Chỉ là đây đương nhiên là lần đầu tiên ước nguyện, Bạc Dạ Bạch không giỏi.
Thời điểm quan trọng, cô nắm lấy tay hắn, đưa lại cùng một chỗ nắm lấy nhau: "Giống như vầy... Nhắm mắt lại, ước thầm nguyện vọng của chính mình."
Nghe theo cô nói, mặc dù vẫn cảm giác có tính trẻ con, thế nhưng Bạ Dạ Bạch vẫn ngoa ngoãn làm theo, nhìn theo chiếc đèn hoa đăng đang bay lên không trung, hai tắp chắp lại, thành tâm đặt ở lồng ngực.
Sau đó, từ từ nhắm mắt lại, nhất thời rơi vào một mảng bóng tối.
Vào thời điểm đó, rất nhiều đèn hoa đăng đang được châm ngòi, ánh sáng ấm ấp hòa lẫn vào nhau, xung quanh hầu như đều được chiếu sáng.
Cùng lúc đó chiếu sáng vào dung mạo hắn, vừa tài hoa lại vừa lộng lẫy, chẳng khác nào một vị tiên giáng trần bay theo chín tầng mây, hạ xuống trần gian.
Rõ ràng, người đang ước nguyện, nhiều không đếm được.
Vậy mà, sự có mặt của hắn, khiến người khác không thể nào quên.