Chẳng biết từ lúc nào phòng nghỉ đã bày ra một bữa ăn đầy đủ, thịnh soạn.
Hiện tại, bữa sáng vẫn đang còn nóng hổi.
Nguyễn Nguyễn đứng bên cạnh, chăm chú nhìn cô, chầm chậm ngồi xuống, cũng không cần ai phải bận tâm nhắc nhở, bắt đầu ăn cơm.
Không, không biết đây là biểu hiện bình thường hay là bất bình thường nữa.
Chỉ vì hiện tại, cô ăn rất nhanh, hơn nữa cũng có chút qua loa, dường như chỉ là đang hoàn thành nhiệm vụ, thật sự khiến người khác không thể không bận tâm, không lo lắng.
Trái lại, càng lúc càng cảm thấy bất an
Tuy cảm thấy như vậy, nhưng lúc này, Nguyễn Nguyễn cũng không hề muốn làm phiền cô.
Bất luận có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, cô ấy có thể ăn một chút, vẫn tốt hơn.
"Đừng lo lắng, tớ không sao cả đâu."
Dường như nhận ra được ánh mắt lo lắng của Nguyễn Nguyễn, Trì Vi chỉ nhẹ nhàng nói.