"Chồng à, anh là chồng, đúng không?"
Vừa khẽ cười, vừa nói, cô đột nhiên giơ tay lên, hai ngón tay đan vào nhau, có chút ngượng ngùng.
Một giây sau, hướng ánh mắt về phía người đàn ông khôi ngô trước mặt, cảm thấy tình cảm vô cùng sâu sắc, ánh mắt có chút nũng nịu: "Bạc Dạ Bạch, chồng của em, chúng ta hiện tại có thể cùng xuất viện được không?"
Trong ánh mắt, phảng phất cảm nhận được sắc hoa mùa xuân đang nở rộ.
Liếc nhìn cô gái nhỏ, trên tay vẫn đang đan thành hình trái tim, dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần, duyên dáng… Trái tim nhảy lên một cái, không cách nào có thể né tránh, cũng không kìm được nói: "Được."
Đợi đến khi có ý thức, mới phát hiện ra… Bản thân vừa mở miệng đồng ý!
Nhìn vẻ mặt cô hiện tại đang hết sức vui vẻ, nụ cười tươi rạng rỡ, Bạc Dạ Bạch cũng không muốn để ý đến nữa.
Chỉ là trong lúc suy nghĩ, nhớ lại một chuyện mà cô vừa nói
Hẹn hò…