Download Chereads APP
Chereads App StoreGoogle Play
Chereads

Legend Of Legends (Dịch-Rabbit Team)

🇻🇳Rabbit_Team
--
chs / week
--
NOT RATINGS
4.9k
Views
Synopsis
Thế giới ngày càng hoảng loạn. Vào mỗi thứ sáu, có hàng ngàn người trên thế giới rơi vào trạng thái hôn mê bất thường, cũng bởi lý do nào đó khiến cơ thể họ có khả năng miễn nhiễm với những tác động của ngoại lực và ngay sau đó họ chìm vào trong trạng thái hôn mê sâu. Liệu mai này thế giới có thể thức dậy nữa không? Junhyuk Lee vốn chỉ là một thanh niên bình thường như bao người khác. Tuy nhiên, trong một ngày tham gia buổi phỏng vấn của anh vào đúng thứ Sáu, tai nạn trên đường đi đã khiến cuộc đời anh rẽ sang một bước ngoặt khác. Anh đã tìm thấy câu trả lời mà cả thế giới đang tìm kiếm, nhưng đổi lại, anh rơi vào một thế giới nơi mà cuộc sống của anh luôn trong tình trạng nguy hiểm. Cái chết luôn rình rập. Anh buộc phải chiến đấu và giết chóc, để có thể tự cứu mình và có thể là phần còn lại của nhân loại. Cùng theo chân Junhyuk trên con đường trở thành "Huyền thoại của các Huyền thoại".
VIEW MORE

Chapter 1 - Ngày phỏng vấn [1]

Nhìn chằm chằm vào gương, Junhyuk hít thở một hơi thật sâu và chỉnh lại cà vạt.

"Phùùù, Junhyuk, mày làm được mà!"

Tâm hồn anh như chìm đắm trong chính mình, anh tự nói với gã trong gương và đóng cánh tủ quần áo lại. Anh dạo một vòng nhìn quanh căn phòng gọn gàng, sạch sẽ, tự cảm thấy đã hài lòng:

"OK."

Anh cảm thấy có vẻ hôm nay là một ngày suôn sẻ. Junhyuk ra khỏi nhà trên đôi giày sáng bóng. Anh lấy điện thoại ra trong lúc đứng chờ xe buýt, chăm chú nghe những câu hỏi liên quan tới buổi phỏng vấn sắp tới, ánh mắt anh bắt gặp một cửa hàng nhỏ thôi thúc đôi chân anh tiến về đó. Bên trong cửa hàng theo ánh mắt anh là một người phụ nữ đang ngồi trước quầy thu ngân. Tiếng chuông cửa vang lên với đầy sự thích thú của Junhyuk.

"Ding dong"

"Xin chào!" – người phụ nữ lễ phép đáp lại tiếng chuông. Cô nhìn Junhyuk, cười: "Anh phải đi phóng vấn ư?"

"Hahaha, kệ đi. Cho tôi một sữa chua vị chuối nha!"

"Ohh!"

Junhyuk lấy hai hộp sữa và đặt lên quầy thanh toán. Soyeon Shin là nhân viên part-time tại cửa hàng tạp hóa. Cô đưa ánh mắt nhìn anh cùng hai hộp sữa chua.

Junhyuk lấy một hộp đẩy về phía cô và nói:

"Ngày mới vui vẻ!"

Soyeon mỉm cười, khoe chiếc má lúm đồng tiền đáng yêu và nắm tay ra hiệu về phía anh.

"Chúc anh may mắn!"

"Tôi chắc chắn lần này sẽ trúng tuyển" anh ngoảnh lại trước lúc bước ra khỏi cửa.

Soyeon nhìn anh đi khuất xa cánh cửa, cô lấy ra một chiếc ống hút, cắm vào hộp sữa và đưa lên miệng:

"Lần này sẽ được thôi!" - Soyeon nói. Đây là lần thứ năm cô thấy ​​Junhyuk không qua buổi phỏng vấn.

Đang nhấp từng ngụm sữa, Soyeon tình cờ nghe được vài tin trên radio.

"Hôm nay là thứ Sáu. Trong bốn tháng qua, đã có những trường hợp hôn mê bất thường và hôn mê hàng loạt vào thứ Sáu. Để phòng ngừa, các bạn nên hạn chế đi ra ngoài đến mức tối thiểu vào hôm nay. Chúng tôi nhắc lại. Hôm nay là thứ Sáu…"

Sự ngạc nhiên dần lấn trong đầu, cô thì thầm:

"Chắc anh ấy sẽ không đi xe buýt, nhỉ?"

Tại trạm xe buýt. Junhyuk vẫn tiếp tục lắng nghe những mẫu câu hỏi phỏng vấn xin việc trên điện thoại. Xe buýt tới, anh bỏ lại điện thoại trong túi.

Trái với những gì Junhyuk nghĩ, xe buýt hôm nay vắng hơn mọi khi. Không ngần ngại, anh bước tới ghê ngồi ngay sau tài xế. Chỗ ngồi khiến anh cảm thấy không thoải mái vì nó ở ngay trên một bánh xe, nhưng anh vẫn hài lòng vì ngồi chỗ đó anh có thể tiếp tục luyện tập cho cuộc phỏng vấn.

Cửa đóng. Xe chuẩn bị lăn bánh thì có người gõ cửa phía bên ngoài. Đó là một bà cụ. Cánh cửa xe mở ra, Junhyuk nhìn bà bước lên xe buýt, anh vội vã đứng dậy.

"Dạ, bà ngồi đây đi."

Người phụ nữ lớn tuổi đảo mắt nhìn quanh xe và ngồi vào chỗ anh. Ngoại trừ Junhyuk, mọi người trong xe đều có vẻ lớn tuổi.

Bà cụ ngồi xuống mà chẳng lời cảm ơn, Junhyuk không quan tâm, anh vẫn chăm chú đứng nghe những âm thanh trong điện thoại.

Trong lúc đang để ý xe buýt rời trạm dừng, tiếng radio truyền tới tai:

"Hôm nay là thứ Sáu. Đến nay, hiện tượng hôn mê bất thường và các trường hợp hôn mê hàng loạt vẫn diễn ra vào thứ Sáu. Cô Gahee, hôm nay bạn đến trường quay như thế nào?"

Tiếng radio bất ngờ vang lên cái tên Gahee khiến Junhyuk chú ý hơn. Gahee là nữ diễn viên yêu thích của anh. Mặc dù cô có ngoại hình khả ái, nhưng cô không nổi tiếng lắm. Tuy nhiên, tên tuổi của cô dần vang dội từ lúc cô tham gia các chương trình radio.

"Hôm nay là thứ Sáu, vì vậy tôi đã chọn đi tàu điện ngầm. Do vụ tai nạn hai tháng trước, tàu điện ngầm hiện giờ có tới ba người lái xe, có lẽ sẽ an toàn hơn."

Cảm giác lo lắng bắt đầu xâm chiếm tâm trí Junhyuk từ khi nghe cô nói. Hẳn phải lo lắng rồi. Lúc này đây, anh đang trên xe buýt. Xung quanh, hầu hết hành khách chỉ toàn người cao tuổi, dường như chẳng mấy ai quan tâm đến sự an toàn.

"Mỗi thứ sáu, mọi người bị ảnh hưởng bởi hiện tượng hôn mê bất thường. Số bệnh nhân hiện đã vượt quá 6000, và chỉ trong vòng một giờ, những người đó rơi vào tình trạng hôn mê nhóm con số vượt trên 100.000 người"

Trong giọng nói của Gahee kẽ run lên một chút.

"Hy vọng mọi người sẽ thức dậy an toàn!"

"Các nhà khoa học trên thế giới đang nỗ lực làm rõ hiện tượng bất thường này. Còn bây giờ, chúng ta sẽ bắt đầu chương trình như thường lệ?"

Junhyuk hít một hơi thật sâu.

Hiện tượng hôn mê bất thường khiến một người ngủ thiếp đi đột ngột. Điều bất thường ở đây khác với sự bình thường ở chỗ trong khi ở trạng thái hiện tượng hôn mê bất thường, người bệnh không thể bị thương. Chẳng hạn, nếu một người bị hiện tượng hôn mê khi lái xe, sẽ có một tai nạn. Tuy nhiên, ngay cả sau tai nạn, những người mắc hiện tượng hôn mê bất thường không hề bị thương. Sau đó, họ tiếp tục hôn mê và chưa hề tỉnh dậy.

Những người bị ảnh hưởng bởi hiện tượng hôn mê bất thường hoàn toàn được bảo vệ trước những tai nạn mà họ gây ra, nhưng chính những tai nạn đó lại gây ra cái chết cho nhiều người khác. Vụ tai nạn kinh hoàng nhất là do một chiếc máy bay. Khi phi công và phi công phụ điều khiển chiếc máy bay ngủ thiếp đi và đâm vào một khách sạn. Vụ việc khiến hơn 400 người chết đã hướng sự chú ý của dư luận thế giới tập trung vào vấn đề này. Cho tới lúc đó, người ta đơn thuần chỉ nghĩ những vụ tai nạn trên là do ngủ gật. Tuy nhiên, kể từ đó, người ta cũng dần phát hiện ra nhiều điểm bất thường.

Một trong những điểm bất thường đó là hiện tượng "ngủ gật" chỉ xảy ra vào thứ Sáu. Hầu hết những người mắc phải đều dưới bốn mươi tuổi, bất kể là nam hay nữ. Những người trải qua hiện tượng hôn mê có thể chịu đựng bất kỳ tác động vật lý nào. Chỉ sau một giờ, họ sẽ hôn mê và những vết thương trên cơ thể họ sẽ trở lại bình thường.

Junhyuk căng thẳng nhìn vào biểu cảm trên khuôn mặt của tài xế. Có vẻ ông ta cũng ngoài năm mươi tuổi rồi, vì vậy mà anh cảm thấy an toàn trở lại và tiếp tục dỏng tai nghe những đoạn mẫu phỏng vấn phát ra từ điện thoại.

Sự mất tập trung vào những câu hỏi phỏng vấn đã khiến anh hướng tai trở lại với âm thanh phát ra từ radio.

Giọng nói của Gahee vang lên:

"Chúc các bạn một ngày tốt lành và nhiều niềm vui! Hẹn gặp lại vào tuần tới!"

Nghe tới đó, Junhyuk cảm thấy như buổi phỏng vấn của mình ngày hôm nay sẽ diễn ra suôn sẻ, nghĩ vậy, anh đặt điện thoại của mình trở lại túi. Bà cụ ngồi ghế của anh bỗng gọi:

"Này cậu"

"Dạ… vâng" 

"Có phải chiếc xe buýt này băng qua làn đường màu vàng?" Bà hỏi cùng ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.

"Sao ạ?" Junhyuk quay đầu lại và nhìn về phía trước. Ngay lúc đó, chiếc xe đang từ từ băng qua làn đường màu vàng một cách chậm chạp. Anh vội vã chạy đến chỗ tài xế, ông ta đã ngủ mất rồi. "Chết tiệt!"

Hiện tượng hôn mê bất thường chỉ được cho là ảnh hưởng đến những người dưới 40 tuổi.

Junhyuk nhanh chóng quay vô lăng cho xe băng qua bên trong làn đường màu vàng, nhưng chân tài xế đang đạp lên ga, và khoảng cách với chiếc xe phía trước dần gần hơn.

Junhyuk bấm còi.

Bíppppp!

Bị giật mình bởi tiếng còi, gã ngồi trong xe phía trước kéo kính xuống và đưa ngón tay giữa ra ngoài, tức tối:

"Vượt thử xem!"

Mặc dù gã giận giữ hét lên, nhưng vẫn không có ý định nhường đường. Junhyuk cố gắng đánh lái vô lăng để tránh. Dù vậy, đầu xe buýt vẫn chạm nhẹ vào thanh chắn phía sau chiếc xe con. 

Bụp!

Gã ngồi trong xe nổi máu điên, gào lên:

"THẰNG CHÓ CHẾT NÀY! MÀY THÍCH CHẾ…"

Chưa kịp nói hết câu, gã thấy tài xế xe buýt đang ngủ và người cầm lái là Junhyuk. Trước cảnh đó, thái độ của gã chuyển từ tức tối sang ngạc nhiên và ngừng chửi rủa. Hẳn là gã cũng biết về hiện tượng hôn mê bất thường đang bùng phát trên toàn thế giới.

"Cho xe vượt đi!"

Junhyuk cho xe vượt lên và tự trấn an.

"Điên con mẹ nó hết rồi!" Junhyuk vẫn nắm vô lăng và hét về phía những hành khách khác. "Giúp tôi một tay đi!"

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Hầu hết các hành khách đều là người cao tuổi, nhưng có một người trong số họ có vẻ mới ngoài bốn mươi tuổi. Anh ta bước đến và vỗ vào mặt tài xế.

"Ê, dậy đi!"

Bốp, bốp!

Mặc dù bị tát, tài xế vẫn không tỉnh dậy. Rõ ràng là tài xế đã hôn mê một cách bất thường. Junhyuk tập trung lại.

"Chúng ta phải dừng chiếc xe lại ngay lập tức. Cầm vô lăng giúp tôi"

"OK!"

Người đàn ông nắm lấy vô lăng trong khi Junhyuk đẩy chân tài xế ra khỏi chân ga rồi duỗi chân mình đưa vào phía trong ghế lái. Thời gian chỉ cho phép anh có thể đạp phanh.

Kéttttt!

Kim chỉ tốc độ đang chỉ mức 120km/h, nhưng chiếc xe đã bắt đầu chậm lại. Tốc độ giảm xuống, và xe buýt dừng lại. Junhyuk thở dài nhẹ nhõm. Thật là một khoảnh khắc đáng sợ.

Uỳnh!

Một tiếng động lớn phát ra từ bên ngoài, qua cửa sổ xe buýt. Junhyuk quay lại nhìn và sững người. Tài xế xe ô tô ở làn đường đối diện hẳn là cũng hôn mê bất thường. Chiếc xe hơi đâm vào một chiếc xe khác và bay về phía xe buýt. Nó tiếp đất và bật lên bay hướng về phía ghế lái của xe buýt. Mọi thứ diễn ra trong mắt Junhyuk khiến anh cảm thấy thời gian như đang trôi lặng lẽ. Trong nháy mắt, anh đẩy anh chàng đang cầm vô lăng sang một bên cũng là lúc nhận ra mình không còn thời gian để anh thoát ra. Chiếc xe hơi đã bay tới cửa sổ.

Khoảnh khắc đó lóe lên trong đầu Junhyuk về các triệu chứng của hiện tượng hôn mê bất thường. Khi một người ngủ thiếp đi, người đó có thể chịu được bất kỳ tác động ngoại lực nào. Nếu vừa rồi anh không nghe radio, anh có lẽ sẽ không biết điều đó. Junhyuk sụp người trốn nhanh sau ghế lái. Lập tức, chiếc ô tô bay từ làn đường đối diện đâm vào cửa sổ.

Uỳnhhh!

Những mảnh kính vỡ tan và văng ra xung quanh do va chạm, chiếc xe buýt rung chuyển từ bên này sang bên kia. Vụ va chạm khiến Junhyuk đang núp phía sau ghế lái cảm thấy choáng và đầu óc anh dần trở nên mất phương hướng.

Trong một tích tắc may mắn, chiếc ô tô bay đâm vào cửa sổ, bật lên và vòng qua nóc xe buýt. Nếu chiếc xe phá vỡ cửa sổ và đâm vào ghế lái, Junhyuk chắc chắn đã chết. Dồn chút sức lực còn lại của mình, Junhyuk tự đẩy ghế tài xế ra và đứng dậy. Ngay lúc đó, anh cảm thấy đầu óc quay cuồng và loạng choạng. Anh phải vịn tay vào cột trên xe buýt để tự đứng vững. Nhìn một vòng phía sau, mọi người đều có vẻ sợ hãi, nhưng không ai chết. Anh chàng cầm vô lăng lúc nãy có vẻ không cần cấp cứu mặc dù trên người anh ta chảy máu một chút vì các mảnh kính vỡ găm vào. Có lẽ anh ta ổn vì Junhyuk đã đẩy anh ta ra.

"Mọi người không sao chứ?"

"Cậu có sao không mới quan trọng ấy, cậu ổn chứ?"

"Tôi ổn!"

Bà cụ lúc trước Junhyuk nhường ghế rút ra một chiếc khăn tay và nói: "Trán của cậu đang chảy nhiều máu kìa."

Thảo nào anh thấy chóng mặt! Nhìn bộ dạng anh thật tệ. Junhyuk lấy chiếc khăn tay từ bà cụ và áp lên trán.

"Cảm ơn bà!"

"Đừng cảm ơn chúng tôi! Cậu đã cứu chúng tôi! Chúng tôi nên cảm ơn cậu chứ!"

Junhyuk mỉm cười:

"Giờ thì phải bắt chuyến xe khác rồi. Chúng ta nên xuống xe thôi."

Mọi người lần lượt đứng dậy một cách thận trọng.

Creeeaaak!

Có lẽ do trọng lượng của chiếc xe rơi trên nóc xe buýt, trần xe buýt không chịu được trọng lực nhanh chóng sụp xuống. Junhyuk thấy một ông cụ luống cuống đứng dậy khỏi chỗ ngồi với cái túi trên tay. Junhyuk chồm tới, ôm ông cụ thụp xuống và lăn qua một bên.

Uỳnhhh!

Nóc của chiếc xe buýt bị xé toạc, chiếc ô tô bị lật trên nóc chiếc xe buýt đã đâm sầm xuống, thẳng xuống chỗ ngồi mà ông vừa lão đứng. Junhyuk thở một hơi dài nhẹ nhõm. Ông cụ cất tiếng hỏi:

"Chàng trai, cậu có sao không?"

"Cháu không sao. Ông ổn chứ?"

"Chân của cậu"

Junhyuk nhìn xuống chân thấy vài vết rách trên quần, và ống chân trái của anh rách ra đang rướm máu. Ông cụ lấy ra một chiếc khăn tay và quấn quanh ống chân của Junhyuk.

"Cháu tự làm được mà."

"Thời còn trẻ, tôi từng là quân nhân. Cậu cứ để tôi làm." Ông lão quấn chặt quanh vết thương. "Chúng ta gặp vấn đề rồi đây, làm thế nào để xuống xe bây giờ?"

Junhyuk đứng dậy và lấy búa khẩn cấp để phá cửa sổ.

"Ông lánh qua bên kia đi, cháu sẽ phá cửa sổ."

"Chàng trai trẻ, cậu có nghĩ rằng cậu làm được không?"

Khi chiếc xe ô tô rơi từ nóc, nó đã chia xe buýt thành hai phần, trước và sau. Có năm người ở phía sau. Anh quyết định đưa năm người đó ra khỏi xe buýt trước, rồi đi ra phía trước.

"Cháu làm được." - Junhyuk thì thầm với chính mình và đập mạnh vào cửa sổ với cây búa trong tay.