Cố Hề Hề kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Doãn Tư Thần.
Anh nói gì? Anh sẽ để cô gặp Triệu Trạch Cương?
Như thế nào mà lại…
Liền ngay lúc này một chiếc xe chậm rãi từ xa tiến đến, ngừng lại trước Cố Hề Hề, cửa xe vừa mở ra thì một bóng dáng quen thuộc đã xuất hiện.
Đôi mắt Cố Hề Hề trợn tròn, là Triệu Trạch Cương!
"Trạch Cương!" Cố Hề Hề quả thật kinh hỉ đến muốn khóc.
Cô muốn giải thích với Triệu Trạch Cương rằng mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, cô muốn cùng người mình yêu cao bay xa chạy.
Cố Hề Hề vừa muốn tiến lên ôm lấy anh ta, nhưng Triệu Trạch Cương đã co rúm lại, lùi bước né tránh.
Đây là lần đầu tiên trong đời Triệu Trạch Cương nhìn thấy nhiều vệ sĩ như vậy, cũng là lần đầu đối diện với một Doãn Tư Thần khí thế cường đại, tức khắc trở nên lúng túng.
Cố Hề Hề sửng sốt, đây là Triệu Trạch Cương của cô sao? Ngày hôm qua người đàn ông này vẫn còn rất dịu dàng, vẫn say sưa gửi tin nhắn trong wechat kể rất nhiều chuyện thú vị ở bên nước ngoài, còn tiêu sái bao nhiêu lời khí khách, vì cái gì mà bây giờ lại trở nên hèn nhát đáng khinh như vậy?
"Trạch Cương… anh làm sao vậy? Có phải Doãn Tư Thần đã đe doạ gì anh không?" Cố Hề Hề tiến một bước thì Triệu Trạch Cương lại lùi một bước.
"Không có…" Ánh mắt Triệu Trạch Cương né tránh không dám nhìn Cố Hề Hề, đây liệu còn có thể phải Triệu Trạch Cương mà cô từng biết?
Cố Hề Hề quay đầu trừng mắt nhìn Doãn Tư Thần: "Anh đã làm gì anh ấy!?"
Doãn Tư Thần chậm rãi cởi bớt nút thắt trên cổ tay, một khí thế vô hình lan toả trấn áp người khác, càng làm Triệu Trạch Cương luống cuống co quắp người lại.
Anh từ từ bước đến, khoé mắt hẹp dài lộ ra ý cười trào phúng: "Tôi có thể làm gì? Tôi chỉ theo ý em để hai người gặp mặt mà thôi!"
"Các người… tìm tôi có chuyện gì?" Lúc này Triệu Trạch Cương mới rụt rè lên tiếng, đôi mắt lập loè nhấp nháy, quả thật nhìn hèn mọn đến mức khó tin.
Cố Hề Hề có lẽ không biết nhiều về các loại xe ô tô, nhưng Triệu Trạch Cương thì biết. Chiếc xe vừa rồi mà hắn ta ngồi khi đến đây, giá trị không thể dưới mười triệu! Lại còn có nhiều vệ sĩ áo đen, những người trước mặt hắn ta tuyệt đối không phải người thường!
"Chỉ muốn hỏi Triệu thiếu gia một chút, Cố Hề Hề ở trong lòng anh giá trị bao nhiêu tiền?" Doãn Tư Thần vẫy tay, Tiểu A lập tức đem một vali nhỏ tới, đặt ở trên mui xe mà Triệu Trạch Cương vừa ngồi, cố ý để Triệu Trạch Cương phải tự mở vali ra xem.
"Anh… anh nói bậy gì đó? Hề Hề ở trong lòng tôi luôn là vô giá…" Thời điểm tầm mắt Triệu Trạch Cương dừng ở vali, thanh âm hung hăng đột nhiên im bặt.
"Năm trăm ngàn." Doãn Tư Thần nhẹ nhàng đẩy vali về phía trước.
"Anh… tôi… tôi sao có thể dùng tiền để…" Triệu Trạch Cương chưa nói dứt lời thì Tiểu A lại đem một cái vali khác để lên mui xe, mở ra ngay trước mắt hắn ta.
Lời chưa kịp thốt ra thì Triệu Trạch Cương phải chật vật nuốt vào họng.
"Một triệu." Ý cười châm chọc trong đáy mắt Doãn Tư Thần càng lúc càng lớn.
Cố Hề Hề thấy phản ứng của Triệu Trạch Cương, trong lòng cô đột nhiên hiện lên cảm giác bất an, liền quay đầu hung hăng nhìn Doãn Tư Thần.
Doãn Tư Thần chỉ nhàn nhạt liếc mắt qua Cố Hề Hề, cái nhìn trào phúng khi thấy cô đang run rẩy lo sợ.
Người đàn ông này rốt cuộc muốn gì?
Tiểu A đem tiếp hai vali lại đây, mở ra trước mắt Triệu Trạch Cương.
"Không thích nhân dân tệ? Dollar thì thế nào?" Doãn Tư Thần ý cười châm biếm càng lúc càng lớn: "Đây tổng cộng là năm triệu dollar."
Triệu Trạch Cương bị chấn động.
Linh cảm xấu từ đáy lòng của Cố Hề Hề bùng nổ, cô đã đoán được điều gì nên liền quay đầu nhìn Triệu Trạch Cương với ánh mắt cầu khẩn.
Đừng, Trạch Cương, đừng mà! Đừng như vậy!
Tiền yêu của chúng ta không thể dùng tiền bạc mà đổi chác!
Không phải anh từng nói với em tình yêu của chúng ta là vô giá! Anh đã từng nói tương lai của chúng ta tràn trề hy vọng, chúng ta sẽ dựa vào đôi tay của mình mà xây dựng cuộc sống!
Biểu tình của Triệu Trạch Cương lúc này đã trở nên điên cuồng!
Năm triệu dollar! Tương đương hơn ba mươi triệu nhân dân tệ!
Trong đời hắn chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy, không, là cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới số tiền lớn đến thấy này!
Triệu Trạch Cương không bất tri bất giác quỳ gối trước vali tiền, hắn quỳ gối trước tiền tài, quỳ gối trước vị đế vương cao cao tại thượng kia.
Sắc mặt Cố Hề Hề trở nên tái nhợt.
"Triệu thiếu gia, tôi cho anh lựa chọn." Khoé miệng Doãn Tư Thần hiện lên ý cười tà mị, sự trào phúng trong đáy mắt càng lớn hơn: "Anh có thể kết hôn cùng người phụ nữ ở trong chính cái nhà thờ này ngay bây giờ, rồi sau đó cao bay xa chạy. Hoặc anh cũng có thể từ bỏ người phụ nữ này và mang theo số tiền này rời khỏi. À, tôi còn tặng anh chiếc xe Bentley phiên bản hạn chế số lượng kia nữa."
Triệu Trạch lập tức ngẩng đầu, ánh mắt hắn ta xúc động kinh hỉ!
Đúng vậy, là kinh hỉ!
Nhìn thấy đôi mắt vui mừng của Triệu Trạch Cương mà Cố Hề Hề cảm thấy đại nãi mình trống rỗng.
Không, không thể, Trạch Cương, anh không thể có ánh mắt như vậy…
Trong mắt Triệu Trạch Cương lúc này chỉ có số tiền làm hắn điên cuồng lên, không hề có sự tồn tại của Cố Hề Hề.
Một số tiền lớn, một chiếc xe sang trọng phiên bản hạn chế số lượng, đây là những thứ mà hắn theo đuổi cả đời! Giờ lại dễ dàng có được trong tay như vậy!
Đây không phải đang nằm mơ chứ?