Nhìn thấy Hạ Phiên Phiên như vậy, Trì Vi có chút không thể nào cầm lòng được, thật sự cảm thấy vô cùng khó chịu, chứng kiến cảnh sinh ly tử biệt này, thật sự đối với Trì Vi mà nói có chút bất lực.
"Đừng sợ, Đại tiểu thư."
Bạc Dạ Bạch ôn hòa nói, thanh âm vô cùng ấm áp, khẽ động viên cô.
Mặc dù biết lúc này không nên như vậy, nhưng trong lòng Trì Vi vẫn có cảm giác vui mừng... Vui mừng vì số mệnh cuối cùng của Tiểu Bạch có thể nhường lại cho Bạc Dạ Bạch, cho anh ấy một cuộc sống mới.
Cũng bởi nghĩ như vậy, cho nên sau khi nghe thấy tiếng khóc bi thương của Hạ Phiên Phiên, bản thân thật sự không biết phải nói như thế nào.
Sau đó, Trì Vi thấp giọng hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng vừa run rẩy, lo lắng: "Bạc Dạ Bạch, anh sẽ sống, đúng không?"
Chuyện này, không phải lần đầu cô hỏi, mấy ngày nay ở bệnh viện, hầu như ngày nào cô cũng hỏi, thật sự không đếm nổi đã hỏi bao nhiêu lần nữa.