Năm đó ở dưới cây anh đào, vì Trì Vị Vãn muốn âm thầm xuất ngoại, anh ta đã chờ ở nơi đó để đánh cược cái gọi là chân tâm.
Cũng trong lúc ấy, Trì An đã xuất hiện và dành cho một ít an ủi.
Khi ấy cả anh ta và cô gái nhỏ này đều đang rơi xuống vực sâu và một mình liếp láp vết thương.
Còn nhớ, khi Trì An theo Diệp Tố Chi bước chân vào Trì Gia… Không còn nghi ngờ gì nhiều, sự xuất hiện của cô chính là sự kìm hãm và cản trở con đường của bà ta.
"Ha, là tôi sai."
Bỗng nhiên Bạc Dạ Bạch cúi đầu, gò má của anh ta áp sát gò má trắng như ngọc của Trì Vi, ở trên đó còn có mấy giọt nước mắt vẫn đọng lại.
Tự mình nở một nụ cười chế giễu, cuối cùng là sự buồn bã và chân thành nhận lỗi.
Thật sai lầm, đời này anh ta cứ nghĩ rằng mình nhìn thấu lòng người, nhân sinh đi một bước tính ba bước, cho rằng không làm chuyện gì đáng xấu hổ… Nhưng hóa ra, anh ta đã sai ngay từ lúc bắt đầu.