Khách sạn Bắc Kinh, cửa phòng 315.
Trước cánh cửa khép hờ, Lăng Vi lạnh lùng nhìn quần áo rơi đầy đất trong phòng.
"Tử Huân, Tử Huân… Đau…"
"Vi Vi, Vi Vi… anh muốn em…"
Giọng nói này, Lăng Vi quá quen thuộc!
Lăng Vi nhìn hai người quấn quýt trên giường, chỉ cảm thấy trời đất u ám!
"Tử Huân… Bỏ mặc con tiên nhận Lăng Vi kia đi có được không? Hai người ở bên nhau một năm, cô ta chưa bao giờ cho anh chạm vào, cô ta căn bản không quan tâm tới cảm nhận của anh… Không giống em, em thật sự yêu anh… A ~ nhẹ một chút…" Người đàn ông thô bạo làm người phụ nữ không ngừng rên rỉ.
Ánh mắt Lăng Vi đỏ như thịt sống, cô hoàn toàn không dám tin tất cả trước mắt mình!
Hôm nay là sinh nhật bạn trai cô – Hứa Tử Huân, chẳng lẽ niềm vui bất ngờ mà anh nói là muốn cô đến xem… Hình ảnh dơ bẩn không chịu nổi này?
Hứa Tử Huân là học trưởng đại học của cô, tính tình ôn hòa. Trong trường đại học có rất nhiều người theo đuổi cô, nhưng chỉ có anh ta đánh động cô.
Qua lại một năm, chưa từng thấy anh ta thất lễ, anh ta quan tâm ôn nhu, dí dỏm hài hước.
Cô vẫn cho là sau khi tốt nghiệp, cô sẽ gả cho Hứa Tử Huân…
Lại không nghĩ rằng… Hôm nay, anh ta vô tình tát cô một bạt tai thật vang.
Lăng Vi đau lòng đến mức sắp tan vỡ!
"Hứa Tử Huân ——" Lăng Vi đá văng cánh cửa khép hờ.
Hai người trên giường trong nháy mắt cả kinh, người đàn ông dừng động tác, cực kỳ bất mãn quay đầu nhìn cô.
Anh ta nhìn chằm chằm Lăng Vi mặc đầm trắng như nữ thần đứng ở cửa, liều mạnh lắc đầu, gương mặt tuấn tú nhăn lại.
Do thuốc mê và rượu cồn, bóng người trước mắt trở nên mơ hồ.
"Tử Huân, đừng để ý tới cô ta, tiếp tục đi… Người ta muốn…" Người phụ nữ mặt đầy hồ ly trên giường xoay mình, ngồi ngang hông Hứa Tử Huân. Cô ta không chút xấu hổ, quay đầu, phách lối trợn mắt nhìn Lăng Vi, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.
Cửa phòng khách sạn là cô ta cố ý không khóa. Hứa Tử Huân cũng là do cô ta chuốc say, tin nhắn kêu Lăng Vi tới Patty cũng là cô ta gửi.
Ha… Tất cả đều do cô ta xếp đặt! Thế nào?
Người đàn ông này, cô ta lấy được.
Cô ta ngủ với Hứa Tử Huân, anh ta còn có thể chạy sao!
Hừ! Lăng Vi! Cho dù cô là nữ thần của nam sinh toàn trường thì thế nào? Bây giờ nam thần ở trong tay bà! Cô còn không mau cút ngay cho bà!
"Tử Huân, tiếp tục đi…"
Hứa Tử Huân muốn gắng sức đẩy cô ta ra, lại không được.
Trương Diệc Đình bất mãn, nhìn anh ta chăm chứ, quay đầu, ác độc liếc Lăng Vi: "Lăng Vi! Cô cũng nhìn thấy bây giờ Tử Huân đã là người đàn ông của tôi rồi, nếu cô có mặt mũi, đừng quấn lấy anh ấy nữa!"
Ánh mắt Lăng Vi đỏ ngầu nhìn chằm chằm hai người! Cắn chặt răng, đi từng bước từng bước vào phòng, tựa như dưới chân sinh ra sức lực vạn quân!
Lăng Vi hất tay, tát Trương Diệc Đình ngã nhào! Trương Diệc Đình ngã trên giường, gò má nhanh chóng sưng đỏ thành một cái bánh bao đỏ thẵm.
Cô ta che mặt, hoàn toàn bị sợ choáng váng! Ánh mắt Lăng Vi lạnh đến kinh khủng! Giống như ma quỷ từ trong địa ngục bò ra!
Trương Diệc Đình bị dọa run rẩy…
"Vi Vi ——" Nghe giọng nói quen thuộc, Hứa Tử Huân tỉnh táo phân nửa, anh ta lập tức lấy drap trải giường bao lấy mình, đầu nặng trĩu, ngồi dậy đưa tay kéo cô: "Vi Vi… Thật xin lỗi, anh uống say… Em nghe anh giải thích… Anh không biết là cô ta…"
"Đừng chạm vào tôi! Lấy bàn tay bẩn thỉu của anh ra!" Lăng Vi gắng sức hất ra, tát lên mặt Hứa Tử Huân một cái! Tai Hứa Tử Huân trực tiếp vang lên tiếng 'ong ong"!
Lăng Vi cắn răng chất vấn: "Anh không biết là cô ta? Vậy là anh muốn làm chuyện này với tôi?"
"Vi Vi…"
Đầu Hứa Tử Huân đau đến sắp nứt!
Kỳ quái là… Sao Trương Diệc Đình ở trên giường của anh ta?
Lăng Vi khom người nhặt điện thoại lên, mở máy chụp hình, chụp hai người mấy tấm.
"Lăng Vi! Cô làm gì đó?" Trương Diệc Đình nhảy xuống đất, xông tới cướp điện thoại, lại bị Lăng Vi đá văng.
Cả người Lăng Vi tỏa ra sát khí giống như Ma thần, đi tới bên cửa sổ, tiệp tay ném điện thoại và toàn bộ quần áo của bọn họ ra ngoài cửa sổ.
Lăng Vi cười lạnh liếc Trương Diệc Đình: "Không phải cô muốn cho người khác nhìn sao? Thỏa mãn cô…"
Lăng Vi bước dài đi ra ngoài!
Hai con ruồi này, cô liếc mắt nhìn thêm một chút cũng cảm thấy chán ghét!
Đi ra khách sạn, Lăng Vi ôm đầu, đứng bên lề đường muốn nôn.
Trừ khó chịu trong lòng ra, càng nhiều hơn chính là buồn nôn.
Mười tuổi, cô trở thành cô nhi, làm gì cũng phải dựa vào chính mình. Tiếp nhận Hứa Tử Huân cũng vì anh ta làm người chính trực, lại đặc biệt săn sóc, không nghĩ rằng anh ta uống say có thể làm ra chuyện đó!
Còn có Trương Diệc Đình! Luôn miệng kêu cô là bạn thân! Sao cô ta có thể mở miệng được?
Lăng Vi đau đến cả người muốn nứt ra!
Lúc này, Trương Diệc Đình đứng bên cửa sổ hung tợn mắng: "Lăng Vi! Tôi nguyền rủa tổ tông cả nhà cô! Cả nhà cô đều chết không được tử tế!"
Lăng Vi đứng dậy, nhìn chằm chằm trên lầu. Gió đêm thổi bay sợi tóc và váy của cô! Ánh mắt trong suốt của cô thoáng qua tia rét lạnh! Mắng cô thì được! Tại sao phải nguyền rủa cả nhà cô? Ba mẹ cô dưới cửu tuyền cũng bị người ta moi ra mắng sao?
Trương Diệc Đình! Cô quá ác độc!
Lăng Vi lấy điện thoại, đặt bên tai, nói rõ ràng từng chữ: "110 sao? Phòng 315 khách sạn Bắc Kinh có người bán dâm!"
(*) Số cảnh sát bên TQ là 110.
Chỉ chốc lát sau, một chiếc xe cảnh sát dừng lại trước khách sạn.
Hai cảnh sát mặc thường phục nghiêm nghị đi vào khách sạn. Trên lầu, hai người không có quần áo, không có điện thoại, không có chứng minh nhân dân.
Nhanh chóng bị cảnh sát trùm khăn tắm, áp giải hai người lên xe cảnh sát.
Lăng Vi nhìn tất cả, cắn răng, đè nén tức giận! Cô nhịn đến đau tim, nhịn đến mắt ê ẩm! Nhưng vẫn quật cường không để cho mình rơi một giọt nước mắt!
Cô rất mệt mỏi, rất muốn tìm một cái giường lớn nằm lên ngủ say… Nhưng không được… Cô phải kiếm tiền! Cô phải sinh sống!"
Lúc về đến nhà, màn đêm đã tối đen.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Lăng Vi nghiêm túc vẽ bản vẽ sơ bộ. Ngoài ban công đột nhiên thoáng qua một bóng đen cao lớn.
Có người vào từ ban công sao?
Đã trễ thế này, là ai?
Mùi máu tanh nồng nặc chui vào mũi!