Nói như vậy, Bạc Dạ Bạch nhanh chóng nắm lấy tay cô, phát hiện thấy lòng bàn tay cô lạnh buốt, mồ hôi đổ ra ướt đẫm!
Cô đang sợ hãi…
Kết luận như vậy, Bạc Dạ Bạch có chút lạnh nhạt, bất đắc dĩ nói: "Tiểu thư, em đang nghĩ gì vậy?"
"Lừa em, anh lại lừa em!"
Ngay lập tức. cô ấm ức nói.
Thấy thế, Bạc Dạ Bạch thoáng bật cười, vòng tay ôm qua eo cô, thấp giọng dụ dỗ: "Em nói rõ ràng một chút, anh gạt em cái gì?"
Dựa vào lòng người đàn ông, Trì Vi nhìn thấy tay mình đang nằm gọn trong tay người đàn ông, thật chẳng khác gì một người trưởng thành đang ôm ấp dỗ dành một đứa trẻ cả!
Không lẽ… Ở trong mắt anh ấy, thật sự luôn đối xử với cô không khác nào một đứa trẻ như vậy sao!
Vô thức ngắm nghía bàn tay của người đàn ông, ngón tay thon dài, trắng muốt, thật chẳng khác nào một tác phẩm điêu khắc tuyệt mỹ, thật sự cảm thấy có chút do dự.