Cũng vì bản thân đã toàn tâm toàn ý bỏ qua hết mọi chuyện, nhưng nếu cuộc phẫu thuật đột nhiên thất bại, Trì Vi trầm ngâm nghĩ.
Chỉ sợ rằng… Cô nhất định sẽ phát điên mất thôi!
Thật ra, căn bản nếu như lúc ban đầu không có Trì An quấy nhiễu, trong lòng cô cũng đã sớm có đáp án.
Cô không nỡ lòng nào để anh anh chết đi như vậy, bỏ lại một mình cô.
"Tớ yêu anh ấy… Còn hơn yêu chính bản thân…"
Đột nhiên, Trì Vi ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực, vô cùng kiên định, còn hết sức cố chấp nói.
"Tớ không phải là sợ mất đi anh ấy… Mà chính là, tớ không thể nào mất đi anh ấy được…"
Anh ấy không còn tồn tại, cô đương nhiên sống cũng không hề có ý nghĩa gì nữa cả.
Thật ra, trên đời này, chuyện khiến cô để tâm đến không nhiều, chỉ có nhà họ Bạch, nhà họ Trì đối với cô mà nói không hề có chút quan tâm nào cả.
Còn lại cũng chỉ có Nguyễn Nguyễn, Cung Tinh Tầm, và Bạc Dạ Bạch.