Chỉ là bất cứ lúc nào ở trước mặt cô, anh ấy cũng đều tỏ ra bản thân rất khỏe, rất mạnh mẽ, ôn nhu, bao dung, rất hiểu lòng người, cũng nhất mực yêu chiều cô.
Chỉ là hiện tại, cô không dám chạm vào, chỉ sợ bản thân không cẩn thận... Nhất định sẽ đánh thức anh ấy!
"Bạc Dạ Bạch..."
Trì Vi nhe giọng gọi, cũng bởi vì đeo khẩu trang mà âm thanh phát ra vô cùng nhỏ.
Rõ ràng, trong lòng cô chất chứa đủ lời lẽ, nhưng khi đối diện, lập tức không thể nào thốt lên lời.
Tất cả những đau đớn, tuyệt vọng dần dần vơi đi, chỉ còn lại niềm hạnh phúc, niềm vui sướng cứ như vậy tràn ra, không cách nào có thể diễn tả bằng lời.
Anh ấy còn sống, cuộc phẫu thuật đã thành công, ông trời xem ra vẫn có mắt.
Nghĩ như vậy, Trì Vi ghé sát xuống lồng ngực anh ấy, cố gắng nhìn ky, tựa hồ có thể nhìn ra được vết thương lớn đằng sau tấm vải trắng toát kia.
Trải qua suốt mười mấy tiếng, nỗ lực vượt qua cái chết.