Trong khi nói chuyện, kết hợp với ngôn từ của mình, Trì Vi nắm tay lại thành một nắm đấm rồi đặt trên bả vai của anh ta.
"Khặc khục…"
Bỗng dưng Bạc Dạ Bạch nhíu mày lại rồi ho khan mấy lần, cũng không đến nỗi kịch liệt nhưng cũng đủ làm Trì Vi hoảng sợ.
"Bạc Dạ Bạch, anh…"
"Đại tiểu thư, cô làm tôi bị thương rồi."
Nhìn Bạc Dạ Bạch ho khan Trì Vi cảm thấy trái tim mình như bị bóp thắt lại, đang định mở miệng hỏi han.
Ai ngờ dưới sự lo lắng của mình Bạc Dạ Bạch lại nhẹ nhàng nói câu tiếp theo như vậy.
Nhất thời hai gò má của Trì Vi đỏ ửng lên, trong lòng cũng có một chút sốt ruột, luống cuống, cô vột vã tách năm ngón tay ra rồi xoa vai Bạc Dạ Bạch : "Đau chỗ nào, có phải là chỗ này không? Bạc Dạ Bạch, thực sự tôi không biết anh không chịu được đau…"
Nói như thế nhưng chắc Trì Vi quên là khi cô giơ cái đánh ra căn bản không hề có chút lực nào trong đó.
"Ha."