Một lát sau, cuộc họp video kết thúc, anh cài chuông lại.
Anh không thích chuông reo quá lớn, vì mỗi ngày rất nhiều cuộc gọi, anh nghe nhiều sẽ phiền não.
Anh vừa cài tiếng chuông xong, lập tức có người gọi tới.
Điện thoại anh truyền ra đoạn nhạc ghi-ta tươi đẹp…
Diệp Đình nhìn lướt qua số điện thoại, không để ý tới. Mở văn kiện, bắt đầu phê duyệt.
Điện thoại hát lên, Lăng Vi dựng tóc gáy, cô quá quen thuộc nhịp điệu bài hát này!
"Life it seems will fade away…"
(Dường như sinh mạng sắp kết thúc…"
Đó là ban nhạc kinh điển trong kinh điển "Metallica", bài hát tên "Fade to black" "Tự sát- cũng là biến mất trong bóng đêm."
Là một ca khúc liên quan tới chết chóc!
Nói đúng hơn là liên quan tới tự sát, bị mọi người gọi là: "Thánh ca khiến người ta tuyệt vọng tới chết!"
Lời cả bài hát "Fade to black" chính là một phần di thư của người tự sát.
Nhịp điệp tươi đẹp có chút ưu thương.
Ẩn dụ một hoàn cảnh xã hội và tinh thần của người mắc bệnh có ý đồ tự sát.
Lời ca tuyệt đối là chủ nghĩa bi quan, tràn đầy ý niệm chán ghét đời và coi thường mạng sống của mình.
Cuối cùng, người mắc bệnh rốt cuộc hoàn toàn "tỉnh ngộ" —— tự sát, tỏ ý vĩnh biệt…
Lăng Vi giật mình, toàn bộ tóc gáy cô đều dựng thẳng lên!
Nhiều lần như vậy, mỗi lần tuyệt vọng, cô đều nghe đi nghe lại.
Sự vật đều có hai mặt, có vài người nghe sẽ chán ghét đời, nhưng bài hát này ngược lại mang tới dung khí sinh tồn cực lớn cho cô! Nhiều người khác cũng nghe như vậy, bọn họ tìm được hy vọng sống trong bài hát này!
Ưu tư Lăng Vi hơi chập chờn, Diệp Đình một mực cúi đầu nhìn màn hình laptop, không chú ý tới cô.
Nhịp điệu lặp lại một lần lại một phần, không hề nhàm chán.
Hối thúc như thế.
Diệp Đình xử lý công việc trong tay xong, mới nhận điện thoại.
"Chuyện gì…"
"…"
Không biết đối phương nói gì, Diệp Đình đột nhiên cười nhạt.
Giọng anh băng hàn, lạnh lùng nói: "Bà nói với ông ta, nếu ông ta thích công chúa kia thì ông ta lấy về nhà đi. Cũng không phải là tôi thích, tại sao tôi phải cưới?"
"…"
Diệp Đình giễu cợt nói: "Lợi ích gia tộc? Có liên quan gì tới tôi? Tôi cũng không phải thành viên của gia tộc Louis. Ông ta quan tâm lợi ích như vậy, không phải cưới thêm mấy vợ là đủ sao? Đàn ông dựa vào quan hệ thông gia để củng cố sự nghiệp đều như vậy, tôi và ông ta không có gì đáng nói."
"Charlie…" Thanh âm nhu uyển của đối phương truyền tới: "Con đừng quậy nữa… Ông ấy là cha con, con đừng đối đầu với…"
"Diệp Đình, tôi tên Diệp Đình!" Giọng anh đột nhiên lạnh tới cực điểm: "Còn có chuyện khác không?"
"…"
"Tút ——" Anh cúp điện thoại.
Lăng Vi thầm nghĩ: "Người này rốt cuộc có mấy tên? … Simon, Charlie, lại Diệp Đình… còn có lão cửu…"
"Life, it seems will fade away…" Tiếng chuông vang lên lần nữa.
Anh nhấn nút tắt máy.
Lăng Vi vùi mặt vào trong âu phục, làm bộ không nghe gì.
Bỗng nhiên nghe anh kêu: "Lăng Vi."
"Hử?" Cô ngẩng đầu, kéo âu phục anh xuống, lộ ra đôi mắt, thấy gương mặt tuấn tú của anh hơi tức giận.
"Cô có bạn trai chưa?" Thanh âm anh trong trẻo lạnh lùng.
Lăng Vi sửng sốt, lắc đầu.
"Độc thân?"
"Ừ…" Lăng Vi gật đầu.
Anh nghiêm túc nhìn cô chằm chằm.
Nhìn hồi lâu, mới nói: "Muốn chồng không? Loại đặc biệt đẹp trai."
"Phốc —— khụ…" Lôi Tuấn ở trước thiếu chút nữa bị nước miếng sặc chết.
Ánh mắt sắc bén của Diệp Đình trừng tới, đưa tay ấn nút màn chắn, ngăn hai người ở trước.
Lăng Vi kinh ngạc trợn to mắt nhìn anh chòng chọc.
Như nhìn quỷ vậy.
Đây là tiết mục gì?
Người này muốn tìm một người kết hôn cho hả giận sao?
Nhưng mà cũng quá tùy tiện rồi? Cô cũng không phải người tùy tiện như vậy…
"Kết hôn với tôi, cô không lỗ."
Khóe miệng Lăng Vi co rút: "Anh có bệnh?"
"Không có."
Mẹ nó…
Cô lại không có lời đáp trả.