Thời khắc này, đầu óc Trì Vi trở nên hoàn toàn trống rỗng, toàn thân cứng nhắc, tay chân lạnh tanh.
Không chỉ có vậy, mạch máu trên người, ngay thời điểm này đột nhiên ngừng lại, không chịu lưu thông.
Giật mình, trước mắt Trì Vi mọi thứ bắt đầu tối sầm lại, lảo đảo bước tới, dường như sắp ngất đi.
Cuối cùng thì cô cũng đã có thể cảm nhận được sự đau khổ đến tan nát cõi lòng mà Hạ Phiên Phiên phải chịu đựng... Mặc dù ngay từ trước khi cuộc phẫu thuật diễn ra, bản thân đã chuẩn bị hết sức kỹ càng.
Nhưng mà cho dù có chuẩn bị sẵn tâm lý, cũng không có cách nào có thể tránh được sự thật đang dần phơi bày ra trước mắt.
"Trì Vi... Trì Vi... Trì Vi.."
Bên tai vang lên tiếng gọi gấp gáp của Cung Tu, mang theo mười phần lo lắng.
Nhưng sau đó, tiếng khóc của một cô gái át đi tất cả, chỉ nghe tiếng nấc khàn khàn: "Tiểu Bạch... Em yêu anh... Anh nhanh tỉnh lại đi... Không được rời bỏ em như vậy..."