Nghe thấy vậy, Trì Vi dường như mất đi cả bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Trì An, tôi đồng ý xuống đây gặp cô, không phải để nghe cô nói mấy lời này!"
Chỉ có điều, Trì An vẫn chậm rãi cười nhẹ, nghiêng đầu, để lộ ra ánh đèn yếu ớt bên trên, thật sự không biết đang suy nghĩ chuyện gì trong đầu: "Chị à, không nên vội vàng như vậy, liên quan đến cái chết của dì, em nhất định sẽ nói cho chị biết! Chỉ lo sau khi biết chuyện này, chị lại không có cách nào có thể chấp nhận được..."
Nói tới đây, cô tay di chuyển tầm mắt, không rõ là vô tình hay cố ý nhìn xuống bụng cô: "Dù sao thì chị cũng đang mang thai, cho nên cần có thời gian để chuẩn bị sẵn tâm lý."
Nghe cô ta luôn miệng gọi "Chị", TRì Vi cảm thấy vô cùng khó chịu, không cách nào nghe lọt tai, càng ngày càng mất đi kiên nhẫn: "Cô nói chuyện này... Là có ý gì? Trì An, nếu cô muốn chơi đùa, thì tôi thật sự không rảnh!"