"Được, chúng ta đến nhà em rồi nói chuyện." Mạc Huệ Linh nói.
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô ta rồi gật đầu, chốc lát sau hai người lái xe rời khỏi biệt thự của Cố Tĩnh Trạch.
Vừa tới biệt thự của Mạc Huệ Linh đang ở, cô ta lập tức xuống xe lôi kéo Cố Tĩnh Trạch vào phòng riêng của mình.
Mạc Huệ Linh bĩu môi phụng phịu: "Tĩnh Trạch, em thật sự rất nhớ anh, ngày nào em cũng muốn ở bên anh..."
Cố Tĩnh Trạch nhìn đối phương, có chút do dự: "Nhưng Huệ Linh, hiện tại tôi đã kết hôn..."
Mạc Huệ Linh ngẩng đầu lên: "Kết hôn thì kết hôn, nhưng người anh yêu là em mà! Tĩnh Trạch, không lẽ anh đã yêu cô ta? Nếu không vì cái gì mà anh lại thân mật cô ấy, hai người... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi..."
Bản thân Cố Tĩnh Trạch không trả lời được câu hỏi này, chỉ là anh biết anh luôn muốn gần gũi thân mật với Lâm Triệt. Mỗi lần như vậy thì anh giống như quên hết tất cả, cứ đi theo cảm xúc mà tiến tới.
Cảm giác đó và cảm giác khi ở bên Mạc Huệ Linh, hoàn toàn khác nhau!
Anh đã thử suy nghĩ, liệu có phải vì mỗi khi chạm vào Lâm Triệt, anh chưa từng phát bệnh nên anh cảm thấy an toàn khi ở bên cạnh cô?
Còn cảm giác mỗi khi ở bên cạnh Mạc Huệ Linh, cho nhau sự quen thuộc, đôi khi giống như một tình bạn lâu năm hơn là sự ái muội giữa nam và nữ.
Cố Tĩnh Trạch nhắm mắt lại, cảm thấy áy náy với Mạc Huệ Linh, anh chỉ có thể thầm than một tiếng, gạt tay cô ta ra: "Huệ Linh, tôi cảm thấy chúng ta không thể tiếp tục nữa."
Mạc Huệ Linh sửng sốt.
Cố Tĩnh Trạch bình tĩnh nói: "Thật xin lỗi, nhưng tôi không muốn làm chậm trễ tuổi thanh xuân của em nữa, đã lấy đi nhiều năm của em như vậy là quá đủ rồi, tôi không thể lấy em, bởi vì căn bản tôi không thể chạm vào em. Chỉ cần một ngày tôi còn mang căn bệnh này, dù em có gả cho tôi chỉ là chịu uỷ khuất, gia đình của em sẽ không đồng ý. Chuyện của chúng ta vốn là không có tương lai, là tôi quá ích kỷ nên đã giữ em bên cạnh lâu nay..."
Mạc Huệ Linh tức sợ hãi, gương mặt cô ta trở nên trắng bệch, vẻ mặt khó tin nhìn Cố Tĩnh Trạch.
"Giờ tôi đã kết hôn, Huệ Linh, nếu em vẫn ở bên cạnh tôi chỉ là thêm lãng phí thời gian thôi, chúng ta chia tay đi..." Cố Tĩnh Trạch không đành lòng nhìn sắc mặt lúc này của Mạc Huệ Linh, nói thế nào thì cũng là một tình cảm kéo dài nhiều năm.
Ở trên thương trường, anh là một nhà tài phiệt quyết đoán, nhưng anh không phải người máu lạnh như vẻ bề ngoài. Trong tình huống này, Cố Tĩnh Trạch đành đứng dậy rời đi, anh nghĩ mình nên tránh mặt để đối phương bình tâm.
Không ngờ Mạc Huệ Linh tức khắc nắm cánh tay Cố Tĩnh Trạch, liều mạng lôi kéo anh: "Tĩnh Trạch, đừng đi, đừng!" Cô ta vừa la khóc vừa nói.
Cố Tĩnh Trạch nhắm mắt lại, thở dài: "Em buông ra đi, Huệ Linh. Khi có được tình yêu mới thì em sẽ quên chuyện của chúng ta."
"Không, sao em có thể quên? Nhiều năm em chỉ có một người đàn ông là anh, anh chính là cuộc sống, là sinh mạng của em, Tĩnh Trạch, em không quan tâm chuyện anh có bệnh, cũng không để bụng chuyện chúng ta không thể hoà hợp về thân thể, em chỉ muốn ở bên cạnh anh! Anh đã kết hôn cũng được, em nguyện ý chờ anh, chờ đến khi người của Cố gia, Mạc gia đều chết đi, sẽ không còn ai ngăn cản chúng ta...."
"Huệ Linh, em nói hươu nói vượn cái gì vậy!" Cố Tĩnh Trạch nghe thấy lời nguyền rủa thì liền lên tiếng ngăn cản.
Anh biết Mạc Huệ Linh nhất thời xúc động mới buông ra những lời cay độc, anh thở dài, ngồi xuống lần nữa giúp cô ta bình tĩnh lại: "Em có biết mình đang làm gì không? Tôi đã kết hôn, đây là sự thật, còn khi nào có thể ly hôn, chính tôi cũng không biết! Chuyện tôi và Lâm Triệt hoàn toàn không đơn giản, chúng tôi là vợ chồng, đây là sự thật, tôi và cô ấy sẽ gần gũi thân mật, bởi vì... đó cuộc sống của chúng tôi. Cho nên chuyện này đối với em, hay cô ấy thì đều không công bằng."
Mạc Huệ Linh vừa khóc vừa nói: "Em biết, Tĩnh Trạch, nhưng không có anh thì em sẽ chết mất, em chỉ cần nhìn thấy anh, được nói chuyện với anh, được anh tới thăm em, vậy là đủ rồi! Em không muốn chia tay, em sẽ chờ anh, chờ cả đời không kết hôn, cũng không ở bên cạnh bất kỳ người đàn ông nào khác, cho nên... đừng bỏ em được không? Em thật sự sẽ chết mất!"
Cố Tĩnh Trạch im lặng nhìn gương mặt nức nở của Mạc Huệ Linh, anh biết người phụ nữ này thật sự yêu anh, đáng tiếc anh không thể chạm vào cô ta.
Mạc Huệ Linh cảm giác được Cố Tĩnh Trạch dần dần mềm lòng, liền vui vẻ, thầm nở nụ cười.
Cô ta suy nghĩ, vừa rồi Lâm Triệt và anh thân mật hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra, có lẽ bệnh của Cố Tĩnh Trạch đã có khởi sắc. Vậy... vì cái gì cô ta lại không thể chạm vào anh?
Mạc Huệ Linh hơi nhích thân thể một chút, thừa dịp anh không chú ý, lập tức ôm chầm lấy anh mà hôn môi...
Cố Tĩnh Trạch nhất thời không kịp phản ứng, anh đưa tay lung tung đẩy Mạc Huệ Linh ra, không phải vì cảm giác vì cảm giác khó chịu của thân thể, mà chính là cảm giác chán ghét.
Mạc Huệ Linh bị đẩy ngã trên giường, trong lòng căm phẫn, ngẩng đầu ai oán nhìn Cố Tĩnh Trạch.
Cố Tĩnh Trạch vội vàng lấy tay chùi miệng, lại nhớ đến Mạc Huệ Linh vẫn còn ở trong phòng, cúi đầu nhìn cô ta: "Huệ Linh, em..."
Mạc Huệ Linh lúc này chỉ hận không thể bóp chết Lâm Triệt, vì cái gì mà người con gái đó lại được thân mật gần gũi Cố Tĩnh Trạch, còn cô ta thì không?
Cố Tĩnh Trạch cảm thấy tức giận, anh không nghĩ Mạc Huệ Linh sẽ hành động như vậy: "Huệ Linh, tôi đã nói rồi, tôi đã kết hôn, em sao có thể làm vậy...?"
Trước đây anh không thể gần gũi với phụ nữ, cô ta là người hiểu rõ nhất, vì như vậy sẽ khiến anh phát bệnh, nếu lúc đó cô ta không quan tâm, thì anh còn hiểu được. Nhưng hiện tại, anh đã nói rõ bản thân đã kết hôn, không thể tiếp tục dây dưa, đối với cả ba người đều không công bằng, nhưng cô ta vẫn cố chấp.
Cố Tĩnh Trạch thật sự tức giận, liếc mắt nhìn Mạc Huệ Linh một cái rồi đứng dậy bước ra ngoài.
Mạc Huệ Linh sợ hãi, ngồi đó ngơ ngác nhưng không dám đuổi theo, cô ta sợ chọc giận anh thì sẽ khiến anh không bao giờ muốn gắn cô ta nữa.
...
Cố Tĩnh Trạch lái xe đến chỗ của Trần Vũ Thịnh, anh cần phải kiểm tra lại miệng, sự tiếp xúc vừa rồi khiến miệng anh cảm thấy rất khó chịu. Cũng không rõ vì cảm giác chán ghét, hay do sự phản ứng của thân thể vì bệnh dị ứng, tóm lại, khó chịu chính là khó chịu. Anh ở trong toilet lấy tay chùi miệng liên tục, không ổn, lại chùi.
Trần Vũ Thịnh nghe tiếng động trong toilet, gõ gõ cửa: "Không phải chứ? Chỉ bị hôn một cái thôi mà, anh phải quan tâm miệng của mình một chút, cứ chùi mạnh tay vậy miệng sẽ bị thương đó."
Cố Tĩnh Trạch lập tức mở cửa toilet bước ra, sắc mặt âm trầm làm Trần Vũ Thịnh im bặt.
Yên lặng một lúc, Trần Vũ Thịnh mới mở miệng: "Cố tổng, tôi nói câu này. Dù sao cô ấy cũng là người quen thuộc với anh, sẽ không đến mức khó chịu như vậy. Chỉ cần anh khắc phục cảm giác trong lòng, vậy mới biết chính xác vấn đề của anh là đến từ tâm lý hay sinh lý, đúng không?"
Cố Tĩnh Trạch cật lực áp chế cảm xúc trong lòng, muốn minh bạch phán đoán một chút, nhưng anh vẫn cảm thấy rất dơ, thật sự không thoải mái, nhớ tới thôi là muốn đi đánh răng.
Kỳ quái chính là, khi anh hôn Lâm Triệt... hoàn toàn không có cảm giác đó, mà ngược lại rất lưu luyến, thậm chí là cả nước miếng của cô anh cũng muốn nuốt trọn, không chút do dự.