Đột nhiên, nghe một câu như vậy, cô liếm môi mình, không việc gì phải giận dỗi.
Quay đầu sang chỗ khác, mở miệng khẳng định chắc chắn chắn trăm phần trăm: "Bạc Dạ Bạch, chuyện này là không thể!"
Thấy vậy, theo thói quen Bạc Dạ Bạch vươn tay véo má cô một cái: "Không gì là không thể, lúc đó cô vẫn còn nhỏ, đương nhiên không biết."
Lần này nghe xong, Trì Vi không thể không trợn tròn mắt, cố gắng duy trì sự tao nhã, lập tức phản bác: "Bạc Dạ Bạch, anh không thể mỗi lần đều dụ dỗ tôi như một đứa bé! Tôi cũng không còn là đứa bé nữa..."
"Hừm, cô không phải, nói mới phải."
Cứ như vậy, Bạc Dạ Bạch nhàn nhạt đáp lại, lòng bàn tay di chuyển xuống, chạm vào bụng dưới của cô.
Đối với việc này, trong lòng Trì Vi dâng lên cảm giác ấm áp, để mặc Bạc Dạ Bạch xoa xoa bụng dưới, đem đến một loại cảm giác.
Dương như hắn vô cùng thích chuyện này, xoa xoa bụng dưới của cô, rất giống với một người mẹ, chỉ cần có thời gian rảnh, liền đặt tay ở đây!