Nghĩ như vậy, Bác sĩ Mạc yên lặng rời đi.
Mở cửa ra, trong nháy mắt ánh đèn ngoài hành lang trút vào trong phòng bệnh.
Theo bản năng khi đi ra, trước lúc đóng cửa bác sĩ Mạc ngoái đầu nhìn một chút.
Qua những tia sáng yếu ớt, đập vào mắt anh ta là hình ảnh ông chủ đang bảo vệ cô gái ấy.
Hắn là Bạc Dạ Bạch, một nhân vật huyền thoại của Giang Tứ Gia, nên là một vầng trăng sáng… Nhưng bây giờ vầng trăng ấy không thể chiếu sáng cả thể gian mà chỉ hướng về mỗi cô gái này.
Lần vạch trần sự thật này, cô ấy đã bị tổn thương, khóc hết cả nước mắt và bây giờ chẳng có chỗ để nương tựa nữa!
Chỉ vì, anh ta vì cô… mà nổi giận.
Đế vương giận dữ, ngàn dặm cúi đầu.
Đáng ra được một vầng trăng sáng như anh ta chiếu soi thì tiền đồ của Trì Gia phải phất lên như diều gặp gió nhưng ngược lại, từ đây lại suy thịnh.
Đến cuối cùng, tự mình hại mình.
Nợ cô bao nhiều thì suy cho cùng sẽ phải trả giá bấy nhiêu!
***