-Tất cả chú ý!- thầy Gaido hô lớn- Đây là ngài Orochi, ngài ấy là mạo hiểm giả nổi tiếng nhất của vùng này.- đó là 1 người đàn ông cao lớn và lực lưỡng không kém gì thầy Gaido, ngài Orochi có khuôn mặt vuông vắn hình chữ điền với bộ râu quai nón, bộ quần áo thường dân không có gì đặc sắc, nhưng đáng chú ý là 2 chiếc vòng kim loại dày đeo ở 2 cổ tay và chiếc thắt lưng bằng da móc hàng tá những con dao lớn nhỏ.
-Hahaha! Anh quá lời rồi. Đúng vậy! Ta là Orochi, hân hạnh được làm quen với mấy đứa. Cơ mà thầy của mấy đứa còn quên 1 chi tiết nữa.....- ngài Orochi khoác vai thầy Gaido-.....bọn ta còn là bạn thân nữa đó.
-Từng thôi! Và tôi bạn thân ông từ bao giờ vậy?
-Haha! Cậu vẫn độc mồm như xưa nhỉ. Giờ thì...-ngài Orochi thì thầm vào tai ngài Gaido- cái đứa cậu bảo tên gì nhỉ, tôi quên rồi.
-Kazuto! Em bước lên đây đi.- ngài Gaido gọi tôi
-Vâng!
-Trước tiên ta muốn nói với mấy đứa rằng chuyến đi này có 2 mục đích. Thứ nhất, là để kiểm tra thực lực mấy đứa trong thực chiến và cũng như khắc phục những yếu điểm của mấy đứa. Thứ hai, ta sẽ dạy mấy đứa 1 phép mới rất quan trọng, đó là phép triệu hồi vũ khí.
-Triệu hồi....vũ khí?- có vài người thì thầm
-Ta đoán là cũng có đứa biết và có đứa chưa biết về phép này. Giờ thì, Kazuto, cho những đứa khác xem của nhóc đi.
-....Vâng.
Tôi nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể, tập trung cảm nhận ma pháp đang chảy khắp cơ thể mình. Và rồi, 1 lần nữa ngọn lửa đó lại bùng phát quanh chân tôi, sau đó quấn lấy tay tôi và biến thành thanh kiếm.
-Như mấy đứa thấy đấy, nó rất đơn giản, đúng không?
-Thế này thì đơn giản chỗ nào?- có người bắt đầu tỏ ra chán nản
-Mấy đứa đã thấy mẫu rồi, giờ thì bắt đầu việc của mình đi. Nếu đến hoàng hôn mà ai chưa làm được sẽ bị phạt.- thầy Gaido nói
-Hả!!
Sau nghi nghe vậy xong thì lớp chúng tôi như chia thành 2 nhóm. Nhóm những người lo lắng phát sốt vì sợ mình sẽ không làm được, và nhóm những người "bình chân như vại" tự tin mình sẽ làm được.
-Nè Kazuto, cậu làm được thế từ bao giờ vậy?- Kaito tiến đến và hỏi tôi- Sao cậu không nói với tớ từ trước?
-Tớ đã triệu hồi thanh kiếm này ngay từ hôm đầu tiên chúng ta gặp nhau mà.
-Hể? Khoan đã thanh kiếm lúc đó là do cậu triệu hồi mà ra á?
-Ừm! Lúc đó tớ cũng không hiểu tại sao mình làm được.
Khi chúng tôi đang mải nói chuyện thì Rin tiến tới.
-Tuy ghét phải nói ra nhưng.....Kazuto, hãy dạy cho tôi cách triệu hồi vũ khí.
Những người khác nghe thấy vậy cũng bắt đầu xúm lại chỗ tôi. Cuối cùng, tôi bất đắc dĩ trở thành "thầy giáo" của cả lớp. Và rồi hoàng hôn cũng đến, ai cũng đã sử dụng được phép triệu hồi vũ khí. Sau đó, tất cả quay về nhà trọ và nghỉ ngơi. Tối hôm đó, vì Kaito ngáy to nên tôi không ngủ được, tôi quyết định xuống dưới phòng khách để nằm ở ghế thì chợt để ý rằng có chút ánh sáng lọt qua khe cửa phòng khách. Tôi ngó vào để xem có ai không thì thấy thầy Gaido và ngài Orochi đang nói chuyện với nhau.
-Cũng khá lâu rồi chúng ta chưa ngồi nói chuyện thế này nhỉ, Gaido.
-Ờ!
-Cậu vẫn chẳng thay đổi gì cả, kể cả khi là thầy giáo, thế cậu kêu tôi ngồi đây có chuyện gì?
-Cậu cũng thấy đúng không? Ngọn lửa đầu rồng đó.
-Ờ! Không ngờ nó lại đến từ 1 đứa nhóc như vậy.
-Lần trước vì đứng cách xa nên tôi không thấy được, nhưng lần này....
-Cậu có kế hoạch gì cho cậu nhóc đó chưa?
-Hiện tại thì chưa. Nhưng dù gì chúng ta vẫn phải ưu tiên che giấu điều này, dù là cả với tên nhóc đó. Nếu nó rơi vào tay lũ hắc pháp sư thì đó có lẽ sẽ là ngày tàn của tất cả chúng ta.
-Ừm! Cơ mà sao cậu lại nói cho tôi chuyện này? Cậu thường giữ bí mật với mọi người mà.
-Tại khu rừng này không có gì là chắc chắn cả, tôi cần thêm nhân lực hơn là bản thân để canh chừng cậu nhóc.
-Vậy à. Còn ai khác biết chuyện này không?
-Không. Cậu là người đầu tiên.
-Lần đầu cậu nói cho tôi 1 bí mật lớn thế này đầu tiên đấy. Mà....Kazuto nhỉ? Thực sự chúng ta không có cách nào ngoài giữ bí mật với cậu nhóc sao?
"Họ nhắc đến mình sao!"- tôi bất ngờ khi người mà thầy Gaido và ngài Orochi nhắc đến lại là mình
-Nó không biết càng tốt. Vì nếu tên nhóc đó biết thì không biết điều gì sẽ diễn ra nữa.
-Vậy à. Như vậy là cách tốt nhất nhỉ, vậy gặp lại sau.
-Ờ!
"Ngài Orochi sắp ra đây rồi mình phải...." {Cạch}
Tôi lỡ làm rơi chiếc chìa khoá phòng của mình. Khi nghe thấy tiếng đó, thầy Orochi dừng lại. Thầy Gaido ra hiệu im lặng và rồi....{Rầm}- nhanh như chớp thầy Gaido lao đến cửa mở rầm nó ra. Thầy ngó 2 bên hành lang xem có ai không. Còn tôi thì may mắn đã kịp chạy ra bên ngoài hiên nhà qua chiếc cửa đang mở. Tôi có gắng nín thở để không bị phát hiện.
-Ai vậy, Gaido?
-Không có ai cả. Chắc chỉ là tiếng chim thôi.
-Vậy à. Anh có nghĩ có 1 đứa học sinh của anh đã nghe lén cuộc trò chuyện của chúng ta không?
-Nếu là vậy thì ta sẽ phải điều tra đó là ai.
Tôi đợi cho đến khi cả thầy Gaido và ngài Orochi đi mất rồi quay lại phòng mình. Sự việc đêm nay làm tôi trằn trọc không ngủ được. Đến sáng hôm sau đến lúc tập trung lại thì tôi vẫn lờ đờ buồn ngủ.
-Sao vậy, Kazuto? Trông cậu như xác chết vậy.- Kaito hỏi tôi
-Tại cậu ngáy to quá đấy.
-Hể! Tớ.....á?
-Ừm!
-Vậy...vậy à. Xin lỗi nha.
-Tất cả im lặng nào. Giờ ta sẽ phổ biến bài luyện tập 3 ngày liên tiếp.
-Hả!! 3 ngày!?
-Ta bảo im lặng cơ mà!- thầy Gaido quát lớn- E hèm! Bài luyện tập này sẽ được tổ chức theo thể thức cướp cờ.
-Cướp cờ?- cả lớp ngơ ngác hỏi
-Đúng vậy, lớp ta sẽ chia thành 2 nhóm đều nhau và dựng trại tại 2 địa điểm cách xa nhau trong khu rừng. Nhóm 1 sẽ ở chân núi Letovia, nhóm 2 sẽ ở gần bờ sông Thadeus. Mỗi nhóm sẽ cắm 1 chiếc cờ ở giữa trại, và đội kia sẽ phải cướp lấy nó và mang về trại bên mình, đội nào thắng ta sẽ cho phép tham dự lễ hội pháo hoa vào ngày kia, còn đội thua sẽ phải giúp ngài Orochi mang hàng hoá từ nhà ngài Orochi đến nhà trọ.
-Như vậy thì bất công quá, thầy ơi.
-Vậy thì cố mà thắng đi.
Hơn nữa, ngài Orochi và ta sẽ quan sát mấy đứa xem có phạm luật không bằng cách đến ở trại của mấy đứa, nhưng sẽ không xen vào trừ khi cần thiết. Và mấy đứa sẽ chỉ được phép sử dụng những phép sơ cấp, cũng như chỉ được dùng vũ khí từ phép triệu hồi, và ta sẽ phát cho mỗi nhóm 1 tấm bản đồ toàn khu rừng, đứa nào cố ý phá rừng thì biết tay ta. Đã rõ chưa!?
-Vâng!
Sau đó chúng tôi được thầy Gaido xếp nhóm, vì lớp 21 người nên nhóm chúng tôi, tức nhóm 2 chỉ có 10 người còn nhóm 1 có 11 người.
-Giờ ta sẽ thông báo danh sách các thành viên của 2 nhóm. Nhóm 1 gồm có Haruma, Fuki, Shintaro, Maryu, Okiha, Yoshiro, Takashi, Wataru, Habuto, Fukumi, Hakiru. Nhóm 2 gồm Kazuto, Yumi, Rin, Kaito, Mika, Sinki, Rei, Aiko, Hidai, Mio. Giờ thì đi đến trại của mình đi, nhớ mang theo chỗ thùng đựng thức ăn nếu không muốn bị chết đói. Đến hoàng hôn chiều nay thì sẽ bắt đầu cuộc chiến, mấy đứa liệu mà làm cho tốt vào.
Sau đó chúng tôi tiến ra vị trí đã được chỉ định và dựng trại ở đó. "Người theo dõi" của chúng tôi là ngài Orochi, ngài ấy có vẻ vui tính và hoà thuận hơn vẻ bề ngoài của mình, những câu chuyện về những chuyến phiêu lưu của mình mà ngài ấy kể cho chúng tôi khiến chúng tôi như bị cuốn vào đấy và quên mất "trận chiến" này.
-Hừm sắp hoàng hôn rồi à. Mấy đứa nên chuẩn bị đi.- mãi khi đến lúc ngài Orochi nhắc nhở thì chúng tôi mới quay lại việc chính mà mình phải làm.
Mới ngoảnh lại thì tôi đã thấy Rin đặt tấm bản đồ lên 1 hòn đá to từ bao giờ. Cỏ vẻ như cậu ấy là người duy nhất tập trung vào trận chiến này. Khi chúng tôi xúm lại quanh hòn đá thì cậu ấy bắt đầu nói kế hoạch của bản thân đề ra, ai trong chúng tôi cũng đã hiểu tính cậu ấy và biết cậu là người thông minh nhất nên đã im lặng lắng nghe.
-Vì chúng ta có tận 3 ngày để chiến thắng nên không cần phải vội tấn công làm gì. Vậy nên trước tiên ta phải có người đi do thám "cứ điểm" của đối phương trước đã. Vì vậy chúng ta cần cử 3 người vừa để đi do thám, vừa để bảo vệ nhau nếu bị phát hiện hoặc tấn công. Tôi giao việc này cho Kaito, Sinki và Kazuto. Mấy cậu làm được chứ?
-Cứ để tụi tớ lo.- Kaito nói
-Được rồi. Vậy chúng ta sẽ cứ ở lại đây phòng thủ trong lúc đợi tin tức từ 3 người các cậu.
-Hiểu rồi. Đi nào.- tôi nói và rồi cả 3 chúng tôi bắt đầu xuất phát tới vị trí trại của nhóm 1. Quãng đường khá xa nên tới chập tối thì chúng tôi mới đi được 2/3 quãng đường.
-Lâu thật đấy. Nè, Kazuto, tại sao ta không dùng phép để đi nhanh hơn?- Kaito than vãn
-Không được! Nếu vậy nhóm 1 có thể phát hiện ra chúng ta. Chúng ta phải giữ yên lặng nhất có thể khi đi do thám.
-Ờm....chúng ta có thể dừng chân lúc được không?- Sinki lên tiếng- tớ bắt đầu thấy mỏi chân rồi, với lại.....Á!
Bất ngờ Sinki bị 1 dây thừng trói chân và treo cậu ấy lên cao, khi chúng tôi vẫn bất ngờ chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì từ trong tán cây gần đó 3 người của nhóm 1 nhảy ra.
-Bắt được rồi nhá!