"Ha, có tiền thì có tác dụng gì cơ chứ? Còn không phải bị bệnh đến mức sắp chết, không giữ nổi mạng nữa hay sao..."
"Phiên Phiên, không được nói thêm nữa!"
Nhìn thấy Phiên Phiên ngày càng mất đi lý trí, càng nói càng trở nên quá đáng, Tiểu Bạch gắng gượng đứng dậy, rồi đột ngột rơi lại xuống giường, phát ra âm thanh vô cùng lớn.
Thấy thế, Hạ Phiên Phiên cuống lên, miệng hét lên một tiếng: "Tiểu Bạch..."
Chỉ là tay cô vẫn không chịu buông áo Bạc Dạ Bạch ra.
Lúc này, sắc mắt Trì Vi cũng chìm dần xuống, liền định tiến lên về phía trước.
Thế nhưng Bạc Dạ Bạch dường như đã sớm biết trước, người đầu quay lại nhìn... Ánh mắt hắn dường như ẩn chứa điều gì đó, tuy ấm ấp, ôn nhu nhẹ nhàng nhưng cũng vô cùng lo lắng: "Nghe lời, đừng tiến tới đây."
Thấy thế, lông mày Trì Vi khẽ nhíu lại, trong đầu cũng chợt có một suy nghĩ lóe lên.