Dứt lời, hàng lông mi khẽ buông xuống, lộ ra vẻ nhất mực cưng chiều, phát hiện ra cô vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, không giấu được tiếng thở dài: "Tiểu thư, nghe lời anh."
"Thế nhưng… Sức khỏe của anh…"
Tuy rằng cô cũng muốn ở bên cạnh anh, nhưng hiện tại nhất định không thể nào để mọi chuyện thuận theo tự nhiên được.
"Chậm một chút thôi, nhất định không sao."
Lúc này, Bạc Dạ Bạch không ngừng trấn an, tiếng nói dường như đã bắt đầu khản đặc, vẫn không ngừng lôi kéo cô.
Thấy vậy, Trì Vi không thể nào cũng không thể làm trái lời anh ấy, vừa nhìn Bạc Dạ Bạch, vừa hỏi: "Anh có khát không? Có cảm thấy đói bụng không…"
Còn chưa hỏi xong, Bạc Dạ Bạch đã cúi đầu cười, đến lúc này mới ý thức được bản thân thật sự rất ngu ngốc… Sau khi phẫu thuật xong, không thể nào ăn cơm được, đây là chuyện lẽ ra cô nên nhớ.