"Niếp Niếp, không được bất lịch sự!"
Cô gái trẻ hạ giọng, xoa đầu cô bé.
Sau đó, quay mặt về Trì Vi và Bạc Dạ Bạch, nhẹ giọng xin lỗi: "Thật xin lỗi, đã quấy rầy hai vị."
Vừa nãy đi ngang qua đây, con gái nghiêng đầu nói là nhìn thấy một người con bé biết, liền muốn chạy đến đây.
Theo hướng con gái vừa chỉ, rõ ràng chỉ thấy một đôi tình nhân đang thổ lộ nỗi lòng với nhau, không thích hợp để người khác làm phiền.
Vốn định nắm tay con gái rời đi, không ngờ con bé liền mở miệng, dù biết con gái còn nhỏ không biết gì, nhưng cô vẫn có chút khó xử thêm phần áy náy.
"Là ngươi à!"
Trong nháy mắt cô đã nhận ra cô bé, nhưng nhìn lại bản thân, vẫn còn đang ôm Bạc Dạ Bạch chẳng khác nào bạch tuộc.
Trì Vi lập tức ho nhẹ một tiếng, che đi sự xấu hổ, hơi lùi về sau một bước, tiến lên chào hỏi: "Không sao đâu, em đang định đi đâu vậy?"