"Bạc Dạ Bạch…tạm thời chưa về, phải không?"
Nghe vậy, bác sĩ Mạc có chút kinh ngạc cùng áy náy: "Tiểu thư, chủ tử dùng bữa tối cùng Hạ tiểu thư…cô, không cần chờ nữa."
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng tới khi suy đoán này được xác nhận, Trì Vi vẫn không khỏi cảm thấy chua xót.
Đột nhiên, trong lòng cô cảm thấy mông lung, lại có chút khổ sở cùng nực cười.
Nhưng cô lại thập phần bình tinh, bình tĩnh tới mức… bất thường!
Khoảnh khắc này, cảm giác này, Trì Vi không thể giải thích được tại sao.
Có lẽ, từ khi Bạc Dạ Bạch không làm theo sự từ chối của cô, đổi ý đáp ứng theo Hạ Phiên Phiên, cùng cô ta tới nghĩa trang, cô đã có dự đoán này rồi.
Hơn nữa, sau khi tận mắt thấy cảnh Bạc Dạ Bạch đưa khăn tay cho Hạ Phiên Phiên, quan tâm tới chuyện cô ta khóc lóc.
Tất cả mọi thứ, đã được báo trước cả rồi!
Chẳng qua, chuyện trên đời này, làm gì có chuyện đột nhiên xảy ra, tất cả đều là nhân quả.