Trận chiến cứ ngày một trở nên khốc liệt hơn, nó khiến người ta có cảm giác như thể nó sẽ không bao giờ chấm dứt. Cứ mỗi giây trôi qua là lũ quái vật càng khoẻ hơn nhờ vào xác của đồng bọn, và cứ mỗi giây trôi qua, những con người đang anh dũng chiến đấu để bảo vệ người dân lại càng thêm mỏi mệt.
Nhưng tất cả những cảm giác đau đớn hay mệt mỏi đó đều tan biến kể từ khi thầy Leo dùng thứ phép kì lạ của mình. Điều này thực sự đã giúp cho tinh thần của mọi người không hề bị lung lay, dù chỉ một chút. Và nó cũng khiến nhiều người tự hỏi rằng, nếu không có thầy Leo thì sẽ như thế nào.
Dù là vậy, nhưng với một phép kì diệu như thế thì đương nhiên cũng sẽ đi đôi với cái giá to lớn. Và điều ngài Leo phải đánh đổi chính là việc chịu đựng những cơn đau đớn được nhân lên gấp bội khi được truyền lại từ những người khác.
-Này ông già!
Từ đâu không hay, Kaito lao đến trước mặt thầy Leo và túm lấy cổ áo của thầy ấy.
-Trò Kaito, em làm cái gì vậy!?
-Không sao đâu, nó chỉ muốn nói chuyện với tôi thôi.
Dù những gì Kaito đang làm mang tính xúc phạm rất cao, nhưng ánh mắt của ngài Leo vẫn cho thấy được sự hiền dịu và điềm tĩnh của một người cha đối với con mình.
-Chậc! Sao cứ thấy mặt ông là tôi muốn đấm cho cái nhỉ?
-Thế, có chuyện gì mà con phải bất công lao đến uy hiếp ta vậy, Kaito?
-Còn phải hỏi, gỡ cái thứ ma pháp dở hơi quanh người tôi này mau. Cả những người khác nữa. Cái đống này khiến tôi không thoải mái đánh nhau được.
Nếu theo góc độ của người khác nhìn vào thì chắc chắn Kaito sẽ là một đứa trẻ ngỗ nghịch và bất hiếu, nhưng ngài Leo lại thấy điều trái ngược hoàn toàn. Trước mặt ngài ấy là cảnh tượng đứa con trai của mình đã phát hiện ra những đau đớn mà bản thân phải gánh chịu thay người khác, cũng như là kĩ năng tệ hại của cậu nhóc trong việc thể hiện sự quan tâm.
-Không được, ta làm vậy để đảm bảo an toàn cho tất cả.
-Tôi không m...
-Gràooooooo!!
Từ phần lỗ to đùng trên trần kia, một con quái vật to lớn đang gầm lên, tiếng thét của nó to tới độ khiến cho toàn bộ nơi đây rung mạnh như thể có động đất.
Không giống với bất kì con quái vật nào được ghi trong sử sách, con quái vật kia có hình thù kì lạ đến nỗi khiến bất kì ai nhìn vào cũng phải tò mò đến nỗi khó mà dời mắt. Nó có thân hình dài như một con rắn, nhưng thay vì bằng cách trườn bò thì nó có hàng trăm cái chân gầy như mấy cọc gỗ ở hai bên sườn để di chuyển. Hơn nữa, tại hai bên mép của mồm nó còn có 2 chiếc nanh sắc nhọn, chúng giúp nó có thể dễ dàng cắt cả những phiến đá to lớn.
-Hay lắm, cuối cùng cũng có một con bự để đập.
-Không...Kaito, mọi người, tất cả hãy mau lùi lại!
-Hả!?
Chắp hai bàn tay lại với nhau, thầy Leo sử dụng những "ống" ma pháp kia của mình để kéo tất cả về phía sau lưng bản thân. Rồi sau đó thu hồi chúng lại và nhanh chóng dựng lên một bức tường Ma Pháp để chặn đứng con quái vật kia cũng như lũ còn lại.
-Ông già! Ông làm cái quái gì vậy?
-Tôi không muốn nghi ngờ, nhưng anh biết con quái vật kia là gì à?
Nhưng câu trả lời cho thắc mắc của Kaito và những người khác của thầy Leo chỉ là sự im lặng và căng thẳng tột độ hiện lên trên khuôn mặt.
-Cái tường này chỉ đủ chặn một đòn của nó thôi. Sau đó tôi sẽ giao chiến và dụ nó ra ngoài, khi đó mọi người hãy tạo một cây cầu và cố gắng bảo vệ tất cả cùng lúc di tản họ.
-"Cầu"...? Ý anh là sao?
-Khèeee!
Chỉ trong phút chốc, thứ chất lỏng đặc màu lục nhạt được phun từ miệng con quái vật to lớn kia đã làm tan chảy phần sàn đằng trước "bức tường", và tạo ra một hố sâu đến 10m. Có lẽ nếu không nhờ phép của thầy Leo thì tất cả những người xung quanh cũng đã thành những miếng thịt nhão nhoét hết rồi.
-K...kinh khủng...
Vì quá mải ngắm nhìn cảnh tượng kia mà không ai nhận ra rằng một phần nhỏ của chất lỏng kia, thay vì chảy xuống dưới thì đã ăn mòn một đoạn nhỏ trên trần và len về phía sau "bức tường".
-Yumi! Nguy hiểm!
Nhưng lời cảnh báo đó, khi đến được tai cô thì đã quá muộn. Bấy giờ, thứ chất lỏng đã ngay sát với đầu cô khi cô ngước lên nhìn.
Dù chỉ trong giây lát, hình ảnh của bạn bè, gia đình và anh đã hiện lên trong tâm trí cô.
Cô không muốn đây là kết thúc, cô không muốn phải rời xa những người mà cô yêu thương, cô không muốn ra đi khi còn chưa cả gặp lại anh và nói "mừng cậu trở về".
Không! Mình muốn đây là lúc câu chuyện kết thúc!
-Xèooooo...!
-Đừng sợ, tiểu thư. Có tôi ở đây rồi.
-Ngài là...
Không sự ngỡ ngàng của tất cả, Tori đã chặn đống thứ chết người bằng cách dịch chuyển chúng đi nơi khác để cứu lấy Yumi.
-Áo choàng đen...ngươi...là hắc pháp sư!?
Ba từ "hắc pháp sư" được vang lên đã hoàn toàn đã khiến sắc mặt của hầu hết mọi người trong đây trở nên tái xanh, và chỉ mất vài giây sau đó để họ chĩa vũ khí của mình về phía người đàn ông kia.
-Mọi người dừng lại! Người này đã cứu cháu mà. Ngài ấy sẽ không làm hại ai đâu.
-Vớ vẩn! Chắc chắn hắn chính là kẻ đã đưa lũ quái vật kia đến tấn công chúng ta.
Nghe đến đây, cô nghoảnh về phía Tori và đưa ánh mắt "có đúng vậy không?" về phía hắn ta. Nhưng hắn chỉ mỉm cười và xoa nhẹ đầu cô.
-Phán đoán của các ngươi đúng đó, nhưng chỉ một nửa thôi.
-Không phải biện hộ! Ngươi tưởng bọn ta sẽ tin loại người như ngươi à.
-Có lẽ không, nhưng ngài hiệu trưởng của mấy người sẽ tin đấy.
Ánh mắt của tất cả bấy giờ đều đổ xô về phía của ngài Leo. Điều này thực sự khiến ngày ấy cảm thấy có chút khó chịu, khi mà vừa phải duy trì ma pháp cho bức tường, vừa phải quay mặt lại để hỏi.
-Giải thích đi, Tori.
-Đúng là lũ kia là quân của tôi nhưng...
-Thấy chưa! Còn không mau giết hắn trước khi hắn giết chúng ta đ...ực!
Ánh mắt đầy sát khí của thầy Leo lẫn Tori bấy giờ khiến người lính kia phải sợ đến cứng họng và không dám ho hen thêm bất kì từ nào nữa.
-...nhưng lũ đó đã mất kiểm soát và tấn công vào đây vì chúng cảm nhận được số lượng lớn ma lực ở đây. Vậy nên...hãy để tôi giúp mấy người đánh bại chúng.
-Anh nói thật chứ, Tori?
-Ờ.
-Hiểu rồi...
Ngài Leo từ từ đứng dậy, cùng lúc đó thì bức tường ma pháp cũng dần tan biến, báo hiệu rằng họ sắp phải chiến đấu tiếp với lũ quái dị kia.
-Tôi và Tori sẽ xử lí con to, còn lại nhờ mọi người.
-Ờ, lên thôi.
Nhanh hơn! Nhanh hơn! Mình cần phải nhanh hơn nữa.
Vắt kiệt toàn bộ thể lực của bản thân, tôi tự ép mình ngày càng phải di chuyển và chém nhanh hơn sau mỗi nhát được tung ra. Dù làm vậy đồng nghĩa với việc tôi có thể tự khiến cơ thể bị trọng thương, hay thậm chí là đón nhận cái chết vì "đốt" quá nhiều không khí xung quanh. Nhưng tôi vẫn không quan tâm, bởi nếu không làm vậy, thì tôi sẽ không thể nào có thể xuyên qua nổi được tấm màng ma pháp bọc quanh cơ thể của "hắn".
-Ngươi không thấy điều bản thân làm là vô nghĩa ư?
-...
Cố không để những lời của hắn khiến bản thân nhụt chí, tôi vẫn tiếp sử dụng "tốc độ tia chớp" và dồn toàn bộ lượng ma lực khổng lồ từ Long nhãn để tăng tốc nó.
-Crắc!
-Ặc!
Chỉ trong tíc tắc, ngay khoảnh khắc chân trái tôi chạm lên bề mặt đất gồ ghề này thì cũng là thời điểm tôi cảm nhận cái cảm giác nhói đau đến tận xương tuỷ. Và đây là lần đầu tôi có cảm giác đau đến vậy từ khi dùng Long nhãn.
Vậy là mình sắp chạm giới hạn rồi à?
-Khỉ gió!...
Gồng hết cơ trên cơ thể lên, và mặc kệ những đau đớn kia, tôi quyết định sẽ dồn tất cả những gì của bản thân vào một đòn cuối này.
-...Aaaaaaaaa...!
-Xoẹt!
Tốc độ của tôi lúc này, nếu là từ góc độ nhìn của người khác, thì có lẽ chỉ thấy được một tia sét giật ngang qua trong giây lát. Cứ ngỡ rằng "điều không tưởng" này sẽ giúp tôi chiến thắng được hắn, nhưng tôi đã lầm.
-Crách!
Giây phút thanh Excalibur đâm vào vòng bảo vệ của hắn cũng là khi mà lưỡi kiếm của nó bị gãy đôi trước sự ngỡ ngàng của chính tôi.
-Không...thể nào...
Vì quá bất ngờ với điều vừa diễn ra nên tôi đã không để ý tới Ma Vương, để rồi bị hắn huých đầu gối vào bụng và túm lấy đầu tôi, đập tôi lún xuống nền đất đá này.
-Hừ...yếu đuối.
Hướng ánh nhìn về nơi chiến trận kia, hắn thở dài và thu lại thanh kiếm của mình.
-Ngươi biết điều gì thú vị không?...Mắt của ngươi...bất kể con người nào, khi sử dụng Long nhãn thì đều sẽ chuyển sang màu vàng cam.
-...
-Và nếu là quỷ thì chuyển màu đỏ...ta đang nói ngươi đó, Kazuto.
Hắn đùa phải không?
Đương nhiên là tôi không hề có cơ hội để soi gương lúc sử dụng Long nhãn để xác thực điều này, nhưng vốn thân là một đứa nhóc loài người bình thường. Vậy thì liệu rằng hắn đang nói dối, hay đâu đó trong tôi có phần là quỷ.
-Ngươi và ta...chúng ta giống nhau hơn ngươi nghĩ nhiều đấy.
-Ta không...
Với chút sức lực còn lại của mình, tôi cố gắng sử dụng hai cánh tay đang run lên cầm cập của mình.
-...bao giờ giống với tên sát nhân như ngươi!
-Gọi ta như vậy cũng được...hãy nhớ, đây là hoà bình trên cả thế giới. Hi sinh một giống loài thì không là gì cả.
-Ngươi...khốn khiếp...
-Hãy nhìn về phía vương quốc kia đi...ngươi thất bại trong việc bảo vệ con bé đó rồi.
-Cái gì!?
Bấy giờ tôi mới để ý, ở bên trong vương quốc, có bốn cột khói đen mù mịt xuất hiện trùng với vị trí của bốn hầm trú ẩn. Và chắ chắn rằng, nguyên nhân chính là do lũ quái vật của Ma Vương.
-Yumi...không...
Vậy đây là kết thúc sao? Rằng tôi đã thất bại? Rằng tôi đã không thể bảo vệ những người mình yêu thương?
Và tôi đã mất đi mục đích sống của mình?
Có lẽ buông bỏ tất cả vẫn là tốt nhất.
-Nhóc chắc chứ?
Một giọng nói kì lạ vang lên khiến tôi giật mình, và khi bản thân mở mắt ra thì xung quanh đã trở thành một khoảng không vô tận. Còn giọng nói vừa phát ra đó là từ một đàn ông trung niên trong chập tuổi thầy Gaido.
Toàn thân của người đó gần như được che kín bởi bộ giáp mạ vàng chói loá, và không cần phải cởi ra thì tôi cũng mường tượng ra được mỗi miếng giáp nặng cỡ nào.
Không biết nếu cởi ra cân thì nó sẽ nặng bao nhiêu nhỉ, tôi thầm tự hỏi, nhưng rồi cũng lắc đầu cho qua vì đây không phải lúc nên tò mò về mấy thứ linh tinh.
-Cho hỏi...ngài là ai?
-À phải, xin lỗi vì chưa giới thiệu...ta là Ezio. Chắc nghe tên là nhóc cũng đủ hiểu rồi đúng không?
-Ực...vâng.
Dù trong đầu có rất nhiều câu hỏi, nhưng tôi vẫn cố giữ bình tình. Và tự nhủ với bản thân rằng việc ngài Ezio xuất hiện trong tâm trí tôi là do cả linh hồn ngài ấy lẫn Ma Vương đều nhập vào tôi như những gì ông thần kia nói, nên điều này là hoàn toàn bình thường.
-Vậy...nhóc muốn từ bỏ vì cô bé mà nhóc yêu thương đã không còn rồi ư?
-Vâng...
Lồng ngực của tôi bấy giờ trở nên đau nhói, tôi ghét nó, nhưng nó chính là lời nhắc nhở về sự vô dụng của bản thân.
-...cháu không còn lý do chiến đấu nữa...vậy nên đây sẽ là kết thúc.
-Hừm...ta hiểu rồi. Thế nếu ta nói cô bé đó còn sống thì sao?
-Thật ư?
Vào giây phút đó, tôi đã thấy được nó, một tia sáng ở cuối đường hầm.
-Ừm. Vậy nên...giờ không phải lúc để nhóc nghỉ ngơi đâu.
-Nhưng...cháu không đủ sức chiến thắng được Ma Vương...hắn quá mạnh...liệu ngài có thể giúp cháu không.
Hi vọng của tôi nhanh chóng chuyển thành sự thất vọng ngay sau khi thấy ngài Ezio lắc đầu.
-Rất tiếc, nhưng ta chỉ hiện hữu ở trong tâm thức của nhóc thôi.
-Vậy à...cháu hiểu rồi.
-Ừm, đây là lần đầu và cũng là lần cuối chúng ta gặp nhau. Vĩnh biệt, nhóc Kazuto.
-Vâng.
Cảnh tượng ngài Ezio quay người và bước dần về khoảng không vô tận kia, không hiểu sao, nó khiến tôi cảm thấy như bản thân cần phải đốn chỉnh lại suy nghĩ của mình.
Phải, mình không được dựa dẫm vào bất kì ai hay thứ gì nữa. Mình sẽ tự bước về phía trước bằng chính đôi chân này.
-À phải...nhóc còn nhớ cái cách mà ta chiến thắng Ma Vương chứ?
-Hể...có ạ.
-Đó, gợi ý của ta đó. Chào nhé.
Dứt lời, tâm trí của tôi "rơi" lại về với hiện thực khốc liệt này. Nhưng tôi sẽ không nằm yên ở đây và phó mặc số mệnh cho dòng suối nữa.
Vận dụng toàn bộ tế bào thần kinh của mình, tôi cố nhớ lại chi tiết cuộc chiến giữa ngài Ezio và Ma Vương theo cuốn nhật kí đó.
Là viên ngọc đó!
Khoảnh khắc tôi hiểu được cách thức để đánh bại hắn thì cũng là khi tôi hiểu ra rằng, bản thân sẽ phải đánh đổi điều gì.
Nhưng thứ duy nhất gì tôi quan tâm lúc này, không gì khác, chính là nụ cười rạng rỡ của em.
Không chần chừ thêm một giây nào nữa, tôi lăn mình và cầm lấy thanh Excalibur rồi bật về phía xa.
-Hử? Vẫn chưa chịu đầu hàng à.
-Không...mà ta sẽ đánh bại ngươi!
Triệu hồi thanh kiếm của mình, tôi lấy hết bình sinh và đập vỡ thanh thánh kiếm huyền thoại kia và túm lấy viên ngọc. Mặc dù mang trong mình ma pháp hệ Hoả nhưng tôi vẫn cảm nhận cái nóng đến bỏng tay toả ra từ nó, nhưng đổi lại thì một lượng lớn ma lực từ nó đang hình thành "liên kết" với ma lực của tôi.
-Ngươi...lẽ nào...dừng lại!
Bằng cách nào đó, ngay khi bản thân nghĩ đến việc nên làm cách nào để ngăn không cho Ma Vương di chuyển, thì đột nhiên, một loạt những sợi xích ma pháp xuất hiện dưới chân và trói hắn.
-Chết tiệt...Kazutoooo!
-Xin lỗi...nhưng mọi thứ sẽ kết thúc ở đây.
Tiến về phía trước mặt Ma Vương, tôi búng viên ngọc lên cao và vào tư thể chuẩn bị chém. Vẻ mặt của bấy giờ đã trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết, tôi có cảm giác rằng nếu không có sợi xích kia thì bản thân chắc chắn sẽ bị hắn chặt phăng đầu ra.
-Hẹn gặp lại ở địa ngục nhé, Ma Vương.
-Khôngggggg!
Vĩnh biệt, Yumi.
-Keng!
Chỉ trong giây lát, ánh sáng từ vụ nổ đó đã trở thành mặt trời thứ hai và rọi sáng toàn bộ nơi đây. Và đó cũng chính dấu hiệu cho sự kết thúc của cuộc chiến này, lũ quái vật sau đó cũng biến mất vào hư không như chưa hề tồn tại.
-T...thắng...Chúng ta thắng rồiiiii...!
Cuối cùng, mọi thứ đã trở về với sự yên bình vốn có của nó.
-Trước khi cậu đi, tôi hỏi cái này được không?
-Ờ, hỏi đi.
-Tại sao cậu lại giúp chúng tôi.
Thầy Leo liếc nhìn Tori với ánh mắt đầy nghi ngờ, nhưng hắn ta chỉ đáp trả chúng bằng một cái nhếch mép.
-Vì lý do riêng thôi.
-Vậy à...tôi hiểu rồi.
Một lần nữa, Tori rời đi mà không hề nói bất kì lời tạm biệt nào, đúng với cái bản chất bí ẩn vốn có của hắn ta.
Giật mình tỉnh giấc, tôi nhận ra bản thân đã quay lại "nơi này" tựa lúc nào không hay. Cảnh tượng những đám mây trắng trôi theo gió giữa bầu trời xanh ngát kia thực sự làm tôi cảm thấy lòng mình nhẹ hẳn đi.
Kết thúc rồi.
-Chúc mừng! Nhóc đã đánh bại được Ma Vương.
-Là ông à.
-Hửm...sao nhìn thấy ta cái là nhóc ỉu xỉu luôn vậy?
-Không có gì.
Cố gắng hít hết không khí trong lành vào trong phổi, tôi đứng bật dậy và ngắm nhìn cái hố to đùng mà bản thân vừa tạo ra. Và quả nhiên, như tôi đoán, những cơn đau thể xác cũng đã tan biến.
-Sao nhóc nhìn buồn vậy?
-Còn phải hỏi...đương nhiên là tôi sẽ không thể gặp lại Yumi nữa rồi. Vì tôi...chết rồi mà.
Thật kì lạ, với bản thân xưa kia thì tôi đã nghỉ đến chuyện tự tử rất nhiều. Vậy mà giờ đây, chính tôi lại để cái điều hiển nhiên làm phiền lòng.
Chẳng biết nên cười hay khóc nữa.
-Hả? Nhóc xàm cái gì vậy? Nhóc đã chết đâu.
-Hể?
Lúc bấy giờ, trông tôi không khác gì một pho tường với khuôn mặt kì cục, và các suy nghĩ của tôi cũng không cánh mà bay.
-Ông nói thật chứ!?
-N...này, đừng túm cổ áo ta thế chứ.
-A...xin lỗi...chỉ là tôi mừng quá thôi. Nhưng sao tôi có thể sống sót sau một vụ nổ lớn cỡ vậy?
-Là Ma Vương...hắn đã hi sinh thân mình để cứu nhóc.
Tại sao hắn lại làm vậy?
Dù rất tò mò, nhưng bây giờ tôi cũng không thể hỏi được gì hắn nữa.
-Haha...vậy chắc ta cũng đi đây.
-Ông đi đâu à?
-Dù là thần thì ta cũng phải có kì nghỉ của mình chứ. Vậy nên...ta sẽ không gặp nhóc trong một thời gian dài đấy.
Vỗ nhẹ lên vai tôi, ông ta nở một nụ cười hiền dịu như một người ông với cháu mình. Nhưng không hiểu vì sao, tôi lại cảm thấy có đôi chút ớn lạnh với nó.
-Tạm biệt, nhóc Kazuto.
-Ừm...chúc ông có kì nghỉ vui vẻ.
Chỉ trong giây lát, khung cảnh trước mặt tôi, từ bầu trời trong xanh trải dài đến vô tận, nay đã trở thành một cổng thành to lớn. Hoá ra, trong lúc bản thân bất tỉnh thì tôi đã được thầy Gaido đưa về nơi này.
Nhưng bản thân vẫn cảm thấy có lo lắng vì lớp băng y tế quanh vai thầy ấy.
-Thầy Gaido...chuyện gì đã xảy ra với thầy vậy?
-Đừng lo cho ta, nhóc còn thương nặng hơn ta nhiều mà.
-Kazuto...!
Không kìm nén được nỗi xúc động của mình, cô oà khóc và lao đến, ôm chầm lấy tôi.
Đã bao lâu rồi, tôi mới có thể tận hưởng lại được cái cảm giác này. Hơi ấm của em, nó giúp tôi cảm thấy được bình yên thực sự và quên hết đi những âu lo trong cuộc sống.
Từ đằng xa kia, tôi có thể thấy Rin, nhưng thay vì là vẻ mặt đáng sợ như lần trước của cậu. Thì lần này cậu ấy chỉ cười nhẹ và gật đầu với tôi, điều này khiến tôi có chút vui mừng. Dù vậy, chắc chắn sẽ không có chuyện tôi gọi cậu ta là "anh" trong tương lai.
-Yumi này...tớ có chuyện này muốn hỏi cậu.
-Vâng...?
-Liệu cậu...cậu...có muốn...
Không hiểu vì sao, ngay khi nghĩ đến mình sắp nói thì cổ họng tôi liền cứng đơ. Và bản thân cứ vô thức né tránh ánh nhìn của em vì xấu hổ.
Cứ như đoán được những gì tôi định nói, Yumi gạt nước mắt đi và nhẹ nhàng đặt ngón trỏ của mình lên môi tôi.
-Anh không cần nói gì nữa đâu...em đồng ý.
Chất giọng nhẹ nhàng ấy cất lên, pha lẫn sự xấu hổ trên khuôn mặt ửng đỏ của người con gái ấy. Nhanh như cơn gió vừa thoảng qua, đôi môi mềm mại của em đã chạm vào bờ môi tôi.
Cứ thế, con tim chúng tôi như được hoà quyện vào với nhau trong một vũ trụ mà chỉ có tôi và em. Cái cảm giác này, những cảm xúc tuyệt diệu đó, tôi muốn mãi mãi được cùng em tận hưởng nó.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là sự bắt đầu. Khởi đầu cho Kazuto tại vương quốc Surima.