"Đúng vậy, tôi điên rồi, là vì cô cướp đi anh ấy... Chính cô ép tôi điên, khiến tôi sống cũng không bằng chết! Tất cả đều do cô, ngay cả tôi đem chuyện tự sát ra để đe dọa, anh ấy cũng không hề thử liếc nhìn tôi một cái..."
Bên ngoài trời mưa tầm tã, khiến cho mấy lời mà Trì An nói ra càng thêm thống khổ.
Thấy vậy, đôi mắt Trì Vi cũng có chút trầm xuống, muốn nói thêm vào lời.
"Cũng may là, ông trời có mắt! Trì Vi, đây chính là báo ứng mà cô phải gánh..."
Trên mặt cô ta hiện rõ vẻ đắc ý, nở nụ cười vô cùng thỏa mãn.
"Trì Vi, đây không chỉ là báo ứng của cô, là còn là báo ứng của cả đứa trẻ trong bụng..."
"Đùng..."
Sau một giây, ngay khi Trì An còn chưa kịp nói xong, cô không hề thay đổi sắc mặt, nhanh chóng tiến về phía trước, tát thẳng vào mặt cô ta một cái thật mạnh.