"Tôi và cô ấy, cô từ trước tới nay anh đều không cần ghen... Là tôi một mực tương tư, đơn phương, một lòng tự nguyện! Cô ấy không hề biết, trước đây không biết, sau này... Cũng không cần thiết phải biết. Còn hôn ước, tôi sẽ ngay lập tức xóa bỏ..."
Đều là đàn ông với nhau, Bạc Tư Ấn đương nhiên biết rõ, một khi đã quan tâm thật lòng tới một người, nhất định sẽ ghen tuông, thậm chí sinh ra cả lòng đố kỵ.
Hơn nữa, bản thân cùng với Bạc Dạ Bạch, ngay từ khi mới bắt đầu... Đã không hợp tính nhau, luôn đối địch nhau, trong lòng tự biết hết sức trong sạch, không vương chút ý nghĩa nào khác cả.
Lúc trước, hắn thật sự một lòng muốn tranh giành cho bằng được, đê hèn đến mức thừa lúc sơ hở mà tận dụng cơ hội, vậy mà từ đều đến cuối... Hắn đều chỉ có thể trơ mắt nhìn, cô gái đó yêu hắn say đắm đến vậy, cho đến hiện tại xem như cũng thật tốt.
Thời khắc này, Bạch Tư Ấn thật sự chịu thua, tâm phục khẩu phục.
Hắn biết rõ, rồi cũng sớm đến ngày hôm nay.