"Đại tiểu thư, tôi vẫn ở đây…"
Nói xong Bạc Dạ Bạch thở nhè nhẹ rồi hôn vào chiếc cổ trắng ngần của cô như thay cho một lời động viên.
Một câu nói này, như mở ra điều gì đó.
Trong phút chốc, nó dâng trào ra.
Như một đứa trẻ oan ức và luống cuống không tìm được đường về nhà, đột nhiên Trì Vi xoay người một cái, hai cánh tay gầy mở ra rồi nhào vào ôm ấp Bạc Dạ Bạch.
Bạc Dạ Bạch cũng mở tay ra tiếp nhận cái ôm của cô, khẽ vỗ vỗ lưng rồi an ủi: "Đại tiểu thư, qua rồi, mọi chuyện đã qua rồi."
Mùi lãnh hương quen thuộc và đầy mê hoặc ngào ngạt khắp mọi nơi, dường như ngay bản thân nó đã là tận cùng của nỗi đau, không cách nào có thể làm thương tổn.
Quanh quẩn trong lòng cô, hồi ức sáu năm qua thực sự là một sự dằn vặt khủng khiếp.
Cuối cùng vào lúc này, sự tồn tại của anh ta đã cho cô dúng khí mà thú nhận rằng : "Bạc Dạ Bạch, tôi thực sự sợ hãi! Tôi thật sự sợ hãi…"