Vỡ vụn theo đúng nghĩa đen, phần thân của Guardian rơi xuống đất trong sự ngỡ ngàng của tất cả chúng tôi. Tuy không nghe rõ lắm, nhưng tôi chắc chắn rằng anh Haya đã nhắc đến anh Togabe khi nghe thấy tiếng kì lạ kia. "Vậy đó là do anh Togabe làm?" Nếu đó là sự thật thì anh Togabe mạnh quá mức của một học sinh bình thường. Nhưng mới nghĩ đến đây thì thấy bóng dáng ai đó chạy lại, đúng hơn là lướt đi trên mặt đất, là anh Togabe.
-Togabe cậu đây rồi. Nãy....là cậu làm à?
-Hửm? Cậu nói gì lạ vậy? Nãy khi các cậu làm con Guardian ngã xuống là tớ đã bắt đầu chạy đến đây rồi mà.
-Nếu vậy...là do ai mới được.
Lúc này xúc cảm của tôi như chia thành hai nửa. Nửa cảm thấy nhẹ người vì đó không phải là anh Togabe, nửa thắc mắc rằng ai đã làm con Guardian vỡ vụn thành trăm mảnh lớn nhỏ chỉ trong một đòn. Có thể giả thuyết đó là do một giáo viên làm, nhưng rồi khi nghĩ lại thì điều đó càng không thể vì đây là buổi tuyển chọn nên giáo viên bị cấm can thiệp vào trừ trường hợp khẩn cấp. Hoặc là do một học sinh nào đó khác, nhưng thiên tài như anh Togabe là một trong năm học sinh mạnh nhất trường, mà lần tuyển chọn này thì chỉ có anh ấy trong số năm người họ tham gia. "Vậy thì ai mới được?"
-Này Kazuto, sao trông nhóc căng thẳng vậy?
-A...ừm...em chỉ hơi tò mò về người đã kết liễu con Guardian.
-Ai cũng vậy mà, nhưng giờ không phải lúc đơ người ra đâu.
-Vâng!
Quả thực là bây giờ dù có cố vắt óc suy nghĩ thì cũng vô ích mà chỉ tốn thời gian. Tôi dùng hai tay tát mạnh vào hai bên má một cái để cho bản thân "tỉnh ngủ".
-Giờ cả hai nhóm đều có người gần cạn ma lực rồi nên vẫn muốn tiếp tục hay đình chiến đợi đến khi lần sau?
-Cái đó thì....
Chị Rena đặt ngón trỏ lên má, mặt hơi ngước lên trời, trông có vẻ như đang phân vân giữa việc chiến đấu với chúng tôi hay không. Mà bây giờ tôi chỉ ước rằng không phải chiến đấu luôn với đội anh Togabe.
-Nãy trước khi chạy tới đây thì tớ thấy hai đội còn lại cũng đang bị kìm chân bởi các Guardian.
Câu nói của anh Togabe đã khẳng định giả thuyết lúc trước của tôi, mỗi hướng đều có một con Guardian chặn đường. "Đội anh Togabe....?" Phải rồi, đến bây giờ tôi mới sực nhớ ra, đội trưởng mỗi đội đều phải đeo chiếc vòng kiềm chế ma lực kia. "Vậy ai là người đeo?" Tôi giơ tay lên, giả vờ dụi mắt nhưng thực chất là để liếc mắt nhìn vào cổ tay của những người khác xem liệu ai là đội trưởng. Và đúng như dự đoán, anh Togabe là đội trưởng, bấy giờ dù chỉ hở một chút nhưng với ánh vàng xanh của chiếc vòng đã khiến tôi nhận ra. Hẳn là anh Togabe cũng đã nhận ra điều tôi đang làm nên lập tức sau đó lấy tay phải kéo ống tay áo xuống để che đi chiếc vòng. Có thể là do tôi tưởng tượng, nhưng lúc đó tôi và anh Togabe nhìn thẳng vào mắt nhau, cảm giác lúc đó không khí như nặng nề hơn hẳn dù mọi người xung quanh vẫn đang nói chuyện bình thường.
-Vậy thì chúng ta có thời gian rảnh tranh tài rồi nhỉ.
Bấy giờ chị Rena vỗ tay một cái, mặt cười mỉm nhưng lại toả sát khí khi nhìn vào anh Haya.
-Hicc...
Đang cảm thấy chán nản vì sắp phải chiến đấu khi hết ma lực thì bỗng dưng tôi nghe thấy tiếng pháo. Từ phía xa hướng bên trái của chúng tôi, một cột khói đỏ được bắn ra báo hiệu đội bên đó đã bị loại. Vốn dĩ đó chưa phải là tất cả những gì khiến chúng tôi ngạc nhiên, ngay sau đó một tiếng lớn như tiếng trống vang lên. Tiếp đến là một luồng sáng, đúng hơn là một vòng ánh sáng màu cam bao quanh cả thung lũng này xuất hiện và dần thu hẹp lại về phía trung tâm. Sau một hồi đứng đơ người ra thì Kaito đột nhiên tức tốc chạy hục mạng.
-Nè! Cậu làm vậy!?
-Chạy chứ còn gì nữa! Ai mà biết được cái thứ khả nghi kia làm được gì chứ.
Nghe xong thì chị Rena cũng bắt đầu tủm tỉm cười, và rồi những người còn lại kể cả tôi cũng chạy nhanh nhất có thể theo sau. Vì muốn tiết kiệm ma lực nên ai cũng không muốn dùng phép để nhanh hơn. Mà ít nhất là do tôi nghĩ vậy, sau một đoạn ngắn thì anh Togabe bắt đầu dùng phép lướt trên mặt đất và dần vượt qua mọi người. Đoạn chị Rena nhảy túm nhảy túm chặt vào anh Togabe khiến anh ấy chao đảo và suýt chút nữa thì ngã.
-Cái....Rena!
-Haha! Cho em đi nhờ lúc thôi mà.
Kaito thấy vậy cũng nhảy đến cố gắng bám vào anh Togabe.
-Đợi em nữa!
Nhưng thay vì bám vào vai thì cậu ấy lại trượt tay và nắm vào....váy chị Rena. Sau đó cả ba ngã lăn lông lốc suốt cả một đoạn dài, mấy người còn lại chúng tôi cũng theo thế mà bị vạ lây.
-Đau....
-Kaito! Cậu làm cái quái gì vậy!?
Rin có vẻ như rất tức giận và kính của cậu ấy bị nứt gần hết ở một bên.
-Xin lỗi....hể...cái gì đây?
Kaito cầm một mầu vải kì lạ từ tay mình lên, mình nghía và thắc mắc sao mình có nó.
-Cái đó...ơ...ơ....Áááááá!!
Sau khi giáng vào Kaito một đòn phép khiến cậu bay luôn vào khu rừng vì làm rách váy của mình thì anh Haya cũng đưa cho chị Rena áo khoác của mình để buộc quanh bụng như chiếc váy. Bấy giờ chúng tôi cũng đã cách vòng ánh sáng đó một khoảng khá xa và nó cũng đã dần chậm lại nên chúng tôi tách ra đi theo hai hướng khác nhau và hẹn tái chiến khi gặp lại nhau. "Kể cũng ngớ ngẩn..." Tôi thầm nghĩ về chuyện này, bởi nếu là đang trong chiến đấu thực sự thì sẽ không có chuyện đình chiến đợi hồi ma lực, mà đó sẽ là một trận chiến quyết định người sống, kẻ chết. "Thôi, mình lại nghĩ quá lên rồi. Dù sao đây chỉ là một cuộc đấu giữa các học sinh thôi mà." Tôi gãi đầu tự nhủ. Lát sau, khi tiến vào khu rừng, tôi bất chợt có cảm giác xung quanh có vẻ lạnh hơn nhiều so với bình thường. Xung quanh cũng bắt đầu xuất hiện sương mù dày đặc một cách bất thường, khiến tôi càng cảm thấy lo lắng.
-Này, mọi người thấy....thế nào...
Kì lạ thay, vừa vài giây trước tôi vẫn còn nghe thấy tiếng họ nói chuyện cười đùa thì ngay khi tôi ngoảnh mặt lại thì không còn thấy một ai nữa. Tôi bắt đầu chạy ngược về để tìm họ, nhưng dù có chạy mãi thì tôi vẫn không thể tìm thấy họ hay ra khỏi khu rừng. "Lại như lần ở ngôi trường của Chiaki" Tôi cảm thấy chán nán và ngồi bệt xuống ngay cạnh gốc cây cạnh đó. Sau một hồi ngồi chờ thì tôi dần cảm thấy buồn ngủ, có lẽ là tôi đã gục ngủ tại đó nếu không vì phải né con dao bay đến.
-Ai đó!?
Dù hỏi vậy nhưng không hề có một câu trả lời mà thay vào đó là liên tục những lưỡi dao bay đến chỗ tôi. Ban đầu tôi cố gắng bắt lấy những lưỡi dao đó và ném ngược lại, nhưng chúng chỉ bay được một quãng là tan biến, điều đó đồng nghĩa là chúng những con dao đó từ phép triệu hồi vũ khí ra. Sau đó tôi chạy nhanh nhất có thể, núp vào sau một cái cây và cố gắng vắt óc thật nhanh nghĩ xem bản thân nên làm gì bây giờ. "Khoan đã....nếu mình cũng tạo ra dao thì sao? Nhưng trước tiên phải làm gì đó để không bị nhìn thấy trước đã." Sau đó tôi chạy nhanh nhất và ra xa nhất có thể để không bị phi dao trúng khi đang niệm phép. Sau một hồi vừa chạy vừa né dao và dùng kiếm đánh chặn thì có vẻ tôi cũng thoát được và sau đó đứng núp sau cái cây lớn cạnh đó. Vốn dĩ chưa có tiền lệ của việc tạo ra hai loại vũ khí khác khi dùng phép triệu hồi vũ khí hay tạo được ra loại vũ khí như ý muốn, nên tôi cố gắng thử tạo vũ khí bằng hệ lôi và cầu mong nó sẽ là dao. Dù có một phần trong tôi cảm thấy áy náy vì không giữ lời hứa với thầy Gaido nhưng đây có lẽ là cách duy nhất tôi có. "Miễn là không có ai nhìn thấy thì chắc chắn không sao đâu" tôi tự nhủ, sau đó thả lỏng mình ra như hồi triệu hồi thanh kiếm. Vì tôi mới sử dụng ma pháp hệ lôi có đúng một lần khi đấu với con quỷ kia nên bây giờ tôi cũng không biết làm thế nào để cảm nhận được rõ ràng luồng ma pháp này trong cơ thể. Cứ mỗi giây trôi qua, tôi lại cảm thấy căng thẳng hơn và nỗi sợ đối phương sẽ tìm thấy mình. Và cuối cùng nó đã thành sự thật, lưỡi dao bay đến với tốc độ rất nhanh về phía tôi, may mà tôi kịp né nên nó chỉ làm má tôi trầy xước và rỉ ít máu. "Làm sao giờ? Nếu không triệu hồi ra được dao thì làm thế nào để....." nghĩ đến đây tôi đơ mình ra một lúc và có lẽ đã tự đập đầu xuống đất nếu không phải đang chiến đấu. Bấy giờ suy nghĩ duy nhất của tôi là cảm thấy chán nản bản thân vì đã quên mất rằng mình có thể bắn ra cầu lửa hay yểm phép lên kiếm. Có lẽ phần do quen dùng phép bộc phá trong khoảng thời gian luyện tập với anh Haya. Ngay lập tức sau đó, tôi yểm phép vào thanh kiếm của mình và ra sức vung kiếm chém liên tiếp, bắn các "đường liềm" ma pháp về phía trước. Tuy không biết rõ vị trí đối phương nhưng chỉ cần chém bừa thì chắc chắn ít nhất cũng có thể trúng được một cái. Sau một hồi vừa chém vừa né dao, tôi bắt đầu cảm thấy mỏi vì ma lực đang dần cạn kiệt. Nhưng may mắn thay là trước khi điều đó xảy ra thì đường kiếm ma pháp của tôi đã làm đứt một cành cay và làm ai đó rơi xuống.
-Oái!
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy đối phương, tôi lao đến chĩa kiếm vào mặt.
-Hộc...hộc...đầu hàng đi. Tôi thắng rồi.
-...
Trước mặt tôi bấy giờ là anh Kisei, lớp 3-D. Sau một vài giây trôi qua trong im lặng, anh ta chỉ cười mỉm, đứng dậy dơ hai tay lên đầu hàng. Hoặc chí ít là do tôi tưởng vậy.
-Haizz, lúc đầu anh đây tự hỏi tại sao lần này lại cho lũ năm nhất tham gia. Mà giờ thì rõ rồi, lũ năm nhất năm nay hứa hẹn phết đấy chứ....cơ mà...CŨNG CHỈ ĐẾN THẾ THÔI!!
Từ lúc nào đó, khi tôi không để ý, anh ta đã triệu hồi ra một con dao và đâm nó về phía tôi. May là tôi né kịp, sau đó tôi nhảy lộn về phía sau. Cứ ngỡ anh ta sẽ tiếp tục ẩn nấp, nhưng ngay sau đó anh ta lao đến. Tôi nghiêng người, lấy kiếm chặn con dao của anh ta. Đoạn anh ta xoay người, quạt chân khiến tôi ngã xuống. Đâm con dao xuống, tôi phải phi kiếm để khiến anh ta phải lùi lại. Đúng dậy và hoàn hồn lại sau pha vừa rồi, tôi đánh chặn hai con dao đang bay tới và ngay sau đó lao lên. Tiếng kim loại vang lên khi hai vũ khí va chạm nhau, tôi nghiêng người, xoay một vòng về phía bên trái để vòng ra sau lưng chém, nhưng anh ta chỉ cần vòng tay ra sau lưng để chặn. Tôi tiếp tục bật nhảy lên, chém chéo theo hướng từ dưới lên và sau đó chém xoay một vòng từ trên xuống và kết thúc bằng cách lao lên đâm thẳng khi chân chạm đất. Nhưng mọi động tác của tôi dù nhanh thế vào cũng vẫn bị anh ta nắm thóp và đánh chặn. Thấy bản thân như đang đánh trong vô vọng, tôi nhảy bật lùi lại để dùng phép. Nhưng đó mới chính là sai lầm của tôi, anh ta ngay lập tức lao đến khi tôi vừa chạm đất, tay trái nắm và bóp chặt lấy cổ tay phải tôi khiến tôi buông kiếm ra, tay trái bóp cổ tôi và nhấc bổng tôi khỏi mặt đất. "Ghê thật, anh ta đánh bại mình mà không còn dùng phép gì khác ngoài triệu hồi vũ khí".
-Nào, giờ nhóc chịu đậu hàng chứ?
-Ặc...
Ngay khi thôi định đầu hàng thì đột nhiên một mũi tên từ phía xa bay đến, cắm vào chân anh ta.
-Cái gì...tên...gây mê?
Người mà bấy giờ bóp cổ tôi giờ đã ngã xuống đất và lịm đi.