Chereads / Legend of the mystery hero (Vietnamese version) / Chapter 12 - Chương 14: Kết thúc trận đấu băng giá

Chapter 12 - Chương 14: Kết thúc trận đấu băng giá

Giữa đường về trại thì trời đã tối mù mịt, hôm nay là ngày trăng khuyết nên tôi phải tạo lửa trên lòng bàn tay nhưng nó khá nhỏ nên cũng không hẳn gọi dùng để soi đường được. Cũng may nhờ ánh lửa đuốc từ phía trại mà tôi có thể xác định được hướng đi. Cuối cùng thì tôi cũng về tới trại, lúc đó bụng đói meo rồi nên chỉ chăm chăm chào mọi người 1 tiếng cho có lệ rồi ngồi xuống ngấu nghiến hẳn 3 xiên thịt mà không để ý gì đến mọi người xung quanh. Đương nhiên, vì thế mà khi vừa xơi xong xiên thứ 3 thì tôi bị thầy Gaido gõ mạnh 1 cái vào đầu mạnh đến nỗi sưng tấy lên và rồi bị trói vô gốc cây gần đó vì ăn uống vô tội vạ. Bị trói như thế khiến tôi cảm thấy ỉu xìu và suýt ngủ gục ở đấy nếu không có Yumi gọi tôi.

-Ừm.....cậu.....cậu không sao chứ, Kazuto?

Thoạt nhiên tôi vẫn chưa thể hiểu được ý Yumi hỏi như thế là sao, tôi đành trả lời bừa.

-Không sao đâu!

-Thật chứ....mình thấy cậu đói thế mà.....Này!- Yumi hơi ngúi đầu xuống, giơ trước mặt tôi 1 đĩa cà ri- Mình nghĩ rằng cậu sẽ về muộn nên....nên đã.....mình.....- Yumi đỏ mặt, ngượng ngùng không nói thành lời- Mình đã làm nó cho cậu, mong cậu nhận lấy!

Như lấy hết can đảm, Yumi nói nhanh nhất có thể, điều đó khiến tôi hơi bất ngờ và đơ ra 1 lúc ngắn.

-Ơ.....ừm.....cảm...cảm ơn. Cơ mà cậu biết đấy, tớ đang bị trói thế này nên....haha.- tôi cười nhạt tuy cũng không hiểu bản thân làm thế có ý nghĩa gì không

-Vậy.....để mình.....- Yumi cầm chiếc thìa lên, xúc 1 chút cà ri- A đi...

-Ơ.....Yumi....cậu....-{Ực} như nhuốt hết sự ngại ngùng vào trong bụng, tôi vừa nhắm mắt vừa há miệng ra- Aaaa.

Nếu là 1 nhà phê bình ẩm thực thì có lẽ tôi đã viết 1 bài bình 500 chữ về vị của nó, nhưng vì không phải nên tôi chỉ có thể nói rằng nó thực sự rất ngon, hơn nhiều so với cà ri ở học viện.

-Nhon oá!- vừa ăn tôi vừa nói, đúng là chả ra thể thống cống rãnh gì

-Vậy à! Thật tốt quá.....mình cứ nghĩ là cậu sẽ không thích nó cơ.

-Cậu nấu ăn ngon thật đó, Yumi. Tớ ước gì mình có thể ăn những món cậu nấu mỗi ngày.- câu nói hơi có phần ích kỉ của tôi lại làm cho Yumi có ý hiểu sâu xa khác hẳn nhưng tôi lại không để ý đến

-Nếu....nếu....cậu thích...thì mình cũng....

-2 người đang nói chuyện gì vậy?- Yumi chưa kịp nói hết câu thì Kaito ngắt lời và tiến tới đây cùng Mika- Hể! Vậy là đôi uyên ương đang bón cơm cho nhau à.

-Không....không phải nhá!- tôi nói lớn

-Đùa thôi! Cơ mà tại 2 cậu..Đau!- Kaito kêu lên khi bị Mika gõ mạnh 1 cái vào đầu

-Hừ! Đúng là....ông hết chuyện để nói à mà trêu người khác thế.

-Cơ mà nó có hại ai đâu.

-Tôi không thích.

-Không thích cái đầu bà ý.

-Hả! Ông vừa bảo gì cơ?

-À, tôi...tôi...Áááá!

Lát sau, tôi được cởi trói và cùng Yumi, Mika và Kaito đến chỗ Rin, lý do cậu ấy gọi tôi đến thì tôi cũng hiểu được.

-Vậy Kazuto! Việc cậu về muộn thế này thì chắc cũng có chút thông tin về nhóm 2 rồi đúng không?

-Ờ!

Sau đó tôi kể lại những gì mà tôi nghe được nhóm 1 đã bàn lúc đó.

-Ra vậy....- nghe xong Rin hơi cúi mặt xuống, tay gõ nhẹ lên chiếc kính cậu đang đeo vài cái, mặt tỏ vẻ đăm chiêu, nhưng chỉ trong 1 lúc ngắn-.....vậy thì chúng ta sẽ tấn công họ vào tối mai.

-Hả!?- mọi người đồng thanh trong bất ngờ

-Đúng vậy! Và giờ tôi sẽ nói kế hoạch nên hãy chú ý lắng nghe.....

Và rồi tối ngày hôm sau cũng tới, theo kế hoạch thì chúng tôi sẽ tấn công ngay khi cả nhóm 1 đi ngủ, việc này thực sự khá mệt mỏi vì tôi phải trèo lên núi và thức liên tục cho đến khi nhóm 1 chỉ còn lại "lính gác" và rồi báo hiệu cho những người dưới chân núi thức dậy để tấn công.

"Thật là...dù biết là theo lệnh thầy Gaido là phải chiến đấu như thật nhưng chúng ta có phải làm quá như vậy không?"- tôi vẩn vơ thầm nghĩ khi mắt vẫn chăm chú quan sát những hoạt động của nhóm 1. Gần như không có gì đặc biệt, chỉ trừ việc họ đã che chiếc cờ bằng 1 chiếc lều nhỏ trông giống y hệt những chiếc lều khác. "May là Rin bảo mình do thám thế này. Mà thầy Gaido và ngài Orochi đã đi đâu từ sáng sớm nay nhỉ...."- trong lúc tôi vẫn đang vẩn vơ suy nghĩ thì nhóm 1 đã tắt lửa và bắt đầu đi ngủ, chỉ còn lại 1 người ngồi canh gác gần cái lều có cờ. Tôi bắt đầu trèo xuống và bảo cho nhóm rằng khoảng 1 lúc nữa chúng tôi sẽ tấn công và vị trí của túp lều chứa cờ. Sau đó tôi lại trèo lên trên núi để ra hiệu khi đến lúc, lúc leo đến nơi thì tôi đã cảm thấy rất mệt mỏi và liên tục thở dốc. "Haizz....chắc chắn mình sẽ không bao giờ làm việc này nữa." Và rồi thời khắc quyết định cũng đã đến, tôi ra hiệu và mọi người trong nhóm từ từ tiến vào. Mọi thứ có vẻ rất thuận lợi, mọi người cũng đều rất yên lặng tiến đến và không làm ai thức giấc, nhưng rồi.....{Phùng!} Lửa tại các ngọn đuốc dần bùng lên. Những người ở nhóm 1 từ trong rừng xuất hiện, ai cũng đã niệm phép trên tay khiến cho mọi người trong nhóm tôi phải giơ tay chịu trói. Và sau lưng tôi lúc này là 1 người của nhóm 1.

-Đứng lên!

Nghoảnh mặt lại thì thấy đó là Shintaro, cậu ấy đang cầm cây thương của mình chĩa về phía tôi.

-Dự tính của Haruma quả thật là rất chính xác, các cậu cắn câu dễ thật đấy. Giờ thì cậu đừng cố gắng làm gì nếu không muốn bị giật sét nha. Giờ thì giơ 2 tay lên.

Mà vốn dĩ tôi cũng không dại gì mà cố thử làm gì đó, vì Shintaro là 1 trong 2 người sở hữu hệ lôi trong lớp tôi, người thứ 2 là Okiha, nhưng có thể nói rằng kĩ năng của Shintaro tốt hơn 1 chút so với Okiha.

-Dự tính của Haruma?- tôi hỏi

-Ờ! Cậu ấy đã tính ra những gì mà cậu sẽ làm khi chốn thoát khỏi Yoshiro, Okiha và Takashi. Vì vậy đã nói kế hoạch giả vào chiều hôm qua và rồi cử tớ lên đây.

-Hể! Vậy à.

-Khá khen cho các cậu vì có kế hoạch như vậy.- Haruma vừa vỗ tay vừa bước ra từ chiếc lều của mình với vẻ mặt mãn nhãn- Nhưng xui rằng là tôi thông minh hơn Rin rồi, cậu ta quá chủ quan. Giờ thì chúng tôi chỉ cần đợi cho 3 người kia mang cờ trở về thôi là chúng tôi thắng rồi. Thật dễ dàng để dụ 1 con hổ đói vào chuồng chỉ với 1 miếng thịt.

-Ồ! Vậy sao?- Kaito cười bộc lộ vẻ nham hiểm

Đúng lúc Kaito vừa nói hết câu thì 1 luồng ánh sáng chói loá xuất hiện khiến ai cũng phải ngắm mắt lại. Ngay tiếp đó 1 mũi tên băng được bắn ra từ đâu đó, đó là 1 mũi tên băng, ngay khi chạm đất thì nó vỡ ra, tạo thành 1 vùng băng nhỏ rộng như 1 cái lều và bắt đầu lan ra nhanh chóng đóng băng chân những người dưới đó. Ngay khi ánh sáng vụt tắt thì tất cả những người đang đứng dưới đều đã bị đóng băng đến tận cổ chân.

-Cái gì vậy!- Shintaro nhìn xuống dưới vẻ mặt không giấu được sự hốt hoảng

-Xin lỗi, nhưng cậu có thể bỏ cây thương xuống được không?- Yumi đứng đằng sau Shintaro và đang chĩa cây cung vào cậu ấy

Shintaro đành bỏ cây thương xuống và giơ 2 tay lên trời. Ngay lúc đó, ở bên dưới Rin từ trong rừng tiến tới, ai trong nhóm 1 cũng đều rất ngạc nhiên, còn Haruma thì tỏ vẻ tức giận.

-Khỉ thật!

-Có vẻ như các cậu mới là kẻ chủ quan trong trận đấu đấy.

-Xì! Dù sao thì chúng tôi cũng sẽ thắng thôi, vì....

-Rất tiếc nhưng 3 người đó cũng trong tình trạng này thôi.

-Cái gì!? Sao lại?

-Cậu quá ngây thơ khi nghĩ vẫn có thể dùng kế hoạch cho 3 Yoshiro, Okiha và Takashi bí mật đi chiếm cờ dù đã bị lộ.

[Khoảng 1 tiếng trước]

-Cũng đã được 1 lúc kể từ khi họ đi rồi nhỉ

-Ờ! Xuống thôi!

{Bộp} Yoshiro, Okiha và Takashi trượt từ trên 1 ngọn đồi xuống đất. Bấy giờ trước mặt họ là những túp lều bỏ không của chúng tôi.

-Không ngờ việc này lại dễ dàng thế này.

-Đúng vậy! Tớ mong có thể đánh được 1 trận đấu ra trò cơ.

-Tớ cũng vậy!

-A! Cây cờ đây rồi.

-Cẩn thận!- Okiha hét lên đẩy Takashi ra và bị tên băng bắn trúng chân khiến cậu bị bóng đăng.

-Khỉ thật! Là ai vậy!?- Yoshiro lo lắng ngó nhìn xung quanh

-Đừng lo Okiha tớ sẽ cứu cậu!- Takashi triệu hồi 2 chiếc rìu của mình định đập vỡ chỗ băng đó thì...

-Đừng hòng!- Rin phi chiếc thương của mình ra trước mặt Takashi chặn cho cậu ta không phá băng được

Takashi vừa mới lùi lại 1 bước để né cây thương Rin lao đến rất nhanh đập đầu gối vào bụng Takashi khiến cậu ta ngã người về phía sau, may mà có Yoshiro đỡ được. Cùng lúc đó Rin dùng phép bắn ra 1 luồng năng lượng và Yoshiro phóng 1 đợt gió, sự va chạm của 2 phép tạo ra 1 lực đẩy cả 3 ra xa.

-Yumi! Ngay lúc này!- Rin hét lên

1 lần nửa Yumi bắn ra 1 mũi tên băng ngay lập tức. Vì đang mang mất thăng bằng nên Yoshiro tùm lấy tay Takashi xoay người ném cậu ta lên không chung.

-Còn lại giao cho cậu đấy!- vừa nói xong thì Yoshiro ngã xuống và bị trúng tên

Takashi ngay sau đó ném 1 chiều rìu về phía Yumi, lúc này đang đứng trước 1 chiếc lều và làm vỡ cây cung băng của cô. Rin thấy vậy liền vào thế thủ, Takashi lao đến vũ khí của người va vào nhau tạo ra tiếng động lớn. Khi đỡ được Rin dùng phải để đạp Takashi nhưng cậu ta đã né được và lộn người về mép trái. Ngay khi chân phải chạm đất thì cậu ta liến khua chiếc rìu theo đường chéo từ dưới lên và đập vào phần chuôi thương của Rin và làm nó văng ra. Nhưng thay vì nhảy về phía sau thì Rin lợi dụng lúc Takashi đang trong trạng thái cố định, cậu ấy túm lấy cổ áo Takashi, huých vào bụng câu ta bằng đầu gối rồi xoay người lại vật cậu ta ngã xuống.

-Tôi khuyên là cậu cứ nằm ở đây đi.- Rin nhanh chóng triệu hồi 1 cây thương mới chĩa nó vào mặt Takashi, người bây giờ đang nằm sõng soài trên mặt đất.

-Thế cũng được, tớ khá là thoả mãn khi được đánh nhau với cậu như vậy.

-Yumi trói cậu ta lại. Giờ an toàn rồi nên chúng ta sẽ tấn công trại nhóm 1.

-Vâng!

Trở lại thời điểm hiện tại, Haruma có vẻ như đã chấp nhận thua dưới tay của Rin. Sau đó, tôi và Yumi trượt từ trên xuống chỗ Rin đang đứng sau khi đã trói tay. Tôi dùng phép làm tan băng quanh cột cờ và quanh chân những người khác, còn Rin thì cầm cột cờ lên.

-Thắng rồi!- những người khác trong nhóm 2 chúng tôi hô vang lên

{Bộp bộp} Tiếng ai đó vỗ tay và đi ra từ trong bóng tối khiến ai trong chúng tôi cũng đơ người ra nhìn về phía đó.

-Tốt lắm mấy đứa, tuy là ta vẫn chưa hài lòng lắm.- đó là thầy Gaido và đi sau là ngài Orochi

-Thầy Gaido, thầy ở đấy từ bao giờ vậy?

-Từ lúc mấy đứa bắt đầu hành động. Giờ thì theo như luật thì nhóm 1 đã thua nên....- nghe đến đây thì ai trong nhóm 1 cũng đều ỉu xìu ra-....không phải làm gì cả.

-Hả!!??- nghe câu như vậy ai trong nhóm 1 cũng ngồi bịch xuống cười mỉm hoặc thở dài nhẹ nhõm vì không bị phạt như những gì thấy Gaido nói vào hôm qua

-Haha! Anh làm chúng nó sợ đến nỗi hồn bay tứ phía đó Gaido, hiếm lắm mấy thấy anh trêu người khác như vậy.

-Dù sao cũng là 1 tuần vừa luyện tập vừa nghỉ xả hơi của chúng nó mà.

-Thầy Gaido muôn năm! Chúng ta có thể tham dự lễ hội hè rồi, Yeahhh!!!