Sau đó, nhẹ nhàng hôn lên trán, mặt, gò má, hạ xuống hôn lên môi, tựa như vô cùng trân quý.
Nhìn thấy cô như vậy, Bạc Dạ Bạch có chút cảm thấy rung động, lại có chút đau lòng.
Cuối cùng, vòng tay ôm chặt lấy cô, mắt nhìn thấy ánh đèn phía trên, nhưng lại cảm thấy có chút tăm tối, lạnh lẽo.
"Cũng vì, anh cảm thấy tiếng nuối..."
Một lúc sau, Bạc Dạ Bạch mở miệng nói, âm thanh vô cùng nhỏ, thậm chí khó có thể nghe thấy được.
Lúc đầu, Trì Vi cảm thấy rất đau đớn, cho nên không hề chú ý, không thể nào nghe thấy được... Hơn nữa, hiện tại phía sau còn truyền đến một giọng nói: "Tiểu Bạch, đừng rời bỏ em! Tiểu Bạch..."
Cho nên lời Bạc Dạ Bạch nói, liền bị giọng của Hạ Phiên Phiên lấn át, không cách nào có thể nghe rõ được.
"Thứ anh tiếc nuối nhất trước khi ra đi, chính là chưa kịp... yêu em hết lòng."
Lúc đó, Tiểu Bạch ở phía sau đang nằm trên giường bệnh, hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn, dường như không thể nào cầm cự lâu hơn được nữa.