vì những khán giả xem thi đấu thích xem các tuyển thủ công kích với kỹ năng sắc bén cùng hiệu ứng xinh đẹp hơn, nhưng chính những tuyển thủ phụ trợ này lại thường là mấu chốt ảnh hưởng kết quả cuối cùng của cuộc chiến!

Đạo trưởng có khả năng quan sát toàn cục diện rất tốt, tính cách lại cực kỳ bình tĩnh, tốc độ tay tuy có chút khiếm khuyết, nhưng chỉ cần được bồi dưỡng thích hợp nhất định sẽ rất lợi hại!

Tiếc là, tuy có tài nhưng lại không gặp được thời, đội trưởng của anh ta hiển nhiên không phát hiện được tiềm năng của đội viên mình.

Nhìn thấy một nhân tài bị mai một, cũng là chuyện khiến người ta tiếc nuối.

Lưu Xuyên thật sự nhịn không được, mới đề nghị một chút "Đạo trưởng, tôi đề nghị anh vầy anh xem như thế nào, anh cố gắng dành một chút thời gian thử chuyển qua chơi thái cực, tới cuối năm chấm dứt mùa giải thi đấu, các huấn luyện doanh chiến đội đều công khai tuyển người, đến lúc đó anh tự đi tiến cử mình xem."

Giang Thiếu Khuynh im lặng một chút, mới trả lời lại "Xin lỗi, mới nãy có chuyện chưa nói với cậu, thực ra hiện tại tôi đã không còn là tuyển thủ nữa."

Lưu Xuyên kinh ngạc "Tại sao vậy?"

Giang Thiếu Khuynh nói "Chiến đ���i tôi ở lúc trước bởi vì thành tích kém nên giải tán, ngày chuyển nhượng không ai ký với tôi nên tôi đành rời liên minh."

Lưu Xuyên "..."

Thảo nào, tính cách lại lạnh lùng đạm mạc đến như vậy... là bởi vì trải qua rất nhiều cú sốc, tâm tình đã muốn nguội lạnh...

Cũng đúng, loại tuyển thủ của các đội hạng hai hạng ba quả thực không có được ngạo khí cùng tự tin như các tuyển thủ của chiến đội hạng nhất, thi đấu cứ liên tục bại trận sẽ khiến họ càng lúc càng mất đi niềm tin, huống hồ gì còn là tân nhân của huấn luyện doanh, đều là vô danh tiểu tốt, có rời đi cũng không ai biết đến...

Cơ mà...

Nếu hiện tại anh ta tự do không thuộc về bất cứ chiến đội nào, vậy vừa lúc có thể lôi kéo anh ta sang bên mình rồi?

—— Đúng là đi khắp thiên hạ tìm không thấy, cúi đầu liền đấy chẳng tốn công!

Lưu Xuyên tất nhiên là không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, nhanh chóng đánh chữ nói "Đạo trưởng, anh còn muốn tiếp tục trở lại làm tuyển thủ tham gia thi đấu không?"

Thanh Phong Đạo Trưởng nói "Không có chiến đội nào chịu nhận một tân nhân hơn hai mươi hai tuổi như tôi cả."

Lưu Xuyên cười nói "Tôi muốn đây! Cứ về với đội tôi đi!"

Thanh Phong Đạo Trưởng "..."

Lưu Xuyên nói "Tôi đang định lập một đội ngũ mới hoàn toàn, tranh thủ trước tháng 6 năm sau chiêu mộ đủ đội viên, bắt đầu từ giải tranh bá anh hùng toàn quốc. Nếu như suông sẻ có thể một đường tiến vào top 2, tranh thủ một vé tham dự mùa giải năm sau, vậy chúng ta có thể chính thức tham gia giải đấu chuyên nghiệp của liên minh rồi!"

Giang Thi��u Khuynh kinh ngạc "Cậu muốn đánh thăng cấp từ giải toàn quốc? Tổng số đội dự thi của giải này có hơn 10 ngàn đội, muốn vượt qua bọn họ lọt vào top 2 là cực kỳ khó khăn!"

Lưu Xuyên nói "Tôi lại cảm thấy ngược lại, đa số đội tham gia giải toàn quốc đều là tham dự cho vui, trình độ lại bất nhất không đồng đều nhau, căn bản không cần quá bận tâm. Những đội chân chính có thực lực tiến vào vòng chung kết cũng chỉ tầm bảy tám đội mà thôi. Vả lại bọn họ còn không có kinh nghiệm tham dự các trận đấu lớn nữa. Đội chúng ta thì khác, có ít nhất hai người từng là tuyển thủ đó thôi?"

Tuy rằng đạo lý nói rõ ràng như vậy, nhưng tính cách cẩn thận vốn có khiến Giang Thiếu Khuynh không lập tức đáp ứng lời mời này.

Giang Thiếu Khuynh tự hỏi một lúc, lại nói "Cách này của cậu rất mạo hiểm, lỡ đâu thất bại thì sao? Đến lúc đó chẳng phải lãng phí thời gian của mọi người sao?"

Lưu Xuyên nói "Không thử thì làm sao biết được thành công hay thất bại? Lúc trước đội ngũ bị giải tán, tôi nghĩ chắc anh cũng rất tiếc nuối đúng không?"

Giang Thiếu Khuynh "..."

Lưu Xuyên bất đắc dĩ "Lần trước tôi bảo tôi đánh Danh Kiếm Các trong 5 phút, anh không tin, cứ nhất định phải tận mắt xem mới chịu... Nói miệng cũng chỉ là lời suông, lần này cũng cho anh tận mắt thấy một lần đi, đổi chỗ pk lại một trận."

Giang Thiếu Khuynh nghi hoặc "Đổi chỗ đánh?"

Lưu Xuyên nói "Ừ, cửa chủ thành nhiều người lắm, không tiện ra tay."

***

Hai người dùng cớ đi đánh phụ bản, cùng nhau tiến vào Danh Kiếm Các thường, bằng t���c độ nhanh nhất dọn dẹp quái bên ngoài, sau đó bắt đầu pk.

Đếm ngược 5, 4, 3, 2, 1——

Giang Thiếu Khuynh đột nhiên phát hiện, Đường Môn trước mắt đã thay đổi trang bị trên người, nguyên bản túi ám khí đổi thành triền thủ, trên tay có một vòng sáng lấp lánh trong suốt tựa như sợi tơ...

Đây là... khôi lỗi sư?

Còn chưa kịp hoàn hồn, đã thấy Đường Môn bật nhảy khinh công di chuyển đến sau lưng mình, cơ hồ là trong nháy mắt, bên cạnh đạo trưởng liền nhanh chóng xuất hiện một loạt con rối hình người, tốc độ nhanh đến mức mắt thường nhìn không ra!

Khôi lỗi thất sát trận!

Bảy con rối nhanh chóng tập trung đánh về phía mục tiêu bị vây khốn, cũng tạo thành sát thương lớn lên mục tiêu!

Hiệu ứng chớp nhoáng loé lên kèm theo tiếng nổ ầm ầm, cột máu của Thanh Phong Đạo Trưởng lập tức bị rút đi một phần ba!

Giang Thiếu Khuynh mau chóng điều chỉnh góc nhìn rượt theo Đường Môn, nhưng còn chưa kịp bắt gặp được bóng dáng đâu, đã thấy thân ảnh Đường Môn như một cơn gió thoáng qua tầm nhìn, trước mặt không biết từ khi nào lại xuất hiện một con rối!

Khôi lỗi cấm túc!

Sử dụng con rối ngăn lại kẻ địch, đồng thời khiến cho địch nhân trong 3 giây không thể di động.

Giang Thiếu Khuynh bị con rối khoá chân, vội vàng dùng khinh công nhảy lùi về phía sau tránh né, mới nhảy một bước phát hiện sau lưng không biết từ bao giờ lại xuất hiện một con rối hình người!

Tính nhảy sang trái...

Bên trái cũng có sẵn một con rối đang chờ!

Trước sau trái phải, bốn phương tám hướng, cơ quan khôi lỗi cơ hồ có mặt khắp nơi! Nơi nào cũng có con rối chặn đường, không cách nào tránh thoát được! Cảm giác áp bách giống như bị đè nén đến mức nghẹt thở!

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Đường Môn lại có thể dự đoán chính xác hướng di chuyển của đối thủ để đặt rối ở các nơi chặn đường! Mỗi bước di chuyển của Thanh Phong Đạo Trưởng, cơ hồ đều rơi vào bẫy rập của Lưu Xuyên!

Lưu Xuyên tựa như một thợ săn vô cùng bình tĩnh, đứng từ xa mỉm cười nhìn con mồi giãy dụa bên trong chiếc bẫy của mình.

Thân pháp tựa như quỷ mị, khinh công nhanh như ảo ảnh...

Đối chiến với người này, chính mình cơ hồ là không có phần thắng!

Giang Thiếu Khuynh không phải lần đầu tiên pk cùng tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng lần này anh thực sự cảm thấy cái gì gọi là tuyệt vọng.

Đánh với người này, ngay cả liên chiêu cơ bản trụ cột nhất của Võ Đang anh cũng chưa kịp sử dụng, đã bị con rối của cậu ta bao vây khống chế rút máu cho đến chết!

Người này, tuyệt đối là đại thần xuất sắc nhất lưu phái khôi lỗi!

Tuyển thủ đã nghỉ thi đấu?

Giang Thiếu Khuynh đột nhiên ngẩn ra!

Tuyển thủ lưu phái khôi lỗi đã nghỉ thi đấu!?

Những năm gần đây, cao thủ khôi lỗi Đường Môn nghỉ thi đấu chỉ có duy nhất một người—— Hải Nạp Bách Xuyên!

Toàn bộ liên minh từng có một dạo chấn động cũng bởi sự rời đi của tuyển thủ này, nhưng mà suốt nửa năm sau đó, người này cơ hồ là mất tăm mất tích...

Chẳng lẽ, người trước mặt mình chính là...

Giang Thiếu Khuynh nghĩ đến khả năng có thể này, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác vô cùng rung động, thế cho nên thấy đạo trưởng của mình bị đánh ngã xuống đất chỉ trong hai mươi giây, anh vẫn mở trừng hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình đã biến thành trắng đen giống như không tin vào hai mắt mình, cả buổi trời cũng không thể hồi thần lại.

Mãi cho đến lúc trên kênh phụ cận xuất hiện dòng chữ màu trắng nho nhỏ "Tôi là Hải Nạp Bách Xuyên."

Giang Thiếu Khuynh "..."

Lưu Xuyên mỉm cười nói "Anh cứ không chịu tin tôi, bây giờ đã tin chưa?"

Giang Thiếu Khuynh "..."

Giang Thiếu Khuynh có tin không?

Đâu chỉ tin, suýt chút nữa là quỳ gối rồi!

____________________

Giải thích một chút

+ Ct: (cái đoạn Lưu Xuyên giới thiệu lưu phái thích hợp cho Giang Vũ Khuynh ấy) ct là cast timeviết tắt, nghĩa là thời gian đọc kỹ năng.

Sẵn nhắc lại vài thuật ngữ trong game

+ Cd: cool down, làm lạnh, cd time nghĩa là thời gian làm lạnh, chỉ khoảng cách thời gian sử dụng giữa 1 kỹ năng với nhau.

+ Gcd: global cooldown, tổng thể làm lạnh, là thời gian cách giãn sử dụng 2 hay nhiều skill. (Ai hiểu rồi mặc kệ nó đi, nhắc cho đủ bộ thôi)

Quyển 2 - Chương 45: Theo xuyên đội có kẹo ăn

Giang Thiếu Khuynh có nằm mơ cũng không ngờ tới sẽ có một ngày, mình gặp được một vị cao thủ truyền kỳ trong hoàn cảnh như vậy...

Anh vẫn còn nhớ rất rõ, đó là một ngày của nửa năm trước, lúc anh vẫn còn là tân nhân trong huấn luyện doanh của chiến đội Càn Khôn... Hôm ấy là một ngày bình thường như bao ngày khác, có hai thiếu niên chơi Đường Môn đột nhiên nói "Xuyên đội mới tuyên bố nghỉ thi đấu..." ánh mắt của họ đỏ ửng.

Cả đám người nghe vậy vội vàng lên mạng xem tin tức.

Weibo chính thức của chiến đội Hoa Hạ lúc ấy đăng tin tức như vậy: "Đội trưởng Hải Nạp Bách Xuyên của chiến đội Hoa Hạ bởi vì lý do trạng thái cùng tốc độ tay dần trở nên sa sút, lo ngại trong lúc thi đấu phát huy không tốt ảnh hưởng đến thành tích của đội, sau khi trải qua suy xét cẩn trọng mới làm ra lựa chọn nghỉ thi đấu. Xuyên đội đã quyết ý rời đi, câu lạc bộ cũng không thể giữ lại, chỉ có thể ở đây phát lời chúc, hi vọng Hải Nạp Bách Xuyên mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió. Ngoài ra, chức vị đội trưởng Hoa Hạ kể từ hôm nay sẽ do Lương Hải Tân đảm nhiệm, cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ Hoa Hạ!"

Hải Nạp Bách Xuyên chia sẻ lại tin tức weibo này, kèm theo biểu tình mỉm cười cùng một câu ngắn gọn "Mọi người, hẹn gặp lại!"

Xuyên đội rời đi quá mức đột ngột, tin tức này tựa như một hòn đá ném vào mặt hồ, khơi dậy ngàn gợn sóng. C��c đội trưởng chiến đội đồng loạt share lại, Thiệu đội thì kèm theo một dãy dấu chấm thật dài, Tiếu đội thì một hàng dấu chấm hỏi, cả Đường đội Diệp đội cũng tỏ ra vô cùng nghi hoặc... Nhưng là, Hải Nạp Bách Xuyên không hồi phục lại bất cứ ai, kể từ sau đó cũng không hề đăng nhập vào weibo lần nào, biệt tăm tung tích tựa như đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy....

Trên weibo vô số kẻ mắng chửi, cũng có người cố sức lôi kéo giữ lại, không thiếu kẻ vui mừng sung sướng, vô số lượt bình luận lên đến vài ngàn cái, chuyện này mãi cho đến vài ngày sau đó mới dần dần lắng xuống.

Cái tên Hải Nạp Bách Xuyên, không chỉ có ý nghĩa là một cái ID của một đội trưởng từng dẫn dắt Hoa Hạ sáng tạo nên thành tích đại mãn quán huy hoàng nhất lịch sử liên minh, mà nó còn tượng tr��ng cho một thời đại lịch sử của liên minh chuyên nghiệp, một nhân vật cấp nguyên lão đã đồng hành cùng Võ Lâm từng bước phát triển, cũng chứng kiến quá vô số thời đại mang tính lịch sử của liên minh.

Từ mùa giải đầu tiên chỉ có vỏn vẹn 8 chiến đội tham gia thi đấu, đến mùa giải thứ năm mở rộng thành 12 chiến đội, mùa giải thứ bảy mở rộng lên đến 16 chiến đội... Bất kể liên minh có bao nhiêu thay đổi đi nữa, chiến đội Hoa Hạ do Xuyên đội dẫn dắt vô số lần đều có thể tiến vào giải chính thức vòng tứ cường. Huy hiệu đội màu đỏ thẫm với chữ "Hoa" các điệu từng vô số lần xuất hiện trên trận đấu tổng chung kết các mùa giải. Chiến đội Hoa Hạ tựa như một phen tuyệt thế thần binh giấu trong vỏ, chỉ cần xuất vỏ lập tức phát ra hào quang chói mắt!

Một tay anh mang theo chiến đội Hoa Hạ, cũng một tay anh bí mật dẫn dắt thiên tài đồ đệ Lộc Tường, bận bè của anh, đối thủ của anh... trải rộng toàn bộ giới tuyển thủ trong liên minh Võ Lâm—— vị trí của anh ở liên minh chính là đỉnh chóp cao tận cùng của kim tự tháp, là đại thần đẳng cấp nhất.

Lúc Giang Thiếu Khuynh mới bắt đầu chơi game, cũng từng nghe nói về đủ loại sự tích của Xuyên thần. Ngày mà Xuyên thần tuyên bố nghỉ đấu, Giang Thiếu Khuynh cũng từng vì thế mà chua xót trong lòng một chút, lớn tuổi khiến cho tốc độ tay tuột dốc, đây là vấn để mà bất cứ tuyển thủ eSport nào cũng gặp phải. Xuyên thần nghỉ thi đấu cũng chỉ là sớm muộn thôi, nhưng vẫn khiến người ta tiếc hận vô cùng.

Nhưng mà, anh thật sự không ngờ Xuyên thần lại dự định trở về liên minh?

Kiếp sống của tuyển thủ eSport đều là có giới hạn, từ 18 đến 21 chính là thời kì hoàng kim... Xuyên đội tính ra cũng đã gần 24, nhưng vẫn không hề muốn rời đi sao?

Giang Thiếu Khuynh đột nhiên cảm giác, máu trong toàn thân mình giống như bị đun sôi lên, tần suất đập của tim cũng dần trở nên kịch liệt!

—— ngay cả như Xuyên đội cũng không muốn bỏ cuộc rời đi, vậy tại sao mình lại phải vội vã buông tay như vậy?

—— ngâm mình trong huấn luyện doanh suốt một năm trời, ngay cả một trận đấu ra trò cũng chưa từng tham gia, đi đến đâu cũng bị người ta xem thường là một tên tân nhân lớn tuổi, bởi vì bắt đầu trễ mà mất đi rất nhiều cơ hội cạnh tranh.

—— nhưng, không lẽ trong thâm tâm chưa bao giờ mong muốn có một ngày được thẳng thắt lưng đứng trên sàn thi đấu sao?

—— chẳng phải đã từng mong muốn cùng đội hữu đánh bại địch nhân sao?

—— chẳng lẽ chưa từng nghĩ sẽ đoạt một cái cúp trở về?

—— đó là giấc mộng lớn nhất của chính mình không phải sao?

Tính cách của Giang Thiếu Khuynh trước giờ vẫn luôn bình tĩnh cẩn thận, nhưng giờ phút này lại bởi vì kích động mà mười ngón tay đều bắt đầu run rẩy.

Anh dùng tốc độ chậm chạp đánh một hàng chữ, thật lòng hỏi "Hải Nạp Bách Xuyên... thật là anh sao?"

Lưu Xuyên mỉm cười nói "Ừm, liên minh đó giờ chưa có ai bắt chước được phong cách của tôi."

Cũng không phải Lưu Xuyên nói quá về mình, thực sự là bởi vì đấu pháp của anh rất đặc sắc, người khác muốn bắt chước cũng không thể. Khinh công giống như cái bóng, nhanh lại khó nắm bắt; Lại thêm trò đặt cơ quan khôi lỗi ��� khắp nơi, khiến cho người ta không có đường lui đường né, bị con rối bao vây lại không xác định được vị trí chủ nhân của nó... Cái kiểu chơi diều rút máu người này quả thực từng khiến vô số tuyển thủ phiền tới chết, cũng tức tới chết...

Trận pk lúc nãy cũng vậy, Giang Thiếu Khuynh chưa kịp đánh gì, 20 giây đã nằm xuống đất.

Lúc bị đánh chết, Giang Thiếu Khuynh còn chưa xác định được đối phương đang ở đâu, mà cũng không rõ lắm mình chết như thế nào.

—— đây là trình độ chân chính của Xuyên thần.

Giết loại tuyển thủ cấp bậc như Giang Thiếu Khuynh, 20 giây là quá đủ rồi.

Vì tránh cho mình trở thành gà mờ trong mắt đại thần, Giang Thiếu Khuynh nhanh chóng thu dọn tâm trí, đánh chữ hỏi lại "Xuyên thần, anh thực sự muốn lập đội trở về?"

Lưu Xuyên bật cười "Chậc, anh như vậy cẩn thận quá để làm gì chứ? Đến giờ rồi mà còn không tin tôi nữa? Nói xem tôi lừa anh có ích lợi gì?"

Giang Thiếu Khuynh "..."

Vẻ mặt luôn luôn nghiêm túc của đạo trưởng thấy lời này cũng bất giác đỏ lên, chẳng khác gì tự làm mất mặt mình trong mắt đại thần...

Lưu Xuyên thực sự nói "Đạo trưởng, tôi là thật lòng muốn mời anh gia nhập chiến đội của tôi. Ờ thì, hiện tại cái chiến đội đấy vẫn còn chưa đầu chưa đuôi nữa, tên là gì cũng còn chưa đặt, đội viên thì... trước mắt tạm thời có một chỉ huy là tôi, cùng với anh nữa là hai người."

Giang Thiếu Khuynh "..."

Lưu Xuyên "Nghe có hơi không đáng tin nhỉ? Bất quá anh cứ yên tâm, nếu như tôi đã quyết đinh trở về, tuyệt đối không phải nói chơi cho vui. Trước mùa gi���i bắt đầu tôi chắc chắn sẽ chiêu mộ đủ đội viên, dù cho phải lặn lội khai quật người trong game cũng được, không thì đào góc tường nhà chiến đội khác.... Trước mùa giải tranh bá anh hùng toàn quốc sang năm, tôi sẽ thành lập chiến đội một cách chính thức, lúc đó sẽ gửi cho anh ký hợp đồng đàng hoàng, anh cũng không cần lo lắng chuyện tiền bạc, lương sẽ dựa theo quy củ của liên minh mà phát, sẽ không để cho anh vì theo tôi mà ăn sương uống gió đâu."

Lưu Xuyên tạm dừng một chút, mwois nói tiếp "Còn về tuyên chỉ của chiến đội vân vân, đến lúc đủ đội viên rồi thương lượng sau. Phương diện tài chính thì trong tay tôi cũng có một ít rồi, có thể nói mọi chuyện đều sẵn sàng, chỉ còn thiếu thành viên thôi. Mà bây giờ anh có thể sẽ trở thành một thành viên trong đội? C�� muốn thử không?"

Giang Thiếu Khuynh nhìn cả một đoạn chữ thật dài được đánh chỉ trong có mười giây, trong lòng bội phục tốc độ tay, đồng thời cũng nhịn không được cảm thán—— người này rõ ràng đã lên kế hoạch tốt mọi thứ, tiền bạc cũng đã chuẩn bị... Xem ra Xuyên đội thực sự muốn trở lại...

Giang Thiếu Khuynh thật tâm nói "Nếu Xuyên thần để mắt tôi như vậy, tôi liền đi theo anh, cùng nhau cố gắng một phen vậy!"

Lưu Xuyên cười nói "Đừng bảo tôi Xuyên thần, gọi đội trưởng hay là Xuyên đội được rồi."

Giang Thiếu Khuynh lập tức nghe lời "Đã hiểu, đội trưởng!"

—— Thu phục!

Cảm giác thu nhận một vị đội hữu chính thức quả thật rất sung sướng... huống hồ gì lần này lại nhặt được một vị tuyển thủ loại hình phụ trợ, quan trọng hơn là tính cách còn vô cùng bình tĩnh.

Lưu Xuyên cười tủm tỉm nói "Làm đội hữu chính thức đầu tiên của tôi, ưu thế lớn nhất của anh là ổn định, cẩn thận cùng sức quan sát cục diện rất tốt, về sau ở trong đội, anh không cần xông lên trước đánh người, vị trí của anh là đứng ở hậu phương khống chế tiết tấu của toàn bộ trận đấu. Đừng tiếp tục chơi kiếm tông nữa, anh chơi kiếm tông mãi mãi cũng không nâng cao được thực lực bản thân mình. Nghe lời tôi đi, từ hôm nay trở thành một đạo trưởng thái cực chân chính, cố gắng luyện tập đấu pháp dùng chậm đánh nhanh."

Giang Thiếu Khuynh gật đầu "Tôi biết."

Lưu Xuyên hỏi "Tuyển thủ phụ trợ nổi danh trong liên minh có mấy người, anh đều biết chứ?"

Giang Thiếu Khuynh nói "Biết, Chu đội của Quốc Sắc, Diệp đội của Lạc Hoa Từ, đều là tuyển thủ theo viễn trình khống chế. Hai chiến đội của họ cũng nổi danh dùng chậm đánh nhanh, đi theo phong cách dùng khống chế kéo dài cục diện.

Lưu Xuyên nói "Không sai, cả Quốc Sắc lẫn Lạc Hoa Từ đều có đội trưởng là tuyển thủ hình phụ trợ, đủ để thấy phụ trợ quan trọng trong đoàn chiến như thế nào. Anh có thể về nghiên cứu một chút, cả hai người này tốc độ tay đều không nhanh hơn anh bao nhiêu, nên anh không cần lo lắng mình theo không kịp."

Giang Thiếu Khuynh nói "Ừm, tôi sẽ cẩn thận nghiên cứu."

Lưu Xuyên vui mừng phát một cái biểu tình mỉm cười.

Khác với hai tân thủ Trạch Văn cùng Lý Tưởng, Thanh Phong Đạo Trưởng từng trải qua chương trình huấn luyện chuyên nghiệp của chiến đội, rất nhiều thứ căn bản không c���n Lưu Xuyên đích thân chỉ đạo, chỉ cần nêu một chút liền ra, tự mình lĩnh ngộ.

Lưu Xuyên im lặng một lúc, lại hỏi "Phải rồi, anh mở cửa hàng mua bán kiếm tiền là để sau khi max cấp đổi vũ khí cam đúng không?"

Giang Thiếu Khuynh nói "Ừm, tôi định kiếm nhiều tiền một chút, sau khi max cấp thì đánh phụ bản tồn tài liệu, đổi một thanh vũ khí cam dùng."

Lưu Xuyên nói "Tôi cũng tính đổi một cái, cả bà xã Ngũ Độc với Thiếu Lâm nữa, tốt nhất là cả bốn người đều đổi một thanh vũ khí cam."

Giang Thiếu Khuynh "..."

Nếu người khác dám mở miệng nói ra lời này, Giang Thiếu Khuynh chắc chắn sẽ nghĩ đối phương là một tên ngu xuẩn.

Bốn thanh vũ khí cam? Tưởng vũ khí cam là cải trắng sau vườn à, thích thì nhổ?

Trong game đặt ra vũ khí cam chính là vũ khí phẩm chất cao cấp nhất, tự nhiên cũng sẽ vô cùng hi hữu, bởi vậy muốn đổi lấy nó cũng cực kì khó khăn, toàn bộ server cũng chỉ chừng trăm người có khả năng đổi vũ khí cam.

Nhưng người nói lời này là Hải Nạp Bách Xuyên, Giang Thiếu Khuynh lại cảm thấy bình thường.

Xuyên đội không đổi vũ khí cam, kia mới là kỳ lạ đúng không?

Trước khi update phiên bản mới, phía quan phương đã sớm thông báo trước phương thức đổi 24 thanh vũ khí cam trên trang chủ.

Một là thông qua thi đấu ở cạnh kỹ trường tích luỹ điểm số, dùng điểm này đổi lấy điểm của Danh kiếm Các, rồi mới thông qua kiếm chủ Danh Kiếm Các đổi lấy vũ khí cam, cách này dành cho người chơi theo PVP.

Hai là thông qua các loại phụ bản đoàn 70 cấp, sau khi đánh chết boss sẽ đạt được tài liệu hiếm màu cam, dùng tài liệu này đi đổi vũ khí cam, cách này dành cho người chơi theo PVE.

Giang Thiếu Khuynh hỏi "Anh dự định đổi bằng điểm tích luỹ cạnh kỹ trường hay là đợi max 70 cấp đi phụ bản kiếm tài liệu?"

Lưu Xuyên không hề do dự nói "Cạnh kỹ trường. Giải đấu liên trường bắt đầu vào kỳ nghỉ đông, từ giờ đến đó còn vài tháng, tôi cần phải để hai người kia mau chóng quen thuộc quy tắc thi đấu, nên sau khi max cấp sẽ kéo hai tên đó vào cạnh kỹ trường."

Giang Thiếu Khuynh nói "Điểm tích luỹ trong cạnh kỹ trường rất khó kiếm, thua lại bị trừ nữa, muốn để dành đủ đổi vũ khí trong thời gian ngắn như vậy, không dễ đâu."

Lưu Xuyên mỉm cười nói "Anh quên rồi sao, chế độ thưởng thêm khi đạt được liên hoàn thắng trong cạnh kỹ trường? Thắng được mười trận thắng liên tiếp thì các trận sau, cứ mỗi lần thắng điểm sẽ được nhân đôi. Sau hai mươi trận thắng liên tiếp điểm sẽ lại được nhân lên nếu thắng lợi. Đạt được ba mươi trận thắng liên tiếp thì mỗi trận về sau có khi đạt được cả trăm điểm nữa kìa."

Giang Thiếu Khuynh "..."

Ba mươi trận thắng liên tiếp, muốn đạt được chiến tích khoa trương như vậy!?

Đổi lại là người khác, Giang Thiếu Khuynh khẳng định không tin, nhưng nếu là Hải Nạp Bách Xuyên...

Anh cảm thấy, bình thường...

Giang Thiếu Khuynh quả quyết "Ok, nếu anh đã có ý như vậy, chúng ta liền thử đi."

Lưu Xuyên nói "Chúng ta phải đổi vũ khí cam, về sau cũng cần gia công cường hoá, tiêu hao rất lớn. Cửa hàng hiện tại danh dự và tài chính đều tích luỹ kha khá rồi, tôi tính bắt đầu thu mua đá ngũ hành, anh thấy thế nào?"

Giang Thiếu Khuynh lập tức hồi phục "Tôi cũng đang có ý này."

Lưu Xuyên nghe vậy liền vui vẻ, giao tiếp với cao thủ chính là thoải mái sảng khoái như vậy.

Lưu Xuyên nói "Sẵn tiện mua một ít tài liệu cần để làm nhiệm vụ hàng ngày 70 cấp luôn, cũng thuận tiện tích luỹ danh dự cửa hàng. Trước hết thu mua hai loại tài liệu gấm tô châu cẩm đoạn đi, đợi sau khi max cấp liền tung ra lũng đoạn thị trường, tới lúc đó không lo thiếu tiền." Nói xong còn không quên chiêu bài cười tủm tỉm.

Mới giai đoạn này đã đem ánh mắt đặt lên thị trường tài liệu cần sau khi max cấp...

Đội trưởng này, quả thực là đầy bụng ý xấu, rất xấu xa....

Cơ mà, Giang Thiếu Khuynh lại thích đội trưởng như vậy!

Chiến đội giải tán, buộc phải rời liên minh, bởi vì nản lòng thoái chí mà trở về chơi game, vốn định dựa vào kinh nghiệm cùng hiểu biết đối với trò chơi này mở một cửa hàng, kinh doanh kiếm lợi, sau đó cày cấp đánh phụ bản, dần dần tích luỹ tài liệu, đổi về thanh vũ khí cam mà mình mơ ước.

Ở server này không có lấy một người bạn, cũng không muốn vào bất cứ công hội nào, đã quen một mình lui tới... Một thương nhân độc lập dựa vào chính mình kiếm tiền đổi vũ khí cam, thực sự rất gian nan...

Lại bất ngờ gặp gỡ được ba người này ở Danh Kiếm Các.

Càng bất ngờ hơn là, trong số ba người có một cao thủ Đường Môn, vị này lại chính là nổi danh như thần – Hải Nạp Bách Xuyên.

Loại cảm giác này, tựa như đang lúc rét lạnh nhất của mùa đông, trên trời đột ngột rơi xuống một cái giường thật to cùng chăn bông thật dày, làm cho kẻ nản lòng thoái chí như Giang Thiếu Khuynh máu huyết toàn thân lại một lần nữa cảm thụ được sự ấm áp.

Giang Thiếu Khuynh nhìn màn hình máy tính, trong lòng âm thầm quyết định——

Nhất định, nhất định phải trở nên mạnh hơn, lợi hại hơn, tuyệt đối không được trở thành gánh nặng cho cả đoàn đội!

Tiểu kịch trường

"Bạn thưn" Minh Giáo: cái chiến đội hạng bét kia cũng giải tán rồi, đội trưởng tại sao không chịu trở về? Không biết tôi vẫn đang chờ anh đánh xếp hạng sao?

Đạo trưởng: Tôi lại gia nhập chiến đội mới rồi.

"Bạn thưn" Minh Giáo: Cái gì??

"Bạn thưn" Minh Giáo – do hộc máu quá nhiều mà bỏ mình: Chiếu!

Quyển 2 - Chương 46: Kỷ lục mới

Lưu Xuyên và Giang Thiếu Khuynh "âm thầm hẹn nhau" đi luận bàn trong phụ bản, bỏ lại Ngô Trạch Văn và Lý Tưởng, cả hai đều tự đi đánh Danh Kiếm Các bản thường.

Thời gian chớp mắt liền đến 12 giờ.

Qua ngày mới, số lượt vào phụ bản cũng được reset, Lý Tưởng lập tức nhắc nhở trên kênh đội "Mười hai giờ rồi kìa, chúng ta lập đội đi đánh phụ bản anh hùng thôi các đồng chí, còn thiếu hai người, rao kênh thế giới hay là sao?"

Lưu Xuyên nói "Không cần, hôm nay có cao thủ bên Trường an lấp chỗ rồi."

Ngô Trạch Văn cảm thấy ngạc nhiên "Tối qua là Thất tinh thảo, sao hôm nay lại đổi Trường an?"

Lưu Xuyên mỉm cười "Hội trưởng bọn họ muốn xin học cách đánh ấy mà."

Không lâu sau, Lưu Xuyên nhận được hai cái xin vào đội, một người tên là Vũ trung mạn bộ, người còn lại tên là Phong tuyết thiên, đều là Đường Môn.

Lưu Xuyên cho cả hai người vào, rồi mới nói trên kênh đội "Cao thủ bên Trường An đúng không? Hội trưởng bên mấy cậu có nói với mấy cậu chưa? Tôi có thể dẫn theo hai cậu đi đánh phụ bản, nhưng mà trang bị rớt ra không có phần hai cậu, ok?"

Vũ trung mạn bước nói "Ok."

Phong tuyết thiên nói "Không sao cả, dù sao tụi tôi cũng full đồ tím rồi."

Lý Tưởng có loại cảm giác vô lực...

Tự dưng có cảm giác như...đám cao thủ này đang tự đâm đầu vào làm culi không công cho đội mình nhỉ?

Lưu Xuyên đương nhiên là đã tính toán sẵn từ trước.

Đội cố định của bọn họ không đủ người, nếu muốn đánh phụ bản chắc chắn phải lên kênh thế giới kiếm người, rất phiền; Hơn nữa người xa lạ trình độ như thế nào còn không biết, ảnh hưởng bọn họ đánh phụ bản, càng thêm phiền.

Ngược lại hai người này đều là cao thủ tinh anh của công hội lớn, thực lực có nắm chắc, hơn nữa Ngô Trạch Văn cùng Lý Tưởng vừa lúc có thể theo bọn họ học hỏi một chút.

Lưu Xuyên nói trên kênh đội ngũ "Hai vị cao thủ Đường Môn, đội tôi là muốn đánh kỷ lục, cho nên hai cậu nhất định không được afk, tôi sẽ để ý hai người biểu hiện đấy, chỉ cần dps thấp hơn mười ngàn tôi sẽ lập tức sút hai người ra khỏi đội, tới đó bắt hội trưởng của hai người tới thế chỗ."

Phong tuyết thiên nghe lời này có chút khó chịu "Vậy lát nữa mở bảng dps đoàn ra xem đi, anh đây đánh phụ bản đó giờ không biết cái gì là afk."

Vũ trung mạn bộ cũng nói "Sẽ không afk, yên tâm."

Phong tuyết thiên thuận tay pm đồng bọn của mình xả giận "Lát nữa tao mày liều mạng đánh! Moá lát dìm DPS nó cả cây số coi nó còn dám coi thường người khác vậy nữa không!"

Vũ trung mạn bộ nói "Ờ đúng đấy, dùng số liệu đánh bẽ mặt nó là cách tốt nhất sướng nhất."

Lưu Xuyên thấy lời khích tướng của mình thành công, liền cười nói "Vào phụ bản thôi."

Sáu người vào phụ bản, Lưu Xuyên nhanh chóng đánh chữ giảng giải phương pháp, hai Đường Môn đều tỏ vẻ kinh ngạc "Ê đội tụi nó không có buff kìa mày!?"

Cả hai người đều đang nỗ lực đánh quái, để cho tiện còn dùng chương trình chatvoice tích hợp trong game,mở một cái room cá nhân, trực tiếp dùng giọng nói trò chuyện với nhau.

Phong tuyết thiên nói "Đậu má, làm tao cứ tưởng Ngũ Độc là buff, éo ngờ nó cũng nhảy lên nóc nhà đánh quái luôn..."

Vũ trung mạn bộ nói "Thảo nào có thể phá được kỷ lục, năm đứa đánh kiểu gì không nhanh hơn đội bốn dmg một buff..."

Phong tuyết thiên kinh ngạc "Có vấn đề đó mày, không có buff thì thằng đại sư kéo quái như nào?... Ối mẹ ơi, thằng Thiếu Lâm này trâu vãi, canh chuẩn nhịp tự mình ăn thuốc hồi máu! Mày đoán xem đại sư bên mình làm được như nó không?"

Vũ trung mạn bộ nói "Tập vài lần chắc cũng được đi..."

Phong tuyết thiên tiếp tục cảm thán "Kiểu tụi nó đánh quả thực gọn lẹ hơn của tụi mình nhiều lắm. Bên tụi mình đó giờ luôn dùng đội hình 4 dps 1 tank 1 buff, mỗi lần chỉ có thể kéo cừu 6 con quái, tụi này nguyên đám leo lên nóc nhà đánh xuống như vậy, tốc độ nhanh hơn hẳn!"

Vũ trung mạn bộ gật gù "Cũng có chút đáng tham khảo, mày có mở ghi hình không?"

Phong tuyết thiên nói "Yên tâm, tao đang mở đây, hội trưởng dặn mãi còn gì."

Dưới sự cố gắng của hai vị cao thủ mới tới cùng sự phối hợp ăn ý của tổ cố định bốn người, quái ở tiền viện được dọn dẹp một cách nhanh chóng, boss 1 cũng xuất hiện.

Phong tuyết thiên tiếp tục hô to gọi nhỏ "Moá thằng Đường Môn này dám rượt sau mông boss chơi trò phóng ám khí đánh lén luôn! Mày xem coi xuất huyết chồng mấy tầng rồi?"

Vũ trung mạn bộ nói "Tám tầng!"

Phong tuyết thiên vỗ đùi "Moá đúng ngầu! Đánh như vậy thực sự rất con mẹ nó siêu! Mốt chúng ta cũng thử xem!"

Tiếp đến boss thứ 2, Phong tuyết thiên một lần nữa hoảng sợ "Đậu đậu đậu đậu!! Thiếu Lâm phổ độ chúng sinh 5 giây miễn cừu, nó lại điên cuồng dồn dmg, mày xem dps nó bao nhiêu?"

Vũ trung mạn bộ nghe vậy liếc mắt nhìn bảng thống kê dps của đội bên cạnh, nháy mắt muốn quỳ lạy...

Là thằng nào bảo dùng con số làm nó bẽ mặt là cách trả thù sảng khoái nhất vậy?

Lưu Danh Bách Thế: DPS (20118)

Phong tuyết thiên: DPS (10789)

Vũ trung mạn bộ: DPS (12479)

Quả thật, số liệu này có thể làm cho người ta bẽ mặt, nhưng người bị bẽ mặt là họ cơ! Dps của riêng Đường Môn cơ hồ bằng dps Vũ trung mạn bộ và Phong tuyết thiên cộng lại...

Bẽ mặt như vậy... nát bấy luôn rồi!

Cả hai người âm thầm đỏ mặt, cảm giác bọn họ đánh giống như dùng mặt chà bàn phím vậy, kém người ta cả cây số...

Vũ trung mạn bộ ho một tiếng nói "Thằng Đường Môn này hơi bị mạnh."

Phong tuyết thiên cũng nói "Ờ mạnh thiệt, lần đầu tiên tao thấy có đứa chơi ám khí như nó, má bốn kỹ năng lận đó, mà nó dùng kiểu gì tao cảm giác giống như nó chỉ ấn có một phím... Ném ra ám khí lại nhiều tới vậy..."

Vũ trung mạn bộ nói "Là cao thủ thật..."

Phong tuyết thiên ấm ức "Moá mình nó đánh bằng hai thằng mình cộng lại đó, cao con mẹ nó thủ à!"

Lại cứ tên đội trưởng nào đó không hề biết tâm tình hai người, cố ý nhắc nhở trên kênh đội ngũ "Hai người kia, đừng afk đấy, dps gì thấp vậy, đang dùng mặt chà bàn phím sao?"

Vũ trung mạn bộ "..."

Phong tuyết thiên "..."

Hai người trong lòng vô cùng rối rắm, vừa liều mạng đánh boss vừa chăm chăm nhìn thống kê DPS của mình, cố gắng cỡ nào cũng theo không kịp, quả thực khóc không thành tiếc.

Vốn định làm bẽ mặt người ta, bây giờ ngược lại mặt bị bẽ tới sưng lên luôn...

Cho nên boss 2 cũng rất nhanh liền ngã xuống, kênh thế giới lần nữa xuất hiện hàng thông cáo màu vàng——

"Chúc mừng người chơi: Lưu Danh Bách Thế, Mê Vụ Chiểu Trạch, Đại Sư Có Lý Tưởng, Thanh Phong Đạo Trưởng, Vũ trung mạn bộ, Phong tuyết thiên, đã đánh vỡ kỷ lục của phụ bản [ Dạ Tham Danh Kiếm Các ]chế đ�� anh hùng, thành tích thông quan: 76000 điểm!"

Phong tuyết thiên sửng sốt, lập tức buồn bực đập bàn "Đậu moá! Quên là đang đánh kỷ lục, hai đứa mình liều mạng đánh như vậy làm chi, giúp tụi nó phá kỷ lục rồi kìa! Về sau bên mình phá kiểu gì đây?"

Vũ trung mạn bộ nghe vậy ngản ra, lúc này mới kịp phản ứng "Tên Đường Môn kia là cố ý khích cho chúng ta đánh để tăng điểm thông quan? Trúng kế nó rồi!"

Đến để học cách đánh phụ bản thôi, cuối cùng lại liều mạng ra sức giúp đám người kia phá kỷ lục, khiến cả hai người đều buồn bực tới muốn hộc máu.

Lưu Xuyên cười tủm tỉm "Đại sư, sờ boss đi."

Lý Tưởng bởi vì tự mang thuộc tính kỳ quái "được boss yêu thích", nên mỗi lần đánh phụ bản nhiệm vụ sờ trang bị đều được giao cho cậu chàng.

Lý Tưởng nghe Đường Môn nói vậy lập tức không khách khí tiến lên sờ bọc, màn hình lập tức nhảy ra thông tin phần thưởng: trường kiếm của Võ Đang, trảo của Nga My, vũ phiến tiêu Dạo, y phục phòng ngự hệ pháp thuật, hài tử tăng tốc độ, hạng liên cộng thêm điểm pháp lực, nhẫn cộng thêm tỷ lệ trúng mục tiêu...

Bởi vì đánh phá kỷ lục, nên phần thưởng vô cùng phong phú.

Đồng thời còn kèm theo vô số kim tệ, kinh nghiệm, cùng với các loại tài liệu hiếm màu cam, tài liệu màu tím, đá ngũ hành mộc thuỷ hoả thổ cấp 3 mỗi loại 50 viên.

Vũ trung mạn bộ cùng Phong tuyết thiên nhìn một đống đồ như vậy, nước miếng chảy đầy đất...

Đã làm không công cho người ta rồi, còn giúp người ta phá kỷ lục ăn quà... thật là đau trym làm sao...

Lưu Xuyên vô cùng tự nhiên gom hết đồ vào túi mình, mới cười tủm tỉm nói "Bốn đứa chúng ta cũng full đồ tím rồi, cái nào không dùng đến treo lên bán, tài liệu để dành lại trước. Hai huynh đệ bên Trường An, cảm ơn nhiều ha. À vậy giờ hai cậu trở về báo cáo kết quả hay là muốn ở lại đánh tiếp?"

Vũ trung mạn bộ "..."

Phong tuyết thiên buồn bực "Tụi này về trước, bai bai."

Lưu Xuyên không quên nhắc nhở "Vậy bai, mốt đánh với đoàn nhà mình cũng đừng afk như nãy nhen."

Hai người nghe vậy suýt chút nữa phun ra một miệng máu.

Thấy đội ngũ của Đường Môn lại lên kênh thế giới, Diệp lạc vô thanh lập tức nhắn tin hỏi "Sao rồi?"

Phong tuyết thiên không biết nên khóc hay cười "Hội trưởng, tôi gửi clip anh tự xem đi, tên Đường Môn kia quả thực là cao thủ, tôi với thằng Vũ đều là liều mạng cố gắng bạo dmg dồn dmg, nhưng DPS kiểu gì cũng chỉ bằng một nửa thằng đó."

"..." Diệp lạc vô thanh nghe lời này mà hoảng sợ.

Vì muốn nhanh chóng hiểu rõ cách đánh phụ bản của bọn họ, nên mới phái hai vị cao thủ Đường Môn đứng đầu công hội qua, vậy mà cả hai người DPS cũng chỉ bằng một nửa tên kia? Có phải là quá mức khoa trương rồi không?"

Vũ trung mạn bộ bình tĩnh nói "Đường Môn tốc độ tay rất nhanh, lối đánh của anh ta là dựa vào chồng tầng xuất huyết để rút máu. Trong năm giây có thể chồng lên bảy tám tầng, ám khí cũng tung không ngừng, đấu pháp rất là loạn, trước giờ tôi chưa thấy ai chơi ám khí kỳ cục như vậy bao giờ."

Diệp lạc vô thanh nói "Vậy được rồi, tôi xem clip nghiên cứu một chút. Hai người trở về đoàn tinh anh đi đánh phụ bản đi. Vũ cậu chỉ huy đội một, Phong chỉ huy đội hai, dựa theo cách của bọn họ mà đánh, thử xem chúng ta có thể đánh ra được thành tích bao nhiêu."

Hai cao thủ của Trường An được an bài, nhanh chóng đi tập họp cùng đoàn của công hội đánh phụ bản.

Mà bên Lưu Xuyên lại bởi vì thiếu người mà buộc lòng phải tạm dừng.

Lý Tưởng nhịn không được nói "Hai tên đệ tử Trường An này rất đáng ghét, đánh một lần liền vác mông chay, ít nhất cũng phải đánh hai lần chứ..."

Lưu Xuyên cười "Hai tên kia quay video lại mà, hơn nữa đều là cao thủ, nhìn một lần liền hiểu được ngay."

Lý Tưởng nói "Vậy chúng ta nên làm gì giờ? Lại thiếu hai người, hay lên kênh thế giới gọi đi?"

Lưu Xuyên nói "Không cần gấp, kiểu gì cũng có thêm đồ đệ được gửi tới cho mà xem."

***

Quả nhiên, Lưu Xuyên vừa mới nói xong lời này, khung chat góc trái liền xuất hiện dòng chữ tư tán gẫu——

[Tước vũ] nói với ngài: "Hi cao thủ, tôi là đội trưởng đội phụ bản một của công hội Đồng tước."

Lưu Xuyên đã sớm đoán được đám quản lý công hội này chắc chắn sẽ không chịu ngồi yên, người loi nhoi đầu tiên là Trường an, tiếp theo tới Đồng tước.

Lưu Xuyên mỉm cười đáp lại "Chào đội trưởng, có chuyện gì không?"

[Tước vũ] nói với ngài: "Cao thủ ha, tôi cũng không vòng vo tam quốc, điểm kỷ lục lần này của đội bên anh đánh rất khoa trương, tôi nhớ hôm qua đội anh cũng phá kỷ lục của Trường an với bảy mươi lăm ngàn điểm, hôm nay lại tự phá kỷ lục của chính mình, bảy mươi sáu ngàn, hơn hẳn một ngàn điểm... Thành tích này cũng cao hơn kỷ lục của các server cũ nữa, anh dùng phương pháp đặc biệt gì sao? Có thể chia sẻ với chúng tôi không?"

Vị đội trưởng này tính ra cũng rất thẳng thắng nhờ...

Đa số người chơi đều không quan tâm lắm đến thành tích các phụ bản trong giai đoạn tân thủ, dù sao bọn họ đánh phụ bản chủ yếu là kiếm kinh nghiệm thăng cấp, đây cũng là một điểm đặc biệt của Võ Lâm, muốn thăng l��n max cấp thì con đường nhanh nhất là vừa làm nhiệm vụ kết hợp với đánh phụ bản.

Nhưng các công hội thì lại khác, các đội phụ bản của công hội nếu có thể phá vỡ kỷ lục phụ bản, hệ thống sẽ thưởng điểm phát triển, điểm này rất quan trọng trong việc thăng cấp công hội. Thêm vào đó, quy tắc thưởng của phụ bản không cố định, chỉ có những đội ngũ đạt được điểm số cao hơn so với thành tích chuẩn của hệ thống mới có thể đạt được các loại tài liệu hiếm màu cam, đây cũng là cách duy nhất kiếm tài liệu hiếm. Bởi vậy rất nhiều công hội cũng quan tâm đến các thành tích kỷ lục phụ bản cấp thấp, chẳng những được thưởng thêm điểm công hội, lại kiếm được tài liệu hiếm, tại sao lại không chứ?

Phụ bản trong game hình thức là cố định, các đoàn cao thủ trong game dùng chung một phương pháp đánh phụ bản, nên thành tích đều là tương đương nhau.

Thành tích phá kỷ lục của đội Lưu Xuyên rất cao, chắc chắn là do có cách nào đó tối ưu hơn, nên các hội trưởng công hội lớn đều nghi hoặc tự hỏi, rồi đều cho là Lưu Xuyên tìm được đường ngang ngõ tắt nào đó.

Tước vũ thấy Lưu Xuyên im lặng không trả lời, liền đưa ra điều kiện "Có thể dạy chúng tôi cách của các anh sao cao thủ? Nhìn anh hẳn là chơi lâu năm, chắc anh cũng biết mấy công hội như chúng tôi đánh phụ bản chủ yếu là để kiếm điểm công hội, nếu rớt tài liệu cam tuỳ anh chọn được không?"

Tài liệu cam chọn cái nào cũng được? Điều kiện nghe ngon lành thật đấy...

Lưu Xuyên nở nụ cười, nhanh chóng đánh chữ trả lời "Tài liệu tôi không cần, nhiều như vậy bốn đứa tôi dùng không hết. Cơ mà tôi có điều kiện. bên anh phái cho tôi hai tên một Cái Bang một Minh Giáo, thực lực phải đứng đầu, kêu họ qua đây, tôi dạy miễn phí. Như vậy anh thấy thế nào?"

Tước vũ sửng sốt.

Cái Bang với Minh Giáo? Còn phải là cực mạnh? Đánh cái phụ bản 30 cấp thôi mà phải hưng động đến tinh anh đẳng cấp cao như vậy sao?

Lưu Xuyên nói "Phụ bản này cỡ mười lăm phút là xong, sau đó cho hai cao thủ bên anh nhín bớt chút thời gian pk với tôi một trận là được. Như vậy không thành vấn đề chứ?"

Tước vũ tuy nghi hoặc trong lòng, ngoài mặt lại nhanh chóng quyết định "Ok không thành vấn đề, tôi lập tức phái người."

Tước vũ quay sang kênh quản lý của công hội thuật lại lời này, làm cho tất cả đều kinh ngạc.

Hội trưởng Kinh cức điểu nhăn mặt nói "Tên kia đòi Minh Giáo với Cái Bang mạnh nhất để làm gì? Phá kỷ lục cần tới Minh Giáo với Cái Bang mới được sao?"

Hội phó Thái sắc anh vũ cũng cảm thấy lạ lùng "Tên kia bảo không cần tiền với tài liệu? Còn dạy miễn phí? Quái nhân vậy?"

Kinh cức điểu quyết định "Để tôi đích thân đi xem tên kia như thế nào, Anh vũ theo tôi, coi rốt cuộc là nó muốn bày trò gì."

Không bao lâu Lưu Xuyên nhận được hai cái xin vào đội, là hội trưởng Kinh cức điểu của công hội Đồng tước (Minh Giáo mạnh nhất) cùng với Thái sắc anh vũ, một trong các hội phó của công hội Đồng tước (Cái Bang mạnh nhất).

Lưu Xuyên nhìn ID của hai người kia, quả thực rất mắc cười, hội trưởng với hội phó đi đánh một cái phụ bản 30 cấp với đoàn vô danh như bọn họ, đội hình quả thực là xa xỉ.

Lưu Xuyên tư tán gẫu Ngô Trạch Văn "Từ lúc mới bắt đầu chơi tới giờ cậu còn chưa thấy qua Minh Giáo hay Cái Bang nào lợi hại đúng không? Hai người mới vào đều có thể xem như đại biểu xuất sắc của hai phái kia, lát nữa nhớ để ý bọn họ."

Ngô Trạch Văn đáp lại "Đã biết, lát nữa tôi ghi hình."

Lưu Xuyên copy lại câu này gửi qua cho Lý Tưởng.

Pm dặn dò riêng hai người xong, Lưu Xuyên mới nói trên kênh đội "Hội trưởng với hội phó đích thân đến luôn ha, hoan nghênh hoan nghênh!"

Kinh cức điểu cũng mỉm cười đáp lại "Cao thủ, cách đánh phụ bản của anh là phải có Minh Giáo với Cái Bang sao? Nhất định phải dùng đến đội hình Minh Giáo Cái Bang cực mạnh mới được?"

Lưu Xuyên thành thật trả lời "Không không, mời hai người lại đây là vì hai ngư���i đều xem như Minh Giáo với Cái Bang tiêu biểu cho toàn server, tôi lại chưa từng thấy Minh Giáo với Cái Bang cực mạnh là như thế nào, nên muốn mở mang tầm mắt chút thôi."

Kinh cức điểu "..."

Thái sắc anh vũ "..."

Muội! Ngươi!

Tức là mời chúng ta đến đây cho bốn người các ngươi vây xem hả? Ngươi cho chúng ta là khỉ sở thú sao, còn mời đến mở mang tầm mắt??