"Đương nhiên, anh chắc chắn."
Không chút lưỡng lự, Bạc Dạ Bạch bình tĩnh trả lời.
Sau đó, cô vòng tay ôm chặt lấy cổ hắn, thân thể hơi nhướng lên, một tay đặt trước ngực hắn: "Vậy... Chúng ta móc ngoéo đi, trăm năm không đổi! Nếu như anh thay lòng, em nhất định sẽ không để ý đến anh nữa, cũng sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, cũng nhất định không yêu anh nữa..."
Nhìn ngón tay út đang duỗi ra của cô, Bạc Dạ Bạch nhất thời bật cười thành tiếng, chậm rãi đưa tay ra.
Cô cứ tưởng rằng anh ta sẽ đưa ra ngón út, móc ngoéo với cô, vậy mà anh ta lại đưa cả bàn tay ra nắm chặt lấy, khiến cho bàn tay cô nằm gọn hoàn toàn trong tay hắn.
"Này, Bạc Dạ Bạch, anh tại sao không móc ngoéo... A!"
Ngay lập tức hôn cô, khiến cô không cách nào có thể bất mãn được nữa.
Một giây tiếp theo, hắn dùng sức ép lấy, khiến cô không có cơ hội nói ra lời nào nữa.